Sa Lạp

Lòng xuân chớ cùng hoa đua nở. Mỗi tấc tương tư mỗi tấc tàn.

(Vô đề kỳ III – Lý Thương Ẩn)

Diệp Vô Ảnh từ lúc sáu tuổi đã sống ở Huyền tiêu cung trong sa mạc. Sư phụ của hắn —— cung chủ Huyền tiêu cung Long Ngâm Châu có sở thích thu dưỡng cô nhi. Hắn, cùng với đại sư huynh hắn (sau này còn có tiểu sư đệ) tất cả đều được sư phụ ngẫu nhiên phát hiện lại nhất thời hứng thú mà đem về cung, mấy tháng sau mới chính thức bái sư nhập môn. Long Ngâm Châu tuy rằng thích thu nhận và giúp đỡ một vài hài tử không nhà để về, dạy bọn họ công phu phòng thân, cho họ ở lại Huyền tiêu cung không phải lo áo cơm, thế nhưng đối với chuyện thu đồ đệ cực kỳ nghiêm ngặt. Người không có căn cốt kỳ giai, thiên phú dị bẩm thì căn bản ông thấy chướng mắt, vậy nên cả đời cũng chỉ thu ba đồ đệ.

Diệp Vô Ảnh từ nhỏ đã là một hài tử rất được yêu thương, không chỉ có sư phụ được gọi là đệ nhất cao thủ đương thời che chở, yêu mến, đến đại sư huynh Sa Vấn Thiên được toàn bộ Huyền tiêu cung công nhân là mắt đặt ở trên cao, tự phụ quyến cuồng, khó có thể thân cận càng khó có thể ở chung cũng luôn đối hắn ôn hòa, nói năng dịu dàng, hoàn toàn không thấy vẻ ngạo mạn cùng thiếu kiên nhẫn đối với người khác.

Được sư phụ cùng sư huynh cưng chiều lớn lên, cuộc sống lúc nhỏ của Diệp Vô Ảnh quả là vô ưu vô lo, cả ngày vui vẻ vô cùng. Thuận buồm xuôi gió lớn lên, dưỡng thành cá tính thích nháo thích cười cũng thích khóc, vô luận có chuyện gì sẽ trực tiếp thể hiện ra, không hề ẩn dấu tâm tình. Bởi vì hắn biết, mỗi khi tâm tình không tốt thương tâm rơi lệ muốn tìm người kể khổ, đại sư huynh với hắn mà nói ôn nhu nhất (có lẽ trên đời chỉ có mình hắn cho rằng cái tên kiêu ngạo tự phụ, hết sức lông bông chẳng kiêng dè gì là rất ôn nhu) sẽ luôn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, còn nhẹ nhàng vỗ về cái vai nhỏ của hắn dịu dàng an ủi, vậy nên mỗi khi gặp phải chuyện gì không thoải mái, Diệp Vô Ảnh theo phản xạ sẽ bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Sa Vấn Thiên, sau đó nhào vào lòng sư huynh mình thích ỷ lại nhất khóc một trận thoải mái.

Những ngày hạnh phúc vui sướng hồn nhiên vô lo đó trôi qua trong bốn năm, Diệp vô Ảnh lại có thêm một tiểu sư đệ. Sư đệ nhỏ hơn hắn năm tuổi này tên là Tây Môn Dục Tú, dáng vẻ mi thanh mục tú, ôn nhuận khả ái, cá tính thì lại trầm ổn nội liễm, hoàn toàn không giống Diệp Vô Ảnh vui tươi hoạt bát. Từ đó về sau, Diệp Vô Ảnh mười tuổi có một lạc thú lớn nhất —— không có việc gì thì đi trêu đùa Tiểu Dục Tú, trăm phương nghìn kế nghĩ cách đùa cho tiểu sư đệ thay đổi sắc mặt, chỉ có điều, Dục Tú càng lớn, số lần hắn thành công càng lúc càng ít. Thời gian đó là những ngày vui sướng nhất trong đời Diệp Vô Ảnh, trên có sư phụ sư huynh thương yêu, dưới có sư đệ tính tình trầm tĩnh, thiện lương quan tâm, nếu như có thể duy trì như vậy, vĩnh viễn cũng không thay đổi… thì thật là tốt biết bao…

Cái ngày cảnh trong mơ vỡ tan rất nhanh sẽ tới.

Năm đó Diệp Vô Ảnh vừa mới đầy mười bốn tuổi, Tiểu Dục Tú mới chỉ có chín tuổi, đến đại sư huynh nhiều tuổi nhất trong các huynh đệ cũng chưa tới hai mươi. Năm đấy, Long Ngâm Châu thân thể luôn cường tráng lại ngã bệnh, bệnh một cái, kéo dài mười tháng, cuối cùng vẫn là không có cách nào. Nguyên nhân khởi bệnh cũng chỉ là một trận phong hàn nho nhỏ, có lẽ bởi vì quá không đáng lo, mới dẫn đến phổi bị nhiễm —— ho lao, ở thời đại này là bệnh nan y không thuốc nào chữa được, vô luận là võ công cao cường cỡ nào vẫn là khó có thể chống đỡ nổi bệnh tật. Long Ngâm Châu tự biết đại nạn giáng xuống, gọi riêng ba đồ đệ tới bên giường ở ngoài rèm nói di ngôn làm Diệp Vô Ảnh hết hồn, còn Sa Vấn Thiên thì tức sùi bọt mép.

“Ta lệnh cho môn hạ đệ tử Diệp Vô Ảnh từ hôm nay trở đi nhậm chức chưởng môn, kế nhiệm chủ vị Huyền tiêu cung đời thứ hai mươi ba, truyền bản môn tâm pháp Ngọc cơ công cho Diệp Vô Ảnh, những người khác không được dị nghị.”

“Di??!!” Nằm mơ cũng không ngờ sư phụ lại đem chức chưởng môn truyền cho mình khiến Diệp Vô Ảnh thoáng chốc mục trừng khẩu ngốc.

“Sư phụ!!” Sa Vấn Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu.

“Vấn Thiên, ý ta đã quyết, không cần nhiều lời.” Sắc mặt Long Ngâm Châu thoáng cái thay đổi, mắt lộ ra vẻ tức giận liếc đại đệ tử, đạm nhiên nói.

Sa Vấn Thiên cắn răng, khấu đầu một cái, không nói thêm lời nào bỏ đi.

“Sư huynh!!” Chưa từng thấy qua biểu tình đại sư huynh kinh khủng như thế, Diệp Vô Ảnh hoảng loạn hô lên, đứng dậy muốn đuổi theo.

“Vô Ảnh.” Sư phụ thở dài gọi hắn dừng bước “Dục Tú, ngươi lui xuống trước đi, sư phụ có chuyện muốn nói với nhị sư huynh.”

“Dạ.” Tây Môn Dục Tú nhu thuận trả lời, lẳng lặng lui ra ngoài, cẩn thận đóng lại cửa phòng.

“Vô Ảnh,” Long Ngâm Châu nói lời thấm thía “Sau này ngươi chính là chủ nhân Huyền tiêu cung, nhươi nhất định phải quản lí thật tốt tất cả mọi thứ trong cung.”

“Sư phụ,” Diệp vô ảnh lo lắng hỏi “Vì sao không để sư huynh…”

“Sư phụ cũng từng nghĩ tới để Vấn Thiên tiếp nhận chủ vị, chỉ là thái độ làm người của hắn quá cao ngạo, tính tình lại vô cùng cực đoan… aii.” Long Ngâm Châu thở dài “Tập tính này của hắn không thay đổi, sẽ rất khó hòa hợp với những người khác, càng khó khiến kẻ dưới phục tùng. Huyền tiêu cung nếu giao cho hắn…” Ông lắc đầu không nói.

“Thế nhưng, sư huynh hắn…” Ngẫm lại tính tình của Sa Vấn Thiên, tâm cao khí ngạo như vậy, vừa rồi nhất định là bị đả kích khá lớn đó? “Đồ nhi khẩn cầu sư phụ truyền ngôi cho sư huynh.” Diệp Vô Ảnh cúi đầu thấp giọng kiên trì.

“Vô Ảnh,” Long Ngâm Châu đột nhiên trầm mặt, lạnh lùng nói “Lẽ nào ngươi muốn sư phụ chết không nhắm mắt sao?! Khụ khụ khụ…” Còn chưa nói xong, đã ôm ngực ho khan.

“Sư phụ! Đồ nhi… không dám.” Thấy sư phụ luôn luôn đối với mình sủng ái có thừa, thoáng chốc lại trở nên nghiêm khắc như vậy, Diệp Vô Ảnh biết có nói nữa cũng vô vọng, chỉ biết quỳ xuống khấu đầu trước sư phụ một cái, tiếp nhận trọng trách lúc trước nghĩ có thế nào cũng không rơi lên vai mình. Lúc đá ngây thơ hắn trăm triệu lần không ngờ tới, cuộc sống hạnh phúc vui sướng sắp rời xa mình, từ lúc đó, hắn không còn có thêm một ngày nào vui sướng khoái hoạt nữa.

Sa mạc.

Bầu trời lúc chạng vạng, u ám không ánh sáng, giống như tâm tình của Diệp Vô Ảnh lúc này.

Từ lúc sư phụ đem vị trí cung chủ truyền cho mình, sư huynh chưa từng nói với mình câu nào.

Hắn rất muốn khóc lớn tiếng lên, thế nhưng, người mỗi lần mình khóc sẽ cho mượn vai để dựa vào kia giờ đến nhìn cũng không muốn nhìn mình một cái. Thỉnh thoảng chạm mặt, ánh mắt đối phương tràn đầy địch ý cùng trào phúng khiến mình luôn không dám tiến tới, không biết phải làm sao —— Diệp Vô Ảnh lớn lên trong chiều chuộng chưa từng gặp qua chuyện gì như vậy, hắn kinh hoảng bất an, căn bản không biết phải làm sao mới đúng, chưa từng nghĩ tới một ngày kia mình cũng phải ra lựa chọn thống khổ như vậy, hơn nữa loại thống khổ này lại do sư phụ tôn kính nhất cùng sư huynh mình quý nhất đồng thời đặt lên người mình, làm hắn một lúc nhận hết dày vò. Vì sao sư huynh vốn thương yêu mình lại vì một cái vị trí chưởng môn trong mắt mình bé nhỏ không đáng kể mà đột ngột thay đổi thái độ? Đạo lý này, ngay lúc đó Diệp Vô Ảnh nghĩ nát óc cũng không ra. May mà… còn có tiểu sư đệ nguyện ý ở bên mình, tuy rằng Tiểu Dục Tú luôn luôn lẳng lặng không lên tiếng dựa vào mình, nhưng sự săn sóc cùng ôn nhu giấu dưới vẻ trầm mặc cuối cùng cũng thoáng an ủi, sưởi ấm trái tim sắp đông thành băng của hắn. Trong khoảng thời gian dài dằng dặc mà tịch mịch đó, nếu không có Dục Tú ở bên làm bạn, hắn đã không thể tiếp tục chống đỡ.

Lễ tang.

Ngày thứ ba sau khi truyền ngôi, Long Ngâm Châu mất, theo quy củ của Huyền tiêu cung hỏa táng đem tro cốt an táng tại rừng rậm sâu trong ‘Cấm địa’.

Diệp Vô Ảnh nhớ rất rõ ràng, hôm đó lửa cháy vươn cao, trong không khí không có một cơn gió nào thoảng qua, khô nóng tới mức làm người ta khó chịu. Cũng chính ngày hôm đó, rốt cuộc biết được cái gì là cảm giác mất mát ——


Khi đồng môn sư huynh đệ bọn họ cùng tế bái vong linh sư phụ, bản thân không nhịn được mà ôm lấy sư huynh khóc rống lên, lần đầu tiên bị sư huynh vô tình đẩy ra, còn lạnh lùng châm chọc “Thật đáng ghét! Ngươi sao lại giống một tiểu hài tử mãi không lớn như vậy, chỉ biết khóc, một chút hữu dụng cũng không có! Thật không rõ vì sao sư phụ lại chọn một người như ngươi làm chưởng môn!”

Diệp Vô Ảnh sững sờ, hoàn toàn quên không chống đỡ bị Sa Vấn Thiên đẩy mạnh cả người ngã xuống đất, chỉ biết ngây ngốc nhìn sư huynh từng rất quan tâm bảo vệ mình giờ đây có vẻ vô cùng xa lạ đáng sợ, cả nửa ngày cũng nói không nên lời, con mắt mở lớn như thể sắp rớt ra ngoài. Thật đáng ghét… Người như ngươi… Con ngươi trong suốt linh động của thiếu bị một tầng đau thương sâu sắc che kín, một giọt nước mắt thật lớn dọc theo gò má chảy xuống, thế nhưng hắn biết sư huynh mình thích nhất sẽ không bao giờ kéo mình vào lòng dịu dàng an ủi nữa.

Sau đó, lễ tang kết thúc, Sa Vấn Thiên liền không một lời từ biệt, ra đi không thấy bóng dáng, chia tay tròn tám tháng.

Thanh phong các.

Từ sau khi sư phụ qua đời, theo quy củ Huyền tiêu cung, Diệp Vô Ảnh chuyển tới Thanh phong các trước kia sư phụ ở.

Giờ hợi.

Ngoài cửa sổ không trăng sáng cũng không gió mát, chỉ có một mảnh bóng đen ảm đạm vô ngần.

Diệp Vô Ảnh nhẹ nhàng dựa ở hàng rào bên ngoài phòng, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên bầu trời không trăng sao.

Hôm nay là mùng ba tháng ba, là tám tháng lẻ ba ngày sau khi hắn đi, cũng là… sinh nhật của mình.

Tuy rằng Diệp Vô Ảnh là một cô nhi, thế nhưng đối với sinh nhật của mình lại nhớ rõ ràng, bởi vì hàng năm ngày này sư phụ, sư huynh còn có tiểu sư đệ sẽ tụ tập một chỗ phung phí chúc mừng một phen. Thế nhưng năm nay… sư phụ đã mất rồi, tiểu sư đệ thật ra đã khắc một ngọc bội tinh xảo tặng mình, thế nhưng… thứ trong lòng thật sự muốn… rốt cuộc lúc nào mới có thể cho mình?

Từ lúc sư huynh đi xa, mình không có ngày nào không ngóng trông hắn về, lúc này mới thấy rõ được địa vị của người kia trong cảm nhận của mình. Hóa ra… hắn đối với mình mà nói, không đơn giản chỉ là một huynh trưởng có thể ỷ lại có thể làm nũng, cảm tình của mình đối với hắn từ lâu đã vượt xa khỏi tình huynh đệ, đó là một loại vấn vương càng sâu, lưu luyến càng đậm… Diệp Vô Ảnh chưa bao giờ thức đêm lo nghĩ, sau khi Sa Vấn Thiên rời đi lại hình thành thói quen mỗi đêm đều trằn trọc khó ngủ. Thiếu niên chưa bao giờ biết cảm giác tương tư chợt hiểu mình trong lúc bất tri bất giác đã có ái ý thâm tình, sau đó… nếm cả sự nhung nhớ… Có lẽ, đôi khi chia lìa có thể làm cho người ta thấy rõ tâm của mình, thế nhưng… trong một đêm phải ép buộc cảm giác của mình lớn lên, Diệp Vô Ảnh đời này cũng không muốn trải qua lần thứ hai. Nhìn thấy sinh nhật của mình sắp qua, hắn… có lẽ vẫn không tới…

“Vô Ảnh,” Một ngữ thanh quen thuộc mang theo chút quyến cuồng cùng ngạo mạn đem thiếu niên đang miên man suy nghĩ trở về thực tại “Ngươi đang ngây ra làm gì?” Trong giọng của người đó còn lẫn vài phần đùa cợt xấu xa.

“Sư huynh?!” Thiếu niên nửa mừng nửa lo, trong mắt mang theo lệ, nhưng cũng không dám quá nhập tâm vào suy nghĩ cũng như nỗi nhớ ngàn lần được người kia ôm ấp, chỉ là nắm chặt hai tay vành mắt hồng lên cố gắng khắc sâu hình ảnh người kia, không dám lớn tiếng la lên, e sợ chỉ là mộng đẹp thoáng qua.

“Đã lâu không gặp.” Sa Vấn Thiên di chuyển hai hàng lông mày dính vào nhau, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt lạnh lùng lợi hại đánh giá thiếu niên đang đứng lặng trong đêm đen.

“Xem ra ngươi gầy đi không ít, có phải là ——” hắn cố gắng kéo dài thanh âm, tiến tới nhẹ nhàng nâng cằm thiếu niên lên, cười ngả ngốn “nhớ ta?”

“… Ân.” Thiếu niên không biết che giấu tâm tình, cúi đầu thành thật thừa nhận, một rặng mây đỏ nhàn nhạt dần dần phủ lên hai gò má trắng nõn thanh tú.

“Ta cũng rất nhớ ngươi.” Sa Vấn Thiên khịt mũi.

“Sư huynh!!” Diệp Vô Ảnh mừng như điên ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy trong mắt sư huynh hơi có vẻ trào phúng, lập tức đem lời hoan hô đã ra đến cửa miệng nuốt trở lại, chỉ dám nghiêng đầu nén nước mắt cẩn thận hỏi “Thực sự sao?”

“Đương nhiên.” Nụ cười như ác ma tràn đầy khuôn mặt tuấn dật của Sa Vấn Thiên “Ta mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi cướp đi chưởng môn vị từ trong tay ta, vậy nên… ta nhất định bắt ngươi trả giá, bởi vì… cái này là ngươi nợ ta.” Đối mặt với sư đệ thân thể trong nháy mắt cứng đờ mặt trắng bệch, Sa Vấn Thiên như thể thấy rất thú vị cười ha hả “Ha ha ha ha… Ta biết,” hắn bỗng nhiên đem miệng chậm rãi đến gần tai thiếu niên, “Ngươi thích ta.”

“Ta, ta…” Gương mặt Diệp Vô Ảnh vừa như mất hết huyết sắc giờ lại nhanh chóng nóng lên, khỗng rõ vì sao sư huynh lại muốn trêu đùa mình như thế, khiến trái tim lúc thì đau đớn quặn thắt, lúc thì đập loạn lên.

“Hiện tại ngươi cần gì phải xấu hổ?” Sa Vấn Thiên cười tà “Lúc tranh làm chưởng môn ngươi cũng chưa từng đỏ mặt.” Nói xong, cánh tay vươn ra một cái, đem người kia kéo vào lòng, nhấc lên vai, cất bước đi vào trong các, thẳng tới giường, hoàn toàn không lưu ý thiếu niên trên lưng nhãn thần như tan nát cõi lòng.

Trong bóng tối, thân thể thiếu niên trần trụi tinh tế mà mềm dẻo run rẩy rất nhẹ, Diệp Vô Ảnh lần đầu trải qua việc này trong lòng rất sợ, mặc dù như vậy, hắn vẫn đón nhận Sa Vấn Thiên thô bạo hôn cắn, không hề chống lại. Lúc sư huynh dùng thân thể đã trưởng thành, cường tráng mà rắn chắc, bỗng nhiên đem mình áp đảo tại trên giường thì từ đáy lòng hắn thở dài thật sâu, yên lặng vươn tay, đem cánh tay run không ngớt chậm rãi vòng qua cổ đối phương, triệt để giao ra thân thể của mình cùng… trái tim.

“Sư huynh…” Lúc thân thể thấy đau đớn xé rách cực đại, thiếu niên phát sinh một tiếng rên rỉ trầm thấp.

—— Mặc kệ, mặc kệ sau này thế nào, dù sao chuyện ngày hôm nay ta tuyệt đối không hối hận!

Cứ như vậy, Diệp Vô Ảnh vào sinh nhật mười lăm tuổi lần đầu tiên thưởng thức cảm giác mây mưa, bình yên nằm trong lòng sư huynh mình thích nhất ngủ say, giấc ngủ ngon đầu tiên sau tám tháng.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Huyền tiêu cung có thói quen giờ dần rời giường luyện công, vậy nên Diệp Vô Ảnh tuy thân thể còn mơ hồ đau vẫn đúng giờ mở mắt. Trong lúc mơ mơ màng màng thình lình đụng phải một khuôn ngực rắn chắc, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với một đôi mắt hàm chứa vài phần đắc ý cùng liều lĩnh.

“Sư, sư huynh…” Ký ức tối qua thoáng trở lại trong đầu, Diệp Vô Ảnh nhất thời mặt đỏ tới mang tai, khẩn trương tới mức một tay cầm chăn, một tay gãi đầu, lắp bắp không biết nên nói gì mới tốt.


“Tỉnh rồi?” Người kia hiển nhiên trấn định hơn hắn nhiều lần, một mặt chậm rãi lấy y vật ra mặc từng thứ vào, một mặt dù bận vẫn ung dung lấy một loại ánh mắt mỉa như không mỉa, cười như không cười nhìn chằm chằm thiếu niên vẫn đang ngơ ngẩn sững sờ trên giường không biết làm sao.

“Đúng, đúng vậy…” Nghe được câu hỏi của Sa Vấn Thiên, Diệp Vô Ảnh mới luống cuống tay chân bắt đầu tìm kiếm y phục của mình khắp giường, chỉ là dưới cái nhìn không chớp mắt của người kia tay chân cứ run lên, không làm sao mặc y vật cho tử tế được.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Thấy tình cảnh đó, Sa Vấn Thiên nhíu mày, tiến lên đọat lấy y vật trong tay Diệp Vô Ảnh, thay hắn trùm từng thứ một lên, mặc đâu ra đấy.”Lớn như vậy rồi sao vẫn còn như tiểu hài tử?” Tuy rằng ngữ khí rất ác liệt, động tác cũng thô lỗ, thế nhưng… như vậy lại giống như trước kia, Diệp Vô Ảnh không kìm lòng được hướng Sa Vấn Thiên lộ ra một nụ cười ngây thơ rực rỡ.

“Sư huynh…”

Mới nói hai chữ, Sa Vấn Thiên chợt buông tay, giận tái mặt đi tới bên bàn tròn đưa lưng về phía Diệp Vô Ảnh, không nói một tiếng ngồi xuống.

“Sư huynh?” Diệp Vô Ảnh không hiểu gì thấy bỗng nhiên sư huynh lại trở nên xa lạ, có chút ủy khuất lại có chút không cam lòng, cố nén cảm giác không khỏe trên người đi tới ngồi trước mặt Sa Vấn Thiên “Vì sao ngươi lại không vui?”

“Hừ,” Sa Vấn Thiên lạnh lùng quay đầu đi “Chỉ bất quá là khóc một đêm thôi, đừng tưởng dễ dàng như vậy có thể trả hết nợ ngươi thiếu ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”

“Ta, ta ta ta không hề khóc… khóc…” Diệp Vô Ảnh nghĩ mặt mình hiện tại nhất định có thể chiên trứng, nhớ tới đêm qua ở dưới thân sư huynh rên rỉ khóc nức nở, toàn thân hắn lại nóng lên tới không thể tự kiềm chế.

“Mắt cũng sưng như quả đào rồi,” Sa Vấn Thiên cười khẩy “còn nói không khóc?”

“Hắc hắc hắc…” Diệp Vô Ảnh chỉ biết cười khúc khích vài tiếng, nỗ lực lừa đối để qua cửa ải —— ai bảo mình mỗi khi khóc mắt lại sưng lên? Thực sự nghĩ thế nào cũng không xong. “Sư huynh,” hắn bỗng nhiên chú ý tới một ấn ký hồng sắc trên vạt áo Sa Vấn Thiên, không khỏi hiếu kỳ hỏi “Đây là cái gì?”

“Cái này sao…” Sa Vấn Thiên vô tình liếc xuống “Là dấu son môi của nữ tử a.” Hắn nhìn sắc mặt Diệp Vô Ảnh trở nên trắng bệch, híp mắt nói “Quên mất là sư đệ tuổi còn nhỏ, còn chưa từng có nữ nhân nhỉ?”

!!!!

Diệp Vô Ảnh mờ mịt nhìn người đối diện, bên tai chỉ thấy ong ong, nói như vậy… tất cả những chuyện tối qua… “Ngươi… sư huynh không phải là thích ta sao? Cho nên mới…” Hắn chống mặt bàn cố hết sức đứng thẳng, toàn bộ thân thể đều không ngừng run.

“Chuyện đó có là cái gì?” Sa Vấn Thiên nhướn hai hàng tuấn mi tà phi, không quan tâm nói “Chơi chơi mà thôi, cùng nàng là chơi đùa, với ngươi cũng là chơi đùa. Hơn nữa, đêm qua ta có nói là thích ngươi sao?”

—— Không có, một lần cũng không có. Thế nhưng trong đầu óc hồn nhiên của thiếu niên, vẫn nhận định chỉ khi thích một người mới có thể cùng đối phương làm cái việc mây mưa giữa vợ chồng này, thế nhưng… hóa ra hôm qua hắn tìm tới không chỉ có ta… Ta còn tưởng rằng… Thiếu niên cắn chặt răng, dùng hết toàn lực mới có thể khắc chế những giọt lệ đã tràn đầy khóe mắt, sống chết không cho chúng nó rơi xuống.

“Hừ.” Sa Vấn Thiên đột nhiên hừ lạnh một tiếng, ngang người nhảy ra khỏi cửa sổ, chỉ chốc lát đã không thấy tung tích, chỉ nghe ngữ thanh cuồng ngạo truyền đến từ xa xa, dùng nội công thượng thừa truyền âm vạn dặm “Ngươi đừng có tránh ta, ta sẽ còn tìm đến ngươi! Lần sau sẽ lại cùng ngươi hảo hảo chơi đùa…”

Thiếu niên trong phòng ngơ ngác đứng lặng, đợi tới lúc tiếng cười quyến cuồng hoàn toàn biến mất mới chợt như hư thoát ghé vào cạnh bàn khóc lớn lên, đem bi thương, phẫn uất cùng thống khổ trong lòng trút hết ra. Khóc một trận nửa canh giờ mới ngừng, bởi vì hắn rốt cuộc minh bạch, từ nay về sau, không còn một cái ôm ấm áp có thể cho mình chút vui sướng nữa…

Từ đó về sau, Diệp Vô Ảnh dường như trưởng thành lên không ít, hành sự cũng bắt đầu trở nên trầm ổn thạo đời, không còn vẻ nhảy nhót tưng bừng, ranh mãnh cổ quái trước đây nữa. Với tình cảnh này, trong mắt người không biết chuyện sẽ nghĩ là hắn có khí thế cùng sự uy nghiêm của cung chủ; thế nhưng trong mắt tiểu sư đệ Tây Môn Dục Tú lại thấy sư huynh một mực kiềm nén bản tính của mình, mỗi lúc rảnh rỗi không phải hướng về phía bầu trời ngồi đờ ra thì cũng là vùi đầu vào luyện công. Cái kiểu hắn cắn răng liều mạng luyện công khiến những người đứng bên luyện cùng thấy tâm trí mệt mỏi. Cứ như vậy, Tây Môn Dục Tú nhìn Diệp Vô Ảnh từ một thiếu niên tâm tư lộ ra ngoài, hoạt bát vui tươi từ từ biến thành một người lo lắng không vui, trầm mặc ít lời. Cái người vốn tùy hứng dị thường, thích nháo thì nháo, muốn khóc thì khóc hiện tại không còn tinh thần đi trêu cợt người khác, trái lại quen trốn ở trong phòng len lén khóc. Không biết từ khi nào, trong Huyền tiêu cung không nghe thấy tiếng gào khóc của hắn nữa, cũng không biết từ khi nào, hắn đã học được cách yên lặng chảy nước mắt.

Lúc Diệp Vô Ảnh mười bảy tuổi, Tây Môn Dục Tú ở một nơi cách Huyền tiêu cung không xa nhặt được hai hài tử, đứa lớn không quá năm tuổi, đứa nhỏ mới khoảng ba tuổi, là một đôi tỷ đệ. Ống tay áo bọn chúng có thêu tên phân biệt, nữ hài gọi là Đinh Khoan, nam hài gọi là Đinh Thứ, rõ ràng là bị người vứt bỏ ở chỗ này. Tây Môn Dục Tú mặc dù trời sinh tính đạm bạc, nhưng hắn từ nhỏ cũng mà một hài tử rất mềm lòng, thấy tình cảnh như vậy liền mang hai tiểu oa nhi về cung hướng Diệp Vô Ảnh đưa ra ý nguyện muốn nuôi nấng hai hài tử này. Diệp Vô Ảnh không hề có ý kiến gì khác —— Dục Tú luôn là một hài tử rất độc lập cũng rất có trách nhiệm, đã nói muốn làm thì rất ít chuyện không làm được.

Trong lúc đó, Ngọc cơ công của Diệp Vô Ảnh rốt cuộc luyện tới tầng thứ mười, mặt hắn bắt đầu có biến hóa rất lớn, dáng vẻ vốn tuấn lãng thanh tú dần dần bị khuôn mặt xấu xí thay thế, da thịt trắng nõn cũng chậm rãi biến thành nâu vàng. Khi hắn lần đầu phát hiện gương mặt cùng da thịt có biến hóa thì còn thấp thỏm bất an sợ Sa Vấn Thiên tới sẽ châm biếm. Có điều kể cũng kỳ quái, về vấn đề này lại chưa từng thấy Sa Vấn Thiên có nửa lời oán giận.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, trong vài năm đó, tất cả mọi người có không ít thay đổi, có điều có một số thứ một chút cũng chưa từng cải biến. Diệp Vô Ảnh từ thiếu niên thành thanh niên về mặt tính cách có thay đổi rất lớn, duy nhất không đổi chính là trái tim lưu luyến si mê, càng lâu càng thâm. Thời gian đó, Sa Vấn Thiên vẫn như cũ cách mấy tháng lại một lần quay về Huyền tiêu cung, lần nào tới cũng ở trong phòng Diệp Vô Ảnh. Hắn vẫn như cũ cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, mỗi lần xuất hiện không phải trên y phục mang theo chút son phấn của nữ tử thì cũng cố ý làm trò ở trước mặt sư đệ nói mình trong cuộc thanh sắc ngâm phong lộng nguyệt ra sao. Thời gian trôi đi, tim của Diệp Vô Ảnh cũng dần trở nên chết lặng, đau quá lâu rồi giờ không cảm thấy đau nữa, chỉ là mỗi lần sư huynh đi hắn lại nhốt mình trong phòng không ra ngoài lén lút khóc. Tại mấy ngày này, hắn minh bạch rất nhiều chuyện mà trước đây nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, quan trọng nhất, là hắn hiểu nguyên nhân vì sao người kia lại đối đãi với mình như vậy. Trong lòng sư huynh… nhất định là thích mình đúng không? Bởi vì thích cho nên ngôn ngữ cùng thần thái đối đãi với mình không giả dối, bởi vì quá mức tâm cao khí ngạo, cho nên mới không muốn bị so sánh với mình? Vậy nên lúc sư phụ truyền ngôi cho mình hắn mới… thương tâm… phẫn nộ như vậy… cuối cùng chọn cách ly khai… lưu lạc thiên nhai, lẫn lộn vào nơi tần lâu sở quán… Còn mình, sở dĩ đến bây giờ vẫn không nguyện buông tha, là bởi vì trước sau vẫn tham luyến sư huynh thỉnh thoảng lộ ra chút ôn nhu, chính là một chút ôn nhu này khiến Diệp Vô Ảnh không cách nào cũng không đành lòng buông tay. Ngươi nhất định là thích ta… sư huynh… Bằng không cũng sẽ không thường về nhìn ta… Mỗi khi đợi tới tâm lực quá mệt mỏi sắp tuyệt vọng, dưới đáy lòng Diệp Vô Ảnh sẽ không ngừng an ủi mình vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng tiếp, nhưng mà… hắn vẫn là không có khả năng đợi được một câu mà đã đợi quá lâu rồi…

“Vô Ảnh!” Thiếu niên Sa Vấn Thiên tươi cười kéo bàn tay nho nhỏ của Vô Ảnh “Sư huynh cho ngươi xem cái này.”

“Đây là cái gì?” Hài tử Diệp Vô Ảnh ngẩng đầu lên dùng ánh mắt vô hạn tin cậy nhìn sư huynh mình thích nhất.

“Đây là con dấu ta tự khắc, là quà sinh nhật cho ngươi, ngươi thích không?” Thiếu niên Sa Vấn Thiên mang theo chút đắc ý cùng mong đợi, cười tủm tỉm ngưng mắt nhìn Diệp Vô Ảnh sáu tuổi.

“Cảm ơn sư huynh!” Diệp Vô Ảnh mặt mày rạng rỡ vươn bàn tay bé nhỏ tiếp nhận, trong đời đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho hắn, hắn lập tức cảm động rơi nước mắt.

“Ngươi lại khóc a,” Sa Vấn Thiên tiểu đại nhân lắc đầu, học dáng vẻ than thở tức giận của sư phụ nói “Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ mới đúng.” Tuy rằng nói như vậy, hắn vẫn trấn an xoa xoa đỉnh đầu Diệp Vô Ảnh.

“Sư huynh…” Có người an ủi, Diệp Vô Ảnh đương nhiên mừng rỡ làm nũng, nhào thẳng vào lòng sư huynh càng khóc càng lớn tiếng.


“Ngươi làm cái gì vậy?!” Mặt thiếu niên bỗng nhiên biến thành dáng vẻ thanh niên, nhãn thần đóng băng khiến Diệp Vô Ảnh trong nháy mắt lạnh từ đầu tới chân “Thật đáng ghét! Ngươi sao lại giống một tiểu hài tử mãi không lớn như vậy, chỉ biết khóc, một chút hữu dụng cũng không có! Thật không rõ vì sao sư phụ lại chọn một người như ngươi làm chưởng môn!”

“Đừng, sư huynh ——” Thiếu niên bị lạnh lùng đẩy ngã xuống đất chỉ có thể bất lực phát sinh tiếng la thê lương…

Bỗng nhiên từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, phục hồi tinh thần lại, cái gối đã ướt nước mắt. Lấy từ trong lòng ra một con dấu nho nhỏ điêu khắc cực kỳ cẩn thận, lấy tay tinh tế xoa —— con dấu này, mình vẫn cất kỹ đến giờ, bởi vì… thứ này là món quà đầu tiên người kia tặng… Chỉ tiếc, vật còn… người mất…

Dằn vặt kéo dài liên tục như vậy, trải qua bảy năm châm chọc khiêu khích, năm đó, Diệp Vô Ảnh đã hai mươi hai tuổi, Ngọc cơ công từ lâu đã luyện đến tầng thứ mười hai, cách tầng mười ba không còn bao xa.

Đêm.

Vắng vẻ không tiếng động.

Trên bầu trời không ánh trăng cũng không bóng mây, không mang theo chút gió sa mạc khiến kẻ khác khó thở.

Thanh phong các.

Phòng ngủ.

Vừa trải qua một hồi kích tình nghiêng trời ngả đất, hai người xích lõa nằm trên giường, cả người ướt mồ hôi, thở dốc không ngừng.

“Sư huynh,” Diệp Vô Ảnh nhẹ nhàng nâng mắt nhìn ái nhân mình lưu luyến si mê bao năm “Ngươi lần này… có thể ở lại lâu một chút không?” —— những lời này trở thành mỗi khi Sa Vấn Thiên tới thì đều sẽ hỏi, tuy rằng biết mình như thế rất phiền, nhưng hắn không thể không hỏi.

“Không được.” Trả lời hắn chính là giọng điệu băng lãnh chắc như đinh đóng cột, lại một lần tàn khốc đập tan hy vọng yếu ớt trong lòng thanh niên.

“Vì sao?” Hắn rốt cuộc không nhịn được hỏi ra cái câu không biết đã ra đến đầu lưỡi bao nhiêu lần rồi lại nuốt trở lại bao nhiêu lần.

“Vì sao?” Sa Vấn Thiên cong lên khóe mắt mang sát ý “Nhiều năm như vậy còn phải hỏi sao?”

“Ta biết rõ tâm tình của sư huynh, thế nhưng…”

“Biết rõ?!” Sa Vấn Thiên cười nhạt “Ngươi có thể biết cái gì?! Ngươi biết năm đó sư phụ đem chưởng môn vị truyền cho ngươi ta thống khổ cùng mất mát thế nào không?! Ngươi cũng không phải ta, sao có thể biết rõ tâm tình của ta!!!” Nói xong lời cuối, bầu không khí đã trở thành giương cung bạt kiếm.

“Ta…”

“Ngươi cái gì cũng không cần phải nói nữa, giờ ta đi đây!” Sa Vấn Thiên đứng dậy, nhanh chóng khoác y vật lên.

“Vì sao ngươi không thể quên chuyện trước đây?!” Diệp Vô Ảnh không nhịn được từ trên giường nhảy dựng lên —— đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm hắn lớn tiếng như vậy với Sa Vấn Thiên, đến Sa Vấn Thiên cũng không tự chủ được sửng sốt một chút. “Lẽ nào ta là tự nguyện tiếp nhận chưởng môn vị hay sao?! Ngươi dựa vào cái gì đem hết oán khí trút lên người ta?! Ta có gì sai?! Cái chức chưởng môn ta lúc nào cũng có thể thoái vị!!” —— câu này vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức biết nguy rồi.

“Ta muốn làm chưởng môn còn phải cần ngươi nhường cho?!” Quả nhiên Sa Vấn Thiên tức giận cả người run lên, sắc mặt tối sầm, đến gân xanh trên mặt cũng nổi lên “Ngươi đã nói vậy… Ta không bao giờ tới cái chỗ quỷ quái này nữa!!!” Nói xong, phi thân nhảy lên, phất tay áo bỏ đi.

“Sư huynh ——” Diệp Vô Ảnh vội hô một tiếng, định nhảy lên đuổi theo, rồi lại phát hiện trên người mình không mảnh vải che thân. Đợi tới lúc hắn mặc y phục xong nhảy lên đỉnh các dõi mắt trông về phía xa thì đã làm gì còn hình bóng Sa Vấn Thiên nữa? Chán nản trở về phòng, hắn chỉ có thể mong chờ lần tiếp theo gặp sẽ tìm cơ hội giải thích với sư huynh, chỉ không biết… hắn bỗng rùng mình một cái, không biết còn có lần tiếp theo không?

Từ sau hôm hai người cãi nhau, Sa Vấn Thiên quả nhiên không trở lại Huyền tiêu cung, thời gian một năm qua rất nhanh, trong lúc đợi chờ Diệp Vô Ảnh dần dần gầy đi, hắn cũng từng một mình xuất cung tới Trung Nguyên tìm kiếm khắp nơi, nhưng trước sau vẫn không thấy tung tích của Sa Vấn Thiên. Vì vậy, Thanh phong các đổi tên thành Tầm sa các, trên bức tường trắng toát được treo lên một bức tự thanh tuyển đĩnh bạt —— “Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, nhất thốn tương tư nhất thốn hôi”. Vì vậy, trong một đêm lạnh, Diệp Vô Ảnh suy nghĩ đi suy nghĩ lại, rốt cuộc ra một quyết định.

Sáng sớm hôm sau, hắn gọi tiểu sư đệ tới phòng khách dưới lầu Tầm sa các, trịnh trọng tuyên bố một việc với Tây Môn Dục Tú.

“Ta muốn đem chủ vị Huyền tiêu cung giao thác cho ngươi, không biết ngươi có bằng lòng tiếp nhận không?” —— một khi tiếp nhận vị trí này, nghĩa là sẽ phải mang vô số trách nghiệm cùng ràng buộc, trong thời gian ngắn sẽ khó mà được tự do. Bởi vì từng trải qua một thời kỳ rất không thoải mái rồi lại phải ép buộc bản thân thích ứng, vậy nên trước khi truyền ngôi hắn thận trọng hỏi ý kiến tiểu sư đệ trước.

“Được.” Tây Môn Dục Tú hầu như không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng.

“Ngươi hiểu rõ rồi chứ?” Diệp Vô Ảnh mang chút ngạc nhiên nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt.

“Đã hiểu rõ.” Tây Môn Dục Tú mười bảy tuổi mi mục thanh lãng, tính cách trầm tĩnh điềm đạm, mặc dù không nói nhiều, nhưng là một người rất quan tâm tới người khác “Nhị sư huynh, ngươi muốn đi tìm đại sư huynh đúng không?”

“… Đúng vậy.” Bị sư đệ tâm tư nhạy cảm nói toạc ra một câu, Diệp Vô Ảnh cười khổ “Lẽ nào ngươi là bởi vì ta…”

“Không phải,” Tây Môn Dục Tú lập tức nói “Là ta muốn thử một chút xem mình có đủ năng lực đảm nhiệm vị trí đứng đầu cung hay không.”

“… Vậy sao?” Diệp Vô Ảnh mất một lát mới gật đầu nói “Được rồi.” Hắn lấy từ trong lòng ra một quyển sách mỏng đưa tới “Vậy bí kíp Ngọc cơ công giao cho ngươi. Từ giờ trở đi ngươi có thể chăm chỉ luyện tập, chờ ngươi luyện tới tầng thứ mười thì ta sẽ xuất cung.”

“Dạ.” Tây Môn Dục Tú đưa tay ra nhận, trầm mặc trong chốc lát, hỏi “Nhị sư huynh, ngươi làm vậy có đáng không?”

“Dục Tú,” Diệp Vô Ảnh cười cười, đôi mắt trong trẻo có một vẻ thâm tình cùng nhớ nhung không nói nên lời “Ta từng nghe người ta nói qua, sa mạc mênh mông có nhiều cát đếm không xuể, nhưng trong đó nhất định có một hạt thuộc về mình, chỉ cần rất may mắn, vậy nhất định cuối cùng có thể tìm được… Nếu hạnh phúc không tới tìm ta, tay đây phải đi tìm nó, bất luận là bao nhiêu năm, ta nhất định sẽ tìm được hắn.” —— đó là sự kiên trì cuối cùng của Diệp Vô Ảnh.

“Ta thực sự phục ngươi.” Tây Môn Dục Tú lẳng lặng nói “Đổi lại là ta… rất khó cố chấp được như thế.”

“Đó là bởi vì ngươi chưa yêu. Chờ đến lúc ngươi thực sự yêu một người ngươi sẽ rõ, ta chỉ hy vọng ngươi may mắn hơn ta.” Diệp Vô Ảnh chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời không một gợn mây, thở dài nói “Có đôi khi, ta thật sự hy vọng mình có thể luyện tới tầng thứ mười ba, như vậy… có lẽ phiền não gì cũng không còn nữa…”


“Tầng thứ mười ba?!” Tây Môn Dục Tú cả kinh “Ta nghe nói trước đây chỉ có một vị cung chủ từng luyện tới tầng thứ mười ba, nghe nói tầng mười ba Ngọc cơ công một khi luyện thành sẽ khôi phục dung mạo trước đây, nhưng đồng thời cũng sẽ quên hết tất cả những chuyện trần tục… Nhị sư huynh, ngươi…” Ánh mắt hắn nhìn Diệp Vô Ảnh kinh nghi bất định —— đối với sư huynh như huynh trưởng lại như phụ thân vẫn chiếu cố mình nhiều năm qua có cảm tình sâu đậm, đương nhiên không muốn sư huynh đi luyện loại công phu khiến cho quên tất cả này.

“Yên tâm đi, ta chỉ đùa ngươi thôi.” Diệp Vô Ảnh miễn cưỡng cười cười, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ yếu ớt nói “Ta dù muốn quên cũng không chắc sẽ quên được a…”

Vài ngày sau, Tây Môn Dục Tú bắt đầu ngày đêm học tập Ngọc cơ công. Hắn vốn là kỳ tài luyện võ, lại có nhị sư huynh chỉ bảo, càng tiến triển cực nhanh, xem ra muốn luyện tới tầng thứ mười chỉ mất ba bốn năm là cùng. Trong thời gian đó, hai hài tử hắn thu dưỡng là Đinh Thứ và Đinh Khoan cũng chính sức bái làm môn hạ tập võ tòng văn. Về phần Diệp Vô Ảnh, đương nhiên một lòng ngóng trông sư đệ sớm ngày thành công, mình cũng có thể bỏ lại phía sau những việc vặt vãnh, đi tìm người yêu dấu —— tuy rằng làm như vậy có chút ích kỷ, còn có lỗi với Dục Tú, thế nhưng, con người trong cuộc sống cũng không thể tránh được có một hai lần phải ích kỷ.

Hai năm tám tháng sau khi Sa Vấn Thiên rời đi, vào một hôm nào đó.

Buổi chiều.

Diệp Vô Ảnh đang ở giữa phòng ngủ đờ ra, ngơ ngẩn chìm đắm trong dòng suy tư.

Sư huynh —— mỗi lần nhớ tới người này, trái tim đều không tự chủ được mà đau đớn. Ngươi có biết hay không, ta có rất nhiều điều muốn nói với ngươi… Nếu như… Chúng ta có một ngày có thể gặp lại, ta nhất định đem tất cả những điều giấu dưới đáy lòng nói cho ngươi nghe, chúng ta … không bao giờ phải xa nhau nữa… Diệp Vô Ảnh hạ quyết tâm, lần này cho dù có phải quấn chặt không rời cũng phải làm sư huynh dứt bỏ khúc mắc nhiều năm tiếp nhận mình, dù sao những việc bốc đồng từ nhỏ đến giờ mình cũng làm nhiều rồi, không quan tâm nếu phải làm thêm một lần.

“Nhị sư huynh!” Theo một đợt tiếng bước chân gấp gáp, Tây Môn Dục Tú đột nhiên chạy ào vào phòng, lớn tiếng gọi Diệp Vô Ảnh.

“Làm sao vậy?” Rất ít khi thấy sư đệ kích động như vậy, Diệp Vô Ảnh kỳ quái đặt câu hỏi.

“Cái này!” Tây Môn Dục Tú giơ lên một phong thư trong tay, ánh mắt mang theo vài phần vui sướng “Là thư đại sư huynh gửi cho ngươi.”

“Thật sao?!” Diệp Vô Ảnh mở lớn mắt, hưng phấn đoạt lấy thư, hai ba phát mở ra phong ấn, run rẩy mở tờ giấy trắng ra khẩn cấp đọc nội dung ——

Lâu ngày không gặp mặt đệ, ta rất nhớ.

Nay có một chuyện muốn thông báo, ta đầu năm nay gặp một nữ tử, quý mến không thôi, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta cùng nàng chọn ngày thành hôn, cầm sắt hòa hài, tương kính như tân. Hôm nay đã thân hoài lục giáp, đợi con chúng ta sinh ra, ta sắp xếp ổn thỏa sẽ cùng thê nhi hồi cung tham khán. Mong đệ chớ nhớ nhung.

Huynh Sa Vấn Thiên.

(cầm sắt hòa hài: tiếng đàn cầm đàn sắt hài hòa du dương, đây là để chỉ vợ chồng hòa hợp, tương kính như tân: tôn trọng lẫn nhau; thân hoài lục giáp: có mang)

“Cái… gì…” Trong nháy mắt, chỉ thấy trời đất quay cuồng, trước mắt một mảnh u ám, thân thể Diệp Vô Ảnh lung lay, không kìm được một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, cả người hư nhuyễn vô lực ngã xuống đất.

“Nhị sư huynh!!!” May mà Tây Môn Dục Tú nhanh tay nhanh mắt, một bên vội vội vàng vàng đỡ lấy thân thể nhị sư huynh, một bên vận khí đem chân khí tán loạn trong cơ thể sư huynh chậm rãi hướng vào quỹ đạo, để tránh khỏi nhất thời không khống chế được mà tẩu hỏa nhập ma.

“Ta… không sao… không… sao…” Diệp Vô Ảnh dần dần tỉnh lại, nhẹ nhàng giãy ra khỏi tay tiểu sư đệ, dùng hết khí lực toàn thân lê tới bên giường ngồi xuống.

“Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?!” Tây Môn Dục Tú cầm bức thư nhiễm máu xem qua một lần, cắn chặt răng, tức giận nói “Đại sư huynh hắn dĩ nhiên lại…”

“Dục Tú,” Diệp Vô Ảnh phất tay chặn lời bất bình của tiểu sư đệ “Ngươi đi ra ngoài trước đi, để ta yên tĩnh một chút.”

“Nhị sư huynh…” Tây Môn Dục Tú chần chờ nhìn sư huynh, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng cùng quan tâm.

“Ngươi yên tâm đi,” Diệp Vô Ảnh thở dài một tiếng “Ta sẽ không làm chuyện điên rồ đâu.”

“…” Tây Môn Dục Tú đứng yên trong chốc lát, rốt cuộc cất bước ra ngoài, xoay người yên lặng thay sư huynh khép lại cửa phòng.

Diệp Vô Ảnh cứ thế si ngốc ngồi trên giường, đầu óc trống rỗng. Thì ra là thế… Hèn gì sư huynh đã lâu như vậy cũng không có về nhìn ta… Đợi con chúng ta sinh ra, ta sắp xếp ổn thỏa sẽ cùng thê nhi hồi cung tham khán. Mong đệ chớ nhớ nhung… Tim, như thể bị khoét thủng, mình rốt cuộc… cái gì cũng không có… Huyễn tưởng tươi đẹp cứ thế bị mấy chữ tàn khốc ném đi tan nát, thế mới biết, con người lúc thương tâm tới tuyệt vọng, đến nước mắt cũng không thể rơi nổi. Sau đó, hắn ở bên giường ngồi tròn ba ngày ba đêm, không ăn hạt cơm nào, đến sư đệ sốt ruột gọi cùng tỷ đệ Đinh Thứ lo lắng gào khóc cũng làm như không thấy. Ba ngày sau, hắn rốt cuộc tỉnh táo lại, nét mặt cũng không còn thấy bất cứ biểu tình nào nữa, chỉ phân phó đệ tử trong cung chuẩn bị cơm nước mỗi ngày đưa tới bên ngoài rừng rậm ở sau Tầm sa các, mượn cớ bế quan luyện công đi vào ‘cấm địa’ duy nhất của Huyền tiêu cung mà thường ngày chỉ có cung chủ mới có thể đi vào.

Ở trong cấm địa ba tháng, Diệp Vô Ảnh cũng không biết mình suy nghĩ cái gì, chỉ là thấy thời gian mình ngây ngẩn càng lúc càng dài, mà lúc tỉnh táo càng lúc càng ít, hay là mình sắp phát điên rồi? Nếu như có thể điên thì… cũng được… Dục Tú mỗi ngày sẽ tới ngoài rừng cùng mình nói chuyện, thật khó cho một người ít lời phải một hơi nói nhiều như vậy, thế nhưng… người mà mình thực sự muốn kia… cũng đã vĩnh viễn mất đi…Thật muốn trở lại những ngày còn bé vô ưu vô lo a, thật muốn quên đi tất cả thống khổ —— biết rõ chỉ là nhát gan tìm cách trốn tránh hiện thực, thế nhưng… nếu có thể quên hết thì thật là tốt… Bởi vì mình thực sự quá mệt mỏi rồi… Nhắm mắt lại… chân khí quanh thân đột nhiên bắt đầu nổi lên, lẽ nào… Diệp Vô Ảnh chợt minh bạch sắp phát sinh chuyện gì, khóe môi hắn lộ ra một tia tiếu ý kỳ quái —— như vậy cũng tốt. Lúc chân khí vận hành hoàn toàn, tầng thứ mười ba Ngọc cơ công đại công cáo thành.

Khi Diệp Vô Ảnh đi ra khỏi ‘Cấm địa’ đã là tháng thứ ba lẻ sáu ngày. Lúc này hắn đã quên rất nhiều chuyện, có điều vẫn nhớ kỹ sư đệ mình với cả tướng mạo cùng tên của nhiều người khác. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu trống rống, đi trên đường như đi trên mây, cảm giác rất thoải mái. Hắn cười tủm tỉm hướng mọi người chào hỏi, thế nhưng, vì sao ánh mắt Dục Tú nhìn mình lại kỳ quái như vậy? Còn nữa, tỷ đệ Đinh Thứ rốt cuộc là đang khóc cái gì ——  lúc này hắn sớm đã quên cái gì là bi thương. Hắn cứ thế du du đãng đãng như du hồn bay ra khỏi Huyền tiêu cung, để lại phía sau lưng đoàn ngươi thương tâm cùng tiếng khóc bi thương.

Từ đó về sau, hắn sống cuộc sống lưu lạc khắp nơi, chuyện ngày hôm nay nhớ thì ngày mai liền quên; người vừa quen một khắc trước, khắc sau đã không nhớ ra tên. Tuy rằng nhãn thần người khác nhìn hắn đều rất cổ quái, nhưng hắn một chút cũng không ngại, bởi hắn từ lâu đã siêu thoát khỏi phàm trần tục sự, tuy rằng vô tri vô giác sống qua ngày, nhưng rốt cuộc không cần phải thương tâm rơi lệ nữa. Những ngày như vậy cũng không biết duy trì liên tục bao lâu, cuối cùng ——

Một hôm nào đó.

Một quán trà nhỏ.

Diệp Vô Ảnh cảm giác được có một đường nhìn nóng rực rơi ở trên người mình ——  trước đây cũng không phải chưa từng đụng phải người muốn quấy rối, có điều sau khi luyện tầng mười ba Ngọc cơ công nhìn người hay nhìn vật cũng đều chỉ nhìn sơ qua, thấy có người nỗ lực tiến tới muốn bắt chuyện với mình, hắn sẽ lập tức xoay người bỏ đi. Nếu như có người muốn dùng sức mạnh, vậy càng dễ, trực tiếp một chưởng đánh bay đi là xong.

Hiện tại quả thực có người đi tới muốn nói chuyện với hắn, chính là người vẫn nhìn chằm chằm mình từ nãy. Diệp Vô Ảnh nhẹ nhàng xoay đầu, đang muốn bỏ đi, ánh mắt lại bị người nọ hấp dẫn ——hai hàng lông mày cao cao tà phi nhập tông, hai mắt mang chút tà mị hết sức tang thương lúc này mang đầy thâm tình —— người này, thật quen thuộc…

“Sư huynh.” Trong đầu đột nhiên hiện ra một danh từ đã gọi ngàn vạn lần, Diệp Vô Ảnh hướng về phía người trước mắt lộ ra một nụ cười vô ưu vô lo.

– Bản thiên hoàn –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận