Nhưng ta lại thích trêu chọc hắn.
Còn phải thay đổi cách thức để trêu chọc—— Kiếp trước ta vùi đầu vào lòng hắn khóc.
Kiếp này ta sẽ dựa vào lòng hắn cười:
"Ủ mưu với chàng cũng không lâu lắm, chỉ khoảng trăm tám mươi năm thôi."
"Chàng đính hôn rồi vẫn có thể hủy, không hủy được thì ta còn có thể cướp chàng.”
"Điều thứ ba, nếu Tạ thế tử đã muốn kêu cứu, vậy nếu ta không thật sự 'làm càn' với chàng một chút, chẳng phải thiệt thòi sao?"
Nói xong.
Trước khi hắn kịp phản ứng, ta liền mỉm cười, áp môi mình lên môi hắn...
Môi Tạ thế tử ấm áp mềm mại, hôn rất thích.
Nhưng hắn đâu phải kẻ dễ bắt nạt?
Hắn vô cùng ngạo nghễ, ta chỉ mới chạm vào hắn một cái, hắn đã kịp phản ứng, ánh mắt hung dữ nhìn ta chằm chằm.
Bởi vậy, ta đành phải lùi một bước, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, bắt đầu đọc thơ tình: "Sáng xem sắc trời chiều nhìn mây...!a...!cái đó...!phía sau là..."
Tạ Hữu sau khi bị cưỡng hôn, trên mặt vốn dĩ đã nhuốm chút giận.
Nhưng ta đọc thơ bị khựng lại—— Biểu cảm của hắn liền từ đầy giận dữ, lại biến trở về sự quan tâm dành cho người thiểu năng.
Ta dứt khoát mặt dày vô sỉ hỏi hắn: "Chàng còn nhớ không? Câu thơ đó nói thế nào nhỉ?
“Đại ý là: Ta nhìn trời nghĩ đến chàng, nhìn mây nghĩ đến chàng, đi cũng nghĩ đến chàng, ngồi cũng nghĩ đến chàng, bị trĩ cũng sẽ nghĩ đến chàng."
Tạ công tử tài hoa xuất chúng, đương nhiên không thể chịu nổi cách hình dung thô tục như vậy của ta.
Hắn ngay tại chỗ liền đọc cho ta nghe: "Sáng xem sắc trời chiều nhìn mây, đi cũng nhớ nàng, ngồi cũng nhớ nàng."
Giọng điệu trầm bổng, từ tính quyến rũ.
Ta cong môi, lộ ra nụ cười đắc ý: "Ừm, được rồi được rồi, chàng rất nhớ ta, ta biết rồi, không cần đọc nữa."
Tạ Hữu: "..."
Biểu cảm của hắn vô cùng đặc sắc.
...
Cùng lúc đó, có tiếng khóc bi thương truyền đến từ phía bên kia: "Thẩm Thụy Thụy! Muội thế nào rồi?"
"Thẩm Thụy Thụy! Muội còn sống không?"
"Thẩm Thụy Thụy! Muội c.h.ế.t thảm quá a...!hu hu..."
Lý Thi Trân bước chân hoảng loạn, đang chạy xuống thang mây.
Vị trí thang mây của lầu các cách nơi này khá xa.
Ở giữa lại ngăn cách bởi những cây hoa lưu tô xanh um tươi tốt.
Cho nên, Lý Thi Trân nhất thời không nhìn thấy ta.
Nàng đại khái cho rằng ta đã chết, vì vậy trước tiên liền khóc để tỏ lòng thành kính.
Ta đã nghe đến tê liệt rồi.
Dù sao mỗi kiếp, đến lúc này, nàng đều sẽ khóc tang một lần.
Quen rồi là được.
Tạ Hữu cũng nghe thấy tiếng khóc tang của Lý Thi Trân.
Hắn cúi mắt nhìn ta, khóe môi hơi nhếch lên: "Ngươi tên là Thẩm Thụy Thụy?"
Ta gật đầu, cười hỏi: "Sao vậy?"
Đáy mắt Tạ Hữu thoáng qua một tia chế giễu: "Tên của cô nương thật đặc biệt, chẳng lẽ bình thường đặc biệt thích ngủ sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cười tươi như hoa: "Thích chứ, Tạ công tử muốn thử với ta không?"
"..."
Thật hiếm thấy, hắn ngẩn người, dường như quên cả giận.
Tiếp theo, ta liền nhìn thấy —— Trên gương mặt lạnh lùng trắng nõn không tì vết của hắn, lại xuất hiện một vệt đỏ không tự nhiên...
Lý Thi Trân chạy đến, đôi mắt đã đỏ như thỏ vì khóc.
Thấy ta không sao, nàng thở phào nhẹ nhõm, vừa định mắng ta, lại chợt nhận ra —— Ta đang ôm Tạ Hữu.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng đột nhiên mở to: "Thẩm Thụy Thụy, muội và ta là người của Thái tử...!muội không muốn sống nữa sao?
Khi nàng nói, cố ý hạ thấp giọng, còn nhìn xung quanh.
Một bộ dạng sợ ta bị người khác nhìn thấy.
Mạng thì ta vẫn cần.
Chỉ là ta không nỡ rời mắt.
Dù sao thì Tạ công tử nhà họ Tạ vốn độc miệng lại xấu tính, vậy mà lại bị ta trêu chọc đến đỏ mặt.
Ngay cả nốt ruồi lệ nhỏ dưới mắt hắn, cũng thêm vài phần yêu mị.
Đó quả là cảnh đẹp hiếm thấy, còn hơn cả "hoa lưu tô ngàn năm, tuyết tháng tư".
Tuy nhiên, sắc mặt Tạ Hữu lại từng chút từng chút trầm xuống, khi mở miệng lần nữa, giọng nói u ám: "Ngươi là người của Thái tử?"
Giọng hắn khàn đặc, mang theo một tia cười nhạo lạnh lẽo, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, rõ ràng là đang tức giận.
Ta nắm lấy tay hắn, nhỏ nhẹ giải thích: "Ta quả thật có thân phận như vậy, nhưng chỉ là bất đắc dĩ, tạm thời bị giam cầm ở đây mà thôi.
Chàng yên tâm, ta và Thái tử không có gì cả..."
Hắn cười như không cười, giận như không giận, dường như không để tâm: "Thẩm cô nương, buông tay ra, ta phải đi rồi."
Thái độ lạnh nhạt như vậy, còn nói không để tâm ư?
E rằng trong lòng hắn đang tức giận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống ta rồi.
Ta nào có thể để hắn hiểu lầm như thế, vội vàng ngăn hắn lại: "Tạ công tử, chàng có thể đi, nhưng chàng không được phép giận dỗi mà đi.".