Dịch: Thất Thất
Phương Trạch Sinh cùng Phó Cảnh Hiên đã quen biết nhau từ nhỏ, cứ cách năm năm, hội thưởng trà sẽ được tổ chức một lần, mỗi lần sẽ kéo dài hơn nửa tháng, lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở núi Duật Minh của Sở Châu, năm đó Phó gia mới vừa tiến vào hàng ngũ tứ đại thế gia, Phương Xương Nho mời Phó Thượng Nghị đến, cũng đưa một thiếp mời cho Trình Tích Thu.
Lúc ấy Lưu thị vẫn còn sống, ngày nào cũng sầu não u uất, thân thể càng lúc càng suy yếu, Trình Tích Thu cố gắng chiếu cố nàng, lần này cũng muốn dẫn theo hài tử của nàng chính là Phó Cảnh Hiên mới bảy tuổi đi tham dự hội thưởng trà.
Phó nhị thiếu bấy giờ nhìn gầy yếu đáng thương vô cùng, còn luôn bị Phó Cảnh Nghiệp bắt nạt.
Đúng dịp, lần ấy trước lúc đi dự hội thưởng trà lại bị Phó Cảnh Nghiệp đánh một trận, đến nỗi vỡ đầu chảy máu, trông vô cùng thê thảm, Phó Thượng Nghị nhìn thấy bộ dạng ấy liền tức giận sôi máu, hầu hạ cho Phó Cảnh Nghiệp mấy gậy, Phó Cảnh Nghiệp kêu oan, khóc lóc kinh thiên động địa, nói mình chẳng qua chỉ đẩy nhị đệ một cái, không biết tại sao lại thành vết thương nghiêm trọng như thế!
Phó Thượng Nghị cũng không chứng kiến hết toàn bộ sự việc, nhưng nhớ lại cảnh tượng Phó nhị thiếu đầu chảy đầy máu, nghĩ rằng Phó Cảnh Nghiệp nói bậy nói bạ, càng tức giận mà ra tay nặng hơn, Trình Tích Thu đứng ở đó nghe kể nửa ngày, ngờ vực bước vào nội viện, chỉ thấy Phó Cảnh Hiên đã rửa sạch máu me dính trên mặt, trên đầu từ lâu, đang ngồi trước gương đồng chờ nàng đến bôi thuốc, có điểm nào trông giống người bị thương?
Trình Tích Thu vừa tức vừa buồn cười, đem y dạy dỗ một hồi, suy nghĩ một lát, liền quyết định mang theo y cùng xuất môn, nếu không bản thân vắng mặt vài tháng, không biết Phó Cảnh Nghiệp sẽ chịu oan uổng đến bộ dạng như thế nào nữa.
Nhưng điều này rơi vào mắt Liễu thị lại biến thành Trình Tích Thu thiên vị, oán hận đối với nàng càng sâu.
Tạm thời không bàn đến chuyện Liễu thị nghĩ như thế nào, trước nói về hội thưởng trà lần đó, Phương Xương Nho đức cao vọng trọng, được nhiều người nể mặt, mang theo thê tử là Tạ Quân Lan tiếp đãi khách khứa trên núi Duật Minh, bên trong lương đình bày biện rất nhiều bàn ghế, Trình Tích Thu ngồi cạnh Phó Cảnh Hiên, tự mình dạy y: rửa chung trà gọi là "bách hạc lâm dục", nhấc ấm trà lên gọi là "huyền hồ cao trùng" chén nhỏ đựng trà gọi là "văn hương bôi", khói từ miệng chén tỏa lên sau khi pha trà thì gọi là "công đạo bôi".
Phó Cảnh Hiên tuổi nhỏ ham chơi, nhìn thấy hoa hoa cỏ cỏ đều vươn tay trêu đùa vài cái, những lời đại nương dạy đi vào tai trái sau đó chui ra tai phải.
Thời điểm Phó Thượng Nghị hỏi y mấy vấn đề trước mặt mọi người, y liền bịa ra vài lời để nói, Phó lão gia tức giận xách lỗ tai y về đánh mông, sau đó phạt y đứng ở cạnh lương đình.
Phó nhị thiếu chẳng vì thế mà tỏ ra sợ hãi, đứng thì đứng, buồn chán đá đá hòn sỏi dưới chân, mặc cho nó "lộc cộc" lăn vài vòng, lăn tới khi đụng phải một đôi chân mang giày đen thì ngừng lại.
