Rượu Và Súng

Warning: Có nhắc đến hành vi tự hại.

Herstal nghe thấy tiếng gõ cửa.

Gã vừa trở về nhà, chưa bật đèn mà mới chỉ cởi chiếc áo khoác và đôi găng tay đẫm máu ném vào túi rồi buộc lại và tạm thời cất vào góc. Đầu ngón tay gã vẫn còn dính đầy tàn dư của chất lỏng đã khô lại, trong không khí có lẫn chút mùi máu mơ hồ, khó che giấu và là bằng chứng phạm tội.

Gã dừng lại và nhìn về phía cửa. Cánh cửa này đã chặn tiếng mưa ào ào bên ngoài khiến âm thanh mờ đi một cách kì lạ. Tuy nhiên, con dao của gã vẫn còn nguyên trong vỏ, hẳn là gã sẽ được an toàn.

Herstal thận trọng bước tới cửa và nhìn ra ngoài qua lỗ nhìn trộm. Những gì gã nhìn thấy dường như khiến gã chùn bước, rồi gã từ từ mở cửa.

Albarino đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào Herstal. Hắn nhìn gã với ánh mắt gần như tán thưởng, nhìn vết máu loang lổ từ đầu ngón tay đến khuỷu tay gã. Áo sơ mi gã đang mặc chắc hẳn rất đắt với chiếc khuy măng sét màu bạc được khảm những viên đá mắt đại bàng dính đầy chất lỏng dính đang dần khô đi.

Những cơn gió thu lạnh lẽo liên tục tràn vào hiên nhà, mái tóc của Albarino ướt đẫm nước mưa khiến những sợi tóc dính vào trán. Hắn cào và chải tóc một cách ngẫu nhiên, vuốt thẳng những sợi tóc xoăn tít ướt nhẹp ra sau đầu và mỉm cười.

Herstal thận trọng nhìn hắn, bên ngoài có một tia chớp xẹt qua không khiến căn phòng bỗng loé lên một luồng ánh sáng trắng, sau đó lại bị bóng tối nuốt chửng.

Albarino nói: “Chào buổi tối.”

Đã hơn mười giờ tối, lúc này Bart Hardy đang đứng ở hiện trường vụ án, ông ta đã nhận được lá thư khoảng một tiếng trước. Herstal lơ đãng nghĩ xem đám hoa bạc hà chết tiệt đó đã bị mưa phá hoại như thế nào, gã không tin rằng những cành lá mềm mại đó có thể chịu được mưa lớn, còn quả cầu hoa tròn trịa phức tạp kia có lẽ đã xẹp xuống từ lâu rồi.

“Tôi tưởng cậu đang ở trong tù,” Herstal bình tĩnh nói. Albarino chắc chắn phải ở đó. Trong phiên điều trần trước khi xét xử, thẩm phán đã từ chối yêu cầu bảo lãnh của hắn. Cho đến khi xét xử thì Albarino nên ở trong tù.

“Là luật sư của tôi thì anh hơi bất tài đấy Herstal ạ.” Giọng nói của Albarino nhẹ nhàng và vui vẻ, mặc dù nước mưa đang nhỏ xuống từng tấc vải trên người hắn, ngón tay hắn vì nhiệt độ thấp mà có phần run rẩy: “Các cáo buộc chống lại tôi đã được bác bỏ nhờ ơn Bob Landon. Hình như nó có thói quen giữ lại các bộ phận của nạn nhân làm chiến lợi phẩm để có thể hồi tưởng lại các vụ giết người bất cứ lúc nào. Hôm nay CSI đã phát hiện nhật kí và tóc của tất cả các nạn nhân dưới sàn nhà nó.”

“Cho nên người ta phát hiện cậu không giết Sarah Adelman.” Herstal thấp giọng nói, không biết có phải gã đang bất mãn vì điều này hay không vì nghe giọng gã cũng không đoán được gì.

“Đúng rồi, mặc dù bọn họ vẫn không thể tìm ra làm thế nào mà dấu vân tay của tôi lại xuất hiện trên con dao đó nhưng vì bằng chứng đã quá rõ ràng nên giữ tôi trong tù nữa cũng chẳng ích gì.” Albarino nhún vai khiến một giọt mưa rơi xuống từ tóc đến trên vai. Hắn không nói gì về vết máu trên người Herstal, cũng không chào hỏi đối phương mà chỉ mạnh mẽ lách qua gã rồi vào nhà. Hắn thoả mãn thở một hơi nhờ nhiệt độ ấm áp bên trong.

Herstal nhìn hắn nhưng không nói gì mà chỉ đóng cửa lại.

Albarino bình tĩnh nói tiếp: “Để bồi thường thì Cục Pháp y cho tôi nghỉ phép có lương. Nghe nói bọn họ sẽ thương lượng về… Khoản bồi thường hay mấy vấn đề khác tương tự. Tôi vốn là đến Cục Pháp y để lấy một ít vật dụng hằng ngày rồi về nhà ngay.”

“Tôi thực sự mong cậu giữ nguyên kế hoạch đó.” Herstal trầm giọng nói.

“Tôi cũng định vậy nhưng trên đường thì Bart lại gửi cho tôi một tin nhắn, vì vậy tôi đến đây gặp anh.” Albarino lại nhún vai rồi đưa điện thoại ra trước mặt Herstal. Ánh sáng trắng chói lóa chiếu sáng bóng tối, trên màn hình là ảnh một xác chết.

Bob Landon bị treo lơ lửng trên một sợi dây đàn piano. Do toàn bộ trọng lượng cơ thể nó bị đè lên một sợi dây thép nên cơ thể nó dường như dài ra một cách kì quặc. Khi bức ảnh này được chụp, trời mưa không quá to. Cơ thể của Landon căng phồng và nhợt nhạt bất thường trong màn đêm. Ngực nó đầy máu khô và những vết sẹo chằng chịt, ngực mở to, xương sườn nhô ra, gần tim có vài chiếc lá xanh mởn và những bông hoa màu tím li ti.

“Một quả cầu hoa làm bằng bạc hà thay thế trái tim của kẻ sát nhân này.” Albarino nhẹ nhàng thở dài. Hắn quay sang Herstal và hai người nhìn nhau nơi lối vào tương đối tối tăm: “Khá là lãng mạn đấy, anh có nghĩ thế không?”

“Tôi e rằng hầu hết mọi người sẽ không nghĩ như vậy đâu, cậu Bacchus.” Giọng Herstal vẫn lạnh lùng như thể chủ đề họ đang nói đến không thể khơi dậy bất kỳ làn sóng nào trong lòng gã: “Nào, điều gì khiến cậu quyết định đến gặp tôi sau khi xem bức ảnh chụp hiện trường vụ án mạng?”

“Tò mò.” Thanh âm Albarino gần như trầm thấp như một hơi thở, hắn tiến lên một bước khiến chủ nhân của căn nhà trống rỗng vô hồn này cau mày. Gã gần như đứng dựa vào tường, nhưng hắn không có ý định lùi lại.

“Nghệ Sĩ Dương Cầm đã đâm nạn nhân rất nhiều lần, rất nhiều… Ngày mai chúng ta có thể xem báo cáo khám nghiệm tử thi của Cục Pháp y. Gã làm như thế khi Landon vẫn còn sống, tôi nghĩ máu chắc chắn đã vấy bẩn ngón tay gã.”

Hắn hơi nhếch khóe miệng, vươn tay nắm lấy cổ tay phải của Herstal và chậm rãi giơ tay lên. Qua ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, người ta có thể nhìn thấy lớp máu trên da gã và những vết máu thấm giữa móng tay rất khó lau sạch.

Albarino hơi nghiêng đầu, hứng thú trong mắt dường như càng tăng: “Găng tay cao su đương nhiên có thể ngăn cản máu dính vào da thịt tên sát nhân tốt hơn. Nhưng cao su nó quá… Công nghiệp, nó không thân thiết như chạm vào da thịt đúng không?”

“Cậu muốn tôi trả lời thế nào?” Herstal hỏi, không thực sự bận tâm hay muốn có câu trả lời.

“‘Đúng vậy, như nhiều người đàn ông không muốn đeo bao cao su khi ‘làm’ ấy’. Tôi nghĩ anh trả lời như này khá thú vị.” Albarino lẩm bẩm, hắn có vẻ chăm chú đến kỳ lạ như không nghe thấy tiếng khịt mũi khinh thường của đối phương.

Những ngón tay hắn từ từ trượt qua các đốt ngón tay của Herstal, chạm vào các khớp xương rồi tìm đường đến cổ tay gã. Herstal nhìn vào chuyển động của hắn mà không nói một lời. Khóe miệng Albarino vẫn hơi nhếch lên, hắn túm lấy mảnh vải đẫm máu. Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó: Herstal cởi áo khoác, quỳ trong một con hẻm tối, hai tay thọc sâu vào ngực người chết, vải áo trắng từng chút từng chút một bị máu tươi không ngừng tuôn ra thấm ướt.

Những ngón tay hắn nhanh nhẹn vòng quanh cổ tay áo sơ mi và khéo léo tháo khuy măng sét. Herstal nghe thấy một tiếng lạch cạch nho nhỏ, chiếc khuy măng sét bằng bạc tuột khỏi ngón tay, rơi xuống đất kèm theo một loạt âm thanh chói tai rồi lăn đi.

Albarino nhẹ nhàng đẩy lớp vải nhuộm nâu đỏ lên vài inch để lộ làn da nhợt nhạt gần như chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày trên cổ tay Herstal. Sau đó Albarino nhìn thấy những vết sẹo trên cổ tay gã. Chúng đều là sẹo cũ, từng lớp nhợt nhạt và lõm xuống xếp thành những đường song song.

“Albarino,” Herstal cảnh báo.

Nhưng những ngón tay của Albarino vẫn chậm rãi chà xát lên những vết cắt, gần vết thương sâu nhất còn có rất nhiều vết sẹo nông và lộn xộn hơn. Albarino cố gắng dùng ngón tay lau đi vết máu, khiến vùng da này hơi ửng đỏ. Vai Herstal căng cứng nhưng vì lý do nào đó gã không rút tay ra.

“Vết thương do dự à…” Albarino thì thầm.

“Đừng phân tích tôi bằng mấy thứ bệnh học pháp y.” Giọng Herstal cũng căng thẳng như ngôn ngữ cơ thể của gã.

“Xin lỗi anh, bệnh nghề nghiệp ấy mà.” Albarino mỉm cười, sau đó hắn giơ tay Herstal lên và nhìn nó bằng ánh mắt phán xét. Hắn bất ngờ bước đến và chạm môi vào đầu ngón tay gã.

Albarino khá tự hào khi nghe thấy đối phương hít vào một hơi, đây là phản ứng sống động nhất mà hắn có thể ép buộc gã bày ra.

Và Herstal có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại đó chạm vào làn da gã – làn da đã nhuốm máu. Đôi môi này quá mềm so với bản chất của người đàn ông trước mặt gã. Albarino ngập ngừng lướt môi lên những khúc xương giống như một kẻ săn mồi đang đánh hơi lãnh thổ của nó. Sau đó, hắn đột nhiên dùng đầu lưỡi liếm một cái, cảm giác mềm mại lưỡng lự lướt qua vết máu trên đốt ngón tay gã.

“Cảm thấy thế nào? Lấy đi mạng sống của ai đó theo cách đó ấy? ” Albarino thì thầm, giọng nghèn nghẹt vì hắn đang dùng lưỡi điên cuồng lau máu giữa các ngón tay của người kia: “Tôi thậm chí không dám tưởng tượng… Từ góc độ sáng tạo nghệ thuật thì điều đó là không cần thiết nhỉ? Anh không cần phải tự mình làm ra màu vẽ để vẽ một bức tranh, vậy nên…”

Herstal cúi đầu nhìn hắn. Đối phương hơi cúi đầu, tư thế này khiến hắn nhìn thấp hơn gã một chút.

Sau đó Herstal đột ngột nói: “Giống như theremin.”

Theremin là một nhạc cụ điện tử gồm hai ăng ten được dùng để điều chỉnh cao độ và âm lượng của âm thanh dựa theo cử động tay.

Có lẽ để đáp lại, Albarino đưa đầu ngón tay gã vào miệng. Miệng hắn nóng hơn tay hắn nhiều.

Đối phương mơ hồ khịt mũi, khó khăn mới hỏi được một câu. Herstal tiếp tục: “Ngón tay cậu chỉ chạm vào cơ thể và không bao giờ chạm vào linh hồn theo nghĩa ẩn dụ. Thế nhưng thông qua những sợi dây mà cậu không thể chạm vào thì linh hồn nằm giữa các ngón tay cậu…”

Albarino bật ra một tiếng cười mơ hồ. Hắn ngẩng đầu lên, buông ngón tay của Herstal ra và thờ ơ liếm môi dưới bóng loáng của mình. Hắn mỉm cười và trả lời: “Khản đặc…”

“Tiếng khóc than ấy à.” Herstal tiếp lời và nhìn hắn: “Đúng vậy.”

“Như tôi đã nói, nó khá lãng mạn.” Albarino kết luận nhẹ nhàng và thờ ơ giúp Herstal chỉnh lại tay áo: “Mặc dù cách xử lí hoa có thể làm tốt hơn nhưng tổng thể thì nhiều ưu điểm hơn khuyết điểm.”

Đó chắc hẳn là một lời nhận xét lịch sự đối từ Người Làm Vườn Chủ Nhật, đặc biệt là khi trên xác chết có một bó hoa. Mặc dù Herstal biết điều này nhưng điều đó không ngăn được gã lạnh lùng khịt mũi.

“Vậy cậu đã đạt được điều mình muốn chưa?” Herstal hỏi, ngày càng mất kiên nhẫn với cuộc trò chuyện vòng vo.

Albarino im lặng mỉm cười, buông tay Herstal ra và từ từ mân mê vết máu trên đầu ngón tay. Sau đó, hắn đột nhiên tiến thêm một bước nữa và đẩy Herstal mất cảnh giác vào tường.

Cùng lúc đó, một lưỡi dao lạnh chạm vào cổ hắn.

Albarino thậm chí không nhìn thấy Herstal rút con dao ra như thế nào nhưng điều đó không thành vấn đề. Lưỡi dao sắc bén ấn nhẹ vào da hắn và khẽ run lên theo nhịp đập ở cổ, nó giống như một tia sáng mỏng manh lạnh lẽo trong bóng tối.

“Tôi muốn quá nhiều thứ, anh Armalight à.” Albarino tiếp tục mỉm cười và giữ tư thế dùng tay ghim đối phương vào tường: “Như tôi đã nói, tôi rất tò mò. Nếu tôi nói hết mấy suy nghĩ vĩ mô và phức tạp này thì chắc anh chán ngấy mất.”

“Đó không phải là một câu trả lời hay.” Herstal chậm rãi nói, trong giọng gã mang theo một chút mỉa mai, lưỡi dao ấn sâu hơn một chút vào da thịt đối phương. Gã biết rất rõ lực có thể cắt đứt khí quản một người là bao nhiêu: “Có vẻ cậu vẫn chưa tìm được nơi tôi ‘nên ở’ phải không?”

“Đúng rồi.” Albarino trả lời, và với sự gan dạ gần như tự sát, hắn tiến thêm một bước nữa và dùng cơ thể đập Herstal vào tường. Tay Herstal rất vững, tuy tư thế thay đổi nhưng con dao kề sát cổ Albarino không cắt sâu thêm chút nào.

Albarino không thèm đè nén nụ cười trên môi: “Mặc dù tiến độ hơi đáng lo ngại nhưng giống như căn phòng giam giữ tôi, giống như bài kiểm tra anh dành cho tôi, ít nhất thì tôi đã thấy thứ tôi muốn thấy rồi.”

“Cậu thấy gì?” Hắn cảm thấy giọng nói của Herstal nghe mượt mà và u ám hơn. Hắn tự hỏi liệu đây có phải là âm thanh mà nạn nhân của Nghệ Sĩ Dương Cầm sẽ nghe thấy trước khi chết hay không. Albarino nhìn gã một cách thẳng thừng. Đôi mắt gã mang màu xanh nhạt lạnh lùng, tàn nhẫn, đồng tử giãn ra như vũng lầy tội lỗi.

“Tôi thấy đẹp. Anh Armalight à, ngay khoảnh khắc này.” Albarino đến gần gã nhưng không thu hẹp khoảng cách giữa môi mình và khóe môi đối phương, nhưng điều đó không ngăn cản hắn thổi hơi thở đẫm máu của mình lên môi Herstal.

“Trông anh như Danae trong toà tháp đồng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui