Dịch: Thất Thất
Không biết miệng của Phó nhị thiếu gia được khai quang ở tòa miếu nào, trước đó vừa mới nói xong, nửa tháng sau việc chung thân đại sự của Phó Song Nhi liền được quyết định.
Thông gia bên kia ngược lại không hề tầm thường, Sở Châu Phương Gia, chân chính là một thế gia vọng tộc.
Nhân gian thế tục đều luôn có thứ hạng cao thấp, nổi tiếng về cây cảnh có thất hiền, nổi tiếng về trà thì có tứ đại thế gia, kể đến đầu tiên là Sở Châu Phương Gia, sau đó là Ích Châu Đào Gia, Minh Châu Hồ Gia, Kinh Châu Phó Gia, trong đó Sở Châu Phương gia được liệt vào hàng đứng đầu tứ gia, loại trà mà những vương công quý tộc hay dùng đều xuất phát từ đây.
Liễu thị hối hả ngược xuôi, rốt cuộc cũng chiếm được mối hôn sự này, ngoài miệng ba hoa khoa trương, nói là vì lựa chọn cho Phó Song Nhi một vị phu quân tốt, không chỉ gả nàng vào Phương gia, mà còn phải gả nàng cho đại đương gia của Phương gia Phương Trạch Sinh! Nhưng người tỉnh táo đều nhìn rõ được, trước mắt vị gia chủ Phương gia này là một người tàn phế, ngồi xe lăn đã hơn mười năm.
Vì vậy sau khi thành thân có thể hành phòng hay không, khó nói được.
Đêm hôm nay, trước hiên cửa treo một dãy đèn lồng đan bằng tre, ánh lửa rọi lên bụng đèn, soi đến những hoa văn trên ấy, trong ấm sứ tỏa ra hương trà thơm ngát, đặt trên một bộ bàn trúc, không những vậy, bên cạnh là một cái cối xay trà còn đọng ít vụn trà.
Cả ngày hôm nay Phó Cảnh Hiên không có đi ra ngoài, sau khi dùng ngọ thiện thì liền ngồi lì trong sân tự chơi cờ một mình, tay trái đi quân trắng, tay phải cầm quân đen, đánh hai còn một, bốn nước đi liên tiếp, đã chơi mấy canh giờ mà vẫn chưa phân thắng bại, y chỉnh lại vạt áo mỏng trên vai mình, đã thấy lạnh đôi chút.
Tam Bảo mang một chén trà nóng tới, nói: "Thiếu gia, nên nghỉ ngơi thôi?"
Phó Cảnh Hiên cân nhắc hồi lâu, vẫn không chịu đứng dậy, "Chờ một chút."
Trong chốc lát chưa thể phân được thắng bại, thật đành chịu, cứ như vậy e rằng tới năm sau cũng chưa trở về được phòng, Tam Bảo suy nghĩ nửa ngày, ngồi xuống phía đối diện: "Tiểu nhân nghe người ở trù phòng nói rằng đại phu nhân đã đồng ý việc hôn sự của ngũ tiểu thư, chuyện này là thật sao? Rõ ràng là Liễu nhị nương muốn đẩy ngũ tiểu thư vào hố lửa, sao đại phu nhân có thể trơ mắt không quản?"
Tiểu Tam Bảo vốn định ngăn chặn mạch suy nghĩ của nhị thiếu gia, khuyên y nên sớm trở về nghỉ ngơi, ngờ đâu càng nói lại càng thao thao bất tuyệt, càng nói càng hăng "Liễu nhị nương thật sự là tâm địa rắn rết, tiểu nhân nghe nói Phương đại đương gia tính tình cổ quái, vui giận bất thường, lúc thì điên điên khùng khùng, lúc thì ngây ngây dại dại, mấy năm qua việc làm ăn của Phương gia cũng xuống dốc không phanh, đã sớm không còn được như trước nữa, nếu bây giờ gả ngũ tiểu thư qua đó chẳng phải là đời này coi như xong rồi hay sao..."
Lời này cũng không phải là lời đồn, quả thật Phương gia đã không còn được như trước.
Thời điểm tứ đại thế gia còn giao thiệp với nhau, hằng năm, Phương gia đều chủ trì tổ chức hội thưởng trà, tụ họp hảo hữu tứ phương, quan hệ tương đối rộng rãi, nhưng từ khi đại đương gia hiện tại kế nhiệm, Phương gia liền đóng cửa không tiếp khách, cũng không còn giao thiệp với người ở bên ngoài.
Dẫu sao, trên thế gian này không có người què nào thích đi đi lại lại ở bên ngoài.
"Thiếu gia." Tam Bảo hỏi: "Ngài đã từng gặp Phương đại đương gia sao?"
Phó Cảnh Hiên nói: "Lúc nhỏ có gặp qua vài lần."
"Vậy người đó có giống như trong lời đồn không?"
Phó Cảnh Hiên nhấc lên một quân cờ đen, dùng ngón tay sờ sờ nửa ngày, tựa như đang giận dỗi điều gì, hừ một tiếng: "Ta làm sao biết được? Huống chi ngươi cũng nói đó chỉ là tin đồn, hà tất phải xem là thật?"
Tam Bảo nói: "Nếu là người khác gả đi, tiểu nhân khẳng định sẽ không quan tâm hắn có phải là què thật hay không, là người tốt hay xấu.
Nhưng mà đây là ngũ tiểu thư nhà chúng ta gả đi, huống hồ ngũ tiểu thư trong lòng đã có ý trung nhân! Ép gả nàng cho một kẻ không biết gì, để nàng phải chịu khổ, thiếu gia không lo lắng sao?" Đang nói, từ cửa sau vang lên vài âm thanh nhè nhẹ, vừa qua giờ hợi, cũng đã đến canh giờ nghỉ ngơi, Tam Bảo cũng không hỏi là ai, nhấc đèn lồng đi qua nhìn.
Người biết cửa sau của Phó gia không nhiều, người có thể vào thời điểm này lén lút tìm đến cũng không có mấy ai, có lẽ là biết được tin Phó Song Nhi bị ép thành thân nên Lâm Khang đến đây xin giúp đỡ.
"Kẽo kẹt" một tiếng, quả nhiên ngoài cửa có một vị hán tử cao ráo mặc y phục màu xám đã cũ đang đứng, người này không ai khác chính là Khang Lâm.
Hắn hướng về phía Tam Bảo gật đầu một cái rồi vội vã đi đến trước mặt Phó Cảnh Hiên.
Phó nhị thiếu gia nhấp ngụm trà đợi Khang Lâm ngồi xuống, hỏi: "Sao giờ này lại đến đây?"
Khang Lâm nói: "Nhị gia, ta...ta vẫn có chút lo lắng."
Cho tới bây giờ ván cờ này vẫn chưa phân được thắng bại, Phó Cảnh Hiên tự mình tức giận hồi lâu, bỏ quân cờ trong tay xuống: "Lo lắng chuyện gì?"
Khang Lâm thành thật, lắp bắp nói: "Cha ta rõ ràng không hề tìm mối hôn sự nào cho ta, nhưng nhị gia lại nói dối với Song Nhi như vậy, nếu nàng thật sự tức giận, không đi cùng ta, thật sự đồng ý gả cho tên què họ Phương kia thì làm sao bây giờ..."
Phó Cảnh Hiên nói: "Ngươi không tin tâm ý của Song Nhi đối với ngươi?"
"Không phải không phải." Khang Lâm nói: "Cho là ta cùng Song Nhi tình bỉ...bỉ..."
"Tình bỉ kim kiên*"
* Tình bỉ kim kiên: tình cảm bền chặt như vàng.
"Đúng đúng đúng, chính là câu này, nhưng ta còn sợ, nếu Song Nhi không trốn ra được, vẫn bị ép phải thành thân, thì ta phải làm sao bây giờ!".
Khang Lâm gấp đến nỗi hai mắt đỏ hoe, một nam nhân thô kệch vậy mà suýt rơi lệ ngay tại chỗ.
Phó Cảnh Hiên thuận tay đưa cho hắn một cái khăn để lau mặt, dứng dậy nói: "Trở về đi, không quá mấy ngày nữa, Song Nhi nhất định sẽ đến tìm ngươi, sau này ngươi nhớ phải chăm sóc tốt cho nàng, cũng bảo nàng hãy chăm sóc tốt cho chậu tước mai của ta.
Tam Bảo nghe hai người nói chuyện, tâm trí như rơi vào trong sương mù, chờ Phó Cảnh Hiên quay lưng đi mới kéo Khang Lâm lại hỏi: "Từ lúc nào thiếu gia nói với ngươi chuyện ngũ tiểu thư bị ép thành thân?"
Vốn dĩ Khang Lâm không có rơi nước mắt, nhưng vì không muốn phụ ý tốt của Phó Cảnh Hiên, hắn cố nặn ra vài giọt, "Nói lúc đầu năm a?"
"Đầu năm?!" Tam Bảo kinh ngạc nói "Đầu năm nay chuyện thành thân của ngũ tiểu thư còn chưa được định ra mà?"
"Ta cũng không rõ." Khang Lâm thấp thỏm, nhưng cũng vui vẻ: "Nhị gia chỉ là nói trước để ta chuẩn bị, đến đúng thời điểm ta sẽ mang Song Nhi cao chạy xa bay."
Tam Bảo vẫn là không hiểu được, lúc tiễn Khang Lâm đi thì tiện tay bẻ nhánh cây ngồi xuống bậc thang, hắn thông minh lanh lợi, lúc nhỏ trong nhà nghèo khổ, phải trở thành ăn mày, lúc đói quá phải đi ăn trộm bánh bao bị Phó Cảnh Hiên tóm lấy bắt làm hạ nhân, mấy năm nay hầu hạ bên người thiếu gia, đối với thiếu gia cũng coi như thân cận, nhưng không cách nào hiểu được trong đầu thiếu gia nhà mình đang suy nghĩ cái gì.
Hôn sự này của Phó Song Nhi được định ra quá vội vàng, rõ ràng là bởi vì ngày đó Phó Cảnh Hiên làm xấu mặt mẹ con Liễu thị ở từ đường, bị Liễu thị ghi hận trong lòng, bà ta không có cách nào động tới được Phó nhị gia, nên mới cố ý trút giận lên người Phó Song Nhi, gả nàng cho một người què.
Lúc nãy Khang Lâm còn nói, Phó Cảnh Hiên đầu năm đã đoán được chuyện này, chẳng lẽ thiếu gia là thần cơ diệu toán?
Hoặc là, việc chọc giận, khiêu khích Liễu thị đều là do thiếu gia cố ý? Mục đích là muốn tác thành cho đôi uyên ương số khổ Khang Lâm và Phó Song Nhi? Dù sao hai người bọn họ có là đôi bên tình nguyện cũng không thể đến với nhau, hôn nhân đại sự của Phó tiểu thư sớm muộn gì cũng sẽ được định ra, chỉ là làm cho nó đến nhanh hơn chút! Lần này thiếu gia làm cho việc này đến sớm chút, sau đó nói dối rằng Khang Lâm chuẩn bị thành thân, chính là vì muốn kích thích ngũ tiểu thư chạy trốn vì tình? Thoát khỏi ràng buộc?
Đúng đúng đúng! Chuyện chính là như vậy!
Tam Bảo đứng dậy đi thẳng đến gian phòng của Phó nhị gia, trong lòng thầm tán thưởng: thiếu gia quả thật vì nghĩa quên mình, đại nghĩa diệt thân! Vì muội muội ruột mà có thể làm đến mức này quả thật khiến người ta cảm động! Đời này xem như không đi theo sai chủ!
Xông cửa vào định bày tỏ trung thành, Tam Bảo liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, lảo đảo mấy bước liền té xuống đất.
Bàn gỗ mới vừa được dọn dẹp sạch sẽ vào buổi trưa, lúc này đã nhiều thêm một chiếc gương đồng, bên cạnh bày toàn son phấn má hồng.
Phó nhị thiếu gia cầm cọ vẽ ở trước gương đồng hì hục vẽ mi, tranh thủ liếc mắt nhìn hắn một cái, ra hiệu hắn giữ yên lặng.
Tam Bảo hoài nghi không thôi, chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, người đang làm cái gì vậy?"
Phó Cảnh Hiên nói: "Tập trang điểm"
Tam Bảo Lấy làm lạ hỏi: "Vì sao phải tập trang điểm?"
Phó Cảnh Hiên nói: "Tân nương xuất giá, không phải nên trang điểm sao?".