Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ


Bọn họ nhao nhao tố cáo, họ yếu đuối như vậy sao chống lại băng nhóm có đạn thật được, chỉ có thể cam chịu số phận, ai thắng sẽ được công nhận là ông chủ?“Nhưng tôi nghe nói mọi người bất mãn với tôi.” An Duệ nói: “Vì tôi định thu nhận những người tị nạn từ khu 4.”Những người cai trị khu 4 rất tàn bạo, thường xuyên chọn người đưa đi cống nạp cho lò mổ.

Người ở khu 4 khổ không tả nổi, nhờ khu 3 của An Duệ giúp đỡ.

Tất cả mọi người đều biết An Duệ là người có lương tâm nhất vùng bỏ hoang, chỉ nhờ anh ta giúp mới được cứu mà thôi.Mà nếu vậy thì chắc chắn khu 3 với khu 4 sẽ xích mích, dòng người tị nạn sẽ chia nguồn cung cấp và thực phẩm.Sau khi những người dân ở khu 3 được cứu bởi lòng tốt của An Duệ, họ rất sợ sự ổn định này sẽ bị phá hủy, vì vậy họ bắt đầu quan tâm đến lòng tốt của An Duệ, cảm thấy rằng anh ta đã quá lương thiện, ai cũng muốn cứu hết.


Từ trước đến giờ anh ta đều tốt như vậy, nhiều người dân ở khu 3 đã có ác cảm với anh ta từ lâu.Cho nên lần này đám người Trịnh Phong khiêu khích một cái bèn xảy ra chuyện tối nay.An Duệ liếc nhìn những gương mặt vừa rụt rè vừa ích kỷ: “Tôi hiểu mọi người muốn gì.

Nếu mọi người muốn sống theo luật rừng ai mạnh nhất sẽ thắng thì tôi chiều.”An Duệ buông tay, cho Trịnh Phong ngã xuống đất.“Tôi không thích hợp làm Khu trưởng thật, ai thích thì cứ làm, sống được bao lâu cũng tùy.” An Duệ nói.Tất cả mọi người đều kinh hãi.“Ông chủ nói vậy là sao?”“Khu trưởng, anh bỏ mặc chúng tôi sao?”“Không, anh đừng làm vậy...”Có người chân thành giữ anh ta lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt vì sợ bị An Duệ bỏ lại.

Họ là những người vui mừng vì An Duệ chiến thắng trong cuộc cạnh tranh ác liệt tối nay.An Duệ nhìn những gương mặt kia, nội tâm rất bình tĩnh, trong đầu hiện lên bóng người bí ẩn khoác áo choàng tỏa ra vẻ nguy hiểm chết người, khuôn mặt anh ta hơi dao động, ngón tay run rẩy siết chặt.“Muốn có mà không tự mình tranh giành, còn mong từ trên trời rơi xuống.

Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.”An Duệ nói: “Mọi người không đủ can đảm dùng cái chết đền ơn cho tôi, lại muốn tôi bao dung và che chở như một vị thánh, chẳng phải mọi người ghét cái tính đó của tôi, không muốn tôi như vậy hay sao? Khi con người ta đã lựa chọn thì phải nhận lấy hậu quả, tự cầu nguyện cho mình đi.

“An Duệ nói xong dứt khoát bỏ đi.


Nếu anh ta chết đêm nay, mọi người ở khu 3 đều là đồng lõa, những người này đều là hung thủ giết anh ta.

Anh ta không giết họ để trả thù mà chỉ chọn rời đi, không che chở bọn họ nữa, để cho bọn họ đối mặt với lựa chọn của bản thân là sự tốt bụng cuối cùng của anh ta.Cuối cùng anh ta cũng có việc khác muốn làm.Những người dân khu 3 bị bỏ lại cũng không ngờ lại có kết cục như vậy.

Cuối cùng họ đã thoát khỏi An Duệ tốt bụng như mong muốn của họ, đây vốn là chuyện may mắn, An Duệ không thích hợp làm lãnh đạo, anh ta không nhẫn tâm, nhưng không hiểu sao khi nhìn bóng lưng anh ta rời đi, trong lòng bọn họ đều cảm thấy bất an, khuôn mặt thất thần.Trịnh Phong cố gắng nốt hơi thở cuối cùng dùng viên thuốc hồi phục giấu trong quần lót để sống lại.

Anh ta bò dậy từ dưới đất, loạng choạng muốn ngã, nụ cười hơi kỳ quái: “Làm mặt đưa đám như vậy chi? Chúng ta thắng rồi!Đuổi tên An Duệ thánh thiện kia đi rồi! Giờ chúng ta không cần lo lắng về việc bị chọn hay mạo hiểm vì những người xa lạ, vả lại không phải sợ đã ăn không ngon còn chia cho người khác, thật bực bội khó chịu!”Trịnh Phong nói vậy lấp tức dẹp tan sự cảm kích và áy náy của mọi người đối với An Duệ.Trịnh Phong chạy chầm chậm tới phòng làm việc của Khu trưởng, nơi này vẫn còn đang lộn xộn, anh ta cố chịu đựng cơn đau đầu tìm kiếm trên mặt đất.Chắc chắn thẻ bài Cánh ác ma của anh ta đã biến trở lại, những người khác đã chết, nhất định thẻ bài rơi trên đất, anh ta nhớ An Duệ không nhặt đi.Nhưng Trịnh Phong tìm muốn nổ đom đóm mắt cũng không thấy thẻ bài đâu, anh ta chợt nhớ tới điều gì đó, mặt lập tức xanh mét.Trong đêm đen, một đôi cánh bay về phía bức tường lưới điện.Người đàn ông có đôi cánh phía sau tên là Chu Kim.Anh ta vừa bay vừa bật cười, đúng là may mắn khi rút trúng áo tàng hình.


Lúc đám người Trịnh Phong và An Duệ bắn nhau, anh ta nhanh trí bỏ súng mặc áo tàng hình vào trốn, sau khi An Duệ giết sạch đám người kia, anh ta lén nhặt hết thẻ bài.Vì vậy anh ta là người thắng đậm nhất đêm nay.Hẹn gặp lại! Anh ta sắp rời khỏi nơi quỷ quái này, anh ta sẽ đến một thành phố được bảo vệ bởi gia đình quý tộc võ thuật cổ đại.

Anh ta có thể tránh bị quái vật tấn công và sống đẳng cấp hơn người khác nhờ những lá bài này, ai ngu mới tiếp tục sống ở đây!Chu Kim phấn khích tới nỗi hai mắt đỏ lên, lại không để ý trên tòa nhà cách đó không xa một khẩu súng bắn tỉa đang nhắm vào anh ta.“Loại quái vật gì lạ thế này?” Tay súng bắn tỉa cau mày nói: “Nhìn giống như con người, biểu cảm cũng phong phú.”“Một người chim có đôi cánh, chắc chắn là quái vật rồi.Mau bắn đi, quái vật biết bay quá nguy hiểm.”“Phập!” Bộ giảm thanh giữ cho tiếng súng không lan khắp bầu trời đêm.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận