Khang Ngọc Nghi vốn định giữ chặt Tĩnh Nghi, nhưng cả người nổi lên ngứa ngáy mãnh liệt làm tinh thần nàng hoảng hốt, thẳng tắp ngã trên mặt đất.
Có lẽ Tĩnh Nghi nghĩ dược hiệu mãnh liệt, nàng sẽ không sức lực thoát đi, cho nên cửa sổ tuy rằng nhắm chặt nhưng không có khóa kĩ.
Khang Ngọc Nghi gắt gao cắn răng, kiệt lực nhẫn nại ngứa ngáy khó nhịn điên cuồng toàn thân, bò sát vào cửa sổ không tính là cao, trèo ra ngoài.
Sắc trời bên ngoài dần dần đen, sân hẻo lánh cũng không bóng người, biểu công tử trong lời Tĩnh Nghi còn chưa tới.
Khô nóng cùng ngứa ngáy không thể ngăn chặn làm mỗi một bước đi đều gian nan không thôi, nàng dùng hết toàn lực cố nén chạy về Đông viện, xông thẳng vào trong phòng ngủ của Thế Tử.
Bởi vì thế tử điện hạ mới vừa nếm thử chuyện hoan ái, rất là vô dụng, chưa thao vào đã vội vàng bắn tinh.
Mà cả người Khang Ngọc Nghi dục hỏa khó tiêu, chỉ có thể cưỡi lên mặt thế tử, phóng thích trong miệng hắn……Thẳng đến sau giờ ngọ ngày thứ hai, Khang Ngọc Nghi tỉnh lại liền chịu đựng cả người không khoẻ, đứng dậy đi tìm mẫu thân Chu thị của mình.
Nhìn thấy thần sắc mẫu thân không có bất luận dị thường gì, trong lòng Khang Ngọc Nghi vẫn hy vọng may mắn, “Nương, hôm qua người bảo Tĩnh Nghi đến tìm con sao?”“Đúng vậy, là ta bảo nàng đi.
” Chu thị không cần nghĩ ngợi mà trả lời.
“Chuyện của biểu công tử…… Cũng là do nương an bài sao?” Hai tay Khang Ngọc Nghi gắt gao nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
Chu thị nghĩ ngợi một lát, cũng gật gật đầu, “Đúng vậy, biểu công tử là người không tồi, đối xử với hạ nhân cũng khá tốt.
”“Dáng vẻ của con sao lại thế này……” Chu thị đánh giá nữ nhi trên dưới một phen, như là nhớ tới cái gì, vui mừng khôn xiết hỏi: “Hôm qua thành sự rồi sao?”Khang Ngọc Nghi điều chỉnh trái tim như đang ngâm trong nước đá.
Nhớ tới hôm qua sau khi bị lừa ăn viên thuốc, chịu đựng tất cả tra tấn, trong lúc nhất thời trái tim bi phẫn cùng ủy khuất mãnh liệt, xoay người chạy chậm rời đi.
.