Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ


Quái vật không ngừng ngã đổ tạo nên một vòng khói bụi.Xung quanh im phăng phắc.

Họ chết lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm giác thế giới tĩnh lặng im lìm nhường chỗ cho duy một màu sắc rực rỡ sáng tỏa.Bóng lưng kia đẹp đẽ chói lòa, dáng hình mảnh mai hạ xuống như thiên thần giáng thế.Trong phi cơ, Tần Ngọc đứng bật lên trố mắt, đôi con ngươi tưởng như sắp bật ra khỏi hốc.“Tần Ngọc, em muốn chết à?” Nhị sư tỷ mắng.

Động tác của Tần Ngọc quá mạnh khiến chiếc gối ôm trên chân cô ấy va vào người Tần Kỳ làm cô ta sơ suất cứa kiếm vào ngón tay.“Kiếm, kiếm… chém, chém…” Tần Ngọc sững sờ chẳng nói nên lời.Những thế gia cổ võ sở hữu võ công, nội lực và võ nghệ cao cường như họ đã vô cùng mạnh mẽ.

Tuy nhiên, dù là họ - những người mạnh nhất trong số những người hiện đại cũng không thể đạt đến trình độ này.

Ban nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải cô ấy đã nhìn lầm rồi hay không? Đó là phim điện ảnh sao? Tại sao quái vật đang chạy lại bị chém thành hai khúc một cách bất ngờ thế được?“Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, đi thôi.” Lúc này, đại sư huynh đứng lên thản nhiên nói.

Anh ta cũng chẳng hy vọng có khả năng cướp quyền quản lý một thành phố hàng triệu nhân khẩu từ tay chính phủ chỉ trong một lần.Cứ để từ từ, họ sẽ làm được thôi.Ngoại trừ Tần Ngọc, cả ba người họ không hề hiểu thấu tình hình của thành phố A nên đương nhiên cũng chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra.Tần Ngọc rung động đến nỗi choáng váng, ú ớ nói không rõ.

Họ cũng mặc cô ấy mà quay người bước ra ngoài.Và lúc này, Triệu Lam ngoài phi cơ đang liên lạc cùng trung tâm chỉ huy.“… Thủ trưởng? Thủ trưởng?” Nói mãi nói mãi nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng một cách quỷ dị, Triệu Lam hết sức lo lắng và khó hiểu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào trung tâm chỉ huy đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn?Tại sao không nghe thấy ai nói gì cả?Một lúc lâu sau, thượng tá ở đầu dây bên kia chậm rãi nói, giọng nói ông khàn khàn như thể đang gian nan bật thốt thành lời: “… Quay về đi, không cần phải để ý đến những người nhà họ Tần đó nữa.”“Nhưng quái vật…”“Quái vật đã được giải quyết.”“Nhanh vậy sao? Lựu đạn kiểu mới có tác dụng?” Triệu Lam ngạc nhiên nói.“Không… không phải nhờ lựu đạn, chắc là bị chém làm đôi.

Về đã rồi hẵng nói.”Cuộc gọi kết thúc.

Triệu Lam kinh ngạc, bị chém làm đôi?Người nhà họ Tần xuất hiện trông vô cùng thượng đẳng.Đang toan nói, Triệu Lam bèn quay người tức tốc bỏ chạy, phóng lên chiếc trực thăng vốn dĩ đến để đón họ đến hiện trường vụ án và rời đi.Người nhà họ Tần: ?Cuối cùng Tần Ngọc cũng đã tỉnh táo hơn phần nào, nói năng trôi chảy: “Đại sư huynh! Đại sư huynh! Quái vật đã bị giết rồi!”Cái gì? Sao có thể? Chẳng lẽ cao thủ của những gia tộc khác đã tự ý nhúng tay vào chuyện của thành phố A sao?Cả ba người họ vội vã bước đến trước màn hình.

Quả nhiên trong màn ảnh, con quái thú khổng lồ đã bị bổ dọc thành hai nửa, ngã xuống hai tòa nhà bên cạnh.

Sau khi chúng đã sụp nhẹ, cơ thể nó vẫn tỏa hơi nóng hổi như thể vẫn chưa hạ nhiệt.“Có… có chuyện gì vậy?”“Chuyện gì đã xảy ra?”Họ trừng mắt.

Quái thú bị giết cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Dù gì thì trong hai mươi năm qua, các nơi trên thế giới đều đang giết chóc.

Có điều từ trước đến nay, họ chỉ gặp chúng bị nổ tung, bị phân thây thành nhiều mảnh chứ chưa từng gặp một con quái vật bị chém thành hai nửa chỉ trong một nhát.

Sao có thể giải quyết một con quái vật khổng lồ như nó trong một nhát được?Sao có thể? Thực hiện bằng cách nào? Nhưng vết cắt trông gọn gàng sắc ngọt… Xem ra không phải người từ những gia tộc khác tự tiện can thiệp vào chuyện trên địa bàn của họ.

Lẽ nào đó là do vũ khí công nghệ cao mà chính phủ mới nghiên cứu thành công?“Ai vậy?” Nhị sư tỷ chú ý đến Giang Tinh Chước.

Cô ta không nhìn rõ gương mặt nhưng thoáng nhìn đã trông ra chiếc áo choàng màu đỏ rực rỡ.“Không biết, nhưng ban nãy… hình như là cô ấy.” Tần Ngọc nói, cũng không chắc chắn lắm.

Đó thật sự là chuyện con người có thể thực hiện được sao? Ngầu quá!Trái tim của Tần Ngọc đập điên cuồng.“…”Đương lúc người người đang khiếp sợ trước nhát kiếm bổ đôi con quái vật của Giang Tinh Chước thì Giang Tinh Chước đang rỉ máu trong lòng.

Thẻ “Nhát kiếm của kiếm tu đại năng” đã tiêu hao sạch sẽ năng lượng của cô.Không những vậy, đến thẻ Thuận Phong Nhĩ và Thấu Thị Nhãn cũng đã tiêu hao hết.Cô gần như đã trở lại “thời kỳ trước giải phóng” rồi.Tuy nhiên, cũng vì thế mà Giang Tinh Chước đã mở khóa các thông tin liên quan của hệ thống trò chơi Chúa Tể.Nếu những vật dụng ban đầu sáng tạo phải tiêu hao lượng năng lượng vượt quá khả năng dự trữ thì các thẻ trong sảnh thẻ sẽ được đổi thành điểm năng lượng và tiêu hao hết.

Nói cách khác, không một tấm thẻ nào có khả năng trường tồn vĩnh viễn nếu như người chơi không ngừng chế tạo ra được năng lượng tiêu cực để bổ sung vào thẻ.

Một ngày nào đó sơ ý, người chơi sẽ mất hết những thẻ mà họ đã chế tạo, quay trở về “thời kỳ trước giải phóng”.Nước cờ của cô đã chính xác.Giang Tinh Chước thở phào khe khẽ.

Cô đứng thẳng người, tra kiếm vào vỏ.

Thanh kiếm cũng không tốn nhiều điểm năng lượng vì nó chỉ là “thanh kiếm không có gì lạ” -bản nâng cấp của “con dao không có gì lạ”.Một cơn gió lạnh thổi qua, thế giới chìm trong im lặng, cuối cùng thời gian cũng tiếp tục chảy trôi.Giang Tinh Chước quay người nhìn chàng binh sĩ trẻ ban nãy đã bị cô hất tung đi.

Lúc này anh ta đang hai tay chống đất, nhìn cô chằm chặp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui