Rượu Nhạt Pha Trà


Dịch: Thất Thất
Hừng đông gần đến, bên ngoài đèn vẫn còn sáng, Thúy Nhi vội vàng đi đến, đẩy cửa tiền sảnh ra.

Vương phu nhân đang ngồi trước gương đồng, trên tay bưng chén tổ yến, thổi thổi rồi đưa một muỗng vào miệng, nuốt xuống cổ họng, "Bên kia dày vò xong rồi?"
Thúy Nhi nói: "Vâng".

Vương phu nhân hỏi: "Phương Trạch Sinh có biểu hiện như thế nào?"
Thúy Nhi nói: "Cũng không nhìn thấy có gì khác thường".

Nàng ngồi xổm xuống bóp chân cho Vương phu nhân: "Ngài nói Phó nhị gia kia đến cùng là có ý gì?"
Vương phu nhân thả muỗng xuống bát, tiện tay mở ra một cái hộp trang điểm, bên trong không có son phấn, ngược lại tràn đầy những xấp thư giấy, cười nói: "Người sống cả đời, kể đến cũng chỉ có bốn chữ thất tình lục dục, Phó nhị thiếu gia chẳng qua niệm tình xưa, nhìn thấy bộ dạng Phương Trạch Sinh như thế này nên sinh lòng thương hại, nhân chi thường tình thôi".

Thúy Nhi nói: "Này cũng thật phí tâm quá?"
Vương phu nhân nói: "Năm đó quan hệ của hai bọn hắn thân thiết vô cùng, bây giờ đã là gì?"
Thúy Nhi đảo mắt suy nghĩ: "Phu nhân sao lại đáp ứng Liễu thị để cho Phó Cảnh Hiên gả tới đây, chẳng phải như vậy sẽ là giúp cho Phương Trạch Sinh có thêm trợ lực sao? Nếu sau này hắn muốn đoạt lại..."
Vương phu nhân liếc nàng một cái: "Đương gia của Phương gia trước sau đều là Phương Trạch Sinh, ta bất quá chỉ là người giúp hắn quản lý ít việc thôi, đoạt hay không đoạt cái gì?"
Thúy Nhi vội đổi giọng: "Phu nhân nói phải, nhưng nếu y thật sự giúp đỡ Phương Trạch Sinh thì làm sao bây giờ?"
"Chỉ bằng hắn?" Vương phu nhân đi đến bên giường, hạ màn xuống: "Không phải là ta không coi trọng Phó Cảnh Hiên, người này chính là vô cùng mưu mô xảo quyệt, đến cả Liễu Như còn đau đầu với y, làm sao ta có thể xem nhẹ y? Việc ta đáp ứng Liễu Như Yên lần này, chẳng qua liên quan đến vài lần ân tình buôn bán mấy năm qua, còn việc y có giúp Phương Trạch Sinh hay không?"
Vương phu nhân nói: "Sợ là y muốn giúp, Trạch Sinh cũng sẽ không để y làm vậy".

Thúy Nhi nói: "Vì sao?"
Vương phu nhân nằm xuống nói: "Trạch Sinh là một người vô cùng cố chấp, làm sao có thể ở thời điểm sa sút như thế này mở miệng cầu xin sự giúp đỡ?"
Thúy Nhi tiến đến giúp bà ém lại góc chăn, sau đó lại giúp bà đặt đôi giày có hoa văn mẫu đơn thêu bằng chỉ vàng lại ngay ngắn, cẩn thận nói: "Ngài nói đại đương gia thật sự không biết chuyện năm đó sao?"

Vương phu nhân nhắm mắt dưỡng thần: "Hắn thông minh như vậy, có cái chuyện gì mà không biết?"
"Vậy hắn..." Thúy Nhi vốn muốn hỏi "Vậy hắn sao không tìm ngài trả thù?" Nhưng ngẫm nghĩ lại, một người què mang theo một người câm, làm sao có thể giữ được trăm năm cơ nghiệp của Phương gia, ngoại trừ cẩn thận sống sót, thì còn có thể làm gì?"
Trên mặt Vương phu nhân toát ra vẻ nhân từ: "Đều là người làm ăn, đều phải giữ mặt mũi cho nhau, có thể buông liền buông.

Ta muốn cái gì, hắn đương nhiên là hiểu.

Ta lại chờ mấy năm nữa, đợi hắn suy nghĩ thông suốt, danh chính ngôn thuận giao Phương gia lại cho ta, lúc đó hắn mới chính là người ăn nhờ ở đậu, vô công rỗi nghề".

Ngày kế.

