“Tay súng tên Mark Jones.” Bart Hardy nói. Tòa nhà văn phòng đã được dọn sạch, bọn họ đang đứng trong khu vực phong toả bừa bộn, nhân viên bị thương đã được xe cấp cứu đưa đi, trên sàn vẫn còn vết máu lớn đang dần khô lại. Hardy hỏi: “Hình như gã có thù oán với nhân viên của anh phải không?”
Anh Holmes – đối tác của Herstal, một trong những chủ sở hữu của công ty luật A&H hiện đang đi công tác ở châu Âu và không thể giúp đỡ trong thảm họa bất ngờ này. Vì vậy nên lúc này Herstal đang đứng cạnh Hardy.
Gã ta và Albarino đều ở lại để lấy lời khai, tại hiện trường còn có Cục Pháp y và Đội Điều tra Hiện trường vụ án đang làm việc nhưng bọn họ không gặp Olga và Bates. Có vẻ vụ án nổ súng này không cần sự xuất hiện của những cảnh sát ưu tú.
“Đó là khoảng hơn nửa năm trước… Nhưng tôi không nghĩ là thù oán đâu.” Herstal nhớ lại và hơi cau mày: “Sáu tháng trước, con gái của anh Jones bị truy tố vì tội cướp tài sản. Davis, cậu nhân viên bị bắn ấy, là luật sư bào chữa cho bị cáo trong vụ án đó, chứng cứ trong vụ án đó quá rõ ràng rồi nên Davis chẳng có gì để nói ngoài cố gắng để con gái anh Jones được giảm nhẹ hình phạt.”
“Nhưng anh Jones không hài lòng à?” Albarino hỏi.
Herstal đáp lại bằng tiếng khịt mũi lần thứ tám: “Jones tin rằng con gái gã bị bạn trai ép phạm tội. Gã muốn Davis phải phải bào chữa theo hướng không có tội nhưng rõ ràng bồi thẩm đoàn không đồng ý. Cuối cùng, con gái của Jones bị kết án ba năm tù, đó là kết quả tốt nhất mà chúng tôi có thể đạt được.”
“Cho dù điều này khiến Jones bất mãn thì cũng không thể dẫn đến hậu quả hiện tại chứ? Hơn nữa, anh cũng nói đây là chuyện của nửa năm trước rồi.” Albarino hỏi bằng giọng điệu bối rối.
Lúc này, điện thoại di động của Hardy reo lên vì có người gửi tin nhắn. Ông nhìn xuống điện thoại một lúc rồi nói: “Tôi biết tại sao đấy, con gái của Mark Jones chết rồi.”
Albarino ngạc nhiên: “Hả?”
Hardy giải thích: “Cô ấy chết trong một cuộc bạo loạn nhỏ ở nhà tù nữ cách đây một tuần, việc này hoàn toàn là tai nạn.”
“Vậy thì dễ hiểu rồi: Người cha tuyệt vọng không thể chấp nhận cái chết bất ngờ của con gái nên chỉ có thể đổ lỗi cho nhân viên của tôi. Gã cũng không cần chịu bất kỳ trách nhiệm nào về cái chết của con gái mình.” Herstal lạnh lùng và cứng rắn đáp, gã không hề cố gắng che giấu sự khinh thường trong giọng nói của mình.
“Thôi thì lấy lời khai tới đây là được. Tôi nghĩ vụ án này cũng không còn điểm nào đáng nghi ngờ nữa.” Hardy chán nản nói. Một nửa tâm trí của ông có lẽ vẫn đang nghĩ về Người Làm Vườn Chủ Nhật và Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland nên ông khá lưỡng lự khi tiếp nhận vụ án này. Ông vẫy tay và yêu cầu viên cảnh sát bên cạnh đang ghi chép cho Herstal xem bảng kẹp lời khai trên tay cậu ta: “Anh xem qua, nếu không có vấn đề gì thì kí tên bên dưới và chúng tôi sẽ đi ngay.”
Herstal nhận lấy tờ giấy và cây bút từ tay viên cảnh sát, gã ta chỉ viết được một chữ thì cau mày: “Bút này hết mực rồi.”
Albarino khịt mũi, lấy ra một cây bút từ chồng giấy trên bàn bên cạnh ném cho Herstal: “Đây.”
Herstal giơ tay phải lên bắt lấy cây bút trong tích tắc, nhạy bén hơn nhiều so với khả năng né đạn, Albarino đứng dựa vào bàn, cười nửa miệng nhìn gã ký tên và trả lại bảng kẹp cho sĩ quan Hardy.
Thật thú vị, Albarino ngẫm thật kĩ từng động tác của vị luật sư này trong đầu và sắp xếp chúng thành các danh mục trong đầu.
Hiện trường đơn giản, vụ án rõ ràng, giờ đây khi các cảnh sát dưới trướng Hardy đã ghi lại hầu hết mọi thứ họ cần, Albarino nhìn họ xé bỏ hàng rào phong toả. Tommy đã gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn chỉ có mấy cái emoji để hỏi sao hắn chưa về cơ quan. Ngại quá, hắn còn nghĩ hắn sẽ về trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hardy lại bắt đầu đổ chuông.
Nghệ cảnh sát luôn rất bận rộn, có lẽ đối với Hardy, ông ta bận tới mức kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần. Điều này cũng dễ hiểu thôi bởi trong tay ông ta là hai vụ án giết người hàng loạt chưa được giải quyết. Ông trả lời điện thoại với vẻ nghiêm túc, sau đó sắc mặt càng trở nên u ám khi đầu dây bên kia lên tiếng.
“Vụ án này không đơn giản như vậy,” ông ta cúp điện thoại và nói với vài người có mặt: “Anh Armalight, anh có biết rằng cậu Davis cũng có một cô con gái không?”
“Tôi có nghe, hình như con bé mới tám hay chín tuổi thôi?” Herstal cau mày. Gã ta đã lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra: “Con bé bị sao vậy?”
“Các nhân viên cảnh sát của chúng tôi đã lần theo dấu vết của Mark Jones. Gã không hề hoảng sợ mà còn chạy thẳng đến Mexico sau khi bắn thêm một người khác.” Hardy nhăn mặt, rõ ràng đã thấy được những công đoạn mệt mỏi sắp tới: “Không biết sao mà gã tìm được nhà của anh Davis, vì gã đã đột nhập vào đó và bắt cóc con gái nhỏ của Davis.”
Albarino suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước khi Jones nổ súng, gã đã hét lên với Davis rằng ‘Mày sẽ phải chịu tổn thất giống như tao’…”
“Thật không may,” Herstal lạnh lùng gật đầu: “Gã ta đe dọa đúng nghĩa đen.”
–
Cuối cùng Albarino nhanh chóng quay lại Cục Pháp y, hắn về trễ gần một tiếng so với ca làm việc buổi chiều và phải chịu đựng những lo lắng dai dẳng của Tommy. Tommy là một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, phải nói cậu ta cực kì nhiệt tình.
“Em không ngờ anh đi ăn trưa mà cũng gặp phải chuyện như vậy!” Tommy hét lên với đôi mắt lấp lánh: “Sao rồi Al, bây giờ anh ổn không? Khi chuyện xảy ra anh có lo lắng không?”
Cậu ta vừa nói vừa giúp Albarino đun khớp mu của một xác chết vô danh để có thể xác định tuổi của người chết thông qua việc loại bỏ xương trên bề mặt. Trên thực tế, đây không phải công việc của Tommy bởi lẽ những công việc ‘tay chân’ thường được thực hiện bởi các trợ lý pháp y còn cậu ta là pháp y thực tập.
Cậu đứng ở đây vì người đứng đầu bộ phận pháp y cho rằng cậu là một thanh niên tài năng và mong cậu sẽ sớm được tiếp xúc với một số công việc giải phẫu trong các vụ án giết người. Nếu chỉ làm công việc của thực tập sinh thì cậu ta chỉ được giải quyết những thi thể chết tự nhiên hoặc chết do tai nạn. Vì vậy, khi Albarino có một xác chết đặc biệt bất thường thì hắn sẽ gọi Tommy đến giúp đỡ.
Tommy đang đối mặt với một cái xác vừa mới chết, nói cách khác, thi thể này còn rất ‘tươi’ và chưa bị thối rữa, vì lẽ đó mà phòng khám nghiệm tử thi tràn ngập mùi thịt vô cùng khó tả. Rất nhiều pháp y thực tập hồi mới đến đây cũng vì cái mùi này mà không thể ăn trưa.
Cậu ta vốn đã rất thành thạo việc này nhưng vì chưa mổ xẻ đủ số lượng thi thể yêu cầu nên cậu vẫn chưa lấy được chứng chỉ để hành nghề giám định pháp y. Albarino ước tính cậu ta còn phải thực hành ít nhất đến cuối năm nay.
Tất nhiên, chính vì là người mới đến và thậm chí còn không có giấy phép nên Tommy mới vô cùng quan tâm đến chuyện đã xảy ra với Al.
“Mọi chuyện không li kì như em nghĩ, Tommy.” Albarino ngơ ngác trả lời: “Sau khi lấy được giấy phép hành nghề thì em cũng sẽ gặp phải mấy tình huống bất ngờ như thôi.”
“Đâu phải pháp y nào cũng có cơ hội tham gia điều tra hiện trường. Tại sao chúng ta không để các điều tra viên hiện trường đi giải quyết các vụ án thông thường chứ… Em không muốn ngồi trong văn phòng và đọc báo cáo điều tra cho đến hết đời.” Tommy rên rỉ.
Những gì cậu ta nói cũng không sai. Pháp y điều tra hiện trường có trách nhiệm hoàn thành báo cáo điều tra hiện trường, còn giám định viên bệnh học pháp y chỉ cần ngồi văn phòng đọc báo cáo điều tra và báo cáo giám định hiện trường. Có một số người làm pháp y mấy năm nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, bởi lẽ nếu muốn vướng phải chuyện này thì bọn họ phải đích thân tiến hành điều tra hiện trường.
Vì vậy Tommy luôn nhìn Albarino với một ánh mắt ghen tị vô cùng. Albarino không khỏi nghi ngờ trước khi chàng trai trẻ này quyết định trở thành pháp y, có lẽ cậu đã xem quá nhiều phim ảnh và chương trình truyền hình, và cậu ta cho rằng bác sĩ pháp y là công việc phải đi đến hiện trường hằng ngày, thậm chí còn phá cửa để bắt tội phạm.
“Anh còn gặp phải chuyện gì nữa không?” Chàng trai trẻ cố ý hỏi.
Albarino mỉm cười: “Có lần anh suýt đỡ đẻ cho vợ của người chết ngay tại hiện trường vụ án.”
“Tôi không nghĩ đó là trường hợp khẩn cấp bình thường đâu.” Một giọng nói không cảm xúc bình luận ngay phía sau họ.
Tommy gần như nhảy dựng lên trước âm thanh bất ngờ và ném khớp mu ướt mèm vừa mới đun trong tay ra. Albarino nhận ra chủ nhân của giọng nói đó, khi quay lại, hắn nhìn thấy Herstal Armalight đang đứng trước cửa phòng giải phẫu. Gã dùng một tay đẩy cửa mở ra một khe hở và nhìn vào trong như thể nếu có người đuổi thì gã sẽ đi ngay.
“Anh là ai?” Tommy nói bằng một giọng sắc bén, cậu ta nắm chặt chiếc kẹp cầm máu trong tay.
“Đây là luật sư mà anh đã kể với em,” Albarino gật đầu, sau đó quay sang Herstal: “Herstal, đây là Tommy, pháp y thực tập. Làm sao anh vào đây được?”
“Cô gái ở quầy lễ tân tầng một chỉ đường cho tôi. Vừa nghe tôi đến gặp cậu là cô đã cho tôi vào một mình.” Herstal nhướng mày, trong giọng nói ẩn ý sự chút khó chịu: “Cô ấy còn nói, tôi xin trích dẫn nguyên văn nhé, rằng ‘mỗi lần có người đến tìm Al là mỗi cô gái khác nhau, tôi không ngờ hôm nay lại là một chàng trai đấy’.”
Tommy nhịn không được bật cười, Albarino trừng mắt nhìn cậu khiến thanh niên rụt cổ lại và tiếp tục dùng dụng cụ cầm máu bóc lớp mô mềm trên khớp mu.
Albarino suy nghĩ xem liệu hắn có nên dành thời gian để giải thích ‘mỗi cô gái khác nhau’ là gì không nhưng nghĩ kĩ lại thì dường như hắn chẳng có gì để giải thích. Hắn chắc chắn rằng bản thân với Herstal không tiến xa tới như vậy đâu, mặc dù hiện tại quan hệ của bọn họ đã phát triển hơn hắn nghĩ rất nhiềi.
Hắn luôn nghe theo trái tim mình, và tất nhiên nếu cảnh sát phải giải thích thì ‘trái tim’ chính là chìa khóa dẫn đến sự thất bại của cơ quan thực thi pháp luật trong việc bắt được Người Làm Vườn Chủ Nhật. Thái độ của hắn đối với mỗi tác phẩm của mình là khác nhau. Có người chỉ đi ngang qua, sau đó hắn giết và phơi xác họ trước mắt công chúng vài ngày sau đó. Có người hắn sẽ âm thầm theo dõi trong nhiều tháng – giống như Richard Norman như kế hoạch ban đầu – trước khi quyết định hắn sẽ đặt bọn họ ở đâu trong tác phẩm của mình.
Và có một số người, rất ít người, có lẽ chỉ có hai hoặc ba người trong mười năm qua: những người mà hắn sẽ ngủ cùng, thường là những cuộc tình một đêm hỗn loạn trong các quán bar. Hắn sẽ theo dõi và đo lường cơ thể của những cô gái và chàng trai này bằng bàn tay mình trong suốt một đêm. Sau đó, giống như mọi cuộc tình một đêm khác, hắn rút lui khỏi cuộc sống của của bọn họ, từ ba đến sáu tháng sau hắn mới giết họ nên cảnh sát vẫn chưa liên kết được bọn họ với chính hắn.
Về phần Herstal Armalight, ban đầu trong đầu hắn có một hình ảnh rõ ràng và sắc nét về nơi hắn quyết định đặt anh ta vào Nhưng khi trao đổi nhiều hơn với đối phương, hắn bắt đầu nghi ngờ liệu vị trí mà hắn đã hình dung có thực sự phù hợp với Herstal hay không… Hắn cần tiếp xúc với người này nhiều hơn, điều này mạo hiểm nhưng cũng thú vị.
Nói một cách mỉa mai thì hắn là một nghệ sĩ có những yêu cầu riêng cho bản thân.
Lúc này mọi chuyện dường như lại thay đổi.
Không phải vì tay súng tên Jones, Albarino không quan tâm đến một người đàn ông tuyệt vọng đã gục ngã, mà là khi Hardy đến hiện trường vụ án để lấy lời khai, Herstal đã nhờ người trích xuất camera giám sát vào thời điểm xảy ra vụ việc để hỗ trợ điều tra. Camera trong văn phòng lớn có góc quay tốt và ghi lại toàn bộ quá trình xảy ra.
Hắn xem lại đoạn video và càng chắc chắn hơn: Khi Jones bắn Herstal, đối phương vô thức làm động tác thân bên trái theo phản xạ hướng về phía trước, tay trái giơ lên như muốn che má của mình. Trông động tác này yếu ớt và trực quan làm sao…
Khi đó, trong đầu Albarino có một sự nhận thức kì lạ. Hắn cho rằng người đàn ông này có thể thuận tay trái.
Chuyện này hẳn là không có gì là lạ. Trên thế giới có rất nhiều người thuận tay trái nhưng lúc này hắn mới cảnh giác.
Hắn nhớ tại hiện trường vụ án Người Làm Vườn, cảnh sát Hardy đã đặt câu hỏi tại sao Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland lại coi sự ghen tuông của người anh trai là một tội ác, lúc đó Olga đã nói rằng: “Tất nhiên là suy nghĩ trong đầu anh ta thì không hẳn là một cái tội, nhưng nếu Richard từng hiện thực hoá ý tưởng này thì sao? Một vụ ám sát thất bại chẳng hạn?”
Khi đó bọn họ không nghĩ nhiều về vấn đề này nhưng giờ Albarino nhận ra có điều gì đó đáng ngờ. Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland thích tái hiện lại tội ác của các nạn nhân của gã, nghĩa là cách họ chết chắc chắn là tội ác mà họ đã phạm phải.
Gã không cần phải mất nhiều công sức sắp xếp hiện trường vụ án chỉ để thể hiện cảm xúc ‘ghen tị’. Đó không phải là phong cách của gã, thậm chí càng không phải là đặc trưng phạm tội của gã
Nói cách khác, đối với một kẻ sát nhân với mong muốn kiểm soát mãnh liệt như Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland, khi gã hoá trang nạn nhân thành Cain thì khả năng lớn nhất là anh ta đúng là đã muốn sát hại em trai mình.
Vì vậy, Olga có lẽ đúng, Richard Norman thực sự đã lên kế hoạch sát hại anh trai mình, vì vậy Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland biết được sự thật này đã coi Richard Norman là nạn nhân của vụ giết người kịch tính.
Nhưng nếu điều này là đúng thì nó lại đặt ra một câu hỏi khác: Việc lập hồ sơ về Nghệ Sĩ Dương Cầm mà họ đã thực hiện có thể bị sai phạm vi. Vì những nạn nhân gã chọn đều có tiền án, một số thậm chí còn chưa được công bố rộng rãi nên bọn họ nghi ngờ gã có thể là cảnh sát. Nhưng thử nghĩ nếu Richard Norman từng xuống tay sát hại anh trai mình thì cảnh sát chưa bao giờ nghe nói đến.
Vì vậy, Nghệ Sĩ Dương Cầm có thể không phải là nhân viên cảnh sát, hoặc ở phạm vi nhỏ hơn thì gã có thể là thành viên của băng nhóm Anh Em Norman, nếu không thì gã không thể biết những bí mật như vậy.
Vì vậy, bây giờ vấn đề về cơ bản nằm ở…
Ánh mắt của Albarino rơi vào Herstal Armalight – luật sư xã hội đen luôn đeo một chiếc mặt nạ lạnh lùng và lịch thiệp trên mặt, Albarino vẫn không thể quên ánh mắt gã khi nhìn vào xác chết: Đó không phải là đôi mắt nhìn một người đã sống mà là đôi mắt nhìn xác thịt vô hồn.
Hầu hết mọi người sẽ không chú ý đến điều đó, có lẽ đây chỉ đơn giản là trực giác của Albarino về đồng loại của mình.
Nói đơn giản thì câu hỏi ở đây là liệu Herstal, luật sư xã hội đen biết vô số điều bẩn thỉu về Anh Em Norman, người có thể đã che giấu sự thật rằng mình thuận tay trái, có phải là Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland?
Trên thực tế, gã thực sự phù hợp với hồ sơ tội phạm: Herstal đang ở độ tuổi từ ba mươi lăm đến bốn mươi lăm, gã giàu có và công việc luật sư cho phép gã tiếp cận với nhiều tội ác chưa được tiết lộ. Quan trọng nhất, gã có lẽ là người duy nhất phù hợp với hồ sơ tội phạm biết về khả năng ‘Richard Norman cố gắng giết anh trai mình’.
Herstal lúc này đang nhìn hắn, không tránh né ánh mắt và dường như không nhận thức được những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu hắn. Gã lắc chiếc túi trong suốt trong tay, có vẻ trong đó là những hộp đựng thức ăn thủy tinh của Albarino. Lúc này gã ta đang cầm túi bằng tay trái, vì vừa rồi gã phải dùng tay phải để mở cửa nên điều này hoàn toàn hợp lý. Hoặc là người này quả thực không thuận tay trái, hoặc là gã là cao thủ ngụy trang với ý chí và nghị lực phi thường.
“Tôi đang đến bệnh viện thăm Davis. Cậu ta vẫn chưa tỉnh nhưng tôi nghe nói vợ cậu ta tới đó rồi. Nhiều chuyện xảy ra như vậy nên chúng ta cũng phải nói chuyện thôi.” Luật sư nói, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Nhân tiện tôi mang cái này đến cho cậu, cậu để quên nó ở văn phòng của tôi.”
“Anh đặt nó lên bàn bên kia đi.” Albarino trả lời, rõ ràng hắn tạm thời không ngại để hộp đựng thức ăn trong phòng mổ xẻ. Hắn mong Herstal sẽ không bận tâm nếu sau này hắn lại mang đồ ăn cho gã: “Nhân tiện thì tối nay anh có rảnh… Olga rủ tôi đi uống, anh muốn đi không?”
Herstal đang đi về phía bàn thì khựng lại, quay lại và nhướng mày nhìn Albarino với vẻ cực kỳ không đồng ý.
“Nào, tôi sẽ rất tức giận nếu anh ngả bài ‘khoảng cách với mọi người’ đấy.” Albarino nói với giọng điệu không hề tức giận, và hắn nở nụ cười mà những cô gái nhỏ yêu thích nhất mặc dù hắn không hy vọng đối phương sẽ nhượng bộ: “Nghiêm túc mà nói thì chúng ta nên coi nhau là bạn bè nhỉ, nhất là sau khi chúng ta bị bắn bởi cùng một khẩu súng?”
Tommy cố gắng hết sức giấu mình vào trong góc như thể khớp mu trên tấm inox rất hấp dẫn. Cậu ta căng tai ra để nghe hai người họ nói chuyện. Herstal im lặng một lúc lâu đến mức Albarino bắt đầu tự hỏi liệu đối phương có thực sự là Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland hay không và nếu phải thì liệu gã có đưa hắn vào danh sách ám sát của mình hay không.
Hắn sẽ không từ bỏ suy đoán này mà sẽ tìm cách để xác nhận nó. Hắn cũng chẳng có gì để mất cả vì nếu Herstal không phải Nghệ Sĩ Dương Cầm thì gã vẫn sẽ là con mồi của hắn
Sau đó, Albarino nhận ra hắn thực sự đã hy vọng người đàn ông này là Nghệ Sĩ Dương Cầm bởi vì hắn cảm thấy điều này thật thú vị.
Thành thật mà nói, khi một người bình thường nghi ngờ ai đó mà họ quen biết là kẻ giết người hàng loạt thì lẽ ra họ không nên bày tỏ sự yêu thích một cách quá trớn như Albarino. Thế nhưng hắn thực sự không thể kiểm soát bản thân để khiến một việc vốn đã điên rồ lại càng điên rồ hơn, ngay cả khi chính hắn lại là Người Làm Vườn Chủ Nhật.
Như Shakespeare đã nói: “Sự tự tin là kẻ thù lớn nhất của nhân loại.”
Lời thoại của Hecate trong bi kịch ‘Macbeth’. Đây là Màn 3, Cảnh 5 khi ba mụ phụ thuỷ đến gặp nữ vương phù thuỷ Hecate và bị bà khiển trách vì đã can dự vào Macbeth mà không hỏi qua ý kiến của bà. Mình dịch từ bản tiếng Anh.
Còn đối phương – có lẽ là một con người bí ẩn vẫn chưa tháo mặt nạ, một kẻ sát nhân khó hiểu, một con quái vật ẩn giấu đang nhìn thẳng vào mắt hắn và chẳng hề phản đối hai chữ ‘bạn bè’.
“Nếu tôi ra khỏi bệnh viện mà chưa quá trễ,” Herstal thỏa hiệp: “Cậu có thể cho tôi biết địa chỉ trước đã.”
–
Vào khoảng tám giờ tối, Olga đang ngồi ở bàn uống một trong những loại cocktail màu hồng yêu thích của mình. Ngoại trừ việc quán bar tên ‘Ông Đây Muốn Bỏ Việc’ và li cocktail tên ‘*** Mẹ Deadline’ thì khung cảnh ở đây vô cùng mãn nhãn.
Mà Albarino có chút kinh ngạc vì Herstal vậy mà lại nhập bọn. Gã mặc một bộ suit đặt may đi qua một dãy đèn chớp tựa như cả đời gã chưa từng đến những nơi thế này, mà có khi gã chưa từng đến thật.
Sau đó, anh chàng này nằng nặc đòi uống nước trái cây không cồn ở một bar vì gã lái xe và sáng mai phải gặp khách hàng. Vì quán bar không cho phép những người chưa đủ tuổi uống rượu vào cửa nên tên của loại nước trái cây chỉ có thể là ‘Tôi Có Một Chú Chim Nhỏ’.
Vẻ trố mắt mở của Herstal khi gọi đồ uống đó thật khó quên.
Bọn họ rơi vào tình huống này nhờ ơn khiếu hài hước khó hiểu của Olga, tuy nhiên cho dù tính cách cô có khó chịu như lời Albarino thì không ai có thể trách cô được. Albarino nghịch cốc bia và hỏi: “Chàng nhân viên của anh thế nào rồi?”
“Không ổn. Tim cậu ta ngừng đập một lần trên đường đến bệnh viện, hiện tại vẫn đang nằm trong ICU.” Herstal lặng lẽ nhìn hắn từ mép li: “Nhưng ít nhất cậu ta không cần phải chịu đựng quá nhiều như vợ mình. Người phụ nữ tội nghiệp đã hoàn toàn suy sụp sau khi con gái mình cũng bị bắt cóc.”
ICU được viết tắt từ cụm từ Intensive Care Unit. ICU là nơi đặc biệt trong bệnh viện nhằm điều trị, chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hay chấn thương nghiêm trọng.
Người phụ nữ tội nghiệp – gã nói và bơm vào những âm tiết nhẹ nhàng ở cuối từ vừa đủ sự thương hại. Trong một môi trường ồn ào và tối tăm thế này, Albarino không thể chắc liệu đó có phải đạo đức giả hay không. Người đàn ông hơi cau mày và trông có vẻ lo lắng.
Albarino nghĩ về câu hắn đã hỏi người đàn ông hôm nay trước khi bị gián đoạn bởi một tiếng súng bất ngờ nổ ra.
Anh hoàn toàn không có cảm giác gì về việc anh đã làm phải không?
“Trong chuyện này chúng ta không thể làm gì khác được,” Olga ân cần trả lời: “Đã rõ kẻ bắt cóc là ai, một khi Bart và những người khác có thể tìm ra nơi ẩn náu của gã… Bọn họ đã lập chốt chặn lối vào và lối ra của thành phố, hệ thống giám sát cũng rất tiên tiến, nếu kẻ bắt cóc rời đi thì người của đồn cảnh sát sẽ phát hiện ra ngay.”
“Nhưng cô bé đó có thể đã chết rồi. Cô nên biết chúng tôi làm trong ngành này đã xử lí biết bao nhiêu vụ án hình sự, tôi biết xác suất đấy.” Herstal bình tĩnh chỉ ra.
“Quả nhiên có thể xảy ra rất nhiều chuyện không hay.” Olga bất đắc dĩ gật đầu: “Cũng có thể chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy bọn họ nữa, bọn họ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của chúng ta.”
Herstal cau mày mà không uống thứ nước trước mặt một chút nào. Trên thực tế, sau khi nhìn thấy môi trường làm việc của gã, Albarino cũng không thể tưởng tượng được việc bọn họ sẽ ngồi uống rượu trong khung cảnh như thế này.
Gã hỏi: “Thông thường phía cảnh sát giải quyết những vụ án kiểu này như thế nào?”
Albarino mỉm cười dịu dàng, vẻ mặt không có chút khinh thường chỉ để lộ ra một chút lạnh lùng và tàn nhẫn: “Vứt nó vào một góc kho lưu trữ vĩnh viễn để bám bụi, khi có người nhớ đến thì lấy ra than khóc như cách bọn họ luôn đối mặt với những nạn nhân của Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland và Người Làm Vườn Chủ Nhật.”
“Nói đến Người Làm Vườn Chủ Nhật,” Olga chậm rãi nói và tò mò nhìn Herstal: “Herstal, anh nghĩ tại sao hắn ta lại chọn anh?”
“Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ hắn ‘chọn’ tôi?” Herstal cau mày và hỏi với giọng gay gắt.
“Bởi vì hắn không bao giờ quan tâm tác phẩm của mình được trưng bày trước mặt ai. Hắn chọn những nơi công cộng một cách bừa bãi và không để tâm đến việc ai sẽ nhìn thấy trước tiên.” Olga nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng và đặt li cocktail trống rỗng lên quầy bar, trong mắt cô không có hề có sự say xỉn nào: “Nhưng lần này hắn gửi tin nhắn cho anh. Hắn cố ý chọn anh là người đầu tiên xem tác phẩm giống như mở một cuộc triển lãm riêng cho anh vậy. Ý nghĩa của việc này rất khác.”
Và vào lúc này, người bạn đồng hành của bọn họ tại quán bar, giám định viên trưởng của Cục Pháp y thành phố Westland và Người Làm Vườn Chủ Nhật chợt nhận ra rằng khi hắn chọn đưa thi thể cho Herstal xem, vốn dĩ hắn chỉ muốn ám chỉ cho con mồi vẫn còn mù mờ về tương lai cái kết của fax, nhưng nếu suy luận của hắn là đúng…
Nếu suy luận của hắn là đúng thì hắn đang thẳng tay khiêu khích chính Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland.
Người Sĩ Dương Cầm hẳn phải cảm thấy rằng thi thể của Thomas Norman là một sự khiêu khích đối với chủ đề tương tự nhưng phương pháp hoàn toàn trái ngược. Nói đúng hơn thì Albarino tin chắc rằng cả hai đều không thể coi thường M.O. của người kia, chắc chắn Nghệ Sĩ Dương Cầm sẽ hiểu được ý nghĩa của việc trêu chọc này, vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu hắn đã vô tình đưa tác phẩm của mình cho chính Nghệ Sĩ Dương Cầm?
Thế thì hắn đã trúng số độc đắc rồi.
Albarino ẩn giấu một nụ cười trong bóng tối, Olga vẫn đang hỏi luật sư kia: “Anh rất quan trọng đối với hắn sao? Herstal, tôi đề nghị anh thử suy nghĩ một chút về những người xung quanh anh, ai có thể phù hợp với hồ sơ của Người Làm Vườn?”
Môi luật sư mấp máy không biết muốn trả lời gì, Olga tò mò nhìn gã. Đúng lúc này, nhạc chuông điện thoại di động của Herstal đã làm gián đoạn họ.
Herstal lặng lẽ trượt xuống ghế quầy bar, nhẹ nhàng xin lỗi rồi đi nghe điện thoại trong khi Albarino nhìn Olga và hỏi: “Thật hả? Chị thực sự nghĩ Người Làm Vườn Chủ Nhật ở xung quanh anh ta à?”
Olga Molozer là một cô gái thú vị và là một người bạn tốt, nhưng Albarino cảm thấy hắn có thể hi sinh điều này nếu cần thiết.
“Chỉ hỏi thôi,” Olga uể oải liếc nhìn hắn: “Giờ bế tắc rồi, bần cùng sinh đạo tặc mà. Nhưng tôi khuyên cậu đừng có nói với Bart rằng tôi đã hỏi như thế. Nếu anh ta biết tôi nhìn nhận vấn đề từ góc độ này thì anh ta sẽ nghĩ tôi mất luôn chuyên môn, tôi thì vẫn muốn tiếp tục làm cố vấn cho sở cảnh sát.”
Trước đó, Olga đã đề cập rằng cô trở thành cố vấn cho cảnh sát vì công việc này cho phép cô tiếp cận tất cả hồ sơ vụ án của Người Làm Vườn Chủ nhật và Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland – những chủ đề mà cô muốn viết thành sách trong tương lai. Nếu tất cả bọn họ có thể sống sót và không bị tổn hại gì thì Albarino chúc cô thành công.
Tuy nhiên, giả sử… Chỉ giả sử thôi, ba người ngồi đây thực sự là cựu cán bộ BAU, Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland và Người Làm Vườn Chủ Nhật, và bọn họ đàng cùng nhau uống mấy thứ nước có cái tên kì quặc thì có nghĩa là 80% tương lai sẽ không phát triển theo hướng bọn họ mong đợi. Tương lai sẽ điên rồ hơn, vặn vẹo hơn và có lẽ đen tối hơn.
Có lẽ còn thú vị hơn, Albarino im lặng hạ mi xuống. Hắn sẵn sàng ước mong một điều có thể xảy ra.
Không ai biết lúc này hắn đang nghĩ gì. Herstal đã trở lại, và gã thực sự trông giống như một quý ông nghiêm túc chẳng bao giờ cười. Lông mày gã nhíu chặt, tin tức gã mang đến lại vô cùng kinh khủng.
“Cảnh sát Hardy đã gọi cho tôi,” gã nói: “Mark Jones đã liên lạc với họ và muốn tiền để chuộc con bé nhà Davis.”
Albarino gật đầu: “Này cũng dễ hiểu, nó cần tiền để trốn thoát mà. Dựa trên sự hiểu biết của tôi về Bart và mấy người kia thì cảnh sát sẽ đồng ý yêu cầu phải không? Đưa tiền chuộc rồi sau đó bắt người?”
Herstal gật đầu: “Đúng rồi, nhưng… Khi gọi tống tiền, Mark Jones yêu cầu tôi mang tiền đến địa điểm được chỉ định.”