Rượu Và Súng

Trời dường như sắp mưa, Olga khoanh tay đứng trong gió lạnh nhìn nhóm CSI đang cày từng tấc đất xung quanh nhà Albarino. Cuối tuần không có tiết học nên cô rất thoải mái và bình tĩnh đứng đây nhìn các nhân viên tất bật.

“Anh có nghĩ cậu ta sẽ chôn bộ quần áo đẫm máu ở nơi anh có thể tìm thấy không?” Olga tò mò hỏi.

“Chúng ta đang suy nghĩ từ góc độ ‘Albarino đúng là kẻ giết người’ à?” Bates hỏi. Ông ta lảo đảo đứng dậy, hai chân ngồi xổm đến tê dại, không hiểu sao trên mặt ông lại có một vệt đất xám như tro.

Olga nghiêng đầu và nhìn ông.

“Rồi, nếu cậu ta là hung thủ thì tôi nghi cậu ta là kiểu có năng lực phản trinh sát mạnh. Giám định viên bệnh học pháp y vốn không nên vô tình để lại dấu vân tay trên hung khí, cậu ta chắc cũng không mang bộ quần áo đẫm máu về nhà.” Bates cau mày: “Trong đám bọn tôi thì cậu ta là người giỏi nhất đấy.”

Olga lặp lại như hô khẩu hiệu: “Cậu ta là người giỏi nhất.”

Tất nhiên bọn họ không tìm thấy bất kì bộ quần áo dính máu hay dấu chân khả nghi nào trong nhà, trên xe của Albarino cũng không có vết máu. Bates bắt đầu nghĩ chuyến này hoàn toàn vô ích, đương nhiên đây cũng là điều ông mong đợi. Đúng lúc này, một điều tra viên ở đâu đó trong sân sau hét lên: “Schwandner, anh có thể tới đây nhìn xem không?”.

||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||

Bates khịt mũi, Olga đi theo ông qua đó. Phía sau nhà Albarino có một nhà kho nhỏ bằng gỗ, nhìn vẻ thô ráp và tuỳ tiện này thì có vẻ như Albarino đã tự tay xây nó. Có dụng cụ làm nông trong nhà kho vì hắn ta trồng một hàng rau diếp dọc theo góc nhà.

Điều tra viên ngồi xổm trên một bãi đất trống ẩm ướt phủ đầy tro trong nhà kho, cẩn thận đào đất bằng đôi tay đeo găng cao su. Nhìn thấy Bates, cậu ta lo lắng ngẩng đầu nói: “Ừ thì bọn tôi phát hiện vết cháy ở đây, sau đó…”

Cậu ta đưa ra một vật nhỏ bị cháy được kẹp trong nhíp.

Bates lẩm bẩm: “Xương.”

Giọng ông khô khốc như thể đang cố chấp nhận một sự thật mà ông không muốn chấp nhận. Olga nhìn ông và hỏi: “Đây là…?”

“Tôi không biết, nó bị đốt cháy quá rồi. Tôi phải mang nó về phòng thí nghiệm chứng cứ để kiểm tra xem đó là loại xương gì.” Bates lẩm bẩm: “Có sao thì cũng phải gọi cho Bart.”



Khi Bart Hardy quay lại phòng thẩm vấn, ông thấy Herstal và Albarino ngồi trên hai chiếc ghế cạnh nhau trông có vẻ như bất kì nghi phạm hình sự bình thường nào và luật sư của mình.

Không hề, nhìn thế nào cũng thấy khác.

“Cố vấn pháp y của cậu vừa gọi cho tôi và nói rằng cáo buộc của Sở Cảnh sát về cậu là ‘kinh khủng’.” Hardy mệt mỏi nói và ngồi phịch xuống ghế: “Ban nãy Cục trưởng Cục Pháp y thậm chí còn đích thân đến đây. Bọn tôi có mấy… Cuộc trò chuyện khá khó khăn.”

“Anh ta có vẻ giận,” Albarino nhận xét.

“Anh ấy rõ giận. Tôi không biết ai đã tiết lộ nhưng trên mạng đã có tin đồn giám định viên trưởng của Cục Pháp y thành phố Westland có liên quan đến một vụ giết người.” Hardy đau đầu trả lời, “Cố vấn của cậu phải đối mặt với dư luận, nếu cứ như vậy thì ai cũng bất lợi.”

“Thì sao?” Albarino uể oải hỏi.

“Chúng tôi phải giam giữ cậu cho đến khi chắc chắn rằng tất cả bằng chứng chống lại cậu không còn hiệu lực, hoặc cho đến khi chúng tôi tìm thấy nghi phạm khác. Tôi đoán có phóng viên đang theo dõi, đây là thủ tục thôi.” Hardy nói khô khốc: “Albarino, chỉ để chắc chắn thì tôi hỏi cậu một lần thôi: Cậu thực sự không giết cô gái đó phải không?”

“Trời đất ơi, cảnh sát Hardy.” Herstal lạnh lùng và khô khan nói với vẻ mỉa mai chảy trong từng câu chữ.

“Sống mà quá lông bông thì vấn đề như này có thể sẽ phát sinh, tôi tưởng từ khi làm nghề này thì cậu đã thấy nhiều rồi ấy chứ!” Hardy nói với giọng điệu của một người cha quá lo lắng cho con cái.

“Tôi không nghĩ vấn đề này có liên quan gì đến đời sống riêng tư của thân chủ tôi,” Herstal nói bằng chất giọng luật sư dày dặn kinh nghiệm: “Mặc dù tôi đồng ý rằng đời sống riêng tư của cậu Bacchus đúng là lông bông.”

Albarino dùng cùi chỏ huých Herstal và nói thẳng: “Tôi thề là tôi không giết cô ấy, Bart.”

Khi hắn nói lời này, giọng điệu của hắn thực sự rất chân thành, các ngón tay đặt ngay ngắn trên bàn như thể chúng chưa từng bóp cổ Herstal, như thể chúng chưa từng cắt cổ những cô gái khác.

Khoảng một nửa số nạn nhân của Người Làm Vườn Chủ Nhật là phụ nữ. Hắn không chọn nạn nhân dựa trên giới tính, ngoại hình của bọn họ cũng không giống nhau. Một số nạn nhân có màu tóc đặc biệt nổi bật hoặc làn da đẹp thì xứng đáng được trang trí bằng những bông hoa ‘sang chảnh’, nhưng phần lớn nạn nhân chỉ còn sót lại một phần xương hoặc chân và tay.

Albarino ngồi yên trên ghế và bắt đầu kể lại chi tiết về hành trình của hắn đêm qua với Hardy thêm lần nữa, Herstal thỉnh thoảng xen vào một hai câu vì tính ra thì bọn họ đã dành nửa buổi tối cùng nhau. Khi Albarino khẽ quay đầu lại, hắn nhìn thấy đôi mắt xanh nhạt và mái tóc vàng của đối phương trong ánh sáng rực rỡ của phòng thẩm vấn, hắn mất tập trung, trong đầu liên tục điền vào danh sách việc cần làm.

Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland, hắn nghĩ đây đúng là một thu hoạch bất ngờ và xứng đáng với thiết kế xa hoa và phức tạp. Tuy nhiên, ở thời điểm hiện tại, hắn có thể chờ xem bọn họ sẽ đi đến đâu và Herstal có ‘sắp xếp’ gì cho hắn hay không.

Luật sư bào chữa có quyền tiếp cận tất cả các bằng chứng liên quan đến vụ án của thân chủ mình. Bọn họ chất những bức ảnh hiện trường và biên bản khám nghiệm tử thi lên bàn, có thể thấy rõ khuôn mặt kinh khủng và sưng tấy của người đẹp trong bộ đầm đỏ hoàn toàn không có nét thanh lịch nào. Albarino tưởng tượng Herstal nửa quỳ bên cạnh thi thể và để lại dấu vân tay giả trên hung khí, toàn thân bị mắc kẹt trong vòng tròn ánh sáng dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Và bây giờ Herstal đang nhìn xuống những bức ảnh đó, nhìn một phần tác phẩm do chính tay mình tạo ra, ánh mắt bình tĩnh và tàn nhẫn như thể chuyện này thực sự không liên quan gì đến mình.

Ánh sáng trắng trong phòng thẩm vấn chiếu xuống từ phía trên; trong ánh đèn này, lông mi của Herstal trông gần như tráng bạc.

Một vài bông hoa họ cúc nho nhỏ màu trắng, hắn nghĩ và hình dung những bông hoa rơi xuống từ giữa tóc người kia, hoặc có thể là hoa cỏ thi – ‘bài thuốc của Achilles’. Achilles bất chấp sự can ngăn và giết chết Hector để trả thù cho cái chết của người bạn thân Patroclus. Truyền thuyết kể rằng khi bị thương trên chiến trường, chàng Achilles sử dụng hoa cỏ thi để tự chữa lành vết thương.

Herstal ngước mắt lên nhìn hắn.