Xe đẩy trong sân vẫn ở đó không di chuyển, Phó nhị gia kéo thắt lưng mệt mỏi, trên người mặc bộ trường sam màu sương, từ trên giường bên trong thư phòng bò dậy.

Tối qua y đem Phương Trạch Sinh tha về đây, lại đem người đặt xuống giường, sau đó bản thân cũng thuận thế ngả đầu trên giường, bất tri bất giác đã ngủ, mặc kệ Phương đại đương gia có gọi thế nào cũng không tỉnh, tiếng ngáy vẫn khe khẽ vang lên, mãi tới lúc mặt trời lên ba con sào mới mở mắt mơ màng đi ra.

Phương Trạch Sinh sớm đã thức dậy, trở lại phòng khách của chính sảnh, chính là đang tiếp đãi Trần Phú mới vào cửa, Trần Phú năm nay hai mươi ba, miệng mồm rộng rãi, lại để hai chòm râu cá trê hai bên, nhìn thấy Phó Cảnh Hiên đi tới, liền đứng lên: "Gặp qua Phó nhị gia".

Phó Cảnh Hiên chắp tay cười: "Chắc hẳn vị này chính là Trần đại phu?"
"Ôi chao, đúng là tiểu lão nhân".

Phó Cảnh Hiên nói: "Trần đại phu mời ngồi".

Lại đi đến bên cạnh Phương Trạch Sinh hỏi: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Phương Trạch Sinh vốn không muốn đáp lời, lại thấy y cười tủm tỉm nhìn mình, đành phải nói: "Khá tốt".


Phó Cảnh Hiên hỏi: "Thật sao?"
Phương Trạch Sinh đáp một tiếng, vừa định tìm cớ đuổi y đi về phòng chính, lại nghe y nói: "Vậy tối nay lại tiếp tục cùng ngủ".

Được đà lấn tới, Phó nhị gia chính là một người như thế.

Trần Phú ngồi ở bên cạnh "Ha ha" cười, nhấc hòm thuốc nói: "Ta trước giúp địa đương gia châm cứu một lát đi".

Phương Trạch Sinh gật đầu.

"Khoảng thời gian này trên đùi đại đương gia có tri giác gì không?" Trần Phú ấn ấn vài vị trí trên đầu gối của hắn hỏi: "Như vầy có đau không?"
Phương Trạch Sinh nói: "Không đau".

Trần Phú liền dịch đến vị trí bắp chân, dùng sức ấn vào, nói: "Như vầy thì sao?"
Phương Trạch Sinh nói: "Cũng không đau."
Trần Phú gật đầu một cái: "Nếu đã không có tiến triển, trước hết tiểu lão nhân sẽ giúp ngài châm cứu, sau đó lại đổi vài vị thuốc ngâm cho ngài".

Phương Trạch Sinh đáp một tiếng cám ơn, tự mình đọc sách, Phó Cảnh Hiên cũng không lên tiếng nữa, vừa uống trà vừa nghĩ cách làm sao để Phương Trạch Sinh có thể tăng số lần nhếch miệng lên, đột nhiên nhìn thấy Ách thúc rũ mắt đứng bên cạnh, tay nắm thành đấm thật chặt, thần sắc khổ sở.

Sau một canh giờ, Trần Phú thu châm, đứng dậy cáo từ, Phó Cảnh Hiên cùng đi ra tiễn khách, suy nghĩ một chút, hỏi: "Chân của Phương Trạch Sinh, còn có thể tốt lên không?"
Trần Phú nói: "Theo lý mà nói, đáng ra nên sớm có tiến triển tốt rồi mới phải".


"Lời này của Trần Đại Phu có ý gì?"
Trần Phú nói: "Đại đương gia từ nhỏ bị vật nặng đè gãy hai chân, sau khi ta chẩn mạch cho hắn thì thấy xương gãy đã có dấu hiệu nối lại, vốn chỉ cần nghỉ ngơi tu dưỡng nửa năm một năm, điều trị mấy thêm mấy tháng là có thể đi đi lại lại.

Hiện giờ đã qua tám năm mà vẫn không đứng lên được, quả thật có chút kì lạ".

Phó Cảnh Hiên cau mày: "Ý của ngươi, Phương Trạch Sinh không đứng lên được là giả?"
"Không Không Không".

Trần Phú xua tay tới tấp: "Tiểu lão nhân làm nghề y nhiều năm, bệnh nặng hay bệnh lạ cũng gặp qua nhiều rồi, đại đương gia thật sự là không đứng lên nổi".

Phó Cảnh Hiên hỏi: "Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy?"
Trần Phú nói: "Mỗi lần châm cứu cho ngài ấy, kim châm đâm vào huyệt vị trọng yếu nhất của cơ thể, cảm giác đau đớn ấy không phải người bình thường có thể chịu đựng được, nói là moi tim khoét gan cũng không quá, nếu hai chân vẫn bình thường, sợ là một kim đâm xuống đều phải nhảy cẫng lên, chớ nói chi là mấy chục châm".

Phó Cảnh Hiên hỏi: "Vậy vì sao chân hắn vẫn luôn không khỏi?"
Trần Phú nói: "Việc này Vương phu nhân cũng thường hay hỏi ta".

Phó Cảnh Hiên chần chừ: "Ngươi cùng Vương phu nhân có quan hệ...."
"Ồ".

Trần Phú nói: "Ta là một tên đại phu nghèo đồng hương với Vương phu nhân, mấy năm trước bà ấy phái người đưa ta đến đây, bảo ta giúp đại đương gia chữa chân, sau đó chân ngài ấy vẫn không tốt, nên liền để ta ở lại trong thành sẽ thuận tiện hơn".

Xem ra Trần Phú quả thật chỉ là một đại phu bình thường, chỉ có điều Vương Tú Hòa đa nghi, tự mình tìm một người mà bản thân biết rõ, mới dùng yên tâm.

Phó Cảnh Hiên chưa từng chủ động hỏi thăm đến sự tình trên đùi của Phương Trạch Sinh, trước mắt có cơ hội liền hỏi một mạch thêm vài câu.

"Vậy ngươi có biết nguyên do hắn không hồi phục không?"
Trần Phú nói: "Đây cũng chỉ là suy đoán của tiểu lão nhân, có lẽ có liên quan đến trận đại hỏa hoạn trước đây, dù sao biến cố này đột nhiên ập đến, song thân đều đi mất, dù là ai cũng khó lòng chịu đựng, lâu dần trong lòng tích tụ, dẫn đến việc hai chân không cách nào đứng lên được, rất có thể là vì vậy".


"Còn có cách nói này?"
Trần Phú nói: "Có, nói cho cùng tâm bệnh vẫn phải chữa bằng tâm dược, tiểu lão nhân có châm cứu giỏi thế nào cũng không châm được đến tâm của ngài ấy được, quả thật có lòng mà không có sức."
Phó Cảnh Hiên trầm ngâm nửa ngày, gật đầu nói: "Đa tạ Trần đại phu, mời đi lối này".

Tiễn Trần đại phu xong, Phó Cảnh Hiên đi thẳng đến thư phòng, y biết Phương Trạch Sinh sẽ không lưu lại chính viện, đúng như dự đoán, đưa mắt liền thấy hắn ngồi trước án thư.

Ách thúc thần sắc đã khôi phục lại bình thường, chỉ là viền mắt có chút đỏ lên, thấy Phó Cảnh Hiên bất đắc dĩ cười cười, ra hiệu ra ngoài bưng trà.

Trong lòng Phó Cảnh Hiên quanh quẩn, một lát thì trêu chọc bạch ngọc vại bên trong tiểu cẩm lý, một chút thì lại vuốt vuốt cánh hoa thạch lựu trong chậu, vừa đến tiết tiểu mãn*, hoa hồng như lửa, lá xanh xum xuê, Phó nhị gia cầm kéo lên cắt tỉa bớt lá cây, thong thả thanh thơi ngân nga mấy câu đồng dao, tự tìm trò tiêu khiển, như là quên mất trong phòng vẫn còn có một người sống sờ sờ.

Mãi đến khi ánh mắt của người sống sờ sờ kia thi thoảng lại từ sau lưng truyền đến, Phó Cảnh Hiên mới nhíu mày, xách ghế lại ngồi đối diện với Phương Trạch Sinh, đoạt lại sách trong tay hắn.

Phương Trạch Sinh trên tay trống không, nhìn không khí nửa ngày, nhíu mày nhưng cũng không chấp nhặt với hắn, cầm lên một quyển khác, chưa kịp lật ra thì lại bị cướp đi.

"Ngươi làm gì vây?" Phương Trạch Sinh không vui nói.

Phó Cảnh Hiên nói: "Ta có làm gì đâu.

Ngươi mới là làm gì đó? Sao cứ lén lút nhìn ta?"
Phương Trạch Sinh nói: "Ta không có nhìn ngươi".

"Lừa người." Phó Cảnh Hiên nói: "Trong phòng chỉ có hai chúng ta, hà tất phải lén lén lút lút?"
Phương Trạch Sinh nghiêm mặt, không nói một lời mà cầm lên một quyển sách nữa.

Phó Cảnh Hiên cười, lần thứ ba đem sách đoạt đi: "Sách có gì hay để xem, vẫn là xem ta tôt hơn"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận