Thôn Bình Lương vốn là một nơi chưa được khai thác triệt để, dựa vào một ít địa điểm du lịch để thu hút khách đến, mấy năm nay mới náo nhiệt hơn xưa, bất quá việc làm ăn cũng theo mùa.
Từ giữa tháng mười đến đầu xuân năm sau căn bản không có khách đến, đương nhiên Đỗ Vân Nghiên cũng chẳng thuê người làm, lâu lâu có một hai vị khách thì anh cũng thoải mái ứng đối, ví dụ như Cố Văn Hi ngày hôm nay.
Sau khi Cố Văn Hi rời nhà ăn, Đỗ Vân Nghiên cũng đi về phòng mình ở lầu hai.
Ban đêm trong núi vô cùng yên tĩnh, đêm nay dường như mấy con chim cũng mất biệt tung tích, gia cầm vật nuôi cũng bình yên chìm vào giấc mộng, rèm cửa kéo kín, ánh đèn cam tỏa ra từ nơi bàn làm việc, ấm áp dịu dàng bao trùm cả căn phòng.
Anh thích những đêm như vậy, ngồi bên cạnh bàn đọc sách hay viết chữ, có khi lại uống một ly rượu trái cây do chính mình ngâm.
Ngồi cả đêm, anh buông sách xuống chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, đột nhiên nghe được bên ngoài phòng truyền đến một âm thanh rất nhỏ, hình như là có người đang đi lại.
An ninh trong thôn vô cùng tốt, cho dù cũng chưa đến mức ban đêm đi ngủ không cần đóng cửa nhưng cũng rất hiếm có trường hợp có người ngang nhiên đột nhập vào nhà người khác quấy phá, hơn nữa Dương Dương và Bối Bối trong sân cũng không phát ra tiếng động, không giống như có người lạ đi vào.
Trong lòng mang theo nghi hoặc, anh mở cửa phòng ra nhìn xung quanh một vòng.
"Xin hỏi —— có chuyện gì sao?" Đỗ Vân Nghiên quét mắt liền thấy Cố Văn Hi ở góc chếch cầu thang đối diện mình nên lịch sự hỏi một câu.
Ban đêm mà đi tới đi lui ở hành lang, anh không nghĩ đối phương rảnh rỗi mà đi dạo đâu.
Gương mặt Cố Văn Hi lộ vẻ vui mừng, dường như đã tìm anh rất lâu: "Thì ra anh ở đây!"
"Cậu đang tìm tôi?"
"Đúng rồi." cậu lập tức nhảy từ cầu thang xuống, hai ba bước chạy vọt tới trước mặt Đỗ Vân Nghiên, "Tôi muốn hỏi một chút, anh có điều khiển từ xa không?"
"Điều khiển từ xa của điều hòa?" Đỗ Vân Nghiên kỳ quái nhìn thoáng qua cậu, "Cậu rất nóng sao?"
"Nào có" Cố Văn Hi rụt vai lại, "Đương nhiên là tôi lạnh rồi!"
"Lạnh?"
Thời điểm giao mùa thu đông ở miền núi phương Nam cùng lắm chỉ là mát mẻ, thậm chí phòng của Đỗ Vân Nghiên còn chưa gắn điều hòa, anh đã sớm quen với loại khí hậu này, cũng không cần thêm máy sưởi hay máy lạnh gì cả.
"Đúng rồi, sao ban đêm ở đây lạnh dữ vậy?"
Cố Văn Hi khoác áo lạnh bên ngoài quần áo ở nhà, hai tay ôm nhau, ánh mắt hỏi thăm nhìn Đỗ Vân Nghiên.
"Điều khiển từ xa thì cũng có nhưng mà đã hết pin rồi." Đỗ Vân Nghiên bình thản nói: "Hôm nay muộn quá, ngày mai mới có thể đi mua được."
"Hả? Vậy ——" đi hết một vòng khắp các phòng tìm Đỗ Vân Nghiên để lấy điều khiển từ xa, không ngờ kết quả lại như vậy, cậu đứng đơ ở ngoài cửa phòng Đỗ Vân Nghiên một hồi mới chậm chạp quay người lên lầu.
"Đợi đã." Đỗ Vân Nghiên gọi cậu lại: "Lầu hai đỡ lạnh hơn lầu ba một chút, cậu dọn đồ xuống lầu hai đi, trong phòng cũng có giường lớn." Anh vừa nói vừa hất cằm về phía cuối hành lang.
"À, được." Gương mặt Cố Văn Hi thoáng thả lỏng: "Cảm ơn."
Tay của Đỗ Vân Nghiên nãy giờ vẫn đặt trên tay cầm của cửa, anh bước ra hai bước thong thả ra khỏi cửa: "Đi với tôi xuống lầu một lấy chìa khóa."
...!
Cố Văn Hi nhanh chóng thu dọn hành lý không nhiều lắm của mình từ lầu ba xuống lầu hai, ở trong phòng cùng lầu với Đỗ Vân Nghiên.
Không biết là do chạy lên chạy xuống hay là lầu hai ấm thật, lúc nằm lại lên giường, quả thật cậu không còn lạnh nữa.
Cậu rúc cả người vào trong chăn, định thừa dịp vẫn còn cảm giác thoải mái này mà ngủ sớm một chút.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, gương mặt của ông chủ không hiểu sao lại hiện lên trong đầu cậu —— lạnh nhạt nhưng lại vô cùng tuấn mỹ.
Dựa theo họ tên thì anh chắc hẳn là người địa phương, nhưng lại không có cảm giác bình dị như thôn dân ở đây.
Mí mắt của Cố Văn Hi đánh nhau mấy hồi, cuối cùng lại ngủ trễ hơn dự định.
Qua nửa đêm, cậu lại tỉnh dậy vì lạnh, cũng không biết ngọn gió len vào từ nẻo nào, mặc áo khoác lên thì mới đỡ hơn một chút, nhưng tỉnh rồi thì khó mà ngủ lại.
Cậu cũng không mở điện thoại xem giờ, cứ nằm trên giường mở to mắt nhìn trần nhà chìm trong bóng đêm.(Sản phẩm chỉ được trưng bày trên wo//rdpr//ess bachanhoxinh và wa//ttp//ad mint9323)
Nằm một lúc, bên ngoài bắt đầu có tiếng gà gáy sáng, dường như rất gần.
Thanh âm kia cao vút lại chói tai, không hề biết mệt mỏi, sau tấm rèm cũng dần có ánh mặt trời, chim trong rừng cũng ríu rít ồn ào cả lên.
Cố Văn Hi vẫn nằm thẳng băng.
Cậu cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nếu bình thường mà dậy sớm như thế này thì nhất định đầu sẽ đau như muốn nứt ra, thế nhưng hôm nay đầu óc đặc biệt tỉnh táo, chỉ là không khí lạnh lẽo làm cậu nhịn không được hắt xì một cái.
Buổi sáng vậy mà vẫn còn lạnh như vậy.
Cố Văn Hi bò dậy từ trên giường, dùng sức xoa xoa đôi tay lạnh lẽo, sau đó đi vào nhà vệ sinh dùng nước ấm rửa mặt.
Kéo tấm rèm ra, cậu nhận ra hướng của căn phòng này không giống như hướng của căn phòng trên lầu ba, nơi này đối diện với sân sau.
Cây cối ở sân sau còn nhiều hơn so với phía trước, ở giữa trải đá thành những con đường nhỏ.
Căn phòng chính ở dưới là chuồng gà, có ba con gà đang lượn lờ ở dưới, Đỗ Vân Nghiên cầm thau thức ăn ngồi xổm bên cạnh, trên người vẫn mặc cái áo len như hôm qua.
Chịu lạnh hay thật, Cố Văn Hi nhìn lại áo khoác trên người mình, vậy mà vẫn cảm thấy lạnh.
Mảnh đất của sân sau hơi cao, cửa sổ rất gần với mặt đất, thậm chí cậu còn có thể thấy biểu cảm trên mặt Đỗ Vân Nghiên: khóe môi không rõ cho lắm, đuôi mắt khẽ cong cong, dường như đang cười.
Cậu với lấy điện thoại trên bàn chụp cảnh dưới lầu, sau đó thì đi xuống sân sau để dạo quanh.
Từ ngã rẽ của nhà trọ đến sân sau, nơi Cố Văn Hi đứng chỉ cách chuồng gà một khoảng.
Cậu mỉm cười muốn chào hỏi Đỗ Vân Nghiên đang quay người lại.
Nhưng cậu vừa mới nhấc chân thì lập tức nghe Đỗ Vân Nghiên lạnh giọng hô: "Đừng nhúc nhích!"
Cố Văn Hi bất ngờ bị lớn tiếng dọa cho giật mình, không hiểu cho lắm.
Cậu cũng có làm cái gì đâu, chỉ muốn đi qua đó thôi mà, dưới tâm trạng căng thẳng, cậu lại nhích sai một bước.
Đỗ Vân Nghiên đứng trên đường đá vội vàng bước đến trước mặt Cố Văn Hi, vươn tay ôm lấy eo cậu, động tác nhanh đến nỗi cậu còn chưa kịp phản ứng.
Cố Văn Hi đơ người, tình huống gì đây? Ông chủ hôm qua còn không nóng không lạnh đối xử với cậu giờ đột ngột đổi tính à? Cho dù đối phương có đẹp trai cỡ nào đi nữa nhưng cũng là đàn ông mà!
Cậu luống cuống đẩy Đỗ Vân Nghiên ra, đưa mắt nhìn thoáng qua gương mặt lạnh băng của người nọ —— nhìn cỡ nào cũng như không nguyện ý ôm cậu vào lòng.
"Đừng nhúc nhích," Đỗ Vân Nghiên dùng giọng điệu ôn hòa lặp lại lời vừa rồi, đôi tay vẫn gắt gao ôm chặt lấy cậu, "cậu đạp lên rau thơm của tôi rồi."
Cố Văn Hi không dám cử động, chậm rãi hướng mắt nhìn xuống chân mình, quả nhiên có mấy mầm cây nho nhỏ xanh xanh, chắc là mới chui ra khỏi mặt đất chưa được bao lâu, nếu nhìn thoáng qua thì chẳng khác gì cỏ dại.
Cậu nghĩ đến hành động lỗ mãng và nội tâm tự bổ não của mình mà xấu hổ, không dám nhìn Đỗ Vân Nghiên.
"Cái đó...!Tôi biết rồi." Cố Văn Hi rút chân về, Đỗ Vân Nghiên cũng nhanh chóng buông tay ra, "Tôi xin lỗi."
"Không sao." Đỗ Vân Nghiên ngồi xổm xuống chăm chú quan sát nơi bị cậu đạp lên.
"Anh dậy sớm thế?" Đầu óc Cố Văn Hi xoay chuyển, cậu cảm thấy cách tốt nhất để phá vỡ sự xấu hổ chính là nói về chuyện khác, làm quen các kiểu.
"Ừm."
"Mấy con gà đó là anh nuôi sao?"
"Ừm."
"Buổi sáng tôi có nghe thấy tiếng gà gáy, là gà của anh à?" Cố Văn Hi làm như không biết đối phương không chút hứng thú nào, cậu hỏi tiếp.
Cuối cùng Đỗ Vân Nghiên cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Tôi không nuôi gà trống, đó là của nhà hàng xóm."
"Ồ" Cố Văn Hi xấu hổ cười cười, "Anh nhốt tụi nó lại hả?"
Tuy chuồng gà trong sân dùng lồng sắt nhưng vẫn có hàng rào.
"Nếu không thì tụi nó sẽ phá hư rau dưa trong vườn."
Khi anh nói câu này, ánh mắt nhìn thoáng qua Cố Văn Hi khiến cậu vô cùng mất tự nhiên.
Không hợp ý, vẫn là ngậm miệng cho rồi.
"Bữa sáng đã làm xong rồi, để trên bàn gần cửa trong nhà ăn." Ngay lúc Cố Văn Hi muốn rời khỏi sân sau thì Đỗ Vân Nghiên đột nhiên mở miệng: "Chọn món cậu thích là được rồi."
...!
Mở nắp nồi cơm điện ra, hơi nóng hệt như sương trắng thi nhau bay ra, mùi hương ngũ cốc ngào ngạt, là cháo được nấu từ gạo và vài loại đậu.
Bên cạnh nồi cơm điện là ly thủy tinh đựng sữa đậu nành, bánh mì cắt lát đặt trong một cái giỏ nhỏ, hệt như tự mình làm.
Ngoài ra trên bàn còn có ba cái dĩa vừa, một cái đựng bánh xốp hình thoi màu trắng, một cái đựng món ăn màu xanh xanh Cố Văn Hi không biết tên, còn cái khác đựng đậu phộng muối luộc để nguội.
Cố Văn Hi dùng muỗng gỗ nhỏ múc cháo, cậu vừa ngồi xuống thì Đỗ Vân Nghiên cũng đi vào đại sảnh, đi thẳng đến phía sau quầy bar.
"Anh ăn sáng chưa?" Cố Văn Hi quan tâm hỏi.
"Chưa."
"Vậy anh ăn cái gì?"
"Đồ còn dư lại của cậu."
Anh trả lời vô cùng tự nhiên, vậy nên Cố Văn Hi không tài nào nghe ra có cái gì đó không đúng.
"Khụ! Vậy anh có muốn cùng ăn không?"
Tính tình của Cố Văn Hi cũng không lầm lì, lúc đi du lịch thỉnh thoảng sẽ cùng người khác nói chút chuyện, mặc dù đối tượng lúc này đang trưng ra vẻ mặt người sống chớ lại gần nhưng cậu vẫn không buồn bực.
Đỗ Vân Nghiên sửa sang lại thực đơn trên tay, khẽ cụp mắt, thậm chí còn không nhìn qua cậu: "Không cần."
Cố Văn Hi không chút nhụt chí: "Anh không sợ tôi sẽ ăn hết sao?"
"Xin cứ tự nhiên."
Cố Văn Hi tự mình đội quần, ăn hết nhiêu đây dĩ nhiên là không thể nào, bất quá đêm qua chưa có miếng đồ ăn mặn nào vào bụng nên sáng nay lúc rời giường có hơi đói, cậu ăn nhiều hơn lúc thường không ít, mỗi món ăn một miếng.
Ăn xong bữa sáng, di chứng đêm qua không ngủ đủ giấc ập tới, Cố Văn Hi bắt đầu ngáp liên tục.
Cậu buông xuống chén đũa sau đó trở về phòng ở lầu hai, chuẩn bị kéo rèm lại ngủ một giấc, lúc cúi đầu nhìn qua cửa ra ở sân sau cậu thấy Đỗ Vân Nghiên đang đội nón bảo hiểm ngồi trên xe máy.
Vùng núi này đường hẹp mà sườn núi lại nhiều, dùng xe máy thay cho đi bộ cũng không hiếm thấy gì, trên đường đến đây Cố Văn Hi cũng đã nhìn thấy.
Nhưng không phải Đỗ Vân Nghiên còn chưa ăn sáng à? Sao lại đi ra cửa nhanh vậy?
Còn đang nghi hoặc thì âm thanh máy móc dưới lầu truyền lên, xe máy chạy ra cửa sau, chợt không thấy bóng dáng nữa..