Phó Cảnh Hiên nâng mắt, vừa vặn nhìn thấy một thiếu niên đứng ở đầu hướng gió nhìn y cười.
Người đó chính là đại đương gia bị què của Phương gia Phương Trạch Sinh, tựa như một khối ngọc đứng giữa núi non, từng cử chỉ hành động đều phi thường tuấn mỹ.
"Sao ngươi lại đứng ở nơi này?" Phương Trạch Sinh hỏi.
Phó Cảnh Hiên nói: "Bị phạt đứng a."
Phương Trạch Sinh hỏi: "Vì sao bị phạt đứng?"
"Phụ thân hỏi ta mấy câu, ta không trả lời được, khiến cho ông ấy mất mặt trước mọi người."
"Ồ?" Phương Trạch Sinh nói: "Vậy không bằng để ta dạy cho ngươi nhận thức chút về trà?"
Phó Cảnh Hiên nhìn người này mỉm cười cảm thấy hơi hoa mắt, mơ mơ hồ hồ hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao muốn dạy ta?"
"Ta tên Phương Trạch Sinh."
"Phương Trạch Sinh?" Phó nhị thiếu gia nhất thời híp mắt, đánh giá nói: "Đại công tử phương gia?"
"Đúng vậy, là ta." Vừa dứt lời liền kéo tay của y, ôn nhu nói: "Đi thôi, ở đây gió lớn, ta dẫn ngươi đi, phụ thân ngươi sẽ không mắng ngươi đâu."
Phó Cảnh Hiên đảo mắt, đi theo hắn mấy bước, thừa dịp hắn không chú ý, đột nhiên hất tay hắn ra bỏ chạy về phía sau, Phương Trạch Sinh cả kinh, vội vàng đuổi theo.
Phía sau lương đình có vứt một cái xẻng nhỏ, bên cạnh là hố đất mới đào lên còn chưa kịp lấp lại, bên trong hố đất là bốn, năm bánh trà thượng hạng, hiển nhiên là người đào có ý định chôn chúng đi.
"Ha ha" Phó Cảnh Hiên liếc nhìn Phương Trạch Sinh, như mở cờ trong bụng, nói: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*"
(*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
Mặt Phương Trạch Sinh biến sắc, nháy mắt thu liễm lại ý cười vẫn luôn treo trên khóe miệng, tựa như biến thành một người khác.
"Quả nhiên" Phó Cảnh Hiên nói: "Đại nương nói thật không sai, Phương gia đại công tử đoan chính giữ mình, gương mặt tuấn tú này cũng chưa thấy cười qua mấy lần."
Phương Trạch Sinh nói: "Ta muốn cười thì liền cười, không muốn cười thì sẽ không cười."
Phó Cảnh Hiên nói: "Vậy vì sao ngươi lại cười với ta, chúng ta cũng chỉ vừa gặp nhau lần đầu tiên."
"Ngươi người này cũng có ý tứ, ta thấy ngươi là một người thú vị, cười với ngươi cũng sai sao?"
"Ngươi không phải thấy ta thú vị, mà chính là ngươi có ý đồ riêng!"
Sự tình đã bị bại lộ, hắn cũng không muốn ngụy biện thêm, Phương Trạch Sinh thôi giả bộ, cầm xẻng lên tiếp tục xới đất, Phó Cảnh Hiên không ngốc mà trở lại tiếp tục phạt đứng, đành ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, cầm lên một bánh trà, kinh ngạc nói: "Đây là...Phù Vân Suất Sơn của Đào Gia?"
Phương Trạch Sinh nói: "Ngươi biết?"
"Đương nhiên là biết." Phó Cảnh Hiên có chút tự đắc nói: "Bánh trà này có hoa văn uốn lượn khúc chiết, như mây như khói, dùng nước suối nấu lên, khi uống xong trong miệng sẽ còn dư lại vị ngọt, là thượng phẩm trong thượng phẩm, trên đời này thứ có thể so sánh với nó chỉ có "Thụy Thảo Điêu Liên" của Phương gia các người, mặc dù đại nương đã có nói cả hai đều có mùi vị riêng, không thể mang ra so sánh, nhưng ta vẫn cho rằng "Thụy Thảo Điêu Liên" thì lợi hại hơn chút, vô luận là màu sắc hay dư vị, đều là thứ thế gian hiếm thấy."
Phương Trạch Sinh buông cái xẻng trong tay xuống, lần nữa đánh giá lại người trước mặt một lần: "Ngươi không phải rất hiểu biết sao? Vì sao lại cố ý làm phụ thân ngươi mất mặt trước mọi người?"
Phó Cảnh Hiên nói: "Phụ thân chưa từng xem ta là con ruột, cũng chưa từng chia cho t chút thương yêu nào, cho nên dựa vào cái gì ta phải cho ông mặt mũi?" Y vừa nói vừa nghĩ tới Lưu thị cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, lại nghĩ tới sự lạnh nhạt của Phó Thượng Nghị, "Cứ xem là vậy đi, không nói chuyện của ta nữa, ngươi thì sao, chỉ một khối "Phù Vân Xuất Sơn" này thôi có thể bán được bao nhiêu là bạc, không chỉ vậy, ở đây còn có cả "Phong Kiều", "Vũ Nhuận", ngươi đây là muốn làm gì?"
Phương Trạch Sinh nói: "Chôn! Nếu không lát nữa phụ thân của ta lại bắt ta đến phẩm trà trước mặt mọi người, uống đến nỗi đầu lưỡi ta đã tê rần, còn muốn để cho mọi người xem ta như xem khỉ."
"Ha ha" Phó Cảnh Hiên không nhịn cười nổi: "Dáng dấp của ngươi tuấn tú như thế, là ta thì ta cũng muốn nhìn nhiều thêm vài lần."
"..." Phương Trạch Sinh đỏ mặt, che dấu lúng túng, nghiêm mặt tiếp tục đào đất.
"Đại thiếu gia! Đại thiếu gia ——" hố đất vừa được lắp lại bằng phẳng, liền thấy có người đến tìm, Phương Trạch Sinh lập tức quẳng cái xẻng qua một bên, túm lấy Phó Cảnh Hiên cùng bỏ chạy.
Phó Cảnh Hiên vội vàng nói: "Ngươi chạy thì chạy đi, kéo theo ta làm gì?"
Phương Trạch Sinh nói: "Ngươi đã thấy ta chôn trà, lỡ đâu ngươi bán đứng ta thì làm sao bây giờ?"
"Ha, ta là người không có nghĩa khí như vậy sao?"
"Ta làm sao biết ngươi có nghĩa khí hay không? Đi thôi, ta mang ngươi xuống núi."
Phó Cảnh Hiên vội la lên: "Đừng đừng đừng, đây là lần đầu tiên ta đến Sở Châu, nếu lạc đường thì phải làm sao bây giờ!"
Phương Trạch Sinh nói: "Không sao, xung quanh đây đều thuộc địa giới của nhà ta, ta mang ngươi đi chơi."
Nói vài câu, cả hai đã chạy tới sườn núi.
Hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, miễn cưỡng cũng xem như vừa gặp đã quen, lén lén lút lút trốn dưới chân núi chơi đùa gần nửa tháng mới bị người nhà hai bên phát hiện, sau đó cả hai đều bị giáo huấn một trận ra trò, trước khi chia tay còn hẹn nhau hội thưởng trà lần tới sẽ cùng nhau chèo thuyền ngắm hoa đăng.
Sau này cứ mỗi lần Phương Trạch Sinh cùng phụ thân nhà mình đi ngang qua huyện Giang Lăng, nhất định phải ghé Phó Cảnh Hiên, Phó nhị gia vốn tưởng rằng Phương Trạch Sinh chính là bằng hữu tốt nhất đời này của y, lại không ngờ vào cái năm hắn mười lăm tuổi ấy, y biết được tin Phương gia xảy ra chuyện, sau đó liên lạc giữa y và hắn cũng bị đứt đoạn, từng phong thư gửi không thấy hồi đáp, lòng như lửa đốt, y chạy hơn ngàn dặm đường hỏi thăm tin tức, nào ngờ khi đến nơi lại bị chặn lại ngoài cửa, chính là Phương Trạch Sinh không muốn gặp y.
Chuyện đã qua nhiều năm, Phó Cảnh Hiên có ngàn điều muốn nói, vạn câu muốn hỏi.
Y nhìn Phương Trạch Sinh đang còn bất ngờ ngồi trên xe lăn, trong mắt không giấu được khiếp sợ cùng lo lắng, còn ẩn ẩn chút vui mừng nho nhỏ làm cho Phó Cảnh Hiên không biết phải nói gì kế tiếp, chỉ đành nhún vai nói một câu: "Trời trở lạnh rồi, còn không trở về phòng ngủ?".