Albarino dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên bàn. Hắn thấy lông mi và mí mắt của Herstal phủ bóng tối lên đôi mắt xanh lam, những đốm sắc tố và những đường quanh con ngươi khiến màu sắc trông đặc biệt lộng lẫy. Albarino thêm những từ mới vào danh sách: Hoa phi yến và hoa thanh cúc, những lựa chọn truyền thống chắc chắn không lệch đi đâu được; hay lưu ly xanh với những bông hoa nhỏ kết hợp với hoa cỏ thi trắng; hay là hoa diên vĩ Những bông hoa trắng của cỏ thi là ghép với nhau; hay hoa diên vĩ, tất nhiên việc kết hợp hài hòa những bông hoa to hơn với những giống hoa khác cũng là một thử thách…

“Albarino?” Herstal cau mày và cao giọng: “Cậu không nghe bọn tôi nói gì hết phải không?”

“Không,” Albarino đáp lại với một nụ cười khiêu khích: “Có anh ở đây rồi mà?”

Herstal trừng mắt lên nhìn hắn.

Lúc này, điện thoại di động của cảnh sát Hardy vang lên, ông nhìn xuống và sững người.

“Bart?” Albarino ngọt ngào hỏi.

Bart ngẩng đầu nhìn hắn với ánh nhìn chút u ám, trong mắt có vẻ khó thể tin. Ông nhỏ giọng nói: “Tin nhắn của Bates nói anh ta tìm thấy dấu vết đốt cháy thứ gì đó trong kho dụng cụ sau nhà cậu, anh ta còn tìm được thứ gì đó trông giống hài cốt.”

Herstal lại liếc nhìn Albarino, trên mặt đối phương không có biểu hiện kinh ngạc mà vẫn đang mỉm cười.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy Al?” Hardy hỏi một cách thoải mái mặc dù nghe như đang nghiến răng.

“Không biết tại sao nhưng bây giờ tôi cảm thấy dù có giải thích thế nào thì người ta cũng khó tin.” Albarino cười và nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi cũng nghi ngờ bản thân mình thật sự giết người mất thôi. Tốt nhất cứ làm như vậy đi, vụ này anh nên xử lí theo đúng quy trình, đợi báo cáo kiểm tra ra rồi nói tiếp.”

Hardy trừng mắt nhìn như muốn đấm thẳng vào mặt hắn, rõ ràng ông đã bị xúc phạm bởi thái độ thiếu quyết đoán này. Bọn đã làm việc cùng nhau ăn ý đến mức từ lâu ông đã bỏ qua việc Albarino đáng ghét như thế nào khi tranh cãi với người khác.

Ông ta đứng dậy, hoàn toàn không có ý định tiếp tục nói chuyện: “Được rồi, tôi sẽ đợi kết quả xét nghiệm rồi tính với cậu. Bây giờ tôi sẵn sàng cho cậu và luật sư thêm mười phút nữa để nói chuyện, sau đó tôi sẽ nhờ người được cậu vào phòng giam.”

Albarino nhướng mày. Phòng tạm giam ở Sở Cảnh sát thành phố Westland không được thoải mái cho lắm.

Nhưng hắn cũng không yêu cầu thêm gì nữa để không chọc giận Bart. Hardy nặng nề bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh đèn đỏ nhỏ xíu trên camera giám sát trông như ác quỷ đang nhìn chằm chằm vào họ.

Albarino bình tĩnh đợi cho đến khi đèn camera an ninh lại tắt như một ánh nến, sau đó hắn bình tĩnh hỏi: “Đây là cái anh muốn xem à?”

Hắn tin rằng mục đích cuối cùng của Herstal không phải là tống hắn vào tù thông qua một vụ dàn dựng chắp vá ngay cả khi gã lấy lí do rằng đêm đó mình uống quá nhiều. Với tư cách là một luật sư, Herstal chắc chắn hiểu nếu không có đủ bằng chứng để xác lập vụ án, miễn Albarino sẵn sàng thuê một luật sư giỏi thì hắn có thể vô tội.

Mà quan trọng nhất là hắn không giết người, chỉ cần bắt được hung thủ thì hắn có thể lập tức chứng minh mình vô tội. Khi thủ phạm thực sự vẫn đang lẩn trốn thì buộc tội cho người khác cũng không có ích gì.

Vì vậy, việc buộc tội và giam cầm hắn chỉ là vì tiện tay, Herstal tất nhiên sẽ rất vui khi thấy điều này xảy ra nhưng nếu nó không xảy ra thì gã sẽ không ép.

Albarino đoán Herstal quan tâm hơn đến việc biết các điều tra viên hiện trường vụ án sẽ tìm thấy gì ở nhà của hắn. Hầu hết các thi thể mà Người Làm Vườn Chủ Nhật trưng bày trước công chúng đều không hoàn chỉnh. Hắn sẽ cắt bỏ một số bộ phận của cơ thể cho phù hợp, những mảnh thi thể cũng không bao giờ được phát hiện. Có phải hắn vứt rồi không? Có phải hắn đã chôn những gì sót lại sâu trong lòng đất và chỉ có thể ngủ khi nằm trên chúng? Đây là câu hỏi mà rất nhiều người thắc mắc.

Có lẽ Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland cũng không ngoại lệ. Có thể vạch trần bộ mặt tà ác của người ta thông qua một lời buộc tội đơn giản như vậy, chắc Herstal có lẽ sẽ thích cảnh tượng này.

Quả nhiên, người đàn ông này mang theo mặt nạ khinh thường không thể lay chuyển nhìn hắn, sắc bén hỏi: “Trình độ của cậu chỉ đến thế này thôi à?”

Albarino nhìn chằm chằm vào Herstal, không hiểu sao hắn nghe thấy một chút ủ rũ trong giọng nói của gã như thể hắn thực sự làm gã thất vọng.

Albarino im lặng một lúc, sau đó hắn thực sự bật cười vì mấy thứ trong giọng điệu của Herstal: “Nếu anh có hứng thú với những thứ trong nhà tôi thì anh không cần phải làm vậy đâu đấy? Chỉ cần anh nói thì tôi sẵn lòng cho anh xem.”

“Chúng ta sẽ nói chuyện cởi mở thế này sao?” Herstal trầm ngâm.

“… Nếu anh muốn,” Albarino trả lời một cách ẩn ý và nhẹ nhàng.

Herstal chăm chú nhìn hắn giống như đang nhắm một con nai sừng tấm trong rừng thông giữa cánh đồng tuyết mùa đông: “Từ đầu đến cuối, tôi không biết tại sao cậu lại làm như vậy, tôi có thể giải quyết vấn đề mình gặp phải mà không cần người khác giúp đỡ. Nếu cậu hiểu tôi thì cậu cũng biết tôi không muốn rơi vào thế bất lợi. Tôi nghĩ nếu không phản đòn một cách phù hợp thì sẽ vô lễ lắm nhỉ?”

Rõ ràng ‘phản đòn một cách phù hợp’ nghĩa là sau khi hắn đặt hộp sọ lên bàn Herstal, gã ta dàn dựng một vụ giết người và buộc tội hắn. Rõ ràng Nghệ Sĩ Dương Cầm không đánh giá cao việc Người Làm Vườn Chủ Nhật giúp gã ta giết một nhân chứng.

Albarino nghĩ tốt hơn hết là hắn không nên nhắc nhở đối phương rằng Olga đã đến rất gần với sự thật.

“Có lẽ bởi vì suy cho cùng thì tôi là một người rất bao dung. Dù sao tôi cũng không cảm thấy quá tức giận, có thể tôi hơi khác với mấy hành vi… Nhỏ nhen của anh.” Albarino trả lời, rồi hắn cũng đứng dậy. Hắn cao hơn Herstal một chút, cảm giác không bị đối phương ‘nhìn xuống’ cũng khá tốt: “Anh nói anh không biết tại sao tôi lại làm như vậy, tôi có thể thử trả lời anh về vấn đề này.”

Herstal nhìn hắn, cơ thể căng thẳng giống như một con báo sẵn sàng tấn công con mồi bất cứ lúc nào.

“Tôi nói rồi, tôi nghe theo sự chỉ dẫn siêu hình của nguồn cảm hứng để tìm hiểu xem mình nên đặt anh ở đâu.” Albarino đưa mắt theo dõi đôi môi mím chặt của đối phương và trầm giọng trả lời: “Cho nên phần thì tôi thực sự muốn ‘trang trí’ cho anh một cách tốt nhất…“

‘Trang trí’ – hắn dùng một từ nghĩa hẹp như vậy. Herstal cười khẩy, gã biết ‘trang trí’ trong miệng đối phương tương đương với việc ‘cắt cổ và cắm hoa vào miệng vết thương’, cùng lắm là thêm một số kĩ thuật xử lí nghệ thuật. Thế nhưng đối với một người chết thì có xử lí cũng không khá hơn bao nhiêu.

“Nhưng phần khác,” Albarino thấp giọng thốt ra những câu tiếp theo. Đó là cảnh tượng bạn bè hắn chưa từng thấy, đồng tử của hắn giống như một cái hố khổng lồ có thể nuốt chửng trái tim người khác, trong ánh mắt hắn là bóng tối và tội lỗi.

“Tôi muốn đè anh lên cái bàn này và chịch anh tới khóc. Nói thật, tôi thiếu quyết đoán lắm đấy anh Armalight ạ.”

Herstal muốn trả lời điều gì đó nhưng những lời ác ý như dao cứ mắc kẹt trong cổ họng gã. Giây tiếp theo cánh cửa bị gõ nhẹ hai lần, một viên cảnh sát đẩy cửa đi vào, trên tay cậu ta là chiếc còng tay. Vị khách bất ngờ đã đè xuống những lời Herstal sắp nói. Viên cảnh sát rõ ràng đã nghe nói đến tên và danh tính của Albarino, lúc này trông cậu ta vô cùng xấu hổ.

Albarino hiển nhiên không hề quan tâm, hắn đưa tay ra và chấp nhận để đối phương còng cổ tay mình. Herstal đã nhìn thấy bàn tay cầm dao mổ đó, gã phải thừa nhận rằng cảnh tượng bây giờ trông mâu thuẫn đến lạ lùng.

“Một điều cuối cùng tôi phải nói này Herstal.” Albarino nói mà không ngẩng đầu lên. Niềm vui trong giọng nói của hắn thật kinh tởm, như thể hắn không nhận ra mình sắp bị tống vào tù: “Mặc dù tôi chẳng còn cơ hội khám nghiệm tử thi trong vụ án này nhưng tôi đã xem ảnh hiện trường rồi. Khách quan mà nói thì anh có thấy lá bạc hà trên ngực Sarah trông xấu khủng khiếp không?”

“Nếu cậu không nói mấy thứ vô nghĩa như vậy thì cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ có giá trị hơn, cậu Bacchus.” Herstal lạnh lùng nhận xét.

Viên cảnh sát trẻ rõ ràng đang bối rối nhưng Albarino cũng không quan tâm, hắn chậm rãi bước về phía cửa, trước khi ra ngoài còn nói thêm một cách không cần thiết: “Vụ án Richard Norman với Người Làm Vườn cũng vậy thôi. Tôi tin rằng trong lòng hắn cũng có ý tưởng về ẩn dụ ‘Cain’, nếu không thì hắn đã không mất công giết Thomas Norman.”

Hắn nghe thấy tiếng khịt mũi đầy khó chịu mà Herstal không thèm che giấu.

Albarino liếc nhìn gã và nở một nụ cười rạng rỡ.



“… sát hại dã man người phụ nữ này. Các nguồn tin quen thuộc với WLPD chỉ ra rằng giám định viên trưởng của Cục Pháp y thành phố Westland, Albarino Bacchus là nghi phạm số một. Hiện tại, ông Bacchus đã bị cơ quan điều tra triệu tập…”

Bản tin được phát trong một quán ăn nhanh không đảm bảo tiêu chuẩn vệ sinh trên phố. Hầu như không ai nghe thấy giọng nói đờ đẫn và thờ ơ của phát thanh viên. Những nhân viên tuyệt vọng đang bận rộn phía sau quầy, mùi đồ chiên và thịt rẻ tiền nồng nặc trong không khí.

Có ba hoặc hai khách hàng ngồi sau những chiếc bàn đầy dầu mỡ đang nuốt những bữa trưa ngon lành nhất của họ. Một anh chàng vạm vỡ mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần xám ngồi ở bàn trước TV đang nhặt rau diếp héo úa và nhầy nhụa từ chiếc bánh mì kẹp thịt trên tay.

Không biết từ lúc nào mà tay nó dừng lại. Nó nhìn lên TV, chất lượng hình ảnh không rõ ràng: Những tấm ảnh nạn nhân được làm mờ nhưng khóe miệng người phụ nữ xinh đẹp vẫn nhếch lên. Người dẫn chương trình đang bày tỏ về những tổn thương tinh thần và hành vi ngộ sát, tuy không chuyên nghiệp lắm nhưng đây cũng chỉ là đài truyền hình địa phương không có nhiều người xem.

“Các nhân chứng nói rằng bọn họ đã cãi nhau trong quán bar đêm đó…”

Người đàn ông dáng vẻ bình thường nhìn lên TV hiển thị bức ảnh của vị giám định viên trưởng, hắn ta đang vô thức mỉm cười với khán giả.

Người đàn ông dường như không nhận ra rằng nước sốt salad đang nhỏ xuống ngón tay của mình, lông mày nó càng nhíu chặt hơn như thể nó đã nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu.

Cuối cùng, nó bực tức siết chặt ngón tay, đẩy ghế ra rồi đứng dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui