Sandra Farraday cũng không quên Rosemary Barton.
Cô lại nhìn thấy cô ta ngã gục về phía trước trên bàn của quán rượu. Và cô nhớ lại ánh mắt của cô đã gặp ánh mắt của Stephen vào lúc đó như thế nào.
Anh đã đọc được gì trong mắt cô? Liệu anh có thấy lòng căm thù đối với người vừa chết và cảm giác thắng lợi tràn ngập cô trong giây phút khủng khiếp đó?
Gần một năm trời đã trôi qua nhưng những chi tiết đó vẫn còn rất rõ ràng trong tâm trí cô dường như nó vừa xảy ra hôm trước. Rosemary đã chết nhưng cô ta vẫn tiếp tục sống trong trí nhớ của Sandra. Và cũng như, không chắc lắm nhưng có thể, trong tâm trí của Stephen.
Cô thấy lại quán rượu Luxembourg. Một nơi dễ chịu: khung cảnh sang trọng, phục vụ nhanh và kín đáo, nơi cô yêu thích. Cái hộp đêm đó thật lịch sự. Một nơi thích hợp để thết đãi bạn bè.
Cô muốn quên nhưng mọi việc cứ bám chặt lấy cô bắt cô phải nhớ lại, kể cả Fairhaven, từ khi George Barton đến ở Tu viện nhỏ.
Thật lạ lùng là anh ta đã đến đó! Chính bản thân anh ta cũng kỳ quặc. Không phải loại hàng xóm mà cô muốn có. Sự có mặt của anh ta ở Tu viện nhỏ đã làm hỏng kỳ nghỉ của họ. Ở Fairhaven, nơi duy nhất cho đến mùa hạ ấy cô luôn tìm thấy sự yên bình, tĩnh lặng, hoà bình! Bởi vì ở Fairhaven, trong cái khung cảnh mà họ thích, Stephen và cô đã hạnh phúc, nếu như có thể nói là họ đã từng hạnh phúc.
Đúng! Một trăm lần đúng! Họ đã hạnh phúc và nếu không có Rosemary thì họ vẫn hạnh phúc!
Chính là Rosemary, chỉ mình cô ta, đã đạp đổ lâu đài hạnh phúc mà họ đã xây dựng!
Cô say mê Stephen. Nhưng theo bản năng, cô hiểu rằng cô cần phải che giấu bớt cái tình yêu nồng nàn mà cô dành cho anh. Cô đã yêu anh ngay từ ngày đầu: từ phút đầu khi anh đi qua phòng khách và tiến về phía cô. Anh đã kể với cô rằng anh rụt rè và nói rằng không biết cô là ai.
Tuy nhiên, anh ta biết điều đó rất rõ. Cô không biết khi nào sự thật này đã hiện lên trong đầu cô nhưng với cô đây là một điều hiển nhiên.
Có thể đó là ít lâu sau khi cưới.
Anh đã giải thích cho cô bằng nhưng thủ đoạn gì anh đã chiếm được lá phiếu ở Nghị viện cho một dự án và cô đã suy luận ra cái cung cách khôn khéo đó nhắc cô nhớ lại điều gì. Điều gì nhỉ?
Và dần dần cô phát hiện ra cái chiến thuật quanh co đó, anh đã dùng để tiếp cận cô vào buổi tối đầu tiên. Sự phát hiện không làm cô ngạc nhiên.
Đúng hơn chỉ như khi cô nhận thấy một điều mà cô đã biết từ lâu nhưng không nghi ngờ.
Ngay trong ngày cưới, cô đã nhận ra là anh không yêu cô như cô yêu anh. Cô cũng không ngạc nhiên vì điều đó. Đấy đâu phải lỗi tại anh. Không phải ai cũng biết yêu, yêu thật sự. Cô có khả năng đó và đấy là bất hạnh của cô. Cô yêu bằng cả tâm hồn, cả trái tim, cả cuộc đời và cô không biết rằng điều đó thật là ngoại lệ. Cô có thể chết vì anh một cách vui vẻ. Vì anh, cô sẵn sàng dối trá, lừa gạt hay đau khổ. Vị trí mà anh dành cho cô trong cuộc đời anh khác xa với những gì mà cô hy vọng nhưng cô chấp nhận nó với một niềm kiêu hãnh kiềm chế. Anh yêu cầu sự hợp tác của cô, sự giao cảm của cô sự thông minh nữa. Cái anh muốn ở cô là bộ óc chứ không phải trái tim và những lợi ích vật chất mà cô có từ khi ra đời. Điều đó cô hiểu ngay lập tức nhưng cương quyết nén mình lại không làm hỏng một tình yêu. Tất nhiên là anh yêu cô theo cách của anh, rất chân thành. Anh đã nói thật là anh thích ở bên cạnh cô. Thế là đủ để xây dựng cho hai người một hạnh phúc bền lâu tràn đầy dịu dàng, tin tưởng và tình thân ái...
Thế rồi Rosemary xuất hiện.
Cô nhiều lần tự hỏi làm sao Stephen lại tưởng rằng cô không nghi ngờ gì cả. Cô đã đoán, ra từ ngày đầu tiên ở Saint-Moritz. Cô đã nhìn thấy ánh mắt người phụ nữ lạ mặt kia như thế nào và thế là đủ.
Cái ngày mà người đàn bà kia trở thành tình nhân của anh, cô cũng biết.
Cô quen thuộc cả mùi nước hoa của Rosemary...
Và nhất là cô đọc được trên nét mặt của Stephen, gương mặt tưởng như vô cảm: kín như bưng, những nét của niềm vui, nỗi buồn xoay quanh người đàn bà mà anh vữa gặp.
Thật khó mà nói hết những đau khổ mà cô phải chịu đựng. Thật sự là những đòn tra tấn mà cô dũng cảm vượt qua. Cô không để lộ ra tí nào nỗi đau buồn của mình. Anh không biết gì cả. Cô trở nên xanh xao và gày guộc đi. Cô bắt mình phải ăn. Nhưng làm sao bắt ngủ được? Đêm dài vô tận, cô nằm trên giường, không ngủ, mắt mở to, ráo hoảnh trong bóng tối. Cô không muốn dùng đến thuốc. Đấy là một thú nhận của tính mềm yếu. Cô muốn mình luôn cứng cỏi. Không bao giờ cô thú nhận là mình bị thương, không ai có thể cạy được ở cô một lời kêu ca hoặc phản đối.
Tuy nhiên, một việc làm cô thấy yên lòng.
Stephen không hề nghĩ đến việc bỏ cô. Đúng hơn là vì lợi ích của sự nghiệp của anh chứ không phải vì tình yêu đối với cô, cô không nghi ngờ điều đó. Tuy nhiên, rõ ràng là anh không muốn rời bỏ cô. Một ngày nào đó, anh sẽ chán cô ta...
Bởi vì sao anh lại tìm thấy điều gì tuyệt vời ở người đàn bà đó? Cô ta đẹp, rất đẹp, cô ta duyên dáng, yêu kiều. Nhưng cô ta không phải là người duy nhất và không thể giải thích nổi niềm đam mê mãnh liệt mà cô ta khơi dậy.
Cô ta không thông minh, ngốc là đằng khác. Cô ta cũng không vui vẻ. Nếu như cô ta có trí óc thì với những đường nét đáng yêu và khêu gợi ấy, mọi việc sẽ khác đi. Nhưng vì cô ta như thế nên cô ta sẽ không giữ được Stephen mãi mãi. Lâu dần, anh sẽ mệt mỏi vì cô ta.
Cô luôn biết rằng, đối với Stephen, công việc là trên hết. Anh sinh ra để làm nên những kỳ tích vĩ đại. Anh có tầm vóc của một nhà lãnh đạo, sự đam mê to lớn của anh đã chứng minh điều đó.
Anh có một sự nghiệp phải hoàn thành. Anh nhớ ngay tới nó khi mắt vừa mở ra.
Chưa một giây nào cô có ý định bỏ anh. Ý nghĩ đó không đến trong đầu cô. Cô thuộc về anh cả thể xác và tâm hồn. Anh là cuộc đời cô. Và tình yêu bùng cháy trong cô như ngọn lửa...
Cô đã có một giây hy vọng khi họ quyết định đi nghỉ vài ngày ở Fairhaven. Stephen có vẻ trở lại chính mình. Anh vui sướng ở bên cô, hỏi ý kiến cô. Cô thấy gần gũi anh hơn. Có vẻ như anh đã thoát khỏi móng vuốt của người đàn bà kia và tìm lại được con người thật của mình. Chưa có gì mất mát không sửa chữa được. Anh sẽ thắng. Có thể anh sẽ cắt đứt.
Quay lại với London, anh lại sa ngã. Anh không thể tập trung vào công việc, tỏ ra vơ vẩn, bận rộn, ốm yếu.
Cô đoán ra tại sao: Có thể là Rosemary đã đòi anh ra đi với cô ta. Anh phải đốt cháy giai đoạn.
Đoạn tuyệt vĩnh viễn với những thứ đã trở thành quen thuộc với sự nâng đỡ quý báu. Anh không thể quyết định được. Nhưng Rosemary tuy ngốc vẫn rất đẹp...
Sandra chờ đợi. Ở đáy tâm hồn, Stephen không yêu gì hơn công việc của mình. Nhưng liệu anh có nhớ ra kịp thời không? Anh cũng sẽ không phải là người đầu tiên phá vỡ sự nghiệp của mình vì đôi mắt đẹp của một người đàn bà: đề rồi ân hận về sau?
Một hôm, trong tiệc cocktail. Sandra chợt nghe thấy từ miệng Rosemary những câu đầy ý nghĩa:
- Tôi sẽ nói với George, - cô nói với Stephen - cần phải quyết định và chấm dứt...
Sau đó cô ta nằm liệt giường vì bị cúm.
Sandra lại hy vọng một lần nữa. Bệnh cúm có thể tiến triển thành sưng phổi. Một bạn gái của cô đã chết như vậy. Nếu như Rosemary chết...
Ý nghĩ đó, cô chấp nhận một cách bình thản.
Sandra cũng khá mơ mộng để căm thù một cách ngây thơ: Cô căm ghét Rosemary bằng tất cả sức lực và nếu như ý nghĩ cũng đủ để giết người thì cô cũng không ngần ngại.
Nhưng không may là ý nghĩ không thể giết người. Cần một cách khác.
Cô đã đến Luxembourg buổi tối hôm đó. Trời!
Sao Rosemary đẹp thế! Cô nhìn thấy cô ta trong phòng gửi áo, trước khi vào bàn tiệc. Đôi vai trần tuyệt vời trắng mịn, bộ lông cáo xanh... Gáy và xanh hơn sau trận ốm, trông cô đáng yêu hơn, với vẻ mong manh, nó làm cho sắc đẹp của cô gần như hư ảo. Đứng trước gương, cô ta đang đánh phấn lại. Sandra đứng đằng sau cô ta nhìn thấy hình ảnh của họ trong gương. Cô nhận thấy cô có vẻ băng giá. Một pho tượng lạnh lùng, không sinh khí, không trái tim.
- Tôi nhường chỗ cho chị nhảy đây. - Rosemary nói, - tôi xong rồi. Trận cúm làm tôi xấu đi kinh khủng. Tôi thấy sợ. Tôi cảm thấy yếu và tôi bị đau đầu.
Sandra lịch sự quan tâm:
- Không phải tối nay chứ?
- Than ôi, có đây... Chị có viên Aspinne nào không?
- Tôi có một viên Faive, nếu cô muốn...
Cô mở túi xách lấy ra một viên thuốc và đưa cho Rosemary.
- Cảm ơn, tôi sẽ cho nó vào túi xách, để đề phòng.
Cô thư ký của Barton cũng ở đó, nhìn họ mà không nói gì. Một cô gái cao lớn, tóc nâu, khá xinh và có vẻ ghét Rosemary.
Rồi họ ra khỏi phòng gửi áo. Đầu tiên là Sandra, rồi đến Rosemary và cô Lessing. Và đương nhiên có cả cô bé Iris, em của Rosemary. Một cô gái nhỏ với cặp mắt to màu xám xanh, mặc váy trắng và có vẻ bực bội.
Họ gặp cánh đàn ông trong đại sảnh. Một người phục vụ dẫn họ vào bàn tiệc. Họ đã đi vào dưới một cái cổng chào trang trí đẹp đẽ và không có gì hoàn toàn không có gì, báo trước cho họ rằng một người trong số họ sẽ không còn sống, khi đi ra qua cổng này.