Mặc khải (Revelation) có nghĩa là mở ra cho biết một điều thiêng liêng màu nhiệm trong sự tĩnh lặng mà lý trí con người không thể giải thích được.
Mạc khải là sự tác động trong yên lặng của Thiên Chúa làm bộc lộ những điều vượt tầm hiểu biết của con người.
Hai từ trên được dùng một cách tương đương.
*Note: Từ chương này những chỗ được để là "Ngài", raw tác giả viết là thượng đế hoặc thần minh nhưng kiến thức tôn giáo của The Rêu bằng 0 nên tui sẽ để chung chung thành "Ngài" nhé.
Bạn nào có kiến thức về vấn đề này xin hãy cứu giúp.
Từ trung tâm thành phố San Francisco đến thung lũng Napa khá gần nên Lâm Tuyết Trì thuê một chiếc ô tô chở Allison cùng đi.
Allison bị lạ giường, tối ngủ không ngon giấc, sáng ra lại ôm gối không chịu dậy.
Lâm Tuyết Trì bất đắc dĩ đóng vali giúp cô, bế cô gái đầu bù tóc rối lên xe, sau khi xe chạy được mười phút cô mới từ từ tỉnh táo lại, vừa uống cà phê vừa lấy gương ra trang điểm.
Lâm Tuyết Trì buồn cười, anh nhớ Lâm Tuyết Mi cũng từng như thế, sáng thức dậy cho đến khi ra ngoài mất ít nhất cũng phải một tiếng.
Khi đó Lâm Tuyết Mi vừa mới bắt đầu học trang điểm, tay nghề chưa được tốt lắm, thường xuyên kẻ bên dày bên mỏng, hoặc dài hoặc ngắn, hoặc thẳng hoặc cong, tạo hình rất đa dạng.
Sau đó Dụ Giang thật sự không chịu được nữa đưa cô bé đến thẩm mỹ viện xăm chân mày, lúc này cô bé vui vẻ cầm gương nhìn trái nhìn phải không dừng được.
"Thật ra em có thể đi xăm chân mày, như thế không cần phải vẽ vào mỗi sáng nữa.
Tuyết Mi làm thế đấy."
Allison đặt gương xuống, cảm thán: "Anh biết Tuyết Mi xăm chân mày bao nhiêu tiền không? Ba trăm đô, gần nửa tháng tiền sinh hoạt của em, em không dám xài thế đâu."
"Xăm chân mày đắt thế hả?" Lâm Tuyết Trì ngạc nhiên.
"Cũng không đắt lắm.
Loại rẻ cũng có nhưng không biết có đảm bảo không, có người xăm được 1 năm đã đổi màu, trông rất kinh dị."
Ánh mắt Lâm Tuyết Trì dừng ở cây bút kẻ chân mày trong tay cô, chợt thấy rất nể: "Cây bút này của em một đồng không?"
Allison vui vẻ: "Đây là bút kẻ chân mày, 27 đồng.
Anh đoán thử xem đồ trong túi trang điểm của em tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Lâm Tuyết Trì do dự: "Khoảng 100 đồng nhỉ."
"Nhiều hơn!" Allison bật cười: "Một lọ kem nền cũng hơn 100 đồng rồi đấy nhé? Túi này của em hơn cả ngàn!"
Lâm Tuyết Trì trông rất vô tội: "Rồi rồi rồi, vậy em ôm túi em cho kỹ đi, đừng để mất."
Xe chạy mất một giờ mới đến nơi.
Họ tìm một khách sạn giải quyết vấn đề bữa trưa trước, sau đó đi bộ đến nhà thờ.
Thung lũng Napa vốn là lãnh thổ của thổ dân da đỏ, "Napa" trong tiếng Anh-điêng có nghĩa là "vùng đất trù phú".
Tuy ở đây là phía bắc San Francisco nhưng vì nó nằm nơi đồi núi nên dù có là mùa đông cũng không quá rét lạnh.
Những cánh đồng nho xanh mướt được ánh mặt trời chiếu rọi, những chùm nho to óng ánh lấp lánh.
Lúc này đang là mùa nở hoa, hoa nho màu trắng nhỏ như hạt tuyết hạt sương, nhìn từ xa có màu trắng xanh thanh tao dễ chịu.
"Ở đây từng có rất nhiều người Anh-điêng phải ra ngoài làm việc kiếm tiền, dẫn đến tình trạng xói mòn nhân khẩu rất nghiêm trọng." Allison nói: "Sau này do ngành rượu phát triển, nhiều thanh niên đã trở về quê hương.
Dân số thường trú bây giờ khoảng 50.000 người, không nhiều không ít.
Do sản xuất được cơ giới hóa cao và quản lý chính xác, áp lực của người nông dân không cao, nhịp sống chậm rãi, có thể nói cuộc sống rất thoải mái."
Lâm Tuyết Trì chạm vào lá nho xanh: "Nhà thờ ở một nơi thế này thật sự rất nổi tiếng, mọi người có thể đến nhà thờ vào thời gian cố định.
Người trong thành phố không có thời gian, ai biết sẽ bị sếp gọi về tăng ca lúc nào."
"Vâng, tính lưu động dân số nhỏ, giáo chúng rất ổn định, thích hợp với các hoạt động truyền giáo lâu dài.
Đối với các nhà truyền giáo mà nói điều này rất quan trọng, phát triển một tín đồ tuyệt đối trung thành sẽ đáng giá hơn mười người tín giáo."
"Hơn nữa, phần lớn những người này đều không có học vấn cao, bối cảnh gia đình hay công việc cũng đơn giản nên dễ bị khống chế..." Lâm Tuyết Trì nói: "Nghe có vẻ như là một thánh địa cho việc truyền giáo đúng không?"
Allison gật đầu: "Địa phương nhỏ dễ sinh sôi giáo hội nhỏ, chưa kể một khi đã vững bước, anh muốn lay chuyển địa vị của họ cũng không dễ dàng, cũng đừng xem thường một nhóm nông dân đồng tâm hiệp lực."
"Dù sao đây cũng là một điểm du lịch, lượng lớn khách du lịch sẽ không bị ảnh hưởng chứ?" Lâm Tuyết Trì lắc đầu.
"Không có ai đi du lịch còn chạy tới nhà thờ nghe lễ đâu, đây cũng không phải nhà thờ nổi tiếng gì." Allison chỉ vào sườn núi: "Hầu hết họ đến để xem vườn nho hoặc hái nho.
Ít ai nghĩ đến việc đi nhà thờ."
Cả hai vừa hỏi đường vừa đi về phía nhà thờ.
Nhà thờ nhỏ này tọa lạc dưới chân núi, ngói xám tường đỏ, tòa nhà chính là một khối lập phương mỏng ba tầng.
Trên mái nhà có khắc tượng Đức mẹ Đồng Trinh trông còn rất mới, trắng tinh không một vết bụi.
Đức Mẹ hơi cúi đầu, nhìn xuống nhân gian với vẻ mặt hiền từ, một tay ôm lấy đầu Chúa, tay kia bồng một con cừu non.
Lâm Tuyết Trì đi ngang qua cửa, trên đó có một chữ "S" được đóng đinh vào chính giữa hình chữ thập trên cửa.
Anh nhíu mày: "Cuối cùng Scientology là dạy cái gì?"
"Nó từng là một giáo phái khét tiếng trong thế kỷ 20, được sáng lập bởi một nhà văn khoa học viễn tưởng.
Ban đầu, ông ta mượn một chút phân tâm học của Freud và tạo ra 'khoa học' tâm lý trị liệu của riêng mình.
Nói vậy có thể hơi trừu tượng, ví dụ thế này, ông ta đề cập đến lý thuyết chính của mình trong "Khoa học sinh tồn" xuất bản năm 1951, ông ta cho rằng tất cả con người đều là thần, nhưng trong quá trình chuyển hóa thành thần, họ đã đánh mất ý thức mình là thần.
Cho nên ông ta muốn thức tỉnh ý thức của người làm thần để mọi người hiểu được thân phận thần thực sự của mình và cuối cùng đạt được hạnh phúc tối thượng."
"Cho nên, cái gọi là phương pháp khoa học của ông ta là thông qua tâm lý học?"
"Thật ra có liên quan bao nhiêu đến tâm lý học cũng chỉ có mỗi ông ta biết rõ.
Năm 74 người này đã phổ biến kế hoạch Dự án Bạch Tuyết nổi tiếng, ý đồ thâm nhập vào chính phủ và các cơ quan thực thi pháp luật để đánh cắp thông tin mật, kết quả bị FBI điều tra, bắt giữ hết mấy nhân viên quản lý chủ chốt, phạt tiền ngồi tù, xem như là bị một đòn đả kích nghiêm trọng.
Nghe nói sau những năm 80 cải tổ lại nội bộ và tổ chức, cho đến nay vẫn chưa có tin tức ngoài lề gì ngoài sự ủng hộ công khai của Tom Cruise."
"Cruise già rồi, tốt hơn hết nên chọn Kardashian thì mới có tồn tại mãi mãi."
Allison cười: "Kardashian cần thánh thần làm gì? Chỉ cần không tổ chức họp mặt bí mật nữa thì em đoán mọi người sẽ quan tâm đến Kardashian hơn thánh thần đấy, lúc đó nằm cũng có thể kiếm được tiền vé vào cửa."
Họ ngồi xuống hàng ghế sau, nhà thờ chật ních người, buổi lễ đã bắt đầu.
Một người phụ nữ mặc áo khoác tím nhạt phát biểu trên bục.
Cô trông khoảng ba mươi, đội một chiếc mũ rộng vành tinh tế, không giống linh mục hay nhân viên tôn giáo lắm.
Lâm Tuyết Trì nhìn cô lau khóe mắt, xúc động nói: "Đây là lỗi của tôi, tôi không chăm sóc con bé tốt để nó rơi vào hồ bơi.
Đến khi tôi phát hiện và nhờ người đến cứu thì con bé đã...!tôi đã mất con bé...!chồng tôi rất giận tôi vô trách nhiệm, sau đó chúng tôi ly hôn, tôi trở thành một người mất tất cả.
Khoảng thời gian đó tôi thật sự không biết phải sống thế nào."
Dưới hội trường vang lên đầy tiếng cảm thán.
Lâm Tuyết Trì quay lại hỏi: "Đang làm gì vậy?"
Allison nói khẽ: "Nghe trước đi, có thể là đang kể chuyện xưa của mình, khá giống một nhóm giúp đỡ cộng đồng."
Người phụ nữ nhìn vị linh mục trung niên đứng sau và nói tiếp: "Nên tôi muốn gặp thượng đế, muốn hỏi ngài xem Tessie của tôi có khỏe không.
Nếu được, tôi muốn gặp lại Tessie, tôi cũng đã sẵn sàng để tự sát, lúc đó tôi đã mua rất nhiều đạo cụ, dây thừng, v.v.
Tôi muốn treo cổ trong nhà để có thể gặp được ngài.
Lúc này tôi gặp Paul, từ đầu tôi không có nhiều hi vọng, tôi không muốn nói dối, tôi không tin Paul có thể giúp tôi, không ai có thể mang con gái tôi trở lại nhưng Paul rất chân thành, anh ấy kiên nhẫn lắng nghe nỗi đau của tôi và từ từ thuyết phục tôi tham gia trị liệu."
Lâm Tuyết Trì nghe thấy hai chữ "trị liệu" thì cau mày.
"Có lẽ mọi người không tin nhưng đêm đầu tiên sau trị liệu tôi đã ngủ thẳng một giấc đến tận hừng đông," Người phụ nữ cười sáng sủa, "Đã lâu rồi tôi không được ngủ ngon như thế.
Nói thật, kể từ khi Tessie rời đi, tôi uống thuốc ngủ giống như ăn kẹo nhưng vẫn gặp ác mộng.
Sau khi tôi tỉnh dậy thì có linh cảm rằng có lẽ mình đang đi đúng hướng, dù sao cuộc sống của tôi cũng không thể tệ hơn được nữa, vậy thì có gì phải sợ? Paul nói với tôi rằng nếu tiếp tục kiên trì thì kiểu gì cũng sẽ đạt được mặc khải.
Vì vậy, tôi bắt đầu tin rằng chỉ cần tôi cố gắng là có thể gặp thượng đế, gặp được Tessie của mình.
Ngay cả chính tôi cũng không ngờ được rằng chỉ mới tuần trước thôi, trong tháng điều trị thứ tư, tôi đã thật sự đạt được mặc khải!"
Câu này dẫn đến những tiếng thảo luận và thổn thức, mọi người xì bàn tán không dứt.
Mục sư đứng dậy nói to: "Đang ở trước mặt các vị thần, xin hãy yên lặng!"
Lúc này có người hỏi: "Thưa cô, ngài gặp được thần chưa?"
Người phụ nữ lắc đầu, vẻ mặt kích động: "Không, tôi vẫn chưa gặp thần, tôi vẫn chưa có tư cách gặp ngài nhưng ngài đã ban ơn cho tôi, ngài cho tôi gặp Tessie."
Lâm Tuyết Trì thấy Allison bên cạnh cau mày, vẻ mặt khá nghiêm trọng.
"Nghe có vẻ như đang nói mớ nhưng đây là thật, tôi không nói dối." Người phụ nói:: "Tối đó tôi đang ăn tối thì bên ngoài chợt đổ mưa, tôi định đi lấy quần áo thì lúc này Tessie xuất hiện trên ban công.
Tôi giật mình tưởng rằng đó là ánh sáng hay bóng nhưng đó thật sự là Tessie, là con gái tôi.
Tôi ôm con bé, hôn con bé, Chúa ơi, con bé là thật."
Người vừa đặt câu hỏi lại lên tiếng: "Thưa cô, ý của cô là con gái cô sống lại à?"
"Câu hỏi này rất hay nhưng tôi chỉ có thể nói bạn vẫn ngây thơ quá.
Tessie vẫn luôn sống một cuộc sống tốt đẹp ở bên cạnh thần." Người phụ nữ cười: "Sống chỉ là hạn chế, con bé được thần chăm sóc, thoát khỏi trói buộc của cuộc sống, đến giờ tôi cũng mới hiểu được.
Cô gái, tuổi cô còn trẻ, có thể bây giờ cô cho rằng sống là mục đích cuối cùng của con người nhưng với những người trung niên như chúng tôi, cuộc sống chỉ là những trải nghiệm, sống càng lâu chỉ càng tích thêm trải nghiệm vô nghĩa thôi, sẽ không bao giờ thoát khỏi sự tầm thường thô tục.
Chúng ta phải có những truy cầu cao hơn, truy cầu để vượt qua nhân loại tầm thường."
Lời giải thích này của người phụ nữ được nhiều người trung niên và lớn tuổi ngồi đó công nhận.
Lâm Tuyết Trì nghe đến ngơ ngẩn.
Người phụ nữ: "Đây là câu chuyện của tôi, kinh nghiệm tôi muốn chia sẻ cho mọi người là, mục tiêu chúng ta luôn tin tưởng không phải là viển vông, nó có thể thực hiện, chúng ta không theo đuổi những điều không thực.
Tôi biết rất nhiều người dù tin Ngài nhưng từ tận đáy lòng vẫn cho rằng Ngài ở xa xôi ngoài tầm với của nhân loại, nhưng trên thực tế, Ngài nhân từ, gần gũi bình dị hơn chúng ta tưởng tượng, chỉ cần chúng ta thành tâm cố gắng, một ngày nào đó có thể được gặp Ngài."
Khán giả bên dưới bắt đầu vỗ tay, còn có vài người già bật khóc.
"Tôi hy vọng mọi người có thể kiên trì như tôi, phối hợp điều trị và tu hành, chúng ta không thể thực hiện giấc mộng của mình chỉ trong một đêm, đó là viển vông, trên đời không có chuyện tốt như thế.
Điều này cũng giống như trồng nho vậy, chúng ta chăm chỉ cày cấy, đi đến gần Ngài bằng phương pháp khoa học chính xác thì cuối cùng mới có thể đến cạnh họ." Người phụ nữ nói với khán giả: "Cuối cùng tôi phải cảm ơn linh mục Paul, anh ấy là người hướng dẫn của tôi, cũng là người tôi cần cảm ơn nhất.
Nếu không có anh ấy, tôi không thể gặp lại Tessie của mình, cũng không thể tiếp tục kiên trì.
Anh ấy cho tôi lòng tin và sức mạnh.
Rất cảm ơn Paul, có thể quen biết anh có lẽ là gợi ý đầu tiên của Ngài với tôi."
Cô bước sang một bên, vị linh mục phía sau bước trở lại bục.
Anh ta mặc một áo choàng linh mục đen trắng truyền thống, khuôn mặt lạnh lùng, trông là một người nghiêm nghị.
Anh vừa bước lên, mọi người ở dưới đều đứng dậy vỗ tay, Lâm Tuyết Trì và Allison cũng vội vàng đứng dậy cùng họ, giả vờ vui mừng.
Allison kéo một người đàn ông lớn tuổi bên cạnh hỏi: "Xin hỏi vị linh mục này là ai vậy?"
Người đàn ông nhìn cô nghi ngờ: "Lần đầu tiên cô đến đây à?"
"Đúng vậy, tôi và bạn trai đến du lịch, chúng tôi vừa nghe câu chuyện của quý cô kia thật sự rất cảm động nên muốn hỏi."
Lúc này người đàn ông già mới nói: "Đây là linh mục Paul, là linh mục trưởng ở đây."
Allison gật đầu, đang định hỏi tiếp thì linh mục Paul đã mở lời —
"Chúng tôi không tuyên truyền những thứ phản khoa học, đây là tôn chỉ của chúng tôi.
Thuyết pháp của quý cô đây cũng không phải phản khoa học.
Chúng ta biết rằng, động vật và con người có trải nghiệm thị giác khác nhau, thế giới mà chúng nhìn thấy chắc chắn khác với thế giới của chúng ta.
Ánh mắt trẻ con cũng khác với ánh mắt người lớn, nhìn được xa hơn người lớn, ngược lại, khả năng thị lực của người lớn ngày càng yếu đi.
Như vậy, tại sao thị lực của chúng ta lại giảm đi từng bước một?
Đó là vì não bộ của chúng ta che chắn những thứ này để bảo vệ chính chúng ta.
Không phải chúng không tồn tại, chỉ là chúng ta được giáo dục không nhìn thấy chúng.
Cha mẹ, người nhà, giáo viên từ tiểu học đến trung học nói với bạn rằng vật chất mới là chân thật, không gian ba chiều là thật, những cái khác là không tồn tại.
Nhưng thực tế thì sao? Không phải như thế.
Một khi chúng ta kích hoạt não bộ của mình bằng phương pháp khoa học thích hợp, chúng ta vẫn có thể tiến hóa, nghĩa là có thể nhìn thấy Ngài.
Để tôi cho bạn một ví dụ, thần khúc của Iliad và Dante, những câu mô tả chi tiết về Ngài có thể được biên soạn bằng trí tưởng tượng không? Bạn có tin không? Nếu như không thể từng nhìn thoáng qua thì sao có thể mô tả chi tiết như thế chứ?"
Anh ta tiếp tục: "Quý vị, chúng ta đã thấy rằng quý cô đây không có ảo giác và không có ảo giác nào kéo dài lâu đến thế.
Cô ấy đã nhận được sự mặc khải từ Ngài, Ngài nói cho chúng ta biết, chỉ cần chúng ta cố gắng thì cuối cùng cũng có thể tồn tại chung một không gian với Ngài! Cuối cùng có thể đối mặt với Ngài của chúng ta!"
Câu kết này nói rất dõng dạc..