Đợi Thôi Mộc Lâm rời đi, Thế Tử lập tức kêu người đem Khang Ngọc Nghi gọi tới, ý đồ nghiêm khắc chất vấn nàng, vì sao ở trong Đông viện làm ra hành động gây rối thông đồng với biểu ca hắn.
Đại khái qua nửa nén hương, Khang Ngọc Nghi mới chậm rãi đi đến.
Khó có khi được thế tử Điện Hạ gọi đến, nàng vừa kinh hỉ vừa thẹn thùng chần chờ.
Dù sao nàng cũng được Tần Vương phi an bài làm nha đầu thông phòng dạy dỗ chuyện chăn gối cho Thế tử Điện hạ, đến giờ vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ của Vương Phi giao cho.
Hơn nữa chuyện xảy ra vừa rồi lại lần nữa gõ tỉnh chuông cảnh báo cho nàng.
Nàng cố ý mặc một thân áo choàng mỏng như cánh ve, bên trong mặc váy lụa mỏng, cũng tinh tế bôi chút son phấn, ăn diện lộng lẫy một lúc.
Tiến vào trong phòng đốt địa long ấm áp như xuân, Khang Ngọc Nghi liền cởi xuống áo choàng, chậm rãi đi về phía Thế Tử.
Làn da tuyết trắng ở dưới váy lụa như ẩn như hiện, dáng người uyển chuyển, bầu ngực đồ sộ no đủ, cổ áo lại mở rộng, thịt nhũ căng phồng lộ ra ngoài hơn phân nữa, theo bước di chuyển của nàng mà hơi hơi rung động.
Thế Tử thấy nàng càng đi càng gần, ánh mắt chỉ thoáng qua một tia biến hóa.
Chợt khép hờ hai mắt, ho nhẹ một tiếng, cố tình không nhìn tới nàng.
“Vừa rồi ngươi mới gặp được biểu công tử?” Hắn nghiêng mặt, ngữ khí lạnh lẽo rầm thấp, vẫn mang theo hơi hơi tức giận.
Trước đây Khang Ngọc Nghi chưa từng gặp qua biểu công tử, chỉ biết hắn là cháu ngoại trai của Tần Vương phi, thường xuyên ở lại trong vương phủ.
Nàng theo bản năng nghĩ đến người mặc y phục màu tím ở ngoài hành lang trong hoa viên nhỏ, dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm nàng, hẳn là biểu công tử trong miệng Thế tử Điện hạ.
Khang Ngọc Nghi đành phải hơi cúi đầu, ngoan ngoãn mềm mại nói: “Bẩm Điện hạ, ban nãy nô tỳ đi dạo trong hoa viên nhỏ để tiêu cơm, tựa hồ nhìn thấy biểu công tử.
”Khi đáp lời, nàng lại cẩn thận dịch vài bước nhỏ đi về phía trước, tay nhỏ gắt gao nắm chặt váy áo.
Càng gần sát càng có thể cảm nhận được trên người nàng có một cổ mùi thơm ngọt, đang lượn lờ ở đầu chóp mũi hắn.
Ngày thường trên người biểu ca Thôi Mộc Lâm toàn mùi son phấn, hắn chỉ cần ngửi một chút thôi cũng đủ cảm thấy hết muốn ăn.
Trên người tiểu thông phòng này cũng có mùi hương son phấn hư hư thực thực, nhưng lại làm tinh thần hắn hoảng hốt.
Môi anh đào hồng nhuận kia được thêm một lớp son càng thêm đỏ tươi, kiều mị ướt át, hai má thoa phấn ửng hồng.
.