S. A


Vân My, giảng cho tụi tớ mấy bài khó này đi, nghĩ hoài mà thấy nó sao ấy.
Một vài người bạn lại đến nhờ Vân My giúp đỡ.
Nhưng lần này cô ấy nhăn mặt.
-Tớ xin lỗi, mấy bài này tớ cũng…
Cậu ta ngồi và cười thích thú.
-Xem chừng các cậu đã tin tưởng ko đúng người rồi.
Mọi người nhìn cậu ta khó hiểu. Còn cậu ta thì vẫn cười.
-Ý cậu là gì?
-Đó là câu nói của tôi! >_<
Câu nói đó có vẻ có giá nhỉ?
-Lớp trưởng cũ của các cậu ko biết sao ko hỏi lớp trưởng hiện tại coi.
-Cậu ấy à?
Mọi người nhìn cậu ta nghi hoặc, nhưg ko vì thế mà cậu ta khó chịu, ngược lại vẫn cười ngon lành đầy đắc ý.
-Nghĩ rằng cháu ngài chủ tịch lại ngu ngốc đến thế sao? Những người thông minh mà lại thể hiện quá ko phải sẽ mất đi giá trị của mình sao?
Cậu ta vừa nói vừa nhìn sang Vân My, cả điệu cười lẫn câu nói đều đầy chất đểu.
Vân My vẫn chưa có thái độ gì.
Cậu ta cầm lấy tập đề bài giơ lên.
-Mấy bài này ấy hả? Thật là tầm thường quá đỗi với Hoàng Nam Nam này.
Sau đó cậu ta nói một lèo về cách giải và đáp án của những bài khó nhất, trôi chảy và logic đến khó tin.
Gương mặt người nào người nấy đều như miệng chén.

-Thế nào?
-Ôi trời!!!
-OMG!!!
-Shock thực sự!
Những con mắt và biểu hiện thán phục.
Rồi tất cả túm lại chỗ cậu ta yêu cầu được giải đáp những khúc mắc.
Cậu ta cười hả lòng hả dạ.
-Hahaha!!! ^0^
-Cậu chủ, cậu chủ…
Tự nhiên có tiếng chị giúp việc chen vô
Cậu ta giật mình bật dậy.
-Cậu chủ, đến giờ dậy rồi.
-Cái gì??? Nãy giờ là mơ hả?
-Ko biết cậu chủ mơ cái gì mà cười hoài. ^-^
-Đi ra, đi ra mau! >”<
Cậu ta xua xua tay đuổi chị giúp việc ra ngoài.
Sau đó lại nằm xuống ngửa mặt lên trần nhà.
-Là mơ sao? Thật là điên!
Thì ra là mơ. Hí hí!
-Ko sao, giấc mơ là khởi đầu cho vinh quang của hôm nay. ^-^
Sự phấn khích dồi dào nhỉ?

-Cô Hoa này…
-Dạ, ông chủ.
-Cô có thấy thằng nhóc kia hôm nay có vấn đề gì ko ổn ko?
Cậu ta cứ ngồi cười suốt từ đầu giờ đến cuối giờ ăn khiến ọi người ko hết ngỡ ngàng.
-Sáng nay ko biết cậu chủ mơ gì mà cười…
-Hêêêêê…có gì đâu mà mọi người…
Tự nhiên tru lên như chó sói vậy.
-Chỉ là vui vẻ cho ko khí bớt căng thẳng hơn chút thôi.
Vân My thì cứ chăm chú với việc ăn uống của mình và cũng chẳng có chút hứng thú hay mắc cười gì với kiểu tự hoang tưởng của cậu ta.

Tâm trạng vui vẻ đến nỗi vừa đi vừa huýt sao nữa. =_=
Nhìn cậu ta hôm nay tươi cười trông như một chàng hoàng tử thực sự vậy. Xem chừg thì nụ cười rất hợp với cậu ta đấy chứ? Nhớ đến hôm biểu diễn văn nghệ lần trước cũng là nụ cười mới khiến tụi con gái chao đảo đến thế mà.
Cứ nghĩ đến việc ngày hôm nay toả sáng là cậu ta vui ko chịu được.

Nhưng rồi…ngồi đợi hoài mà ko thấy có ai đến nhờ vả Vân My giảng bài.
^0^
Hai tiết đầu cố trấn an chờ đợi.
Nhưng đến tiết thứ tư cũng ko thấy có gì cả, cậu ta mới thấy những bức bối trong lòng nổ tung ra.
Ko dám làm lộ chuyện ọi người biết nên cậu ta đành nhắn tin tính sổ với Vân My.
“Nè, con mèo, chuyện này là sao hả?”
Vân My thì tỏ ra ko hiểu.
“Chuyện gì?”
“Đừng có giả nai, tại sao ko có ai đến hỏi bài cậu hả?”
“Hỏi bài tôi có liên quan gì đến cậu?”
“Cậu sắp đặt tất cả phải ko hả, con mèo xấu xí?”
“Tôi chẳng biết gì cả.”
“Đừng chọc điên tôi, có muốn tôi nói hết ọi người biết chuyện của cậu ko hả?”
“Đừng làm trò nữa đi, chẳng qua những bài hôm qua cậu yêu cầu tôi làm đều là những bài cơ bản cả thôi, cơ bản thì có ai đến hỏi bài chứ?”
“Cơ bản???”
Cậu ta như ko tin những gì mình đang nhìn thấy trên màn hình điện thoại.
-Wa, có phải hai người đang nhắn tin cho nhau ko đấy?
Một người bạn đứng giữa Vân My và cậu ta ngó nhìn hai người vẻ tò mò.
Mọi người xung quanh vì thế cũng tò mò ngó nhìn.
-Vân My có điện thoại rồi sao? Cho tớ số đi!
Tuy ko phải là nhờ vả việc giảng bài nhưng cô ấy vẫn được mọi người vây kín để…xin số điện thoại. ^-^
Dù có tính toán bày trò đến cỡ nào cậu ta vẫn cứ chẳng được cái gì vinh quang cả. Chắc cậu ta ko biết, giấc mơ và sự thật thường trái ngược nhau.
“Con mèo chết tiệt báo hại tôi mất cả tối để học hành này nọ, thù này mà ko trả thì tôi sẽ lấy tên làm họ.”
Tiết cuối là Thể Dục.
-Các em sẽ có một bài kiểm tra Thể dục lấy điểm 15’ về vấn đề chạy, các em luyện tập để hoàn thành tốt bài kiểm tra của tiết sau nhé!

-Tiết sau ấy ạ?
-Đúng thế, cố gắng lên, tất cả đều phải đạt trên 8, mới xứng đáng là học sinh B1 chứ. ^_^
-8,? Có quá ko thầy, tụi em là học sinh chứ có phải vận động viên đâu.
Ai chẳng biết muốn đạt được 8, bài kiểm tra TD phải nỗ lực như thế nào.
-Rẻ một chút thầy ơi!
-Có phải đi mua rau đâu mà mặc cả hả?
-Nhưng mà mắc quá!
-Được rồi, 7,.
-Vẫn còn cao.
-Đừng cố kì kèo thêm kẻo tôi đổi ý giờ.
Mọi người thở dài ngao ngán.
Dân trường Chuyên thích học các môn trí não hơn là các môn vận động, nhất là con gái đơn giản vì tiêu chuẩn trong các môn học đó cũng cao như tiểu chuẩn trong các môn trí não, làm sao mà đủ sức để vượt qua.
Kể từ khi bị thua trong vòng thi chạy 500m, Vân My ko còn chút hứng thú hay trách nhiệm gì với môn chạy nên lần này có vẻ ko được khả quan lắm với cô ấy.
Cậu ta thì vì mối thù vừa gặp phải lại nghĩ ra một trò mới để bắt chẹt Vân My.
Nhìn cô ấy và cười đầy đen tối.
“Con mèo cáo trơ tráo kia, sắp có trò hay cho cậu rồi đây.”

Đang nằm trên giường, chiếc đồng hồ bỗng reo lên.
-Ha, đến giờ rồi!
Lại là điệu cười nguy hiểm đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận