Sa Hải 4 Full

Chương 43: Trận địa khôi hài.

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Dù là như vậy, tôi cũng không dám chậm trễ, hạ thấp thân mình giữ nguyên tư thế phòng ngự, không nói lời nào, nhìn chằm chằm cái hốc trên tường. Chợt nghe thấy tiếng cười bên kia hốc căn bản không dừng được, cười liên tục từng cơn. Thỉnh thoảng dừng lại, tôi ngừng thở, chuẩn bị thời điểm đại chiến, sáu bảy giây sau hắn lại cười, cười lớn hơn nữa.

Thật vất vả chờ hắn cười xong, tôi đã có chút mất tinh thần, nhìn hắn đi ra từ trong hốc, thấy chúng tôi lại phá ra cười, lại đi trở về. Sau đó thấy hắn gọi to: "Đổi người khác, tôi không ra được." Bên kia giống như có người đi ra ngoài từ cầu thang ở gian phòng cách vách.

Mấy người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ cứ đi ra như thế sao, bọn họ không cười nhạo, chúng tôi cũng bị họ dây dưa đến chết, tôi hít một hơi thật sâu, chật vật ra quyết định.

"Phải đánh lùi bọn họ, hai con đường bên ngoài đều là khu vực đông người, vừa rồi bọn họ muốn nhảy vào đây, nếu như không phải phòng này quá thấp thì chúng ta đã chết hết từ lâu. Nếu như bây giờ đi ra ngoài hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng với thể lực của chúng ta cũng sẽ không cầm cự được bao lâu."

Tôi nói: "Tất cả động não, tìm cách nào đó đi."

"Thật sự thần kỳ như vậy sao?"
Vẫn có hỏa kế không tin, "Lão đại, chúng ta chuồn xuống dưới chui vào xe nhấn ga không phải là xong rồi sao?"

Hắc Hạt Tử từng nói, không thể để cho người có khả năng ném xa có cơ hội, chưa nói đến khoảng cách từ lúc chúng tôi xuống lầu đến khi chui vào xe, các loại phi đao, phi tiêu, thuốc mê ném tới cũng đủ làm chúng tôi chết năm trăm lần. Dù là vào được trong xe, tuỳ tiện làm cho tai nạn giao thông, bắt lửa cháy nổ, giết chúng tôi còn đơn giản hơn. Tiểu Mãn Ca hiện tại đã ẩn nấp chỗ nào rồi, ở vị trí của tôi không nhìn rõ nó ở chỗ nào, đoán chừng không ở trong rừng rậm đồng hoang thì cũng chẳng nhờ cậy gì được nó.


"Ông chủ, có phải chúng ta đã yêu ma hoá kẻ địch lên không?" Một hoả kế nói: "Dù gì cũng là người, chúng ta như vậy làm tôi hơi bị hoài nghi giá trị nhân sinh của bản thân."

Tôi cười lạnh một tiếng, trong lòng hiểu rõ, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, tôi phải kiên trì với ý kiến của mình, lâm trận thay đổi ý kiến còn nguy hại hơn sai lầm trong trận.

"Mọi người có ai từng có tiền án không?" Tôi hỏi bọn họ: "Ai có tiền án giơ tay?"

Ách tỷ giơ tay đầu tiên, lại có hai người khác cũng giơ tay lên.

Tôi liếc Ách tỷ làm chị đỏ mặt,
"Thì làm sao, phụ nữ như tôi nhất định là có quá khứ bất kham, có thành kiến thì cậu đi mà hỏi ông chú của cậu."

"Không phải, Ách tỷ." Tôi nói: "Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi, không kỳ thị gì đâu." Lập tức quay ra nói với những người khác: "Không có giết người cướp của hay trọng tội gì khác phải không?"

"Trước khi đi theo ông chủ chúng tôi đều là trộm vặt trên xe điện, làm ăn cũng không quá thuận lợi, là do Vương nhị ca nói tiền chỗ anh dễ kiếm nên chúng tôi mới tới. Ông chủ, chúng tôi đánh nhau cũng không tệ, nếu anh không tin thì để chúng tôi ra ngoài đánh một trận thử xem, đánh thua thì chúng tôi tự chịu, còn thắng thì anh thăng chức cho chúng tôi, thế nào?"

Mợ nó chứ, tôi thầm nghĩ mấy người có chết cũng không phải lỗi tại tôi, mấy người tuỳ tiện chết thế nào cũng được, hiện tại mấy người mà chết thì tôi cũng chằng chống đỡ được mấy giây. Tôi nói:"Vậy tội của chúng ta cũng không nặng, vào tù tối đa nửa năm là được ra, tình hình hiện tại rất nguy cấp, chúng ta phải đi ra thật ồn ào để họ đến bắt chúng ta vào tù, đám người kia sẽ không động thủ trước mặt nhiều người, có thể đó cũng là nhược điểm duy nhất cuả bọn họ. Ách tỷ, tìm người đút lót, đến đồn cảnh sát chúng ta trực tiếp đổi quần áo là đi. Làm kim thiền thoát xác."

"Ngu ngốc, nói to như vậy bọn ta nghe thấy hết rồi". cầu thang phía sau cái hốc sát vách truyền tới một thanh âm.


Tôi ngẩn ra, liền thấy một kẻ mặt trắng mặc đồ đen, gầy hơn người vừa rồi một chút, từ trong hốc nhảy ra, vẻ mặt có phần ghê tởm bụi bặm ở chỗ này, cau mày cẩn thận bước đi để không làm bụi dưới dất cuộn lên, nhìn chúng tôi nói: "Đầu tiên phải cảm ơn lão đại của mấy người."

"Vì sao?"

"Vì mấy người ăn mặc thành như vậy, người nhà sẽ không quá thương tâm." Người mặt trắng đồ đen xoay khớp cổ, tôi lập tức hô:
"Tư Ba Đạt! Dồn hắn đi ra ngoài!"

Trong nháy mắt toàn bộ trường mâu đâm ra, tên mặt trắng đồ đen nhảy lui về sau, giống như một tờ giấy nhảy qua cái hốc trên tường trở lại gian phòng cách vách, cơ hồ là đồng thời, một thứ gì đó vô cùng nhỏ bắn ra từ trong tay hắn.

Đến tận khi thứ đó bắn tới gần cổ áo một hoả kế, tôi mới ý thức được đó là một sợi dây câu, sợi dây câu vừa căng ra, dám hoả kế kia lập tức vỡ đội hình.

Tôi đi tới bắt lại, trận địa này mà bị huỷ là xong đời.

Tiểu tử mặt trắng kia trông thì cực kỳ gầy yếu nhưng khí lực lớn đến doạ người, căn bản là tôi kéo không nhúc nhích được chút nào, lại ba cái nữa văng đến, kéo tới kéo lui, cuối cùng tôi cũng quăng được móc câu trở lại.

Một tay tôi đầy máu, móc câu này không phải bình thường, trên mặt toàn là lưỡi móc ngược.


Tiểu tử mắt trắng đồ đen nhanh chóng khua động hai tay, dựa vào độ cong này mà vận động, thu hồi lại móc câu vào tay, nhón hai ngón tay bắt lấy, vẻ mặt ghê tởm.

Tôi thầm nghĩ mẹ nó chê ông bẩn thì đừng có ném ông đây, còn chưa kịp thổ tào xong, hầu như chưa kịp thấy tay hắn rung lên, móc câu lại quăng ra.

Lúc này đã có phòng bị, tôi hét lớn: "Tấm chắn!"

Mọi người khép tấm chắn lại, móc câu đánh vào đáy chậu rửa mặt liền bắn ngược trở lại. Lúc này tiểu tử mặt trắng đồ đen không hề do dự, gần như xuất thủ lần nữa chỉ trong nháy mắt. Mấy người chúng tôi đổi hướng tấm chắn như tập vũ đạo móc câu lại quay về lần thứ hai.

Tiểu tử mặt trắng tái mặt, chắc là đám người này chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, xem ra không phải là đối thủ của bọn hắn trước kia quá yếu, chỉ là da mặt quá mỏng mà thôi. Hắn thu hồi lưỡi câu, lật tay lại xuất ra thứ gì đó. Tôi cũng không hảo tâm như vậy, hét lớn một tiếng: "Ép hắn ra ngoài." Mọi người giơ lên tấm chắn trường mâu, xung phong hướng tới tiểu tử mặt trắng đồ đen. Trường mâu đâm vào trong hốc, ép hắn lui lại lần thứ hai. Tôi dùng tấm chắn tạm thời chặn cái hốc kia lại, sau đó hô to với ba người sau lưng, nhặt gạch!

Ba người ngồi xổm xuống nhặt lên ba cục gạch, tôi hất đầu về sau, lập tức ngồi xổm xuống, ba cục gạch trục tiếp ném ra, tái lập trận hình phòng ngự lần thứ hai.

Tiểu tử mặt trắng tránh né cực kỳ dễ dàng, sau đó hắn giật mình, giống như một con mèo bị lạc vào vòng xoáy, đi tới đi lui đều là bẫy. Hiển nhiên hắn không thể ứng phó với tình huống hiện tại.

"Đặt mình ở dưới chân lý." Lý luận vĩ đại của sư phụ Hắc Hạt Tử thật là hữu dụng trong thực chiến, không hổ là người đã từng thân kinh bách chiến, lý luận của hắn là, đã là phòng ngự thì nhất định có chỗ sơ hở, nhưng sơ hở nhỏ thì đối phương chỉ có thể tấn công nhỏ, móng heo chen không lọt lỗ mũi, đây chính là chân lý. (Vậy hắn chưa từng thấy Bàn Tử)

"Tư Ba Đạt!" Tôi rống lớn một tiếng. Lúc này tất cả hoả kế đều hô lên theo tôi. Khí thế khôi hài đến mức chưa từng thấy. Sau đó tôi liền thấy tiểu tử mặt trắng đồ đen kia mở cổ áo, cởi jacket đen ra, lộ ra áo thun bên trong.

Đó là một người rất trẻ, cao gầy, áo thun màu đỏ sọc đen. Lúc đầu tôi cho là hắn đang rối loạn, nhưng kế tiếp, trong nháy mắt liền thấy một cái bóng kỳ quái vọt vào cái hốc theo hình xoắn ốc, sau khi đến sát mũi nhọn trường mâu của chúng tôi liền chuyển hướng đạp lên tường, một cước quặp lấy quạt điện, đồng thời dây bạc trên hai tay xoay vòng, móc cuốn vào móc, làm thành một cái vòng thắt vào cổ Ách tỷ. Đồng thời thân thể giống như quỷ mị quay một vòng theo quạt điện, xoay người rơi xuống đất dùng đầu gối và bắp chân bật ra, trở mình lộn nhào ra ngoài hốc, tay tay giật một cái, dây bạc căng ra.


Tôi rút cương đao ra, tiểu tử mặt trắng bỗng hét lớn một tiếng: "Chết!" Trong nháy mắt dây bạc siết chặt, cổ Ách tỷ lập tức bắt đầu biến dạng.

Tôi thầm nghĩ không xong! Nếu Ách tỷ chết tôi phải ăn nói với chú Ba như thế nào, trong chớp nhoáng này, từ trong đống gạch chợt lao ra một bóng đen, lướt qua cái hốc trên mặt tường, ngoạm lấy cánh tay tiểu tử mặt trắng, dứt một cái, xương cổ tay liền rời ra.

Vậy mà lại là Tiểu Mãn Ca, chẳng biết nó trốn vào đống gạch từ lúc nào, sau khi chạm đất, Tiểu Mãn Ca xù lông lên muốn xông tới cắn cổ họng người kia, tiểu tử mặt trắng kinh ngạc, xoay nghiêng người mới miễn cưỡng tránh thoát, tôi vung cương đao chém đứt dây câu.

Tiểu Mãn Ca xoay người nhảy về bên cạnh chúng tôi, trông nó cực kỳ giống kẻ trộm gà.

~~~~~~~~

Tác giả drop ở chương 43

=============================

Cuối cùng cũng xong bộ Sa Hải, dù đã rất cố gắng nhưng bọn mình edit còn khá nhiều thiếu sót, cảm ơn những ai vẫn còn đồng hành với bọn mình đến cuối chặng đường này

Thanh Phong Ngân Nguyệt


Lời của reuper: cuối cùng cũng xong oichameoi... muốn làm lão cửu môn nhưng lười, đăng truyện chẳng ai vote, nản~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận