“Vậy mối quan hệ giữa hai khách hàng của anh là thế nào?” Cảnh sát Hardy hỏi.
Herstal Armalight khoanh tay và lặng lẽ đặt chúng lên bàn, gã trông bình tĩnh hơn nhiều so với hầu hết những người ngồi ở vị trí này.
Tuy nói như vậy nhưng cảnh tượng này vẫn khá mới mẻ đối với bản thân gã. Công việc của luật sư này là hùng hổ xông vào phòng thẩm vấn và hướng dẫn khách hàng đang bị còng tay trên bàn của mình những gì nên và không nên nói, rất hiếm khi gã bị người khác nhìn với ánh mắt soi mói như bây giờ.
Trong lúc gã im lặng, Hardy lại hỏi: “Cái này cũng không nói được à?”
“… Không hẳn, tôi đang băn khoăn không biết nên dùng từ gì để miêu tả mối quan hệ giữa hai người họ thì mới chính xác.” Luật sư trả lời: “Anh đã phỏng vấn một loạt nhân chứng rồi thì hẳn cũng biết Anh Em Norman không được hoà thuận cho lắm.”
Hardy gật đầu.
“Người dưới trướng bọn họ sẽ không nói cặn kẽ cho anh biết nhưng trên thực tế, nguyên nhân chủ yếu của những bất hòa này là bởi vì năng lực của hai người bọn họ rất khác nhau. Richard muốn trở thành người quản lí công việc gia đình vì anh ta là anh cả nhưng đứa em trai lại giỏi hơn…” Herstal trầm ngâm nói: “Đây là điều mà cả hai đều không muốn thừa nhận: Em trai thì cho rằng anh trai không có tư cách, mà anh trai… Mặc dù không nói ra nhưng tôi nghĩ anh ta ghen tị với Thomas.”
“Anh rất thẳng thắn khi nói về thân chủ của mình.” Cảnh sát Hardy nói một cách thận trọng.
“Giữa bọn họ có thù hằn, tôi thì muốn thành thật nhất có thể với anh.” Herstal bình tĩnh nói: “Bên cạnh đó, tuy anh có vẻ quan tâm đến tình anh em của bọn họ nhưng anh không nghĩ Thomas là kẻ giết người nhỉ? Anh đang nghi ngờ hung thủ là Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland.”
“Tôi không nói thế.” Cảnh sát Hardy hơi nhướng mày vì bọn họ còn chưa tổ chức họp báo.
“Thân chủ của tôi chết ở một nơi hoang vu và bị xiên vào một cái cọc như thể một trò đùa biến chất.” Herstal vươn tay chỉ vào mấy tấm ảnh chụp thi thể trên bàn bên cạnh cảnh sát Hardy, tuy đã được thu nhỏ nhưng trông cái xác trông vẫn vô cùng ghê tởm: “Đây không phải chuyện Thomas sẽ làm. Cho dù thực sự muốn giết anh trai mình thì anh ta vẫn sẽ chọn phương pháp đơn giản kiểu một viên đạn vào đầu, nhưng Nghệ Sĩ Dương Cầm thì sẽ làm thế này.”
Hardy hơi khó chịu trước vẻ thờ ơ như nói chuyện thường tình của luật sư. Ngoài ra, trong giọng điệu của Herstal còn có một chút khinh thường được ngụy trang khéo léo. Đây là vẻ mặt Hardy đã sớm quen thuộc bởi đây là kiểu ‘người ta chết là lỗi của anh, vì anh không bắt được kẻ giết người, vì anh làm việc chưa đủ tốt’.
Khi ông đáp lời, giọng ông càng lạnh lùng và gay gắt hơn. Luật sư xã hội đen là lũ khốn nạn, Hardy không khỏi suy nghĩ. Ông cau mày và nói: “Anh Armalight, anh cũng biết tiêu chí chọn nạn nhân của Nghệ Sĩ Dương Cầm là gì. Anh đang ám chỉ khách hàng của mình có tội sao?”
“Chỉ cần tòa án không kết tội thì anh ấy là người vô tội, ý kiến cá nhân của Nghệ Sĩ Dương Cầm chẳng là gì.” Khoé môi Herstal kéo ra một nụ cười nhẹ, nói tiếp: “Về phần Richard đã làm cái gì ấy à, nếu anh có thể đến văn phòng của tôi với lệnh khám xét thì tôi sẽ nói hết mọi thứ cho anh.”
Tất nhiên gã biết rằng Hardy không thể làm vậy được, tất cả các dấu hiệu đều cho thấy kẻ sát nhân là Nghệ Sĩ Dương Cầm. Vì vậy, nếu không thể chứng minh gã ta có liên quan đến tài sản nhà Anh Em Norman thì Hardy sẽ không bao giờ thuyết phục được thẩm phán ban hành lệnh khám xét.
Hardy khó chịu nhìn mớ ghi chú lộn xộn trong tay, ông thực sự không tìm được gì mới: Richard Norman có rất nhiều kẻ thù, anh ta thích ở một mình và đã gặp Herstal một ngày trước khi chết, sau đó lại đi hẹn hò với một trong những người tình của mình, và từ đó biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Khi ấy chỉ mới sáu giờ tối, nếu anh ta bị giết lúc mười giờ thì không ai biết anh ta đã làm gì trong ba tiếng tiếp theo.
Có lẽ cảnh sát Hardy phải thừa nhận thêm một lần nữa rằng dấu vết bọn họ đang lần theo đã đứt đoạn. Bọn họ đã theo chân Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland và Người Làm Vườn Chủ Nhật hàng chục lần rồi, cảnh tượng này quen thuộc đến phát bực. Herstal dường như quyết định phải đổ thêm dầu vào lửa vào thời điểm này nên gật đầu một cái rồi nói, “Bởi thế cho nên cảnh sát Hardy à, nếu bọn tôi không ai chính thức bị bắt thì tôi đi nhé. Vì chuyện xảy ra nên một số thoả thuận tôi từng kí với Anh Em Norman phải được… Thay đổi một chút.”
Gã lờ mờ làm một cử chỉ, Hardy không hỏi chi tiết vì chắc chắn thế lực của Anh Em Norman có biến lớn. Thomas nhất định sẽ tìm cách cắt đứt dây mơ rễ má của anh trai mình, chưa kể những băng nhóm xã hội đen đang đỏ mắt rình rập bọn họ… Sắp tới, hẳn là Sở Cảnh sát Westland sẽ vô cùng bận rộn.
Hardy chỉ ngồi đó nhìn luật sư bước ra khỏi phòng thẩm vấn một cách bình tĩnh đến mức gần như vô cảm, vừa đi vừa vô thức chỉnh lại khuy măng sét như ám ảnh cưỡng chế. Đối với những người thế này thì Sở Cảnh sát là một nơi bọn họ khó có thể chịu được.
Thế nhưng ngay khi Herstal rời khỏi phòng thẩm vấn, gã bị một người khác chặn lại.
Người chặn đường gã là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi với mái tóc mai màu hạt dẻ xinh đẹp và khuôn mặt ưa nhìn. Hắn nở một nụ cười thờ ơ như chẳng để tâm đến bầu không khí của nhóm cảnh sát mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần. Hắn đưa tay về phía gã và nói ngắn gọn: “Anh Armalight?”
“Cậu là…” Herstal thận trọng hỏi và không bắt bàn tay đang chìa ra.
Đối phương dường như cũng không để ý mà chỉ cười và rút tay về: “Tôi là pháp y Albarino Bacchus của Cục Pháp y, tôi phụ trách khám nghiệm tử thi trong vụ án này. Chắc anh cũng biết sau một vụ án giết người thế này thì người nhà nạn nhân cần phải đến Cục Pháp y để ký một số giấy cam kết và ủy quyền…“
Hắn dừng lại và làm một cử chỉ thể hiện sự bực tức. Herstal có một cảm giác kì lạ rằng hắn làm cử chỉ này chỉ để khiến bản thân có vẻ dễ gần hơn chứ không phải vì hắn thực sự cảm thấy bất lực về điều đó.
“Tôi đã hỏi Norman B… À, Thomas Norman khi anh ta vừa ra rồi.” Nụ cười trên mặt pháp y Bacchus vẫn không thay đổi: “Anh ta nói anh có thể thay mặt kí những tài liệu đó.”
“Tôi nghĩ Thomas không muốn lãng phí thời gian vào những việc này. Thỏa thuận bọn tôi đã kí trước đó cho tôi quyền định đoạt một số tài sản thay mặt anh ta.”
Trông cái vẻ phấn khích của Thomas khi rời đi thì chắc nó sẽ về ăn mừng cái chết của thằng anh trai hèn nhát cùng với đám bạn chí cốt.
Nụ cười trên mặt pháp y Bacchus dường như rộng hơn một chút: “‘Lãng phí thời gian’ nghĩa là giải quyết những vấn đề liên quan đến cái chết của người anh trai duy nhất của anh Norman, còn ‘tài sản’ là hài cốt của Richard Norman, tôi nghĩ ý tứ của anh là vậy.”
“Một xác chết và một người sống có giá trị hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng đối với khách hàng của tôi thì người anh trai hồi còn sống và anh trai lúc đã chết của không đáng được đối xử như nhau.” Herstal nói với giọng điệu khá nghiêm túc: “Cậu Bacchus, đi thôi.”
“Thôi đừng, cứ gọi tôi là Albarino.” Khi cả hai người họ bước nhanh xuống tòa nhà, giám định viên y tế nói thêm: “Hoặc gọi tôi là Al nếu anh muốn.”
“Albarino.” Herstal thoải mái nói, gã cố tình hoặc vô ý phớt lờ phần sau trong câu nói của Albarino. Điều này không ngoài dự đoán, gã ta trông cũng không giống người sẽ gọi người khác bằng biệt danh. “Các phương tiện truyền thông đều điên cuồng vì Nghệ Sĩ Dương Cầm nên ngay khi bước ra ngoài, chúng ta đã phải đối mặt với một đám phóng viên đang chờ phỏng vấn những người tham gia giải quyết vụ án – đặc biệt là giám định viên y tế trưởng của Cục Pháp y.”
Albarino liếc nhìn gã, vẻ thích thú ánh lên trong đôi mắt xanh lục của hắn: “Ha.”
“Tất nhiên tôi biết cậu.” Herstal bình tĩnh trả lời: “Tôi đã tham dự nhiều phiên tòa xét xử tội danh giết người. Khi làm chứng trước tòa, lời khai tuyệt vời của cậu đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi.”
Albarino khẽ giật khóe miệng. Theo hắn được biết, một đám luật sư bào chữa cho bị cáo rất ghét hắn, khi hắn trả lời các câu hỏi của luật sư bào chữa, có người còn cảm thấy như bị hắn mỉa mai.
Lúc này, bọn họ đã bước đến sảnh trước của đồn cảnh sát, xuyên qua lớp cửa kính có thể nhìn thấy bên ngoài có rất đông phóng viên và thợ chụp ảnh, vô số ánh đèn nhấp nháy lấp lánh như sao. Bọn họ cực kì hứng thú với vụ án ‘Nghệ Sĩ Dương Cầm đồ sát kẻ có tội’.
“Có lẽ bọn họ thực sự muốn nghe điều gì đó từ giám định viên y tế phụ trách vụ này.” Albarino mỉm cười: “Giám định viên chỉ cần nói ‘miễn bàn’ thôi, còn anh đấy Armalight à, anh phải cẩn thận với lời nói và hành động của mình. Nếu anh xuất hiện ở đây thì mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ vụ án có liên quan đến mối thù giữa Anh Em Norman.”. Đam Mỹ Hài
Herstal khẽ quay đầu về hướng Albarino đúng lúc nhìn thấy nụ cười kỳ lạ xen lẫn châm chọc và giễu cợt trên khóe miệng hắn. Herstal khẽ tặc lưỡi.
Sau đó, bọn họ đẩy cửa và bước vào một biển ánh đèn nhấp nháy và các phóng viên tràn về phía họ.
–
Nhà xác của Cục Pháp y không bị ám mùi hôi thối nồng nặc. Đúng là một số thi thể bị đẩy vào đây đã bị phân hủy mạnh nhưng quạt hút hoạt động liên tục có thể nhanh chóng đẩy mùi ra ngoài. Còn những thứ được trữ đông trong nhà xác… Nói trắng ra thì khi mất đi linh hồn, những gì còn lại chỉ là xác thịt.
Albarino mở một tủ trong nhà xác và kéo thi thể ra ngoài. Richard Norman nằm đó, khuôn mặt của anh ta trông càng dữ tợn hơn bởi những vết khâu trên môi và mắt. Thủ tục yêu cầu những người đến Cục Pháp y phải đích thân kí giấy tờ để xác nhận danh tính người chết, điều này hoàn toàn không tử tế với người nhà nạn nhân.
Herstal Armalight là một trong những người hiếm hoi vẫn giữ được sự bình tĩnh sau khi vào nhà xác. Gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của người chết mà không có bất kỳ sự xao động nào, sau đó nhanh chóng nói ‘đúng là anh ấy’ và dùng tay trái kí vào đơn xác nhận Albarino đưa.
Albarino nhận giấy tờ và bút đối phương đưa sang, thầm nghĩ người này có lẽ vẫn luôn như vậy. Gã duy trì mối quan hệ hợp tác xa cách này với khách hàng, làm thêm giờ đến tận khuya mới trở về đến căn hộ sang trọng không một bóng người.
Một tay hắn đẩy cửa nhà xác ra, một tay cầm bút và tập giấy, không ngờ lại Herstal lại hỏi: “Anh ta chết như thế nào? Tôi thấy trên người anh ta có rất nhiều vết thương.”
Albarino mỉm cười nhìn đối phương, không ngờ Herstal lại có hứng thú với việc này.
“Phòng trường hợp anh Thomas Norman gặp tôi rồi lại hỏi.” Herstal thẳng thắn đáp.
“Tôi không nghĩ thế đâu, hình như sếp của anh chỉ quan tâm đến việc anh trai mình đã chết.” Albarino cuối cùng cũng cười thành tiếng, nhún vai và xác nhận rằng tủ xác thực sự đã được khóa. Không xác chết nào có thể ngồi dậy và bò ra khỏi đó nhưng đã có trường hợp các thực tập sinh phá hoại thi thể làm ảnh hưởng đến bằng chứng. Sau đó, hắn đặt tài liệu và tập ghi chú lên chiếc bàn duy nhất trong nhà xác và nói: “Nhưng tôi rất vui lòng thỏa mãn trí tò mò của anh, những gì tôi nói với anh cũng là những gì Hardy sẽ nói trong cuộc họp báo sắp tới. Chắc anh cũng thấy tôi luôn đồng ý với yêu cầu của những ai vào đến đây mà không khóc lóc hay nôn mửa.”
Vị pháp y vẫn mỉm cười và nhanh nhẹn lượn quanh Herstal nửa vòng như một con báo, gần như không một tiếng động mà tiếp cận gã từ phía sau.
“Kẻ sát nhân tiếp cận khách hàng của anh từ phía sau.” Albarino nói rồi đột nhiên duỗi bàn tay phải ra và bóp chặt cổ họng Herstal. Ngón tay lướt qua phần da sau cổ có thể cảm giác được luật sư lúc này đã cứng đờ, sau đó lại dùng hết ý chí đã bắt buộc bản thân phải thả lỏng. Hắn nói tiếp: “Việc bị bóp cổ từ phía sau đã hạn chế cử động của anh ta. Ngoài vết siết cổ, anh ta còn có một vài vết bóp cổ đủ để minh họa cho điểm này.”
Albarino cầm cây bút trên tay trái và dùng nó chọc nhẹ vào cánh tay trái của Herstal: “Sau đó kẻ sát nhân đã dùng kim đâm anh ta gục xuống và đưa anh ta đến hiện trường vụ án.”
Herstal lặng lẽ nuốt nước bọt không biết là do hồi hộp hay vì điều gì khác, Albarino có thể cảm nhận được khoảnh khắc trái cổ của gã di chuyển lên xuống trong lòng bàn tay hắn.
“Sếp của anh hẳn đã mất hầu hết khả năng chống cự do tác dụng của thuốc nhưng lúc này anh ta vẫn còn sống.” Albarino tiếp tục: “Như anh thấy đấy, kẻ sát nhân đã dùng kim khâu mắt và môi anh ta…“
Có một sự ngắt quãng tinh tế trong giọng nói của hắn khiến Herstal nghi ngờ Albarino sẽ đưa tay chạm vào mí mắt và môi gã, nhưng hắn không làm vậy. Hắn dừng lại rồi di chuyển các ngón tay xuống dưới, dừng lại một chút trên bụng Herstal.
“Sau đó, gã đặt sếp của anh lên cái cọc. Cọc nhọn xuyên qua lưng khiến một phần cột sống của anh ta bị thương sau đó xuyên qua một phần dạ dày và đi thẳng ra ngoài từ đây.” Tay hắn hơi đè xuống, ngón tay chạm lên thứ vải của bộ suit (có vẻ) đắt tiền: “Khách hàng của anh vẫn còn tỉnh táo, máu từ vết thương chảy vào dạ dày và khoang bụng, một phần acid trong dạ dày bắt đầu ăn mòn máu thịt vết thương. Trong khoảng thời gian trước khi chết, anh ta luôn có thể cảm nhận được cảm giác máu chảy lên thực quản nhưng làm sao anh ta có thể nhổ ra được chứ? Miệng anh ta bị khâu kín lại rồi mà.”
Hơi thở của luật sư có vẻ nặng nề hơn một chút nhưng gã không cố vùng ra, Albarino cũng không rút tay ra. Nhiều người chí trích hắn là một thợ săn chơi với con mồi của mình nhưng hắn chẳng bao giờ quan tâm. Nói đi cũng phải nói lại, Herstal Armalight trước mặt chính là con mồi mà hắn đã chọn nhưng cuộc đi săn vẫn chưa bắt đầu.
“Sau đó, hung thủ dùng một con dao sắc bén để mổ anh ta ra, đâm vào ngực rồi kéo một đường thật mạnh xuống đến tận bụng.” Thanh âm Albarino trầm thấp và mềm mại, hắn duỗi ra một cánh tay khác – bên tay trái mà Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland đã cầm dao rồi dùng cây bút trên tay làm nhẹ nhàng kéo một đường thẳng từ ngực Herstal xuống.
Đây là một cây bút máy với ngòi nhọn dưới nắp kim loại lạnh lẽo. Herstal gần như quay lưng lại với hắn và bị hắn giam lại giữa hai cánh tay. Nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể đâm vào cổ họng gã bằng cây bút này. Thật dễ dàng làm sao lấy đi mạng sống của một người đàn ông.
Đơn giản, dễ dàng và vô nghĩa, dù gì cũng chỉ là máu thịt thôi.
Từ cái vỏ mục nát này, một thứ khác đẹp đẽ được sinh ra.
“Tại sao gã lại mổ xẻ nạn nhân của mình?” Herstal hỏi. Giọng gã nghe vẫn bình tĩnh trong tình cảnh này, hình như có hơi trầm xuống.
“Bởi vì nó đau đớn và tàn ác. Gã rất thích thú khi làm việc đó, khi đó gã cảm thấy mình nắm trong tay quyền kiểm soát, điều đó khiến gã cảm thấy an toàn.” Albarino nhẹ nhàng nhả ra điều này, vai đối phương căng lên đến mức không kiểm soát được khi ngón tay của hắn áp sát vào lớp da ấy, mạch đập thình thịch dưới đầu ngón tay hắn. “Gã ghim chủ đề câu chuyện của mình vào hành động này, gói món quà ẩn dụ của mình trong một lớp vỏ bọc đẹp đẽ và đẫm máu. Đây là thứ tôi có thể hiểu được, tuy nhiên tôi phải nói thẳng là tôi không đánh giá cao điều này.”
Hắn để những ngón tay của mình ở trên cổ Herstal trong vài giây và tưởng tượng đến việc bóp cổ gã đến chết. Sự sáng tạo khiến ngón tay hắn nhộn nhạo nhưng bây giờ không phải là lúc.
“Gã siết cổ người chết bằng dây đàn piano như thường lệ, sau đó vùi tay vào lồng ngực vẫn còn ấm của khách hàng anh và moi tim người ra ta ra.” Albarino kết thúc câu chuyện như vậy.
Và, Herstal khéo léo xoay người và rút lui khỏi vòng tay của hắn. Người đàn ông trông vẫn bình tĩnh như thể gã không sợ hãi hay cảm thấy bị xúc phạm. Tuy nhiên, khi gã ngước lên nhìn Albarino, hắn nhìn thấy một tia sáng rực rỡ trong đôi mắt xanh của gã.
“Thật là một câu chuyện ấn tượng.” Gã khô khốc nói và một lần nữa chỉnh lại khuy áo sơ mi mặc dù chiếc áo chìm hoàn toàn dưới áo khoác và vest, không lộ ra một mảnh vải nào. “Thực ra nó quá là chi tiết. Tôi tưởng cậu nói pháp y chỉ cần nói ‘miễn bàn’ thôi mà?”
“Nhưng anh sẽ không bán loại thông tin đó cho cánh phóng viên nhỉ?” Albarino vui vẻ trả lời, đôi mắt xanh sắc lẹm nhìn gã như mắt sói: “Làm như thế hơi vô đạo đức đấy, với cả nếu anh mà cung cấp thông tin này cho phóng viên ấy à… Tôi biết đó nha.”
Vài lời cuối cùng của hắn dường như có nhiều ý tứ, Herstal nhướng mày giả vờ ngạc nhiên: “Tôi hi vọng đó không phải là một lời đe dọa.”
“Trông anh cũng chẳng có vẻ gì là lo lắng.” Albarino dễ dàng nhún vai: “Trên thực tế, đối với một người vừa nhìn thấy xác chết do một kẻ giết người tâm thần gây ra thì anh vô cùng bình tĩnh.”
“Như tôi đã nói, ý nghĩa của người sống và người chết không giống nhau. Cái thứ trước mặt này… Nó không có ý nghĩa gì với tôi.” Herstal bình tĩnh gật đầu như thể gã không để ý lời nói của bản thân lúc này hoàn toàn trái ngược với luân thường đạo lí.
Nói đến đây, hình như gã cảm thấy mình và Albarino vẫn đứng quá gần nên thẳng thắn lui về phía sau một bước và kéo xa khoảng cách giữa bọn họ. Gã chỉ ra: “Không ai nói khoảng cách của cậu có vấn đề khi cậu giao thiệp với bọn họ à?”
“Hầu hết mọi người không quan tâm.” Albarino trả lời với một nụ cười, nháy mắt một cách khêu gợi và vui vẻ: “Thành thật mà nói thì bọn họ còn muốn gần hơn nữa kìa.”
Herstal cuối cùng cũng cau mày, Albarino nhìn gã ta lúc này mà vô cùng hào hứng.
“Cậu đang tán tỉnh tôi đấy à?”
“Tôi đang làm một việc cực kì cần thiết đối với bản thân, giống như muối với bánh mì vậy.” Albarino tiếp tục mỉm cười, không tì vết mà che giấu chiếc mặt nạ khát máu bên dưới: “Về việc tán tỉnh… Ít nhất thì không phải hôm nay và tốt nhất không phải ở đây, mùi hương ở nhà xác không được tốt cho lắm.”