“Chào,” Olga mở đầu buổi tối ở quán bar bằng những lời này: “Rất mừng vì thấy anh còn sống.”
“Tôi nghĩ nếu cô thấy tôi biến thành một xác chết phủ đầy hoa thì cô vẫn mừng đấy.” Herstal trả lời một cách gay gắt.
Olga mỉm cười với gã với vẻ mặt bình thản: “Đừng nói thế, anh biết ‘tò mò’ và ‘mừng’ khác nhau mà.”
Vào thứ Sáu – mười hai ngày sau khi Người Làm Vườn vô cớ đặt bó hoa trắng lên bàn của Herstal Armalight vào Chủ Nhật – số người chết do bị bắn ở Westland vẫn ở mức cao nhưng không có kẻ giết người hàng loạt mới nào ghé thăm thành phố.
Khi Herstal ngồi xuống chiếc ghế cũ gần quầy bar ‘Ông Đây Muốn Nghỉ Việc’, một bản nhạc êm dịu vẫn vang lên trong quán như mọi khi nhưng nó lại kết hợp một cách kì quặc với ánh đèn neon nhấp nháy tạo ra cảm giác gần như rối loạn. Chẳng trách tại sao không có nhiều người đến quán mặc dù Olga thề nơi này có loại cocktail ngon nhất toàn thành phố Westland.
Albarino ngồi cạnh Olga như thường lệ, hắn mân mê chiếc ô nhỏ trang trí trên li cocktail kiểu Hawaii. Herstal không biết có ai nhắc nhở hắn rằng những người uống thứ đó là những người có ‘gu’ khó hiểu hoặc xu hướng tính dục khó hiểu không.
Herstal nhìn danh sách đồ uống với ánh mắt khó chịu. Các món nước với những cái tên khó tin, và có một lưu ý đặc biệt bên dưới rằng khi gọi món thì phải gọi cho ‘đúng tên’, nếu không thì bartender sẽ từ chối phục vụ.
Gã biết hai người kia đang nhìn mình với ánh mắt thích thú chỉ để xem gã sẽ chọn lựa thế nào giữa việc gọi đồ uống mình muốn và thốt ra những cái tên kì dị. Điều này thường khiến gã nghi ngờ có phải Olga chọn quán bar này chỉ để khủng bố gã hay không?
Gã im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu khỏi danh sách đồ uống và nói với người phục vụ rượu một cách vô cảm: “’Glory Hole’, cảm ơn cậu.”
Glory hole là thuật ngữ chỉ lỗ đục xuyên tường hay vách ngăn dành cho các hoạt động tình dục.
Đương nhiên rồi, gã nghe thấy Albarino cười khúc khích ở bên cạnh.
“Tôi không biết liệu mình có nên đứng dậy và thốt lên ‘ôi Chúa ơi, cuối cùng anh Armalight cũng gọi một ly đồ uống có cồn’ hoặc… Thành thật mà nói thì loại cocktail đó quá nhiều nước ép trái cây, tôi đoán chỉ có vài giọt vodka thôi,” Olga chỉ ra với vẻ thích thú như thể cô vừa khám phá ra một thế giới mới.
“Tôi biết, tôi đã có một ngày khó khăn,” Herstal thành thật nói.
Câu này đúng đấy, gã đã phải nói chuyện cả ngày với một người chẳng hiểu gì về luật cả, lí do của cuộc thảo luận này là bởi con trai ông ta chơi BDSM quá mức và bỏ xác một cô gái mại dâm xuống sông. Thật luôn, liệu người ta có thể dùng não trước khi làm mấy việc như thế không?
Cuối cùng vụ án và mùi xì gà cay nồng của khách hàng khiến gã đau nửa đầu đến mức ngay cả cuộc tư vấn trị giá một nghìn rưỡi đô la một giờ cũng không thể cứu được.
Bình thường khi rơi vào hoàn cảnh này gã sẽ chọn về nhà uống thuốc rồi ngủ thiếp đi, thế nhưng khung cảnh ồn ào của quán bar này khác xa với sự im lặng vô hồn ở nhà gã. Herstal ngồi đó nhìn ánh sáng rực rỡ nhấp nháy từ chiếc ly trên tay bartender và bối rối mấy giây không biết tại sao mình lại ngồi ở đây.
Quả thực rất nhiều chuyện đã xảy ra với Herstal khiến gã khó hiểu: Những khách hàng dường như không dùng đầu óc của mình để tư duy, bó hoa thủy tiên trắng và lúa mì trên bàn làm việc của gã gần hai tuần trước, Người Làm Vườn Chủ Nhật không biết đang làm cái quái gì, và cả Albarino Bacchus chăm chỉ đến chỗ gã ăn trưa ít nhất hai ngày một tuần.
Herstal rốt cục cũng chẳng đuổi hắn ra ngoài, cũng không từ chối Olga mời gã đi bar một đêm, tiếng lòng gã nói đây là những điều phi lí. Một là gã nên lánh xa những thứ tồi tệ này, hai là tham gia vào cuộc cạnh tranh kì lạ này chứ không nên dao động ở vạch giữa.
Và Olga chớp mắt và nói tíu tít: “Chỉ có 12% cồn thì có xoa dịu được ‘ngày khó khăn’ của anh không?”
“Tôi sẽ gọi li thứ hai,” Herstal trả lời một cách trịch thượng.
Gã vẫn đang suy nghĩ về những điều vô lí này khi li cocktail được mang lên. Trên li có một lớp khói mờ ảo, đáy li là những viên đá lạnh lẽo kêu leng keng. Olga nói đúng, loại cocktail này gần như không có vodka, cảm giác cay nóng bị hoà tan đến mức uống chỉ thấy ngọt.
Một số người đương nhiên sẽ mô tả nó ‘nghe như tình yêu’.
Gã ngồi đó và lẳng lặng uống hết li thứ nhất và li thứ hai mặc dù thức uống này không khiến gã quên đi vẻ mặt khó chịu của những khách hàng của mình. Nếu không nhầm thì tuần sau gã vẫn phải dành thời gian cho những kẻ này.
Khi Herstal uống cạn li rượu thứ hai, Olga đang nói: “… Thành thật mà nói thì ngày nào tôi cũng chờ đợi gã đánh trả.”
“Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland?” Albarino thản nhiên khịt mũi: “Bart không thích chị nghĩ như thế đâu.”
“Điều đó hợp lí mà. Trên mạng đang rần rần về cuộc thi đấu giết người biến thái với chủ đề kinh thánh giữa gã ta và Người Làm Vườn. Gã ta hay viết thư cho cảnh sát, nếu không đánh trả thì có phải vô lí quá không?” Olga chậm rãi nói: “Nếu có thêm nhiều người chết thì tệ thật nhưng tôi nghĩ sớm hay muộn thì chuyện này cũng đến thôi, tốt nhất là cứ chuẩn bị tinh thần.”
Cô dừng lại một lúc, vừa định nói tiếp thì điện thoại di động reo lên như một lời nhắc nhở. Cô cầm lên xem qua và rên rỉ: “Là biên tập viên của tôi. Tôi đã nói rõ với anh ta là tôi sẽ không bao giờ sửa lại bản thảo thứ bảy.”
Rõ vô ích, Olga nhìn cả hai với ánh mắt xin lỗi, cầm điện thoại di động như thể cầm một quả bom rồi chen qua đám đông, có vẻ cô đang lao ra ngoài để trả lời cuộc gọi. Hai người đàn ông ở quán bar im lặng một lúc, sau đó Herstal đột nhiên lên tiếng và tiếp lời Olga.
“Có lẽ gã không quan tâm Người Làm Vườn Chủ Nhật đang làm gì đâu,” Herstal chậm rãi nói và đặt ly rượu xuống. Albarino khẽ khịt mũi, niềm vui tràn ngập trong giọng nói một cách đang ghét, cuối câu như mật ngọt: “Hoặc có thể gã không nói nên lời vì gã đã chọn đầu hàng Người Làm Vườn rồi.”
Herstal khẽ thở dài, cơn đau tích tụ suốt ngày xâm chiếm gã khiến thái dương gã giật lên, cảm giác này là thứ mà sự ngọt ngào không thể xoa dịu. Gã uống cạn li rượu của mình, đẩy nó trở lại bàn và trượt khỏi ghế quầy bar.
Albarino nhìn gã với vẻ yêu thích, ai cũng biết vô số người sẽ ngất ngây trước đôi mắt xanh bạc hà đó. Herstal đi vòng quanh chiếc ghế trống của Olga, chống khuỷu tay lên bề mặt gỗ của quầy bar và nhìn xuống hắn.
Albarino mở to mắt, không tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ mỉm cười với gã.
“Trong mắt cậu thì tất cả những điều này chỉ là một cuộc cạnh tranh thôi sao? Hai kẻ giết người hàng loạt để lại dấu vết bằng xác chết cho nhau ở dọc đường nhằm tranh giành vương miện thành tích sát nhân biến thái nào đó mà chúng ta không biết?” Herstal chỉ ra bằng giọng lạnh lùng như thường lệ.
“Đó là một mô tả quá hời hợt, Herstal. Tại sao anh không nhìn nhận vấn đề từ một góc độ lãng mạn hơn? ” Albarino nhẹ nhàng nói, giọng hắn trầm đến mức Herstal khó lắm mới có thể nghe thấy trong quán bar ồn ào này: “Đây là cách các luật sư xem xét sự việc à? Những gì đang diễn ra tại tòa là một cuộc thi hay cuộc chiến, những mũi tiêm thuốc độc và bản án chung thân là những chiến lợi phẩm có thể thương lượng được?”
Herstal nheo mắt lại: “Cậu có ý thức được cách lựa chọn từ ngữ của mình không thế? Lãng mạn?”
“Sao lại không nghĩ như vậy?” Nụ cười của Albarino gần như ngây thơ: “Nó không thể là bất cứ điều gì bạn mong đợi sao? Hay nó không đủ để kích thích trí tưởng tượng? Anh biết đấy: ‘Điều mà kẻ sáng tạo tìm kiếm, chính là những bạn đồng hành, chứ không phải những xác chết, những bầy chiên và những đám tín đồ. Những con ngườii sáng tạo như hắn, đấy chính là điều mà kẻ sáng tạo tìm kiếm – những con người ghi khắc những giá trị mới trên những tấm bảng tinh khôi’.”
Trích dẫn xuất hiện trong tác phẩm ‘Zarathustra đã nói như thế’ của triết gia người Đức Friedrich Nietzche. Cuốn sách là một luận thuyết sâu sắc và bí ẩn về triết học và đạo đức học với nhân vật chính là Zarathustra hư cấu. Mình sử dụng bản dịch của Trần Xuân Kiêm.
Herstal nhìn thẳng vào hắn: “Còn cậu thì sao? Cậu đang tìm gì vậy?”
“Một đêm tuyệt vời?” Albarino cười: “Anh biết mà, một đêm ấm áp, ướt át, và thật dài…”
Những tính từ đó cuộn trên đầu lưỡi với chất giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào, trầm thấp như lời nói mớ.
Herstal nhìn chằm chằm vào Albarino. Luật sư nghiêm khắc dường như muốn cau mày hoặc thở dài nhưng gã không làm vậy. Gã vẫn đặt một tay lên quầy bar, rồi bỗng gã nghiêng người về phía trước và hôn lên môi Albarino.
‘Hôn’ là một cách miêu tả chưa đúng, chẳng qua chỉ là một cái chạm nhẹ giữa môi và da thịt. Albarino dường như có thể nếm được một chút vị ngọt tươi mát của cocktail nhưng chỉ có vậy thôi. Giây tiếp theo Herstal đứng thẳng lên một chút những bọn họ vẫn còn quá gần nhau, gần đến mức người ta thường xem là bất lịch sự.
“Ái chà,” Albarino thở dài một cách khoa trương, hơi thở nóng hổi phả vào da cằm Herstal, chắc chắn là hắn cố ý: “Bất ngờ thật đấy, anh Armalight. Rượu 12% khiến người ta say được à?”
“Không có gì đáng ngạc nhiên,” Herstal thấp giọng nói: “Có lẽ cậu đã bắt đầu một trò chơi, bây giờ tôi quyết định tham gia.”
Albarino nhìn gã một lúc lâu rồi tỏ vẻ trầm ngâm gần như mỉm cười: “Tôi có nên nói ‘tôi rất vinh dự’ không?”
“Tốt nhất là thế. Bởi vì trừ khi cậu có thể tận hưởng khoảnh khắc này – ở đây và ngay bây giờ – cậu sẽ không bao giờ có thể tận hưởng bất cứ điều gì ở bất cứ đâu.” Herstal nhìn xuống hắn, nhếch khóe miệng thành một nụ cười lạnh lùng và sắc bén: “‘Ở mỗi một khoảnh khắc, đều bắt đầu sự hiện hữu’… Cậu Bacchus.”. Truyện Nữ Phụ
Trích dẫn xuất hiện trong tác phẩm ‘Zarathustra đã nói như thế’ của triết gia người Đức Friedrich Nietzche. Mình sử dụng bản dịch của Trần Xuân Kiêm.
Gã có thể thấy nét hơi bối rối trên khuôn mặt của Albarino, nhưng trước khi hắn kịp hỏi bất kỳ câu hỏi nào thì Herstal đã lùi lại, người đàn ông chậm rãi bước trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống. Albarino nhìn thấy một cô gái quyến rũ trong chiếc đầm đỏ đang tức giận nhìn về hướng này, vị trí của cô vừa rồi bị bóng dáng của Herstal chặn lại.
“Đi xử lí Minthe thân yêu của cậu đi, tay chơi à.” Herstal chế nhạo. Rõ ràng gã ta đã nhìn thấy người phụ nữ đó từ lâu, ít nhất là trước khi gã chạm môi Albarino thì gã đã nhìn thấy cô gái giận dữ nhìn về hướng này.
“Ôi Chúa ơi,” Albarino nhăn mặt: “Đừng mà.”
Nhưng có vẻ đã quá muộn bởi vì giây tiếp theo, người đẹp giận dữ chen qua đám đông lao tới quầy bar và đấm thẳng vào mặt Albarino.
Trong khi đó, Herstal đang cầm lo rượu thứ ba mà không thèm nhìn lên. Gã cần rất nhiều rượu để qua đêm nay.
“Albarino Bacchus!” Người phụ nữ hét lên, giọng sắc bén như thể đang cào móng tay lên kính: “Đồ khốn!”
–
Thế là khi Olga gọi điện xong và thoát khỏi nanh vuốt của biên tập viên để quay trở lại quán bar, cô đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Herstal ngồi bất động trên ghế và uống rượu, chiếc ghế cao giữa gã và Albarino dường như là một vực sâu không thể vượt qua. Albarino, giám định viên trưởng của Cục Pháp y thành phố Westland, đang chảy máu mũi. Hắn vừa cầm khăn giấy che mũi vừa nhìn Herstal với ánh mắt trách móc.
“Anh ấu trĩ quá đấy anh có biết không?” Hắn nói.
“Trời,” Olga kêu lên: “Tôi đã bỏ lỡ gì hay ho à?”
Herstal lạnh lùng liếc nhìn cô: “Không có gì, ngoại trừ việc bạn gái của Albarino vừa xông tới đánh cậu ta. Nếu cô quay về sớm khoảng bốn phút thì đã thấy người ta bị nhân viên bảo vệ mời ra ngoài.”
“Bạn gái? Cô y tá tóc nâu?” Olga nhớ lại trong hai giây, hình ảnh một loạt những người phụ nữ khác nhau hiện lên trong đầu cô.
“Đó là người trước, còn đây là một người đẹp da ngăm xinh đẹp tên Sarah; mà tôi nghĩ này cũng thành ‘người trước’ rồi. Nhưng nếu nói cho đúng thì bọn tôi không phải người yêu, ai cũng không phải người yêu.” Albarino cẩn thận di chuyển chiếc khăn giấy ra khỏi mũi mình một chút rồi ấn nó lại với một tiếng kêu nhỏ: “Thật ngu ngốc nếu lao vào mối quan hệ thân mật như vậy mà chưa quyết định kết hôn, tôi thích gọi là ‘bạn giường ổn định’ hơn.”
Nhưng cô gái đầm đỏ không nghĩ vậy, bởi lẽ định nghĩa ‘bạn giường ổn định’ của Albarino không chỉ bao gồm qua đêm với nhau mà còn kèm theo vài lời đường mật với bữa sáng và bữa trưa. Hắn ta là người đàn ông quyến rũ và tuyệt vời luôn sẵn sàng cung cấp cho bạn giường tất thảy những tiện ích ngọt ngào.
Thật không may, không ai nghĩ rằng người đàn ông cởi trần thức dậy mỗi sáng để chiên trứng cho mình trong bếp chỉ là bạn giường.
Olga hiểu logic của Albarino và những hiểu lầm có thể nảy sinh từ đó. Cô ngồi xuống ghế, buồn cười nhìn hắn: “Tôi đã dặn cậu đừng thay đổi bạn giường xoành xoạch như thế mà nhỉ?”
“Có liên quan gì đến thời gian đâu, mà trước giờ tôi cũng đâu có một chân đạp hai thuyền.” Albarino nói và liếc Herstal bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Trước khi thề thốt kiểu này thì cứ nhớ lại những gì cậu đã nói với tôi hôm nay.” Herstal vặn lại, sau ba ly rượu thì gã đã nói nhiều hơn một chút.
“Ha, nếu anh đồng ý ngủ với tôi thì tôi cắt đứt với người khác ngay. Tôi còn dám đi xét nghiệm AIDS trước khi bắt đầu hẹn hò với anh.” Albarino khịt mũi: “Anh Armalight, tôi là kiểu người truyền thống phải hẹn hò đủ ba lần rồi mới lên giường đấy nhé.”
Olga tỏ ra bối rối vì không biết phải phàn nàn về phần nào trong câu nói trên…
“Tóm lại là chị Olga, để Herstal mời kèo này. Trái tim yếu đuối của tôi cần được bồi thường.” Albarino nói, ngoài chảy máu mũi thì hắn còn bị đau khủng khiếp dưới xương gò má. Cú đấm của cô gái thực sự rất nặng, vết thương có thể bị bầm tím vào ngày mai.
Olga ngơ ngác nhìn hắn: “Tôi nghĩ cậu không buồn đến thế.”
“Bởi vì chúng ta phải học cách tận hưởng hạnh phúc trên thế giới này càng nhiều càng tốt, chị Olga.” Albarino im lặng hai giây rồi đột nhiên nói: “Với cả tôi cũng không thiệt thòi lắm.”
Hắn vò nát tờ khăn giấy trong lòng bàn tay và mỉm cười một cách tinh nghịch khi đứng dậy. Gò má hắn giờ đã hơi ửng đỏ nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời đến lạ thường.
Herstal thở dài và bắt đầu chạm vào thẻ tín dụng của mình.
–
Sáng hôm sau Albarino bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa gấp gáp.
Hôm nay là thứ Bảy nên hắn không phải đi làm, hắn cũng không đặt đồng hồ báo thức. Khi loạng choạng mở cửa với đôi chân trần, hắn có thể nhìn thấy bầu trời u ám như chì bên ngoài.
Mùa thu ở Westland luôn dài và u ám, trời mưa suốt một phần ba tháng. Khi hắn mở cửa, làn gió thu mát mẻ của đầu tháng Mười lẻn qua cửa, lẫn với những hạt mưa mát lạnh như mũi kim ập vào người.
Bart Hardy đứng trước cửa nhà hắn với vẻ mặt u ám được chôn trong chiếc áo khoác đen như đám tang, bên cạnh ông ta là hai cảnh sát cơ bắp.
Ba người này đều nhìn chằm chằm vào hắn như thể hắn là một con quái vật, hoặc giống như hắn xuất hiện trước mặt họ trong hình ảnh con quái vật hắn luôn cất giấu trong lòng. Cảnh tượng này có chút kỳ quái.
“Chào Bart,” Albarino nở một nụ cười mệt mỏi với người đàn ông kia, xương gò má của hắn giờ đã sưng tấy hoàn toàn và đau nhức theo mỗi cử động của khóe miệng: “Sớm vậy mà có gì đây?”
Hardy nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp một lúc như đang suy nghĩ xem nên nói gì, sau đó ông dường như bỏ cuộc và nói thẳng: “Có người chết.”
Ông không nói thêm gì nữa mà chậm rãi đưa tay cho Albarino xem bức ảnh. Đó là ảnh hiện trường thông thường được chỉnh rõ hết cỡ với các vị trí đánh dấu chứng cứ màu vàng, hắn thường xuyên nhìn thấy mấy tấm ảnh thế này. Khung cảnh trong hình là vùng nước bẩn và những con hẻm xám xịt ẩm ướt, lạnh lẽo và hoang vắng.
Chính giữa bức ảnh là một người phụ nữ nằm với khuôn mặt sưng tấy, mái tóc bù xù. Đôi má bầm tím và đôi môi nứt nẻ, tạo nên một bức tranh vô cùng kinh dị. Cô gái đã chết, trước khi chết còn bị đánh đập dã man.
Một con dao găm vào ngực cô, lưỡi dao sáng loáng đứng thẳng giữa vô số vết thương lộn xộn và đẫm máu, chiếc đầm đỏ cũng bị máu nhuộm đầy.
Giữa vũng máu đen đặc và lớp da thịt hở ra trên ngực cô là một nhúm lá bạc hà nhỏ màu xanh ngọc lục bảo.
“Sarah.” Albarino thì thầm và cau mày.
“Sáng nay chúng tôi nhận được cuộc gọi và tìm thấy một thi thể ở con hẻm phía sau quán bar mà cậu hay lui tới. Al, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng…” Cảnh sát Hardy nuốt khan và hít một hơi thật sâu rồi nói: “Trên con dao đó có dấu vân tay của cậu.”
Albarino sửng sốt hai giây. Không biết tại sao hắn đột nhiên muốn cười nhưng nhìn vẻ mặt như trời sắp sập của Hardy thì hắn lại không tàn nhẫn cười ra tiếng.
“Trong trường hợp đó,” hắn nói như do dự: “Tôi nghĩ mình cần một luật sư.”