Sa Mạc Thần Ưng (Đại Địa Phi Ưng)

Chưởng của Ban Sát Ba Ná không có chiêu thức đẹp mắt, cũng không có sự biến hóa phức tạp, chỉ có tốc độ.
Tốc độ kinh người, nhanh đến mức khiến người khác không kịp suy nghĩ, nhanh đáng sợ.
Lúc Sưu Hồn Thủ ngã xuống, trong miệng rất có thể đã không có một chiếc răng nào hoàn chỉnh cả, sống mũi gãy nát, đã di chuyển vị trí, máu tươi trào ra từ cái miệng vỡ nát, giống như bị dao cắt vậy.
Tốc độ chính là sức mạnh.
Mọi người đều biến sắc. Cho đến lúc này mọi người mới nhìn thấy sức mạnh của Ban Sát Ba Ná.
Ban Sát Ba Ná lạnh lùng nhìn Sưu Hồn Thủ ngã xuống rồi mới nói:
- Ta không phải là danh gia đệ tử, cũng chưa học qua võ công cao diệu đó của các ngươi, ta chẳng qua chỉ là một người Tạng thô dã vô tri, trong mắt các ngươi, rất có thể giống như dã thú vậy.
Ban Sát Ba Ná nói tiếp:
- Nhưng lời ta nói từ trước đến nay phải tính đến.
Không ai biết Ban Sát Ba Ná muốn nói gì, cũng không biết tại sao y không để cho Sưu Hồn Thủ nói ra bí mật trong chiếc kiệu đó.
Chỉ có Bốc Ưng biết:
- Điều y muốn nói, chính là điều ta muốn nói.
Bốc Ưng nói tiếp:
- Lời y nói cũng có hiệu quả như lời ta vậy.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người đã nói ra sự tín nhiệm và tôn kính giữa bọn họ với nhau.
Những lời mà Ban Sát Ba Ná nói ra mọi người đều rất kinh ngạc.
- Bọn ta không muốn biết trong chiếc kiệu đó có gì, không muốn nghe, cũng không muốn nhìn!
Giọng nói của Ban Sát Ba Ná lạnh băng:
- Nếu có người nói ra, trong chiếc kiệu này là gì, nếu có người để ta nhìn thấy trong chiếc kiệu đó là gì, bất kể người đó là ai, ta cũng sẽ giết chết!
Tiểu Phương kinh ngạc nhìn Ba Ná, muốn mở miệng nhưng lại nhịn đi, không ai biết tại sao Ban Sát Ba Ná lại làm như vậy.
Ban Sát Ba Ná quay người diện đối Vệ Ưng Bằng:
- Chiến trận giữa bọn ta lúc này đã kết thúc, các ngươi đã thảm bại. Điều kiện của bọn ta ngươi phải tiếp nhận.
Vệ Ưng Bằng nhấp nhổm không yên.
Tay của lão đã rung lên, miệng cũng rung lên, rất lâu sao mới có thể hỏi ra một câu:
- Các ngươi có điều kiện gì?
Ban Sát Ba Ná đã im lặng lùi ra phía sau Bốc Ưng.
Y có sức mạnh, nhưng xưa nay không lộ ra, y có quyền lực, nhưng tuyệt không lạm dụng.
Đến lúc cần im miệng, y tuyệt không mở miệng.
Vô luận trong tổ chức nào, ở nơi nào, người phát hiệu lệnh chỉ có một người.
Bây giờ Ban Sát Ba Ná đã nói ra điều phải nói. Y cũng giống như người khác đợi Bốc Ưng hạ lệnh.
Bốc Ưng cuối cùng mở miệng:
- Các ngươi có thể mang chiếc kiệu đó đi, nhưng các ngươi không thể đi như vậy.
Bốc Ưng chậm rãi nói tiếp:
- Mỗi người các ngươi phải để lại món gì đó rồi mới có thể đi.
- Ngươi muốn bọn ta để lại cái gì?
Lúc Vệ Ưng Bằng nói ra câu này, giọng nói đã khàn.
- Để lại một món đồ có thể khiến cho các ngươi nhớ mãi lần giáo huấn này.
Bốc Ưng chợt quay về phía Liễu Phân Phân nói:
- Ngươi nói các ngươi phải để lại cái gì nào?
Bốc Ưng là người phát lệnh.
Lời nói của Bốc Ưng chính là mệnh lệnh, tuyệt không có bất cứ ai dám cãi lại.
Tại sao Bốc Ưng lại hỏi Liễu Phân Phân? Tại sao không hỏi người khác, mà chỉ hỏi Liễu Phân Phân?
Liễu Phân Phân cũng rất kinh ngạc, nhưng đột nhiên đôi mắt y thị phát sáng.
Y thị chợt hiểu rõ ý của Bốc Ưng.
Lúc y thị nhin Bốc Ưng giống như một con cáo nhìn một con chim ưng bắt cáo, tuy sợ hãi, nhưng lại mang một cảm giác ngoài trừ bản thân ra thì ai khác tuyệt đối không cách gì hiểu được.
Bọn họ như đã hiểu lẫn nhau.
Bốc Ưng cũng biết Liễu Phân Phân đã hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của mình nên điềm nhiên nói:
- Chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ đáp ứng.
Liễu Phân Phân thoáng vẻ do dự, đôi mắt lại lóe lên vẻ ác độc, nói:
- Bọn ta cùng đến, ta để lại cái gì, bọn họ cũng phải để lại cái đó.
Liễu Phân Phân chậm rãi tiếp:
- Ta đã để lại một bàn tay.
Tiểu Phương chợt thấy tay mình lạnh ngắt.
Lúc này chàng đã hiểu rõ ý của Bốc Ưng.
Bốc Ưng đã sớm tính kỹ Liễu Phân Phân nhất định sẽ nói như vậy, vì vậy y mới hỏi y thị.
Vì Bốc Ưng tin rằng y thị vì để bảo vệ cho bản thân mình, chắc chắn sẽ không tiếc bán đứng người khác.
Vẻ mặt Bốc Ưng hoàn toàn không biểu cảm.
- Đây là lời ngươi nói một.
Bốc Ưng lạnh lùng nói:
- Ngươi có phải cho rằng làm như vậy là rất công bằng hay không?
- Phải!
Liễu Phân Phân lập tức trả lời:
- Tuyệt đối công bằng.
Bốc Ưng không nói gì thêm nữa, cũng không nhìn Liễu Phân Phân nữa.
Chỉ thấy Bốc Ưng dùng hai ngón tay nhón lấy lưỡi đao mà vừa rồøi đoạt được từ tay Vệ Ưng Bằng, chậm rãi đưa đến trước mặt Vệ Ưng Bằng.
Bốc Ưng không cần phải nói thêm gì nữa.
Vệ Ưng Bằng còn có thể nói gì nữa?
Lão đã thảm bại.
Một con người đã thảm bại, ngoài chảy nước mắt ra, chỉ còn chảy máu.
Máu chảy không ngừng!
Lưỡi đao lạnh băng, cán đao cũng lạnh băng.
Tay càng lạnh.
Vệ Ưng Bằng dùng bàn tay lạnh băng đón lấy lưỡi đao lạnh băng, nhìn chăm chú lưỡi đao nhấp nháy ánh sán lạnh buốt.
Đây là đao của lão.
Lão đã dùng đao này để chặt rớt đầu của kẻ khác, cắt đứt cổ họng của kẻ khác, lão cũng đã dùng đao này chặt đứt tay kẻ khác.
Đột nhiên, tinh thần của lão hồi phục bình tĩnh lại sẵn sàng tiếp nhận chuyện này, vì lão đã không còn có thể trốn tránh.
Sự thật vốn tàn khốc, tuyệt không để người trốn tránh.
Vệ Ưng Bằng đột nhiên hỏi:
- Ngươi muốn tay nào của ta?
Lão biết câu hỏi này Bốc Ưng nhất định từ chối trả lời, lão dùng bàn tay trái siết chặt lấy đao, đưa bàn tay phải ra:
- Đây là bàn tay mà ta cầm đao giết người, ta cho ngươi cánh tay này, kiếp này ta tuyệt sẽ không dùng đao nữa.
Không dùng đao nữa, không phải là không giết người nữa.
Vệ Ưng Bằng nói từng chữ một:
- Những chỉ cần ta không chết, ta nhất định phải giết ngươi, bất kể dùng cách gì, cũng phải giết ngươi. Cho dù ngươi chặt đứt hai tay của ta, chỉ cần ta còn một hơi thở, thì ta cũng sẽ dùng miệng cắn đứt yết hầu của ngươi, nếu xem máu của người có mùi vị gì.
Giọng nói của lão rất là bình tĩnh, nhưng trong mỗi câu, mỗi chữ nghe rờn rợn khiến người khác lạnh thấu cốt tủy, giống như độc thủ của bầy quỷ dưới địa ngục.
Vẻ mặt Bốc Ưng vẫn hoàn toàn vô cảm, điềm nhiên nói:
- Ta sẽ đưa cho ngươi loại thuốc tốt nhất để ngươi vẫn sống sót được.
Gân xanh bên bàn tay cầm đao của Vệ Ưng Bằng nổi hằn lên, đã sẵn sàng chặt đao xuống.
Bốc Ưng đột nhiên kêu lên:
- Đợi chút!
- Còn đợi gì nữa hả?
- Ta còn muốn ngươi nhìn một việc.
Bốc Ưng nói:
- Sau khi ngươi nhìn thấy, thì sẽ biết ngươi đến lần này là ngu xuẩn như thế nào.
Bốc Ưng vung tay hạ lệnh, tất cả hàng hóa ngay lập tức được chất đống trước căn lều, mỗi bao đều đã mở ra.
Không có vàng.
- Vàng vốn không có ở đây.
Bốc Ưng nói:
- Ngươi vốn không nên đến. Việc này ngươi làm không những ngu xuẩn mà còn vô tri, bản thân ngươi sẽ hối hận suốt đời!
Vệ Ưng Bằng lặng lẽ nghe, hoàn toàn không có phản ứng gì, đợi Bốc Ưng nói xong, mới lạnh lùng hỏi:
- Ngươi còn gì muốn nói nữa không?
- Không!
- Rất tốt!
Vệ Ưng Bằng đột nhiên cười nhạt:
- Kỳ thực những lời này ngươi không cần phải nói.
Lão vung đao.
Lúc lưỡi đao hạ xuống, bảy mươi chiến sĩ trên lưng ngựa ở bên ngoài đột nhiên đồng thanh kêu lên thảm thiết.
Bảy mươi con người bảy mươi cánh tay, đã bị người ngồi ở phía sau bọn họ vặn gãy.
Dùng thủ pháp hữu hiệu nhất để vặn gãy, vặn là gãy ngay.
Bọn họ vốn đều là những chiến binh tài giỏi, nhưng lần này thì ngay cơ hội hoàn thủ cũng không có.
Chiến mã hí vang, phóng ra khỏi doanh địa, chiếc kiệu cũng được khiêng đi, cả ba chiếc kiệu đều được khiêng đi.
Tiếng vó ngựa xa đần, mất dần, tiếng ca hát uống rượu tưng bừng cũng không còn nữa, ngay ngọn lửa trại cháy bùng cũng đã được dập tắt.
Trời đang sáng dần.
Trước lúc bình minh thương có khoảng thời gian tăm tối nhất, ngọn đèn trong căn lều vẫn còn thắp rất sáng.
Tống lão phu tử "say rồi", Nghiêm lão tiên sinh "mệt rồi", người phải đi đều đã đi cả.
Tiểu Phương vẫn còn chưa đi.
Nhưng cũng không ngồi xuống, chàng nãy giờ lặng lẽ đứng đó, mơ hồ như không chú ý gì đến người khác ra vào, cũng không chú ý đến sự hiện hữu của Bốc Ưng và Ban Sát Ba Ná.

Con người chàng rõ ràng ở nơi đấy, nhưng lại phảng phất đến một nơi xa xôi nào đó, đến một nơi xa xôi vắng lặng không ân không oán, không tình không ái.
Bốc Ưng nhìn Tiểu Phương chăm chú chợt nói:
- Có phải ngươi cho rằng ta không nên làm như vậy?
Tiểu Phương không trả lời.
- Ta bất kể ngươi nghĩ như thế nào, chỉ cần ngươi hiểu cho một điều. Bốc Ưng nói:
- Giữa địch ta, giống như lưỡi đao vậy, không có chỗ cho tình cảm, nếu ta bại, kết cục của ta chắc chắn sẽ thê thảm hơn nhiều.
Bốc Ưng chậm rãi nói tiếp:
- Huống hồ lần này vốn là bọn họ đến tìm ta, bọn ta đã không thể không đánh nhau, nếu phải đánh thì nhát định phải thắng, đối với kẻ thù tuỵêt không thể lưu tình.
Đây là chân lý bất biến, không thể phản bác.
Bốc Ưng nói:
- Lý lẽ này ngươi chắc chắn cũng hiểu rõ.
Tiểu Phương bỗng kêu lớn:
- Ta không hiểu!
Xem ra chàng giống như đột nhiên thức tỉnh từ trong ác mộng:
- Việc mà các ngươi làm, ta hoàn toàn không hiểu.
Ban Sát Ba Ná cười nói:
- Ngươi không hiểu tại sao bọn ta nhất định muốn bọn họ khiêng chiếc kiệu thứ ba đi phải không?
- Tại sao?
Ban Sát Ba Ná không trực tiếp trả lời câu hỏi này:
- Ngươi không hiểu, chỉ vì có rất nhiều chuyện ngươi không nghe thấy, có rất nhiều chuyện ngươi không nhìn thấy.
Ban Sát Ba Ná không để Tiểu Phương mở miệng, tiếp:
- Ngươi không hiểu, chỉ vì ngươi vẫn còn trẻ, còn chưa trải qua nhiều kinh nghiệm đau đớn như bọn ta.
Thái độ của Ban Sát Ba Ná nghiêm túc thành khẩn:
- Nếu ngươi giống như bọn ta, phải sống hai mươi năm ở vùng đất này, cơ hồ đã chết hai mươi lần, như thế ngươi cũng sẽ nghe thấy những chuyện mà người khác không nghe thấy cũng sẽ nhìn thấy những chuyện mà người khác không nhìn thấy.
Thái độ của Ban Sát Ba Ná không thể không khiến Tiểu Phương lắng đọng lại.
- Ta nhìn không thấy cái gì?
Tiểu Phương hỏi:
- Các ngươi nghe thấy cái gì, nhìn thấy cái gì?
- Chiếc kiệu đó nặng hơn hai chiếc kiệu kia một chút.
Ban Sát Ba Ná nói:
- Hơn nữa trong chiếc kiệu có hơi thở của hai người.
Bốc Ưng tiếp lời Ban Sát Ba Ná nói:
- Là hơi thở của hai nữ nhân, trong đó hơi thở một người rất yếu ớt.
Tiểu Phương hiểu ra bản thân mình còn phải học rất nhiều chuyện, nhiều hơn trong trí tưởng tượng của mình rất nhiều.
Chàng liền hỏi:
- Tại sao các ngươi biết trong chiếc kiệu là hai nữ nhân? Hơi thở của nữ nhân lẽ nào khác hơi thở của nam nhân?
- Không có gì khác!
Bốc Ưng trả lời:
- Bọn ta biết trong kiệu là hai nữ nhân, chỉ vì bọn ta biết chiếc kiệu đó nặng hơn một chút so với chiếc kiệu mà Sưu Hồn Thủ ngồi.
Bốc Ưng lại nói:
- Bọn ta từ cát bụi mang vác dưới chân người khiêng kiệu mà nhìn ra.
Ban Sát Ba Ná tiếp lời:
- Chất liệu và trọng lượng của những chiếc kiệu đều giống nhau.
Ban Sát Ba Ná lại nói:
- Sưu Hồn Thủ luyện ngoại cong, người tuy ốm, nhưng xương cốt rất nặng, khoảng một trăm hai mươi cân.
Bốc Ưng tiếp:
- Nhưng hai người đó cộng lại nhiều nhất chỉ nặng hơn Sưu Hồn Thủ hai ba mươi cân.
Ban Sát Ba Ná đưa ra một kết luận rất kỳ quái:
- Trọng lượng này vừa đúng là trọng lượng của hai nữ nhân đó cộng lại.
Tiểu Phương lập tức hỏi:
- Hai nữ nhân đó là hai nữ nhân nào?
- Ta biết.
- Kiều Nhã!
Ban Sát Ba Ná nói:
- Trong đó nhất định có một người là Kiều Nhã.
Tiểu Phương chưa bao giờ nghe qua cái tên này.
- Kiều Nhã là ai?
Vẻ mặt Ban Sát Ba Ná đột nhiên trở nên rất bi thương:
- Nếu ngươi muốn biết Kiều Nhã là ai, thì trước hết phải nghe một câu chuyện...
Kiều Nhã là nữ nhân, trăm ngàn năm trước sinh trưởng ở chân núi phía Bắc đỉnh Thủy Phong của Thánh mẫu là một nữ nhân võ đại thánh khiết của tộc người Khoách Nhĩ Ca, đã vì dân tộc mình mà hi sinh bản thân.
Lúc tộc nhai Ni Khắc hung hãn độc ác vây công bộ lạc Khoách Nhĩ Ca, thì tộc người của Kiều Nhã bị đánh bại.
Ký hiệu của tộc Ni Khắc là màu đỏ, màu đỏ tanh máu, bọn họ thích máu tanh dơ.
Tù trưởng của bọn họ bắt sống Kiều Nhã, làm nhục nàng.
Nàng chịu đựng, vì nàng muốn phục thù.
Máu trả máu, cuối cùng nàng đã đợi tới cơ hội, cứu thoát tù trưởng bị bắt làm tù binh của bộ tộc mình, cứu dân tộc của mình.
Bản thân nàng cũng không thể không hi sinh.
Đợi đến lúc đại quân phục thù của dân tộc nàng tấn công vào căn lều của tộc trưởng Ni Khắc, thì nàng đã hóa hồn.
Trong tay nàng còn nắm chặt một tình khúc mà trước khi chết nàng đã viết cho "Quả Đốn" tình nhân của nàng.
Là tình khúc, mà cũng là sử thi.
Xin người nhặt được ca khúc này Hãy giao cho Quả Đốn ngụ Ở dòng suốn cạn khô Quả Đốn mà ta yêu, chàng nhất định phải sống sót.
Chàng muốn sinh tồn thì phải cảnh giác.
Cảnh giác mọi lúc, cần mãi ghi nhớ, ghi nhớ những kẻ thích máu đỏ dơ tanh đó.
Bọn chúng là kẻ hiếu sát.
Chàng gặp được bọn chúng thì không cần nương tay.
Chàng hãy đuổi bọn chúng xuống biển sâu, nơi hoang sơ, trùng kiến cố quốc điền viên của chàng.
Cố quốc tuy đã trầm luân.
Điền viên tuy đã hoang vu.
Nhưng chỉ cần chàng cố gắng nỗ lực, cố quốc của bọn ta tất sẽ phục hưng, điền viên của bọn ta tất sẽ trùng kiến.
Tình nhân của nàng đã không phụ nàng, tộc nhân của nàng cũng không phụ nàng.
Cố quốc được phục hưng, nhưng nàng không còn nữa.
Mộ nàng được chôn ở dưới Bạch tháp của chùa Kiều Nhã được dựng lên thờ nàng, mãi mãi được mọi người tôn kính sùng bái.
Đây là câu chuyện bi thảm, không phải là câu chuyện tráng liệt, mãi mãi đáng được hậu nhân ghi nhớ cảnh tỉnh.
Người ngàn vạn năm sau đều nên lấy chuyện này để cảnh tỉnh.
Vì chân lý tuy thường tại, chính nghĩa tuy vĩnh tồn, nhưng nhân thế vẫn khó tránh có những kẻ tanh máu. Mọi người đều cần phải giống như Kiều Nhã, không tiếc hy sinh bản thân để tiêu diệt bọn chúng.
Lúc này Ban Sát Ba Ná đa kể xong câu chuyện.
Tiểu Phương không rơi lệ.
Chỉ có máu nóng dồn lên ngực.
Thế nhưng, chàng vẫn không thể không hỏi:
- Bạch cốt của nàng đã chôn ở dưới bạch tháp, thì Kiều Nhã mà các vị kể là ai?
Câu trả lời của Ban Sát Ba Ná khiến chàng kinh ngạc:
- Kiều Nhã mà bọn ta nói chính là nữ nhân mà ngươi vẫn cho rằng chính là Thủy Ngân đó.
Tiểu Phương ngơ ngác.
Ban Sát Ba Ná tỏ ra càng bi thương:
- Nàng chính là tộc nhân của bọn ta, nàng biết Lữ tam vẫn đang áp bức bọn ta suốt, giống như những ác nhân tanh máu đó vẫn đang áp bức những tộc nhân của Kiều Nhã.
Vì vậy nàng không tiếc hy sinh bản thân mình.
Bốc Ưng chen lời:
- Vì nàng không những là tộc nhân mà còn là tình nhân của Ban Sát Ba Ná, nàng hy sinh bản thân đến chỗ địch nhân của nàng để nằm vùng, dò thám tin tức của bọn chúng.
Ban Sát Ba Ná nắm chặt tay của Tiểu Phương:
- Ta cũng biết nàng đã làm những chuyện không phải với ngươi, nhưng ta đảm bảo nàng nhất định là bị ép buộc. Vì ta, vì tộc nhân của ta, nàng không thể không làm như vậy.
Tiểu Phương hiểu rõ.
Chàng cũng nắm chắc tay của Ban Sát Ba Ná:
- Ta không trách nàng, nếu ta là nàng, ta cũng sẽ làm như vậy.
Tay của Ban Sát Ba Ná lạnh băng:
- Nhưng bí mât của nàng bây giờ đã bị vạch trần, đối phương đã biết nàng là người mà bọn ta cử đến.
Bốc Ưng lại nói tiếp:
- Vì vậy bọn chúng phái một người áp giải nàng đến đây, ngồi cùng một chiếc kiệu với nàng, đến lúc quyết định tối hậu, thì có thể dùng nàng để ép buộc bọn ta.
- Nhưng bọn chúng cũng không ngờ rằng lại bị thất bại mau như vậy, thảm như vậy. Tất cả mọi sự thay đổi hoàn toàn khiến bọn chúng không kịp trở tay.
Ban Sát Ba Ná trầm thống kích động:
- Chẳng qua nàng chỉ vẫn là vũ khí tối hậu của bọn chúng. Vì vậy ta vẫn không thể gặp mặt nàng, không thể để cho bọn chúng lợi dụng nàng ép buộc ta.
Tiểu Phương thầm nghĩ "Vì vậy mà y phải khống chế địch thủ trước Nếu có người để y nhìn thấy nàng, thì y nhất định sẽ giết chết người ấy. Điều này cũng đã khiến bọn chúng tin chắc như vậy".
- Bọn chúng cũng không dám khinh cử vọng động, vì bọn chúng sau này có lẽ còn có thể lợi dụng nàng. Vì vậy bọn chúng nhất định để cho nàng sống sót. Ban Sát Ba Ná nói:
- Vì vậy ta để cho bọn chúng khiêng chiếc kiệu vẫn giữ nguyên như cũ đó đi.
- Trong kiệu ngoài ra còn có một người, chính là kẻ duy nhất có thể vạch trần bí mật này.
Bốc Ưng nói:
- Y thị ngồi ở trong kiệu, biết bản thân mình tuyệt đối an toàn, vì vậy mà y thị sẽ không vọng động.
- Ta đã sớm nhận ra y thị. Ban Sát Ba Ná nói:

- Nhưng ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới y thị lại là một nữ nhân đáng sợ như vậy.
Bọn họ vẫn không nói ra "y thị" là ai.
Tiểu Phương cũng không hỏi.
Chàng không muốn hỏi, không dám hỏi, cũng không cần hỏi.
Chàng biết bọn họ không nói, chỉ vì bọn hỏi không thể nói, không nỡ nói cũng không cần nói.
Bọn họ đều không muốn làm tổn thương Tiểu Phương.
Trong lòng mỗi người đều có một "cổ chết", một cái "cổ chết" rất khó đi qua.
Nếu nhất định muốn đi qua, thì nhất định sẽ làm thương tổn con người này.
Ba Oa, nàng thật sự là một con người như thế ư?
Tại sao Kiều Nhã phải hy sinh như vậy?
Nàng trả một cái giá lớn như vậy, hoán đổi lại là cái gì nào?
Nàng dò thám bí mật gì? Có quan hệ gì với số vàng bị cướp mất đó không?
Đội ngũ này vốn đều là những thương lữ bình thường, chưa thấy có ai hiển lộ ra một chút võ công, làm sao có thể trong nháy mắt khống chế bảy mươi chiến sĩ tài giỏi?
Tống lão phu tử và Nghiêm Chính Cương đều là những tuyệt đỉnh cao thủ, tại sao phải giấu võ công của mình như vậy?
Tóm lại, lai lịch bọn họ như thế nào? Có bí mật gì?
Những câu hỏi này Tiểu Phương đều không hỏi, chàng cảm thấy điều mà bản thân biết đã đủ nhiều rồi.
Vàng không nằm trong những bao kiện hàng hóa của bọn họ.
Bốc Ưng là bằng hữu của Tiểu Phương.
Tăm tích vàng Tiểu Phương vốn không quan tâm đến, chàng chỉ cần có người xem chàng là bằng hữu là đủ rồi.
Đối với một lãng tử như chàng mà nói giá trị của một bằng hữu chân chính tuyệt không phải chuyện gì có thể so sánh được. Bình minh.
Vầng thái dương mọc lên, sa mạc vô bờ bến, cát đá lấp lánh như vàng. Sa mạc vô tình, hoang vu, tàn bạo, băng giá, thiêu đốt, nhưng đại địa vô tình này, cũng có chỗ đáng yêu của nó, giống như cuộc đời con người vậy.
Cuộc đời con người tuy có vô vàn những điều không như ý, vô vàn những vấn đề không thể giải thích, nhưng cuộc đời con người vẫn đáng yêu.
Tiểu Phương và Bốc Ưng đứng sát cạnh nhau trước căn lều, nhìn sa mạc được ánh mặt trời chiếu diệu.
Bốc Ưng đột nhiên hỏi:
- Ngươi có nơi chốn đặc biệt gì muốn đến ư?
- Không có. Tiểu Phương trả lời:
Mọi nơi ta đều có thể không đến, mọi nơi ta đều có thể đến.
- Ngươi có muốn đi hay không?
- Nơi mà ta muốn đi cũng có thể không đi, nơi mà ta không muốn đi cũng có thể đi.
Câu trả lời của Tiểu Phương khiến cho Bốc Ưng muốn mỉm cười. Bốc Ưng lại hỏi:
- Nếu ta muốn ngươi đi, ngươi có đi không?
- Ta đi!
Đội ngũ lại bắt đầu lên đường, những người trong nháy mắt có thể chế phục các chiến sĩ địch thủ, nay lại trở thành những thương lữ bình thường.
Giữa hai u của lạc đà có đặt xếp một yên ghế nhỏ da trâu, Bốc Ưng ngồi trên ghế nhìn Tiểu Phương đang ở trên một con lạc đà khác:
- Đi thêm một giờ đồng hồ nữa bọn ta có thể đến nơi đó.
- Nơi nào?
- Cổ chết!
Núi lô nhô xếp vòng, vách núi sừng sững, trời xanh như kẻ chỉ, đạo lộ như ruột dê.
Các kẽ trời xanh nằm giữa các góc nhọn như răng sói của các đỉnh núi nhấp nhô, những đạo lộ khúc khuỷu uốn lượn cũng hiểm ác như răng sói.
Bọn họ đã đến "cổ chết".
Đội ngũ đi chậm lại, không cách gì không chậm lại, những đỉnh núi nhấp nhô đâm thẳng lên trời giống như đám lang sói đang đợi chọn vồ người. Vô luận ai ai đi đến nơi này đều không tránh khỏi sẽ kinh tâm động hồn, tim đập thình thịch.
Trái tim Tiểu Phương mơ hồ cũng đập nhanh hơn ngày thường rất nhiều.
Bốc Ưng cũng phảng phất nghe thấy tiếng đập của trái tim mình.
- Bây giờ ngươi sẽ hiểu rõ tại sao ta phải hành động như thế.
Bốc Ưng nói:
- Nếu ta không giữ lại một bàn tay của bọn chúng, nếu bọn chúng quay lại đây đợi bọn ta, thì đạo lộ này sẽ là tử lộ của bọn ta, nơi này sẽ là tử địa của bọn ta.
Tiểu Phương chợt cảm thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh:
- Làm sao ngươi biết bọn chúng không có người khác mai phục ở nơi đây?
Bốc Ưng nói:
- Bọn chúng không thể có nhân thủ nào khác nữa. Ở sa mạc điều động tập trung nhân thủ không dễ dàng gì, Ban Sát Ba Ná đã tra xét rất kỹ tình hình điều động nhân mã của bọn chúng. Huống hồ...
Bốc Ưng chưa nói hết câu, thì lòng bàn tay cũng chợt ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vì Bốc Ưng đã phát giác ra có kẻ mai phục.
Chuyện không thể có có lúc cũng có thể xảy ra.
Nếu có người mai phục ở đây, đội ngũ này sẽ giống như cổ họng của một con người bị một sợi dây thòng lọng siết cổ. Chỉ cần người mai phục xuất kích, bọn họ sẽ bị treo cổ cả lên.
Ở "Cổ chết" chắc chắn có người mai phục, bọn họ rõ ràng đã bước vào tử lộ, đi vào tử địa.
Bốc Ưng xác tín bản thân không nghe sai.
Ban Sát Ba Ná cũng nghe thấy những âm thanh đó.
Tiếng hơi thở, tiếng tim đập của con người. Tiếng hơi thở, tiếng vó gõ nhẹ của ngựa.
Âm thanh vẫn còn rất xa.
Người khác vẫn không nghe thấy, nhưng bọn họ có thể nghe thấy.
Vì bọn họ đã ở đại sa mạc khốc liệt mà mọi lúc có thể đoạt đi tất cả sinh mạng này, vì sự sinh tồn của bản thân, đã phấn đấu tồn tại hai mươi năm.
Nếu bọn họ không nghe được những âm thanh mà người khác không thể nghe được này, thì bọn họ ít nhất đã chết hai mươi lần.
Không ai có thể chết hai mươi lần, chắc chắn không có.
Người ngựa lạc đà đều đi thành một hàng, người này tiếp người kia, ngoằn ngoèo như con rắn.
Bốc Ưng và Tiểu Phương đi đoạn hậu.
Hoồààiii Ánh Sáng Mặt Trời Màu Xanh ọn họ đã nhìn thấy Ban Sát Ba Ná đánh ngựa phóng đến, vẻ mặt anh tuấn bình tĩnh đã lộ vẻ kinh hoàng không cách gì giấu được.
- Có người!
Ban Sát Ba Ná hạ thấp giọng xuống:
- Cửa ra phía trước, hai bên vách núi đều có người.
Nơi đó là nơi thắt nút, nếu tập kích sẽ là đòn chí mạng.
Người ra quyết định vẫn là Bốc Ưng, vì vậy Ban Sát Ba Ná lại hỏi:
- Bọn ta thoái lui, hay tiến tới?
Góc trán Bốc Ưng chợt hằn lên một sợi gân xanh, sợi gân xanh đập không ngừng.
Mỗi lần đến lúc thật sự căng thẳng, sợi gân này của Bốc Ưng lại đập.
Bốc Ưng vẫn còn chưa ra quyết định, thì sau một hòn đá trên một mỏm núi phía trước, đột nhiên xuất hiện một người.
Một thiếu nữ, y phục mà nàng mang trên người còn xanh hơn cả trời xanh, xanh hơn cả nước biển.
Nàng nhảy lên như một con nhạn, đứng ở trên hòn đá, dưới ánh mặt trời, vung tay về phía bọn họ:
- Bốc Ưng, ta muốn ngươi, Ban Sát Ba Ná ta muốn ngươi, Tỗng lão đầu, ta cũng muốn ngươi.
Giọng của nàng sang sảng, nàng kêu lớn:
- Ta muốn các ngươi.
Nhìn thấy thiếu nữ đó, đôi mắt của Bốc Ưng mơ hồ như cũng có ánh mặt trời.
Tiểu Phương chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt của Bốc Ưng sáng như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy Bốc Ưng sung sướng như vậy.
Thiếu nữ này bản thân giống như ánh mặt trời, có thể mang cho người khác sự ấm áp hạnh phúc vui sướng.
Tiểu Phương nhịn không được hỏi:
- Thiếu nữ đó là ai?
Bốc Ưng mỉm cười, Ban Sát Ba Ná cũng đang cười, sự lo sợ giờ đã không còn trên khuôn mặt họ nữa.
- Nàng họ Lam.
Bốc Ưng nói tiếp:
- Tên của nàng là Dương Quang.
Đi qua "Cổ chết" rồi, lại là một bình nguyên phì nhiêu màu mỡ, cách thánh địa La Tát không xa nữa.
Đội ngũ đã dừng lại đóng trại.
Mọi người đều tỏ ra rất vui vẻ, điều này do Dương Quang mang lại cho bọn họ, bọn họ dùng tiếng Tạng để ca ngợi nàng, bọn họ đều gọi nàng là Ánh mặt trời màu xanh.
Nàng đến tiếp ứng bọn họ.
- Nhưng ta lại muốn hù dọa các ngươi.
Giọng nói của nàng cũng tươi tắn như vầng thái dương.
Nàng ôm chặt lấy Bốc Ưng:
- Người như huynh, thiên hạ không tìm được người thứ hai, vạn nhất hù chết huynh thì làm thế nào?
Tiểu Phương mỉm cười.
Chàng chưa bao giờ thấy một nữ nhân trong sáng làm người khác vui vẻ như vậy.
Nàng không thể xem là tuyệt sắc mỹ nhân toàn mỹ vô khuyết, mũi của nàng hơi gãy khúc, có hơi giống lỗ mũi của Bốc Ưng.
Nhưng sóng mắt nàng sáng đẹp, long lanh, da trắng bạch bóng mượt mềm như tơ luậ.
Lúc nàng mỉm cười, cái mũi hơi cong gãy đó hơi nhăn lại, cái khuyết điểm nhỏ này, lại trở thành cái đẹp đặc thù của nàng.
Tiểu Phương bỗng phát hiện Bốc Ưng rất thích vân vê chiếc mũi của nàng, bây giờ thì Bốc Ưng đang vân vê chiếc mũi đó:
- Muội đã đáp ứng ta, lần này tuyệt không chạy ra bên ngoài, tại sao lại đi ra ngoài thế hả?
Dương Quang khéo léo tránh câu hỏi này:
- Sao huynh lại cứ vân vê cái mũi của muội thế hả?
Tiểu Phương bật cười.
Dương Quang quay đầu lại, nháy mắt nói:
- Y là ai?
- Y tên Tiểu Phương.
Bốc Ưng nói tiếp:

- Tiểu Phương lợi hại.
- Tại sao lại kêu y là Tiểu Phương lợi hại hả?
- Tại vì có lúc y cũng lợi hại như muội vậy, có lúc muốn chọc tức chết người khác, có lúc muốn hù dọa chết người khác.
Bốc Ưng cười cười nói tiếp:
- Nhưng bản thân y lại là một con người không lợi hại.
Dương Quang nhìn chăm chú Tiểu Phương hồi lâu:
- Ta thích nhất nam nhân không lợi hại.
Nàng lại bắt đầu cười nói:
- Bây giờ ta bắt đầu có hơi thích ngươi rồi.
Nàng đột nhiên ôm chặt lấy Tiểu Phương giống như vừa rồi ôm Bốc Ưng vậy, hôn lên trán Tiểu Phương nói:
- Bằng hữu của đại ca ta chính là bằng hữu của ta.
Nàng tiếp:
- Người mà đại ca ta thích thì ta đều thích cả.
Mặt của Tiểu Phương lại không đỏ, vì mặt của nàng cũng không đỏ.
Tiểu Phương không phải là nam nhân hay e ngại, rất ít khi có thể nén lại được những lời muốn nói trong lòng:
- Ta cũng thích nàng.
Tiểu Phương nói:
- Thật sự rất thích.
Sắc trời đã tối.
Trong doanh địa lại vang lên tiếng ca hát ăn uống vui vẻ, còn hơn cả lúc trước.
Vì trong đó có thêm hơn mười tiếng ca trong trẻo của thiếu nữ.
Bọn họ đều do Dương Quang dẫn đến, đều là những nữ nhân nhanh nhẹn hoạt bát giống như Dương Quang vậy.
Những thiếu nữ này cũng giống như huynh đệ, tình nhân của nhóm người Bốc Ưng, họ cỡi ngựa, uống rượu, múa đao.
Uống say, uống mệt, bọn họ cùng với những huynh đệ tình nhân của bọn họ nằm chung với nhau, đếm những ngôi sao trên trời.
Đối với một con người vốn không có tà niệm ở trong lòng, thì trên thế gian này làm gì có chuyện tà ác gì cơ chứ?
Ban Sát Ba Ná bình thường rất ít khi uống rượu, hôm nay cũng uống không ít.
Ba Ná cùng với Bốc Ưng, vỗ tay ca hát.
Ban Sát Ba Ná đột nhiên đẩy ly đứng dậy.
- Bốc đại chủ nhân đã sắp đến nhà rồi.
Y nói:
- Ta cũng phải đi đây.
Bốc Ưng chậm rãi gật gật đầu:
- Ta biết.
Thần sắc Ban Sát Ba Ná lặng lẽ:
- Ta quay về đây, ngươi đi đi.
Ban Sát Ba Ná không nói gì nữa, chỉ siết mạnh tay của Bốc Ưng, rồi đi thẳng không quay đầu lại.
Bên ngoài căn lều đã chuẩn bị sẵn hai ngựa, một ngựa là bạch mã của Ban Sát Ba Ná, còn trên con ngựa kia đã xếp sẵn đầy đủ tất cả hành trang cần thiết.
Ban Sát Ba Ná vừa nhảy lên ngựa, liền quất ngựa phóng đi.
Y không hề quay đầu lại.
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn.
Đại địa vẫn lạnh lẽo tĩnh mặc.
Ban Sát Ba Ná nghênh gió đi về phía sa mạc vô tình mênh mông nơi xa đó, nơi đó vẫn còn có khổ nạn vô vàn đang đợi y.
Tiểu Phương đột nhiên cảm thấy trong ngực dâng lên một nỗi buồn khó tả, nhịn không được hỏi:
- Sao Ban Sát Ba Ná không cùng về với ngươi? Tại sao muốn đi một mình?
Rất lâu sau, Bốc Ưng mới trả lời:
- Vì y bẩm sinh là một con người cô độc, bẩm sinh thích cô độc.
Bốc Ưng chậm rãi tiếp:
- Cuộc đời Ban Sát Ba Ná, đại bộ phận ngày tháng đều sống trong sự cô độc.
- Ngươi biết Ba Ná muốn đi đến nơi đâu chứ?
- Không biết!
Bốc Ưng trả lời:
- Không có ai biết cả.
Lúc này trời cũng đã sáng hẳn, vầng thái dương cuối cùng đã mọc, tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi lên người của Dương Quang.
- Muội không thích cô độc!
Nàng kéo tay Bốc Ưng:
- Bọn ta quay về nhà đi.
Tiểu Phương chưa bao giờ nghĩ tới Bốc Ưng lại có nhà.
Bốc Ưng có nhà.
Nhà của Bốc Ưng ở thánh địa La Tát của người Tạng, nhà của Bốc Ưng cũng là thánh địa của tử đệ đồng môn của Bốc Ưng.
Bốc Ưng không những có nhà, mà ngôi nhà này còn rộng lớn u mỹ hoa lệ hơn đại đa số nhà khác.
Đi qua Bố Đạt La cung của Đạt La Lạt Ma có một tòa núi thấp, một hồ ao xanh biếc.
Nhà của Bốc Ưng ở dưới chân núi, núi xanh, nước biếc bao lấy cung điện thành quách nơi xa thấp thoáng, trời xanh trong veo vạn dặm không một gợn mây, cung Bố Đạt La dưới ánh mặt trời sáng rực như bạc ròng, lúc mặt trời lặn xuống lại sáng rực như vàng ròng.
Tiểu Phương chưa bao giờ nghĩ tới, ở nơi biên thùy xa xôi này, lại có một nơi mỹ diệu như vậy, đẹp tráng lệ mà thần bí, đẹp mê hoặc người, đẹp sáng lòng người.
Hàng hóa cần phải kiểm kê, lỗ lãi cần phải tính ra, nhanh chóng chia cho những người được hưởng để họ đi hưởng niềm vui của họ.
Tựa hồ như Bốc Ưng giao Tiểu Phương cho Dương Quang.
Bọn họ đều còn trẻ, bọn họ thích nhau, Bốc Ưng hi vọng Dương Quang chiếu sáng bóng tối trong lòng Tiểu Phương.
Bóng tối Ba Oa.
Lúc mặt trời mọc, bọn họ chậm bước trên đồi.
Dương Quang hỏi Tiểu Phương:
- Huynh có thích nơi này không?
Tiểu Phương gật đầu, chàng chỉ có thể gật đầu, không ai có thể không thích nơi này.
Dương Quang lại hỏi:
- Trước đây huynh có đến nơi này chưa?
Tiểu Phương lắc đầu.
Dương Quang kéo tay của Tiểu Phương, giống như lúc nàng kéo tay của Bốc Ưng vậy.
- Muội dẫn huynh đi chơi!
Nàng nói:
- Bọn họ buôn bán, bọn ta đi chơi.
- Đi nơi đâu chơi?
- Bọn ta đến cung Bố Đạt La chơi trước!
Bức tường thành đá vắt ngang ở giữa cung Bố Đạt La và núi Kháp Khắc Bốc Lý, cửa thành ở dưới một tháp xá lợi, trong tháp ẩn chứa phật cốt của các cao tăng cổ đại cùng vô số truyền thuyết và thần thoại thần bí mỹ lệ.
Đi qua chiếc cổng vòm hình tròn, cung điện sừng sững đột ngột xuất hiện ở bên phải bọn họ.
Cung điện cao bốn mươi trượng rộng một trăm hai mươi trượng, công sự trên mặt thành ngoằn ngoèo không dứt, những thành lũy cao vút trên vách núi, chùa chiền, phòng thiền bia đá, lầu gác, rèm trướng cửa sổ đếm không xuể, đẹp đẽ hài hòa, giống như cảnh mộng, giống như thần thoại.
Tiểu Phương nhìn ngẩn người ra:
.. Còn Ba Oa?
.. Nếu người bên cạnh chàng là Ba Oa?
Tại sao con người thường rất khó quên những chuyện mà bản thân phải quên?
Ánh thái dương chiếu trên thân người chàng, Dương Quang đang nhìn chàng, Dương Quang đẹp đẽ trong sáng.
.. Còn Ba Oa?
.. Ba Oa không giống tuyết, Ba Oa giống như mưa. Mưa xuân miên man, ly sầu cắt không dứt. Sợi mưa cắt không dứt.
Tiểu Phương đột nhiên nói:
- Bọn ta đến Đại Chiêu tự.
Chàng biết phố Bát Giác bao quanh bên ngoài Đại Chiêu tự, là nơi nhiệt náo phồn hoa nhất trong thành, tất cả các hãng buôn lớn nhất đều ở trên phố này.
Hiệu buôn Ưng Ký của Bốc Ưng cũng ở trên con phố này.
Tiểu Phương hy vọng sự náo nhiệt sẽ khiến chàng quên đi, cho dù chẳng qua chỉ là tạm thời quên cũng được.
Đại Chiêu tự do công chúa Văn Thành đời Đường xây dựng.
Phố chợ bên ngoài chùa lại là một mặt khác của thành thị này.
Thành thị giống như miếng da thuộc, có mặt mỹ lệ hào nhoáng, cũng có mặt thô vụng xấu xí.
Trên một vài con phố rác, phân, nước tiểu bừa bãi hàng đoàn hành khất trẻ già, quần áo rách rưới lam lũ, đầu trọc chân đắt, bò rạp xuống mặt đất cát bụi, miệng không ngừng tụng tụng niệm niệm, chờ sự bố thí của hành nhân thương khách.
Lúc trong sa mạc, trong gió bão cuồng phong, Tiểu Phương đã đánh mất thức ăn nước uống của mình, nhưng không làm mất tiền bạc.
Chàng mang toàn bộ tiền bạc trên người bố thí cho bọn họ. Không chỉ là vì sự thông cảm và thương xót, mà còn giống như lời kêu gọi của một sức mạnh kỳ dị thúc đẩy.
"Ta không nên đi đến Đại Chiêu tự".
Bản thân Tiểu Phương cũng không biết tại sao mình lại có sự thay đổi kỳ dị như vậy.
- Bọn ta có thể đi đến hãng buôn của các vị coi được không?
- Huynh có thể đi. Dương Quang nói:
- Huynh là bằng hữu của đại ca muội, huynh muốn đi đâu thì muội sẽ dẫn huynh đi đến nơi đó.
Rồi nàng nở một nụ cười trong sáng mỹ lệ như ánh thái dương nói:
- Đến nơi đó, muội còn phải dẫn huynh đi gặp một người, huynh nhất định cũng sẽ coi người đó là bằng hữu.
Người mà nàng nói tên là Chu Vân.
Chu Vân chính là chủ hiệu buôn Ưng Ký, là tổng quản.
Chu Vân năm nay hai mươi tám tuổi. Ba năm trước Bốc Ưng đã mang công việc buôn bán của Ưng Ký giao cho Chu Vân.
Một người ba mươi lăm tuổi đưa thăng lên vị trí cao như vậy không phải là chuyện dễ dàng, cũng không phải là may mắn.
Chu Vân trẻ tuổi, thành thực, cuộc sống giản dị, làm tròn bổn phận, ăn nói ngắn gọn.
Tuy cho đến giờ vẫn còn độc thân, nhưng xưa nay không gần tửu sắc.
Bốc Ưng tín nhiệm Chu Vân, Chu Vân xưa nay chưa bao giờ khiến người khác phải thất vọng.
Chu Vân cũng không để cho Tiểu Phương thất vọng.
Với thái độ thành khẩn, Chu Vân mời Tiểu Phương dùng trà bơ. Hiệu buôn mà Chu Vân kinh doanh giản dị qui củ sạch sẽ thoáng rộng.
Chu Vân nói với Tiểu Phương:
- Tại hạ ngụ Ở phía sau, chỉ cần các hạ rảnh rỗi, mọi lúc đều có thể đến tìm tại hạ.
Chu Vân nói tiếp:
- Tại hạ mọi ngày đều có mặt, ngày đêm đều có mặt.
Dương Quang kéo tay Chu Vân, giống như kéo tay Bốc Ưng hay Tiểu Phương:
- Chu Vân bình thường không uống rượu, nhưng nếu huynh nhất định muốn Chu huynh uống, thì Chu huynh sẽ không say trước huynh đâu.
Nụ cười của nàng như ánh mặt trời:
- Thế nhưng huynh muốn tìm nữ nhân, thì Chu huynh lại không có cách.
Nàng không xem chuyện "tìm nữ nhân" như là một chuyện làm mất mặt người khác, nàng chỉ vào chính lỗ mũi của mình, nói tiếp:
- Huynh muốn tìm nữ nhân thì đến cầu muội đây, nữ nhân mà muội tìm cho huynh bảo đảm sẽ dịu dàng xinh đẹp hơn các nữ nhân mà huynh đã thấy trước đây.
Nàng là một nữ nhân không thuộc về bất cứ một ai cả.
Nàng là Dương Quang là ánh sáng mặt trời.
Mà ánh sáng mặt trời thuộc về mọi người, không ai có thể độc chiếm.
"Còn Ba Oa?" Tiểu Phương đột nhiên đứng dây:
- Nàng bây giờ có thể dẫn ta đi kiếm hay không?
- Bây giờ ư? Dương Quang hơi kinh ngạc nói:
- Bây giờ chàng muốn đi tìm nữ nhân ư?
- Không những muốn kiếm nữ nhân, mà còn muốn uống rượu.

Nơi đây là thánh địa, thánh địa thì cũng giống như những nơi khác, cũng có cấm địa, cũng có nơi tăm tối, có rượu, có nữ nhân.
Tiểu Phương đôït nhiên phát hiện nữ nhân này rất giống Ba Oa, một nữ nhân gầy ốm, lặng lẽ.
Bây giờ chàng đã say rồi.
Một con người say ở thánh địa cũng không có gì khác khi say ở nơi khác.
Tiểu Phương từ trong phố đó đi ra, chỉ cảm thấy đầu đau, khát khô, uể oải. Cảm giác này không khác gì với lúc tỉnh dậy sau khi say ở nơi khác.
Ánh sáng mặt trời đang chiếu trên một mảng tường, ánh sáng màu vàng, không phải màu lam.
Một tiểu hài tử y phục lam lũ, mặt mũi bẩn thỉu tóc tai bù xù, trong tay bê một cái hộp sắt, quì ở dưới góc tường, cúi đầu nhìn xuống chiếc hộp trước mặt, tụ tinh hội thần mà nhìn, dường như trên thế gian không có gì lý thú hơn các thứ trong chiếc hộp này.
Trên thế gian vốn đầy tràn rất nhiều chuyện vô vị buồn chán, trong lòng Tiểu Phương bây giờ cũng rất vô vị buồn chán.
Một con người buồn chán làm một chuyện vô vị cả đêm, tâm tình thường là như vậy.
Tiểu Phương đột nhiên muốn đi xem trong chiếc hộp này đựng cái gì.
Trong chiếc hộp là trùng, đầy trùng.
Tiểu Phương chợt hỏi:
- Trùng gì vậy?
- Không phải trùng!
Tiểu Phương thoáng kinh ngạc:
- Không phải trùng thì là gì?
- Trong mắt các hạ là trùng, nhưng trong mắt bằng hữu của tại hạ, thì lại là một bữa ăn ngon.
Tiểu đồng ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Phương, mặt tuy rất dơ nhưng đôi mắt to đen lại rất lanh lợi:
- Vì bằng hữu của tại hạ không phải là người mà là chim.
Tiểu Phương cười, chợt cảm thấy tiểu hài tử này rất lý thú, lời nói cũng rất là lý thú.
Chàng cố ý hỏi:
- Ngươi rõ ràng là một con người, sao lại kết bằng hữu với chim?
- Vì không có ai muốn kết bằng hữu với tại hạ cả, chỉ có chim chịu kết bằng hữu với tại hạ.
Tiểu hài tử tiếp:
- Có bằng hữu còn hơn là không có bằng hữu.
Tiểu đồng này rõ ràng là một tiểu hài tử, nhưng lời hắn nói lại không giống một tiểu hài tử.
Lời hắn nói đã khiến cho Tiểu Phương cảm xúc rất mạnh.
- Không sai. Có bằng hữu đích xác là tốt hơn không có bằng hữu.
Tiểu Phương khẽ thở dài nói:
- Bằng hữu là chim nhiều khi còn tốt hơn bằng hữu là người.
.. Vì người biết lừa người, hại người, còn chim không như thế.
Tiểu Phương đã chuẩn bị bỏ đi, chàng không muốn để cho tiểu hài tử ngây thơ này biết quá nhiều quỉ kế của nhân tâm.
Tiểu hài tử lại hỏi:
- Còn các hạ? Các hạ đối xử với bằng hữu có tốt không?
Câu hỏi này rất kỳ quái, tiểu hài tử hỏi tiếp:
- Nếu các hạ có bằng hữu muốn các hạ giúp, muốn các hạ đi gặp y, thì các hạ có chịu đi hay không?
Tiểu Phương quay đầu lại, nhìn tiểu hài tử nói:
- Nếu ta chịu đi thì thế nào nào?
- Nếu các hạ chịu đi thì bây giờ đi với tại hạ.
- Đi với ngươi? Tiểu Phương hỏi:
- Tại sao phải đi với ngươi?
- Vì tại hạ là người mà vị bằng hữu đó của các hạ kêu đến tìm các hạ.
Tiểu hài tử nói:
- Tại hạ đã ở đây đợi các hạ một đêm.
Tiểu Phương càng kinh ngạc:
- Ngươi biết ta là ai ư?
- Tại hạ đương nhiên biết. Các hạ họ Phương, mọi người đều gọi các hạ là Tiểu Phương lợi hại!
- Bằng hữu đó của ta là ai?
- Tại hạ không thể nói.
- Tại sao?
- Vì người đó muốn tại hạ giữ bí mật, tại hạ đã đáp ứng. Cho dù các hạ có giết tại hạ, tại hạ cũng không nói ra.
Lòng hiếu kỳ của Tiểu Phương rõ ràng đã bị khơi dậy.
Một hộp trùng, một tiểu hài tử, một bằng hữu của chàng cần sự giúp đỡ. Một bí mật thà chết chứ không thể nói ra.
Chàng chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này lại có liên quan với nhau, chàng nghĩ không ra trong chuyện này có quan hệ gì.
- Được. Tiểu Phương đột nhiên quyết định.
- Ta đi với ngươi, đi bây giờ!
Tiểu hài tử đưa đôi mắt to đen nhìn chằm chằm chàng một hồi:
- Tại hạ có thể giữ bí mật cho bằng hữu của các hạ, còn các hạ?
Tiểu hài tử hỏi tiếp Tiểu Phương:
- Các hạ có thể giữ bí mật cho bằng hữu được không?
Tiểu Phương gật đầu.
Tiểu hài tử đột nhiên gượng dậy, dùng một bàn tay dơ bẩn nắm lấy tay của Tiểu Phương:
- Các hạ đi với tại hạ.
Tiếng chuông nơi xa xa vang lên, từng lời hát tiếng Phạn theo gió vang đến, đỉnh nhọn của bảo tháp lấp lánh ánh vàng dưới vầng thái dương.
Vầng thái dương trong xanh, ánh thái dương diễm lệ. Một cảnh tượng đầy vẻ thần thánh trang nghiêm.
Trong hẻm nhỏ dơ bẩn, chen chúc đầy những kẻ hạ tiện khốn cùng, thần phật của bọn họ dường như không nghe thấy tiếng khẩn cầu của bọn họ, không đoái hoài gì đến bọn họ.
Nhưng bọn họ không bao igờ ca thán.
Tiểu hài tử kéo tay Tiểu Phương đi xuyên qua đám người, đi xuyên qua con hẻm, đi đến một ngôi chùa to lớn tráng lệ.
- Nơi đây là gì?
- Là Đại Chiêu tự!
Đến Đại Chiêu tự để làm gì? Bằng hữu thần bí đó đang ở Đại Chiêu tự đợi chàng ư?
Tiểu hài tử dường như cố ý không để cho Tiểu Phương hỏi gì thêm, mau chóng chen qua đám khách thập phương.
Hắn rõ ràng là một tiểu hài tử, nhưng hành động thì không giống một tiểu hài tử gì cả.
Chùa tráng lệ, nhưng ánh sáng không khí u ám, mấy ngàn cây nến và những ngọn đèn đồng xanh dùng dầu bơ làm nhiên liệu đang lấp lánh trong gió những ngọn lửa thần bí.
Vách tường chùa cao vút, có vô số tượng thần to lớn vẻ mặt dữ dằn, trong ánh nến bập bùng, cũng trở nên bí hiểm đáng sợ.
Có lẽ chính sức mạnh này đã câu nhiếp toàn bộ tâm thần con người, khiến con người hoàn toàn quên đi tự ngã. Thậm chí ở dưới chân một số hương khách còn kéo lê gông cùm, đang bò ở trên phật đường.
Tiểu Phương hiểu rõ hành vi này của bọn họ. Trên thế gian có rất nhiều người muốn mượn nỗi đau của nhục thể để tiêu trừ những dằn vặt đau đớn trong tâm hồn.
Bản thân chàng cũng mơ hồ chìm vào trog cái cảm giác như thật như ảo, hư vô huyền ảo.
Chàng đột nhiên hiểu rõ sự thần kỳ vĩ đại của sức mạnh tôn giáo.
Trong không khí nồng nặc mùi vị sữa chua và đèn cầy, trong gió vang vọng tiếng chũm chọe trống chuông lửa đèn trong bóng tối trầm uất lắc lư, tiếng kinh chú thấp trầm mau nhanh vang lên tiếp nối tiếng cầu khẩn Phật Tổ.
Tiểu hài tử đột nhiên dừng lại, dừng lại trước một hang đá hình vòm ở vách tường phải.
Trong hang đá có một bức tranh trên tường màu sắc tươi diễm nhưng đầy đe dọa, hình vẽ là một La Sát quỉ nữ dữ dằn, đang mút hút tủy não của một phàm nhân.
Bức tranh tinh tế tỉ mỉ, sống động trông như thật. Tiểu Phương tuy biết đấy chẳng qua chỉ là một bức tranh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không dễ chịu.
Tiểu hài tử đột nhiên lại hỏi:
- Các hạ có biết người này là ai không? La Sát quỉ nữ tại sao lại hút tủy não của người này?
Tiểu Phương không biết.
- Vì người này là một con người không thủ tín.
Tiểu hài tử nói:
- Người này đáp ứng giữ bí mật cho bằng hữu, nhưng không làm được.
Tiểu Phương gượng cười:
- Ngươi dường như không tin tưởng ta lắm?
- Bọn ta vẫn không phải là bằng hữu, tại hạ không thể tin các hạ được.
Đôi mắt tiểu hài tử lóe lên vẻ láu lỉnh:
- Các hạ muốn tại hạ dẫn đi, thì nhất định phải lập một lời thề ở đây trước. Nếu các hạ làm trái lời thề suốt đời sẽ giống như con người này vậy, bị La Sát quỉ nữ giày vò đày đọa.
Vị bằng hữu này tóm lại là ai, tại sao hành tung lại bí hiểm như vậy?
Tiểu Phương lập lời thề độc.
Chàng không sợ sự báo ứng của thần quỉ, chàng chưa bao giờ bán đứng một người nào cả. Suốt đời chàng, người duy nhất mà chàng có lỗi đó là bản thân mình.
Tiểu hài tử cười thật sự:
- Các hạ quả nhiên là người tốt!
Hắn lại kéo Tiểu Phương nói:
- Bây giờ tại hạ mới thật sự dẫn các hạ đi.
- Đi đâu?
- Đến Điểu ốc!
Tiểu hài tử nói:
- Bằng hữu của các hạ và bằng hữu của tại hạ đều ở đó.
Điểu ốc là một cái nhà gỗ kỳ dị, kiến tạo trên một mỏm núi đá nhô lên, giữa mấy cái cây to lớn.
Xung quanh nhà gỗ đều có lan can, mái phòng duỗi ra bên ngoài như cánh chim, dưới mái treo đầy những lồng chim.
Trong những chiếc lồng chim tinh xảo, tiếng chim líu lo ríu rít, có những loại chim Tiểu Phương không những không biết tên, ngay nhìn cũng chưa từng nhìn thấy.
- Những chiếc lồng chim này đều là tại hạ làm cả.
Đôi mắt tiểu hài tử lóe sáng tỏ ra rất tự hào:
- Các hạ có nhìn thấy ra những con chim đó có điểm gì đặc biệt hay không?
Tiểu Phương đã nhìn thấy, những chiếc lồng chim này tuy đều có cửa, nhưng đều mở ra cả.
- Tại hạ không muốn nhốt bọn chúng ở trong lồng như tù phạm, chỉ cần bọn chúng cao hứng, mọi lúc đều có thể bay đi. Tiểu hài tử nói:
- Nhưng bay đi rồi sẽ quay về.
Khuôn mặt dơ bẩn của tiểu hài tử nở ra một nụ cười tươi tắn:
- Vì bọn chúng cũng biết tại hạ là bằng hữu của bọn chúng.
Tiểu Phương nhịn không được hỏi:
- Còn bằng hữu của ta đâu?
Tiểu hài tử chỉ một cánh cửa gỗ rất hẹp nói:
- Bằng hữu của các hạ Ở trong đó đó!
Căn nhà gỗ rộng lớn, các ván gỗ trên tường đều đã rất cũ kỹ, có cái thậm chí đã khô nứt.
Rõ ràng là một ngôi nhà xưa cũ đã lâu năm được xây dựng trước khi tiểu hài tử ra đời lâu lắm rồi.
Trong ngôi nhà rộng lớn, chỉ có một chiếc bàn gỗ thấp, một lò lửa lớn và một người.
Trên lò lửa có một cái giá sắt nướng mực ăn, người đó đang ngồi ở dưới đất, lưng quay về phía cửa.
Bóng lưng của người này rất ốm, hai vai nghiêng xuôi, toát lên vẻ trầm lặng tịch mặc, mơ hồ như không có ai có thể làm kinh động hay gây chú ý được người này.
Nếu là người của giang hồ có kinh nghiệm phong phú thì từ phía sau lưng một con người có thể nhìn thấy ra được rất nhiều chuyện.
Kinh nghiệm của Tiểu Phương tuy không phải là nhiều, nhưng vừa nhiền thấy lưng của người này liền lập tức xác định được ngay một chuyện.
Chàng chưa bao giờ nhìn thấy người này, càng không quen biết y.
Vì vậy người này chắc chắn không phải là bằng hữu của chàng.
Không ai kết giao bằng hữu với một người mà bản thân mình chưa bao giờ gặp gỡ.
Người này tóm lại là ai? Sao lại mạo xưng là bằng hữu của Tiểu Phương? Sao lại muốn một tiểu hài tử dẫn Tiểu Phương lại gặp y?
Tiểu Phương đứng lại.
Lúc chàng di chuẩn thì nhanh nhạn linh mẫn, vừa đứng lại thì ổn vững ngay, giống như một thạch trụ cắm chặt vào mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận