Lạc Tuyết kiếm pháp của Nam Cung thế gia trong chốn võ lâm đại danh đỉnh đỉnh, đáng tiếc chính là nội lực của Nam Cung Tinh chưa đủ, mặc dù kiếm pháp tinh diệu, nhưng dưới tình huống bị một đám đại hán vây công thì chưa được chốc lát đã đỡ trái hở phải, mồ hôi nhễ nhại. Nhóm Dung Phi Văn tới đúng lúc, thuyền còn chưa cập bờ, Dung tiểu thư đã phi thân nhảy lên, vọt tới đầu tiên. Đám đại hán nằm mơ cũng không ngờ vào giờ khắc này lại có một đám võ lâm cao thủ xuất hiện, hồng y đại hán dẫn đầu thấy tình thế không ổn, ra lệnh một tiếng, mọi người đồng thời rút lui, lúc rút tuy rằng chật vật nhưng cũng không quá rối loạn, dù bại không loạn, xem ra được huấn luyện bài bản.
“Quả nhiên là người của Vô Song môn.” Vân Ngự Thủy cũng không tiến lên truy kích, chỉ nhìn theo thân ảnh đám hồng y đại hán rời đi thì thào tự nói.
“Nam Cung muội tử,” Dung Phi Văn thân thiết nhìn Nam Cung Tinh đang nửa kinh sợ nửa đờ ra “Muội không bị thương chứ?”
“Ách…a…” Nam Cung Tinh lúc này mới phục hồi tinh thần “Muội… muội không sao…” Nàng dùng khóe mắt lén liếc Dung Phi Dương, cúi đầu nói nhỏ “Đa tạ Dung tỷ.”
“Ơ…” Phút chốc trong lòng Dung Phi Văn hiện lên một tia cảm giác quái dị, sau khi ngẩn ra vội hỏi “Không có việc gì là tốt rồi, mới vừa rồi là người của Vô Song môn à? Sao bọn họ lại…”
“Dung tỷ,” Nam Cung Tinh yếu ớt thở dài “Từ lần trước…” Nói đến đây, nàng lại len lén nhìn Dung Phi Dương “Tư Đồ Bất Nhị vẫn phái người truy sát muội… Muội biết… Tất cả đều là lỗi của bản thân muội…” Nói xong, không nhịn được lộ ra lệ châu.
Mọi người đều im lặng.
Xét cho cùng, tất cả đều là kết quả nàng tự làm tự chịu. Tư Đồ Bất Nhị người đó trời sinh tính cao ngạo, tự cao tự đại, lần đầu tiên trong đời gặp thất bại sau đó đem Nam Cung Tinh ra giận cá chém thớt điều đó quả thực cũng phù hợp tính nết của hắn —— nếu không thể giết mình, như vậy, có thể giết người thất bài không giữ được Dung đại thiếu gia để trút nỗi căm giận trong lòng cũng tốt.
“Nam Cung muội tử,” cách một lát, Dung Phi Văn khuyên giải an ủi nói “Mọi việc đã là quá khứ rồi, muội đừng nghĩ nhiều quá.”
“Thế nhưng muội…” Trong mắt Nam Cung Tinh mang theo vẻ xấu hổ.
“Khụ…” Vân Ngự Thủy nháy mắt với Dung Phi Dương và Tây Môn Dục Tú, quay đầu nói “Nam Cung cô nương, ta thấy cô nương không cần tự trách quá, chuyện lần trước Tiểu Dung và Tây Môn huynh hẳn là đã không để tâm nữa rồi.”
“Tây Môn… huynh?” Nam Cung Tinh kinh ngạc.
“Tại hạ Tây Môn Dục Tú.” Tây Môn Dục Tú chắp tay nói “Lúc trước vẫn gạt cô nương, mong Nam Cung cô nương thứ lỗi.”
“Tây, Tây Môn Dục Tú?!!” Nam Cung Tinh đột nhiên cả kinh, lui liền ba bước, định thần xong, trên mặt lộ vẻ hổ thẹn “Tây Môn… cung chủ… chuyện tước đây… chỉ trách ta nhất thời… bị quỷ ám… mới… trúng kế Tư Đồ… Bất Nhị gây xích mích… ta…” Những lời này tuy nói ra gián đoạn, nhưng hổ thẹn cùng áy náy trong đó vẫn có thể dễ dàng thấy rõ.
“Không sao.” Dung Phi Dương lười biếng khoác vai Tây Môn Dục Tú “Đó chỉ là một việc nhỏ thôi, ta và Dục Tú đã sớm quên gần hết rồi. Chỉ cần Nam Cung cô nương không ngại, chúng ta đương nhiên cũng sẽ không chú ý.”
“Ta…” Ngẩng đầu thấy hai người đối diện tự nhiên toát ra thần tình vô cùng thân thiết, Nam Cung Tinh buồn bã bi thương “Không ngại…”
“Thật tốt quá,” Dung Phi Văn đứng một bên thở phào nhẹ nhõm, mặt mày rạng rỡ nói “Nam Cung muội tử không để chuyện này trong lòng là tốt rồi. Hôm nay hiếm có lại gặp được muội, chi bằng cùng chúng ta tụ tập được không?”
“Chuyện này…” Nam Cung Tinh có vẻ chần chờ “Kỳ thực…” Nàng ấp úng nói “Muội… dọc theo đường đi đều lọt vào sự truy sát của Vô Song môn, vậy nên… muốn nhờ Dung tỷ giúp một chuyện…”
“Chuyện gì?”
“Muội nghĩ… liệu có thể nhờ tỷ phái người đi báo cho ca ca muội biết… để muội ở Phong Kiếm môn ở tạm vài ngày… chờ ca ca tới đón…”
“Đương nhiên có thể.” Nếu đối phương đã nói vậy, Dung Phi Văn không có ý cự tuyệt —— vốn dĩ bằng hữu bị người ta chặn giết mình nên trợ giúp một tay. Mọi người cũng không có ý kiến khác.
Phong Kiếm môn.
Nhìn thấy Nam Cung tiểu thư ôn nhu mỹ lệ tới phủ làm khách, cao hứng nhất chính là chủ nhân Phong Kiếm Môn phu phụ Dung Bắc Tranh —— rốt cuộc cũng có một người phù hợp với tiêu chuẩn con dâu của họ, đương nhiên phải hảo hảo tiếp đãi một phen. Lúc dùng bữa trưa Trầm Tam Nương liên tiếp gắp thức ăn cho Nam Cung Tinh, còn không ngừng phân phó nhi tử mình giúp khách làm này làm nọ, thậm chí đến chỗ ngồi của hai người cũng bị xếp cạnh nhau —— đôi mắt Dung Phi Dương mong ngóng nhìn người trong lòng ngồi ở nơi xa (thật ra chỉ cách một cái bàn tròn thôi ạ), quả thực là khóc không ra nước mắt. Nhìn Vân Ngự Thủy ân cần thay Dục Tú rót rượu gắp thức ăn, tròng mắt Dung đại thiếu gia trừng lớn thiếu điều rơi tọt ra ngoài, hắn dùng ánh mắt sát nhân tàn bạo nhìn chằm chằm Vân đại trang chủ, như thể muốn khoét một cái lỗ trên mặt đối phương. Chỉ tiếc chiêu này với cái người nào mặt dày thì một chút tác dụng cũng không có, vậy nên bữa trưa đó Dung đại thiếu gia phiền muộn không gì sánh được, ăn chẳng thấy mùi vị gì. Cũng may Nam Cung tiểu thư có vẻ thực sự đã từ bỏ ý định, quả thật không quá dây dưa với Dung Phi Dương, chỉ luôn nói chuyện phiếm với Dung Phi Văn ngồi bên trái mình. Tề Nặc nhìn bên này, lại nhìn bên kia, chỉ cảm thấy như đang xem kịch hay, âm thầm cười trộm.
Giờ mùi.
Vọng Thúy các.
Tựa vào song cửa trông về phía xa, trước mặt màu xanh lục trải khuất tầm mắt —— nơi này chính là chỗ ở của Dung Phi Dương tại Phong Kiếm môn.
Nội đường.
“Mọi người không cảm thấy rất kỳ lạ sao?” Vừa vào cửa, Dung đại thiếu gia liền ra sức chen vào giữa tên chướng mắt nào đó cứ kè kè bên cạnh Dục Tú, thoải mái kéo người yêu ngồi xuống chiếc ghế đàn mộc rộng rãi.
“Quả thực rất kỳ lạ.” Tề Nặc có chút suy nghĩ, trả lời.
“Một người võ công không tính là cao, kinh nghiệm giang hồ cũng không tính là đầy đủ, gặp chuyện cũng không tính là rất thông minh đến tột cùng là dùng phương pháp gì tránh được thiên la địa võng của Vô Song môn?” Vân Ngự Thủy vuốt cằm “Tư Đồ Bất Nhị nếu thực muốn giết nàng, chỉ sợ so với giẫm chết một con kiến còn dễ hơn. Trừ phi…”
“Trừ phi là Tư Đồ Bất Nhị cố ý thả cho nàng thoát.” Tề Nặc nhíu mày “Thế nhưng hắn làm vậy có ý đồ gì? Lẽ nào lại muốn lợi dùng nàng tơi để phá đám tình cảm của Dung đại ca và cung chủ?”
“Ta nghĩ không đơn giản như vậy đâu.” Vân Ngự Thủy nhìn Dung Phi Dương, giọng mang vẻ trêu chọc “Chí ít tình cảm của Tiểu Dung tất cả chúng ta vừa nãy đều thấy rõ ràng rồi —— ăn cơm thì làm ra vẻ dương nanh múa vuốt, ta còn tưởng sẽ có người nhảy dựng lên liều mạng với ta chứ.”
“Phụt…” Tề Nặc chịu hết nổi, cuối cùng phì cười “Ha ha ha…”
Trên gương mặt màu nâu nhạt của Tây Môn Dục Tú cũng mang thần tình như cười như không.
“Dục Tú ——” Dung Phi Dương đầy mặt ủy khuất “Chuyện ta làm thực sự buồn cười như vậy sao?”
“Khụ,” Tây Môn Dục Tú ho nhẹ một tiếng “Cái này… cũng không phải…” Nói thật ra, vừa rồi ở bàn cơm thấy nhãn thần Phi Dương nhìn mình chăm chú rất có vẻ uất ức, tuy rằng cự ly hơi xa chút, nhưng tâm ý của Phi Dương vẫn trực tiếp truyền vào đáy mắt đáy lòng mình, không hề dao động —— có điều loại chuyện như vậy chỉ cần hai người biết là được rồi, không cần phải trình diễn công khai trước mặt công chúng. Đôi mắt hẹp dài của Tây Môn Dục Tú xoay chuyển, đột ngột chuyển trọng tâm câu chuyện “Lúc nãy dùng cơm, ta vẫn nghĩ có điểm cổ quái, thế nhưng…” Hắn trầm ngâm “Lại không thể nói rõ ra…”
“Tây Môn huynh ám chỉ Nam Cung Tinh chăng?” Vân Ngự Thủy am hiểu “Nàng quả thực không giống trước đây.” Hắn đưa mắt nhìn xung quanh “Các ngươi có nghĩ nhất cử nhất động của nàng so với trước đây đều quyến rũ hơn rất nhiều không?”
“Đúng rồi!” Tề Nặc ngồi vắt óc suy nghĩ một bên hiểu ra, dùng sức vỗ đùi “Chính là như thế!”
“Một thiếu nữ và một nữ nhân đương nhiên khiến người ta có cảm giác không giống nhau.” Dung Phi Dương lo lắng nói.
“Ngươi là nói…” Tây Môn Dục Tú hơi kinh hãi.
“Dục Tú,” Dung Phi Dương nghiêm mặt nói “Ta nói như vậy ngươi nghìn vạn lần đừng nóng giận —— một nữ nhân có trải qua nam nhân hay chưa, loại sự tình này ta liếc mắt là có thể nhận ra.”
“Ôi, kinh nghiệm lên tiếng!” Vân Ngự Thủy cảm thán “Tóm lại là một hoa hoa đại thiếu gia kiến thức rộng rãi.”
“Vân đại ca đúng là bỏ đá xuống giếng.” Tề Nặc bội phục nói “Mặt mũi Dung đại ca trắng bệch rồi.”
“Các ngươi cứ việc nói mát đi!” Dung Phi Dương oán hận nói, đến lúc quay đầu lại nhìn Tây Môn Dục Tú thì đã cẩn thận đổi sang vẻ mặt lấy lòng “Dục Tú, bởi vì… chuyện này rất quan trọng, vậy nên ta mới nói ra để mọi người…”
“…Ta biết rồi.” Trên mặt Tây Môn Dục Tú không chút thay đổi, lẳng lặng gật đầu “Như vậy người có thể khiến Nam Cung cô nương có điểm thay đổi… cũng có thể là Tư Đồ Bất Nhị?”
“Hẳn là… không sai…” Không biết vì sao, Dung đại thiếu gia vốn sợ người yêu sẽ không vui nhưng khi nhìn thấy người yêu vẻ mặt trấn định, thần tình tự nhiên xong trái lại thấy buồn buồn, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, phiền tới phát hoảng.
“Nếu Nam Cung Tinh đã là người của Tư Đồ Bất Nhị…” Tề Nặc hít vào một hơi lạnh buốt “Vậy lần này cô ta tới Phong Kiếm môn…”
“Nói chung chúng ta trước hết cứ phái người gửi một phong thư cho Nam Cung Phong, xem phản ứng của Nam Cung thế gia thế nào rồi tính tiếp.” Vân Ngự Thủy kiến nghị “Còn nữa, chuyện này tạm thời đừng nói cho Tiểu Văn, tránh cho nàng lộ ra sơ hở trước mặt Nam Cung Tinh.”
“Lấy bất biến ứng vạn biến sao?” Tề Nặc nghiêng đầu suy nghĩ một chút “Hiện nay cũng chỉ có thể như vậy.” —— trước khi Nam Cung Tinh chưa động thủ, đương nhiên không có lý do gì để đuổi một bằng hữu đang bị ‘truy sát’ ra khỏi phủ.
“Chỉ có điều… Nam Cung thế gia ở Hoài An,” Vân Ngự Thủy cau mày ngáp một cái “Nam Cung Phong nhận thư xong chạy tới chỉ sợ cũng phải dăm bữa nửa tháng.”
“Mấy ngày này không thể làm gì khác hơn là phiền mọi người giám sát chặt chẽ một chút.” Dung Phi Dương lười biếng nói “Không ngại nhìn một cái xem trong hồ lô của Nam Cung tiểu thư rốt cuộc là thuốc gì muốn bán.”
“Ha… được rồi.” Vân Ngự Thủy lại che miệng ngáp một cái “Mùa hè cứ đến sau giờ ngọ là mệt rã rời. Ta đi chợp mắt một chút, Tiểu Dung…”
“Phòng của các ngươi ta đã sớm sai người quét tước xong rồi,” Dung Phi Dương hiểu ý “Ngay chỗ cũ.”
“Được, vậy chúng ta tới khách phòng đây.” Vân Ngự Thủy và Tề Nặc cùng nhau đứng dậy cáo từ, trước khi đi Tề Nặc còn không quên hướng Tây Môn Dục Tú cung kính hành lễ một cái.
…
“Dục Tú.” Có chút buồn bực nhìn Tây Môn Dục Tú từ sau khi Vân, Tề hai người ra khỏi cửa xong mặt vẫn trầm như nước, Dung Phi Dương cảm thấy khó hiểu sâu sắc “Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì không vui à?”
“…Không có gì.” Giọng có chút đè nén “Chỉ là…” Dường như không biết mở miệng thế nào, Tây Môn Dục Tú thở dài “Ta còn có chút để ý…”
“Để ý cái gì?”
“Ngươi trước đây… kinh nghiệm… phong phú như vậy…”
“Hóa ra…” Nhìn không rời mắt biểu tình không được tự nhiên cùng gương mặt nóng dần lên của người yêu, một chút phiền muộn nãy giờ vẫn đeo trong lòng lập tức tiêu tán mất dạng, ha hả… không thể khống chế được hai mắt nhiễm đầy tiếu ý, Dung Phi Dương nhếc miệng, cười như đứa ngốc —— còn tưởng Dục Tú quả thực không có cảm giác gì —— xem ra mình lo lắng vô ích rồi.
“Ngươi cười cái gì?” Cái kiểu cười quỷ dị như thể nhìn trộm được tất cả lại còn nhăn nhăn nhở nhở này, đến người tốt bụng như Tây Môn Dục Tú cũng có chút chịu không nổi.
“Không… Không có gì.” Dung Phi Dương vội vàng chỉnh trang nhan sắc, hai tay lén lút đáp xuống eo người yêu, trong mắt chợt hiện vẻ háo sắc “Chúng ta cũng đi ngủ chút đi.” Nói xong, vội vàng kéo Tây Môn Dục Tú – trong thời gian ngắn còn chưa phản ứng kịp – đi vào trong phòng ngủ.
Thời gian, trong lúc chờ đợi nhanh chóng lẳng lặng trôi qua mấy ngày.
Trong mấy ngày đó, Nam Cung Tinh vẫn chưa làm ra chuyện gì khiến người ta nghi ngờ, thế nhưng chính bí ẩn trên người nàng khiến những người đang âm thầm quan sát càng thấy cổ quái. Lúc này Nam Cung Tinh cũng không ở cùng một chỗ với Dung Phi Văn, mà ở Thưởng Nguyệt cư rất gần Vọng Thúy các —— đó cũng không phải là chủ ý của Dung Phi Dương, mà là mẫu thân nhiệt tình quá mức kia vì chung thân đại sự của nhi tử mà tận lực an bài. Cái gì gọi là ‘cận thủy lâu thai’ (bởi chỗ gần dễ đi mà thu được cơ hội tốt), Trần Tam Nương một phen khổ tâm lúc này ngược lại rất hợp ý mọi người, Thưởng Nguyệt cư vừa vặn ở giữa Vọng Thúy các và Quế uyển mà hai người Vân Ngự Thủy ở, vô luận Nam Cung Tinh ra khỏi cửa lúc nào, đi đâu, đều không thoát khỏi mắt người khác.
Mười chín tháng sáu.
Giờ thìn.
Sáng sớm hôm nay dùng bữa xong Dung Phi Văn liền ở trong Thưởng Nguyệt cư cùng Nam Cung Tinh nói chuyện phiếm, mà Trầm Tam Nương cũng muốn hiểu con dâu tương lai trong mắt mình hơn, liền cũng tới, bởi vậy cho cả đám Dung Phi Dương nhân cơ hội này tập hợp tiếp tục bàn bạc chuyện có liên quan tới Nam Cung Tinh, chỉ có điều vấn đề lúc này lại có chuyển biến mới.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Dung Phi Dương đang đi đi lại lại trong đại sảnh Vọng Thúy các “Vì sao chung quy ta vẫn nghĩ dáng vẻ Nam Cung Tinh rất không bình thường?”
“Vậy sao?” Tề Nặc suy nghĩ một chút “Sao ta nhìn thế nào cũng không nhìn ra chỗ bất thường?”
“Đó là đương nhiên,” Dung Phi Dương nói “Trước đây ngươi cũng chỉ gặp qua nàng vài lần mà thôi, cũng không nói chuyện với nàng, sao có thể nhìn ra chỗ không bình thường.”
“Ánh mắt của nàng… hình như không giống lắm so với trước đây…” Tây Môn Dục Tú hồi tưởng.
“Không chỉ có nhãn thần, còn có một vài động tác.” Dung Phi Dương bổ sung.
“Ta cũng thấy rất quái lạ,” Vân Ngự Thủy ngưng mắt trầm tư “Mùi hương trên người nàng cũng không giống trước đây cho lắm.”
“Nga?” Dung Phi Dương liếc sang “Không ngờ ngươi lại nghiên cứu hương phấn nữ hài tử dùng.”
“Ta quả thực đã từng nghiên cứu một thời gian,” Vân Ngự Thủy thẳng thắn thừa nhận không e dè “Khi đó ta đối với mê hương và mê dược đặc biệt cảm thấy hứng thú, vậy nên nữ tử dùng hương phấn gì trên người ta vừa ngửi đã biết. Trước đây lúc gặp mặt Nam Cung Tinh dùng là ‘Ám sinh hương’ mà Ngưng Hương lầu bán, thế nhưng lúc này…” Hắn trầm ngâm một lát “Trong loại hương khí này mang chút mùi hạnh, nhẽ ra không tính là xa lạ, thế nhưng nhất thời ta không nhớ ra được là nơi nào bán… kỳ quái…”
“Chuyện đó có gì kỳ quái?” Dung Phi Dương mỉm cười “Lẽ nào tất cả những nơi bán hương phấn ngươi đều nhớ kỹ?”
“Tuy không phải tất cả,” Vân Ngự Thủy nói “Có điều cũng gần như thế. Mùi trên người nàng vừa dễ ngửi lại vừa kỳ lạ, chắc không phải mua từ một cửa hàng bình thường…”
“Nói như vậy… Ta cũng nhớ tới một chuyện kỳ quái.” Tề Nặc nghiêm trang nói “Hôm đó ở trước viện ta thấy phía xa xa Tiểu Văn tỷ cùng Nam Cung Tinh dựa vào rất gần, mắt nhìn mắt, hai người như sắp đụng vào nhau. Ta đi tới xem, hóa ra là Tiểu Văn tỷ thổi bụi trong mắt hộ Nam Cung Tinh… Nghe Tiểu Văn tỷ nói lúc trước có một trận gió thổi qua, có thứ bụi bẩn bay vào mắt Nam Cung Tinh, vậy nên giúp nàng ta xem một chút… Thế nhưng…” Hắn nghiêng đầu nói “Không biết tại sao, hình ảnh kia về sau ta càng nghĩ càng cổ quái.”
“Phi Dương.” Một giọng nói thanh thúy kèm theo tiếng bước chân đi tới thính ngoại, một đại mỹ nhân phong tư yểu điệu thướt thướt tha tha đi tới.
“Dung bá mẫu.”
“Dung di.”
Ba người đang ngồi đều đứng dậy hành lễ.
“Ân.” Trần Tam Nương nhãn châu xoay động, dùng một loại khẩu khí phi thường uyển chuyển để nói “Ta có lời muốn nói với Phi Dương, các ngươi…” Bà đầy áy náy nhìn ba người trước mặt.
“Chúng ta… đi ra ngoài một chút.” Nếu Trầm Tam Nương đã nói vậy, ba người kia đương nhiên thức thời đứng lên, Tây Môn Dục Tú và Dung Phi Dương trao đổi ánh mắt với nhau song cũng bước theo ra khỏi cửa phòng.
“Phi Dương.” Đợi ba người đi xa, Trầm Tam Nương vẻ mặt ôn hòa nói “Chuyện Tinh Nhi con định an bài thế nào?”
“An bài gì ạ?” Dung Phi Dương bất động thanh sắc nói.
“Phi Dương,” Trầm Tam Nương nói lời thấm thía “Tinh Nhi là một hài tử tốt lại nghiêm túc, con cũng không thể tùy tiện chơi đùa thế được. Huống hồ con bé là tiểu thư nhà Nam Cung thế gia, thân phận như vậy là môn đăng hộ đối với nhà chúng ta…”
“Mẹ,” Dung Phi Dương nhướn mày kiếm “Cái gì mà tuỳ tiện chơi đùa? Con với Dục Tú…”
“Phi Dương!” Trầm Tam Nương rắn mặt “Đến bây giờ con vẫn còn muốn cùng một chỗ với hắn sao?! Nếu con thật tâm muốn ở bên hắn, vì sao còn chạm vào Tinh Nhi…”
“Mẹ!” Dung Phi Dương dở khóc dở cười “Con căn bản là không chạm qua Nam Cung Tinh á! Từ sau khi có Dục Tú con chưa lần nào chạm vào người khác!”
“Thế nhưng…” Trầm Tam Nương ngạc nhiên “Ta nhìn ra được… Tinh Nhi nó đã không còn… thực sự không phải con làm à??!”
“Đương nhiên rồi!” Dung Phi Dương trả lời như đinh đóng cột.
“Vậy… đến tột cùng là ai?” Trầm Tam Nương thất vọng vô hạn lại vạn phần tiếc hận nói “Aii… hảo hảo một cô nương…”
“Tiểu Dung!” Một người từ ngoài chạy như bay vào phòng khách, phía sau còn có hai người hoang mang khó hiểu.
“Xảy ra chuyện gì?!” Dung Phi Dương cả kinh “Có phải là Nam Cung Tinh…”
“Cũng không phải.” Tề Nặc lắc đầu, vừa nói chuyện vừa thở hồng hộc “Chúng ta… vốn định ra hậu viện đi dạo, thế nhưng… mới đi phân nửa, Vân đại ca dường như phát điên, không ngừng chạy trở về, chúng ta không thể làm gì khác hơn là chạy theo hắn.”
“Cái gì mà ‘dường như phát điên’?” Thở hắt ra mấy hơi, Vân Ngự Thủy bất mãn nói “Tiểu Nặc ngươi thực sự càng ngày càng ăn nói không ra gì.”
“Ngươi chạy nhanh như vậy rốt cuộc có chuyện gì?” Dung Phi Dương hiếu kỳ hỏi —— bạn từ nhỏ của hắn rất hiếm khi kích động như vậy.
“Ta nhớ ra rồi.” Vân Ngự Thủy tuyên bố.
“Cái gì?”
“Chính là mùi hương trên người Nam Cung Tinh a.”
“Ta còn tưởng là cái gì…” Dung Phi Dương bất lực nói “Dù là ngươi nhớ ra nàng mua hương phấn ở đâu cùng không nhất thiết phải hưng vấn thành cái dạng này đi?”
“Không phải,” Vân Ngự Thủy nói “Cũng không phải là mua, loại hương phấn này là tự điều chế. Ta tuy rằng chưa gặp qua người này, bất quá đối với dược cô ta dùng luôn nghiên cứu kỹ càng ——” thần tình ngưng trọng “Theo ta được biết, dùng loại hương phấn này trên thiên hạ chỉ có một người.”
“Chẳng lẽ là…” Tây Môn Dục Tú và Dung Phi Dương liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ tới một cái tên.
“Không sai.” Vân Ngự Thủy nói từng chữ một “Chính là Từ Ngọc Quyên.”
“Cái gì?!” Tề Nặc hô lên thất thanh.
“A ——” từ Thưởng Nguyệt cư bỗng nhiên truyền tới một tiếng kêu thê lương.
“Phi Văn!!!” Trong sảnh mọi người đồng thời biến sắc.