Chẳng lẽ lại không phải?
Dương Quang nói:
- Đương nhiên là không. Muội còn cho rằng chính huynh đã ra tay.
Tiểu Phương càng ngạc nhiên hơn. Bởi vì chàng biết rõ hai người này tuyệt đối không chết trong tay mình.
Dương Quang lại hỏi:
- Vậy không phải do huynh đã giết họ?
- Không phải.
- Néu không phải huynh giết, cũng không phải muội giết vậy thật ra là ai?
Sắc mặc người chết tím đen, xem ra dường như là bị trúng độc. Vậy ai đã hạ độc?
Hạ độc vào lúc nào? Tại sao lại hạ độc giết họ? Có phải là vì muốn giúp Tiểu Phương và Dương Quang thoát khỏi nguy hiểm lần này hay không? Tại sao trong đoàn không có ai ra tay giúp họ?
Đương nhiên những câu hỏi này, hai người họ không sao trả lời được.
Tiểu Phương và Dương Quang còn đang ngạc nhiên, thì từ sau các mỏm đá hai bên vách núi xuất hiện bốn năm chục người.
Những người này trên tay đều có cầm cung tên. Trong số bọn họ gồm có đủ loại người. Người Tây Tạng, người Hán và có cả người dân tộc Mèo. Cung tên bọn họ sử dụng cũng đủ kiểu và kích cỡ.
Không ai có thể phân biệt được các loại tên bọn họ sử dụng, nhưng bất kỳ ai cũng đều có thể nhìn ra, mỗi loại ten của họ cũng đều có thể giết người.
Ở đây địa thế hiểm trở, nếu như có người hạ lệnh, tất cả cung tên đồng loạt bắn ra.
Lúc ấy cho dù có là tuyệt thế cao thủ như Bốc Ưng, cũng khó bề mà thoát được.
Tiểu Phương lập tức chùng lòng xuống. Bời vì chàng đã nhìn ra được, cơ hội của chàng và Dương Quang lần này thật là mỏng manh.
Bốn bề vẫn im lặng không một tiếng người, và bọn họ dường như cũng đang chờ đợi.
Bọn họ đang chờ đợi gì?
Không cần phải đợi lâu, Tiểu Phương đã biết được câu trả lời.
Bọn họ đang chờ đợi Hoa Bất La.
Hoa Bất La đứng trên một mỏm đá ca nhất. Hắn dùng cặp mắt sắc lạnh nhìn Tiểu Phương và Dương Quang, giống như mèo nhìn chuột.
Hai người họ biết được lần này khó bề thoát thân.
Tiểu Phương chỉ còn biết gượng cười.
Chàng không thể nào ngờ rằng Hoa Bất La cũng là người của Lữ Tam. Ban Sát Ba Ná xưa nay làm việc hết sức thận trọng. Tuyệt đối không bao giờ có chuyện chưa điều tra rõ đối phương, mà đã đưa họ đến gặp người này.
Hoa Bất La bỗng nhiên lên tiếng:
- Bây giờ hai người còn gì để nói không?
- Không có.
- Vậy thì hai người hãy ngoan ngoãn theo ta trở về nhà.
Tiểu Phương vờ không biết hỏi lại:
- Trở về nhà? Trở về nhà ai?
- Đương nhiên là nhà của các ngươi.
Hoa Bất La cười vẻ đắc ý:
- Bây giờ chắc hai ngươi đã biết câu "ra ngoài không phải dễ, chi bằng quay trở về là tốt nhất".
Tiểu Phương càng ngạc nhiên hơn.
Quả thật chàng không hiểu Hoa Bất La muốn nói gì, và hiện tại bọn họ cũng không có nhà.
Tiểu Phương không hiểu, Dương Quang cũng không hiểu. Cả hai đều không biết phải trả lời như thế nào, nên chỉ còn cách là im lặng.
Có khi "im lặng" chính là "đồng ý cho nên Hoa Bất La càng cười đắc ý hơn:
- Ta biết hai ngươi nhất định sẽ không chịu nghe lời. Có điều xưa nay ta hành sự đặc biệt cẩn thận. Nên ta có chút không yên tâm đối với các ngươi.
Hoa Bất La cố ý suy nghĩ một hồi rồi mới nói tiếp:
- Nếu như hai ngươi chịu trói hai tay hai chân các ngươi lại, như vậy ta mới yên tâm.
Hắn ta lại nhấn mạnh:
- Các ngươi nên nhớ phải trói thật chặt. Mắt của ta đặc biệt tốt, hai ngươi đừng hòng có hy vọng gạt được ta.
Tiểu Phương cố ý hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó đương nhiên là ta sẽ đưa hai ngươi trở về nhà.
Hoa Bất La đột nhiên sa sầm nét mặt:
- Nếu như ta đếm tới ba, mà hai ngươi vẫn còn chưa chịu tự trói, thế thì ta đành phải đưa xác hai ngươi trở về vậy.
Hoa Bất La quả thật bắt đầu đếm.
Tuy sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt đang nở nụ cười tàn khốc.
Tiểu Phương đã nhìn ra hắn ta hoàn toàn không muốn bọn họ tự ra tay và càng không muốn đưa bọn họ trở về.
Hoa Bất La đếm thật chậm, bởi vì hắn biết bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu tự trói tay chân mình.
- Một, hai... Vừa mới đếm đến hai, thì đã nghe thấy tiếng "phụt", một loạt tên cùng lúc bắn ra.
Một tiếng "keng" khô khốc vang lên, ba ngọn tên đồng thời đổi hướng bay về phía vách núi đối diện, cùng lúc lửa bắn ra tung tóe.
Một bóng người đột nhiên từ trên cao rơi xuống giữa đường đi, đầu vỡ nát. Nhưng hắn ta không hề kêu la thảm thiết, bởi lẽ hắn đã chết trước khi rơi xuống đất.
Tiếng kêu la quái dị kia phát ra sau khi bóng đen rơi xuống đât và là tiếng kêu la của người khác.
Trên vách núi đột nhiên có ánh kiếm lóe lên.
Kiếm quang lướt nhanh như tia chớp, những tiếng kêu thảm thiết phát ra không ngớt. Những tên xạ tiễn ẩn nấp bên trên vách núi lần lượt rơi xuống đất.
Dương Quang giọng thất thanh kêu lên:
- Ban Sát Ba Ná!
Kẻ đến cứu họ đương nhiên là Ban Sát Ba Ná, vì ngoài Ban Sát Ba Ná ra còn có ai nữa chứ?
Hoa Bất La thấy tình hình như vậy liền biến sắc. Lúc này Tiểu Phương cũng đã phóng lên phía trên nhanh như cơn lốc.
Hoa Bất La quát lớn một tiếng, vung đôi tay chém mạnh về phía Tiểu Phương như hai ngọn búa.
Tiểu Phương chỉ còn có cách lùi ra sau né tránh. Sau khi tung ra các đòn tần công liên tiếp, Hoa Bất La không những chiếm được lợi thế mà còn chiếm được ưu thế về địa hình.
Những tên xạ tiễn mai phục hai bên vách núi vẫn chưa chết hết, cho nên vẫn còn có tên bắn ra và dường như Dương Quang đã trúng một mũi tên.
Tiểu Phương đã phóng lên trên lần thứ tư, nhưng đều bị song thủ của Hoa Bất La đánh bật trở xuống.
Đúng ngay lúc ấy, sắc mặt Hoa Bất La chợt trắng bệch như tử thi. Hắn ta gục đầu nhìn vào ngực mình, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và hoảng sợ.
Tiểu Phương cũng đang nhìn vào ngực hắn, sắc mặt không khỏi ngạc nhiên. Bởi vì trong ngực hắn không ngờ có một vật ló ra.
Một vật phát sáng.
Hóa ra đó là đầu mũi kiếm.
Một lưỡi kiếm đâm từ phía sau lưng Hoa Bất La ra trước ngực.
Mũi kiếm vẫn còn đang nhỏ máu xuống đất.
Hoa Bất La từ từ ngã xuống.
Đứng phía sau Hoa Bất La là một người, trong tay đang cầm thanh trường kiếm.
Chính người này đã hạ sát những tay xạ tiễn lúc nãy và cũng chính người này đã đâm một kiếm xuyên tim Hoa Bất La.
Nhưng người này không phải là Ban Sát Ba Ná.
Thanh trường kiếm trong tay người này không ngờ lại là thanh Quỉ Nhãn của Tiểu Phương.
Vậy người này là ai?
Ngoài Ban Sát Ba Ná ra còn có ai có thể đến cứu Tiểu Phương và Dương Quang chứ?
Tại sao trong tay người này lại có thanh Quỉ Nhãn của Tiểu Phương?
Là Bốc Ưng?
Có phải cuối cùng Bốc Ưng cũng xuất hiện?
Khi còn chưa thấy rõ mặt người này, Tiểu Phương quả thật đã nghĩ như vậy.
Nhưng đáng tiếc lần này chàng đã nghĩ sai.
Người này không phải là Ban Sát Ba Ná, đồng thời cũng không phải là Bốc Ưng, mà là một người mà chàng không bao giờ ngờ đến.
Người này không ngờ lại là Triệu Quần. Là kẻ có dáng dấp bên ngoài thật hiền lành, ngay cả việc đưa hai mươi lăm lượng bạc tiền lệ phí, cũng không kiềm chế chủ hiệu Hồ Đại khẩn trương đã phát run lên.
Nhưng hiện giờ tay hắn vững như bàn thạch.
Thanh kiếm Triệu Quần đang cầm trong tay chính là thanh Quỉ Nhãn của Tiểu Phương.
Lúc này Triệu Quần không còn là một người có dáng vẻ bên ngoài hiền lành, mà toàn thân gã phát ra toàn là sát khí.
Tiểu Phương lên tiếng hỏi:
- Thật ra ngươi là ai?
Triệu Quần chậm rãi đáp:
- Là một kẻ giết người, đồng thời cũng là một kẻ cứu người. Kẻ bị giết là người khác còn kẻ được cứu là ngươi.
- Tại sao ngươi lại cứu ta?
- Bời vì kẻ mà bọn chúng muốn giế không phải là ngươi và ngươi vốn là người không đáng chết.
Tiểu Phương lại hỏi:
- Thế người mà bọn chúng muốn giết là ai?
- Là ta!
Câu trả lời của Triệu Quần không khỏi khiến Tiểu Phương giật mình:
- Người mà bọn chúng vốn muốn gết chính là ta.
Tiểu Phương nghe vô cùng sửng sốt.
Chàng còn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng Triệu Quần đã xoay lưng bước đi.
- Ngươi hãy đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi uống rượu, ta biết gần đây có một nơi có rượu rất ngon.
- Nhưng bây giờ dường như không phải là lúc uống rượu.
- Bây giờ chính là lúc nên uống rượu.
- Tại sao?
- Vì ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi ta và ta cũng có rất nhiều việc muốn nói.
Nhưng có nhiều vấn đề, sau khi uống rượu vào ta mới có thể nói ra được.
*** Triệu Quần dẫn Tiểu Phương đến một sơn thôn nhỏ, cách đấy vài dặm đường núi.
Chủ nhà đem ra cho họ một hũ rượu, sau đó dùng phương ngôn nói vài câu gì đó với Triệu Quần, rồi tất cả mọi người ra khỏi nhà, nhường lại ba gian thạch thất cho khách quí của họ.
Tiểu Phương không nhịn được liền hỏi:
- Vừa rồi hắn ta nói những gì?
- Hắn nói rượu này tên gọi là Phủ đầu, chỉ có nam tử hán mới được uống.
Triệu Quần mỉm cười nói tiếp:
- Hắn nói hắn biết chúng ta đều là nam tử hán, cho nên mới đem loại rượu này ra.
Vậy ngươi có hiểu ý của hắn không?
Tiểu Phương đáp:
- Ý hắn muốn nói, khi trả tiền hy vọng chúng ta cũng giống như là một nam tử hán.
Dương Quang đã bị trúng tên. Nơi trúng tên là nơi mà nam nhân không thể nhìn được.
Triệu Hồ thị đưa Dương Quang vào gian nhà trong băng bó vết thương. Tuy đau đớn đến toát cả mồ hôi, nhưng Dương Quang vẫn không hề bỏ sót những câu đối thoại giữa Tiểu Phương và Triệu Quần ở gian nhà phía ngoài.
Sau khi uống hết ba chén, Tiểu Phương mới lên tiếng hỏi Triệu Quần:
- Ngươi nói người mà bọn chúng muốn giết chính là ngươi?
- Không sai!
- Ngươi biết bọn chúng?
- Có một số là người của Lữ Tam, Hoa Bất La cũng đã nhận bạc của Lữ Tam. Cho nên sáng sớm hôm nay liền đi báo tin và dẫn người của Lữ Tam đến.
- Dẫn bọn chúng đến giết ngươi? Tại sao lại phải giết ngươi?
Triệu Quần trả lời rất thản nhiên:
- Bởi vì ta vốn cũng là người của Lữ Tam. Hơn nữa còn là một người mà Lữ Tam vô cùng tín nhiệm. Nhưng ngược lại ta đã cướp đi một nữ nhân mà hắn ta vô cùng sủng ái.
Cuối cùng Tiểu Phương dần dần đã hiểu.
Một nữ nhân. Đương nhiên người đó chính là Triệu Hồ thị. Y thị vốn là một báu vật hiếm thay và Tiểu Phương có thể nghĩ ra được rất nhiều lý do, tại sao Lữ Tam không chịu buông bỏ ả.
Triệu Quần bất chấp tất cả mọi nguy hiểm, để cùng y thị bỏ trốn đương nhiên cũng là vì những lý do này. Tiểu Phương tin rằng có rất nhiều nam nhân sẽ vì y thị mà làm vậy.
Huống hồ bọn họ vốn cũng tương đối đẹp đôi. Ít ra thì đẹp đôi hơn so với Lữ Tam cùng Triệu Hồ thị.
Về điểm này Tiểu Phương có thể tha thứ cho họ.
Triệu Quần nhìn chàng có vẻ áy náy nói:
- Thật ra ta vốn không có ý muốn liên lụy đến hai người. Nhưng ta biết Lữ Tam nhất định đã mua chuộc Hoa Bất La và đã hoài nghi bọn ta sẽ trà trộn trong thương dội này.
- Cho nên ngươi đã cố ý đem chiếc Kim Thủ kia nhét vào trong túi hành lý của bọn ta, để Hoa Bất La hoài nghi bọn ta?
- Nhưng ta hoàn toàn không có ý muốn hại ngươi.
- Không có?
- Ta làm vậy chẳng qua vì muốn bọn chúng chuyển mục tiêu về phía ngươi nhờ vậy ta mới có cơ hội ra tay đối phó với chúng.
Về điểm này Tiểu Phương không thể nào không thừa nhận. Cách làm này của Triệu Quần quả là rất thông minh.
Triệu Quần lại giải thích:
- Ngay từ đầu ta đã không muốn hai người bị hại, cho nên bọn ta mới giết Tiền Thông và Tiền Minh giúp hai người.
- Tiền Thông và Tiền Minh? Bọn họ chính là hai người ngồi cùng xe với bọn ta trong ngày hôm nay phải không?
- Chính là bọn chúng.
Triệu Quần nói:
- Bọn chúng đều là thuộc hạ của Tam Bảo đường. Hai cha con họ đều tinh thông ám khí, hơn nữa ám khí của họ đều là loại kịch độc. Bởi vậy bọn ta cũng dùng cách giống như vậy đối phó lại bọn chúng.
- Cách giống như vậy?
- Nghĩa là lấy độc trị độc. Chính vì bọn chúng là hạng người như vậy, nên Tô Tô mới ra tay.
Tô Tô đương nhiên chính là Triệu Hồ thị. Tiểu Phương thật không thể nào ngờ rằng kẻ hạ độc lại là y thị.
Tiểu Phương lại hỏi:
- Tô Tô cô nương hạ độc lúc nào và làm thế nào để hạ độc?
Triệu Quần đáp:
- Chính là lúc trưa hôm nay khi cùng chúng đổi xe. Bọn ta cũng chia cho chúng một ít thức ăn và bọn họ đã ăn.
Triệu Quần hơi mỉm cười nói tiếp:
- Thức ăn mà bọn ta chuẩn bị sẵn mang theo trên đường đi có rất nhiều loại, loai mà bọn chúng ăn là có độc. Tô Tô cũng đã đoán chắc, nhất định sau khi vào khu vựa núi hiểm trở chúng sẽ ra tay. Bởi vậy nàng đã dự liệu thời gian phát tác của độc tính.
Tiểu Phương không sau nén được một tiếng thở dài:
- Tô Tô cô nương tính toán thật chính xác. Về phương diện này có thể nói nàng là một cao thủ.
Giọng nói Triệu Quần đầy vẻ kiêu ngạo:
- Kỳ thật bất luận về phương diện nào, nàng cũng đều có thể được xem như là một cao thủ.
Triệu Quần rất tự hào về nữ nhân của mình. Và Tô Tô quả thật cũng là một nữ nhân đáng để cho người khác tự hào.
Nhưng một nam nhân có được một nữ nhân như vậy, có thật là một điều hạnh phúc hay không?
Tiểu Phương hy vọng cho họ được hạnh púc.
Trên thế gian này đã có rất nhiều chuyện bi thảm, huống hồ họ lại là những người tốt. Đang trong tình huống như vầy mà họ vẫn còn không muốn người khác bị tổn hại.
Tiểu Phương rất muốn hỏi Triệu Quần có biết chàng là ai hay không?
Nhưng chàng đã không hỏi.
Thanh "Quỉ Nhãn" vẫn lủng lẳng ở thắt lưng Triệu Quần, nhưng chàng cũng không hỏi từ đâu mà hắn ta có được, thậm chí ngay cả nhìn chàng cũng không nhìn. Bởi vì chàng hiểu rằng trong cuộc đời mình vốn có rất nhiều thứ đáng quí hơn một thanh bảo kiếm rất nhiều.
Lúc này Triệu Quần đã có vẻ hơi say và hai mắt cũng đã hơi đỏ.
Triệu Quần nhìn chằm chằm Tiểu Phương:
- Ta biết tên thật của ngươi nhất định không phải Miêu Xương, cũng như ngươi biết rõ tên thật của ta nhất định không phải là Triệu Quần. Thế nhưng ta vẫn không hỏi ngươi là ai?
Tiểu Phương hơi thấp giọng:
- Ta cũng không có hỏi, chúng ta đều là kẻ nam người bắc, may mắn lắm mới được trùng phùng. Đến ngày mai mỗi người lại một phương, như vậy đôi bên hà tất phải biết nhau quá nhiều.
- Đây có phải là vì trong lòng ngươi có quá nhiều điều đau khổ và bí mật mà không muốn để cho người khác biết?
Tiểu Phương từ chối trả lời câu hỏi này.
Triệu Quần đột nhiên buông một tiếng thở dài:
- Kỳ thật ta cảm thấy ngươi nói cũng rất đúng. Có một số chuyện không nên biết là tốt nhất.
Triệu Quần lại thở dài:
- Chỉ đáng tiếc ta biết được một điều.
- Là điều gì?
- Khi ở trong núi bọn chúng ép ngươi phải trở về nhà, lúc ấy đương nhiên ngươi đã biết bọn chúng tìm sai người. Thế tại sao ngươi không nói với bọn chúng?
Không đợi cho Tiểu Phương trả lời, Triệu Quần đã trả lời thay chàng:
- Ngươi không nói gì bởi vì ngươi cũng là người mà bọn chúng đang muốn tìm.
Tiểu Phương im lặng không nói.
Trung chung vẫn còn rượu, Triệu Quần dưa chung lên uống cạn, từ từ đặt chung xuống, rồi đột ngột rút kiếm ra.
Thanh Quỉ Nhãn lập tức phát ra một luồng tia sáng lạnh.
Triệu Quần vuốt nhẹ lưỡi kiếm nói:
- Ngươi cũng luyện kiếm, chắc ngươi nhìn ra đây là một cây kiếm tốt.
Tiểu Phương trả lời:
- Quả là một thanh kiếm tốt!
- Không những là kiếm tốt, hơn nữa còn là một linh kiếm. Tên của nó là Quỉ Nhãn.
- Thật sao?
- Thanh kiếm này vốn không phải của ta. Cách đây năm ngày vẫn còn không phải.
Triệu Quần đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Phương hỏ:
- Tại sao ngươi không hỏi thanh kiếm này từ đâu ta có?
Tiểu Phương liền hỏi:
- Vậy thanh kiếm này ngươi có được từ đâu?
- Là từ trên thân một người chết. Chủ nhân của nó họ Phương, là kẻ thù bất cộng đái thiên của Lữ Tam. Ta cũng là một trong những người được Lữ Tam phái đi vây bắt gã họ Phương kia.
Triệu Quần chậm rãi kể tiếp:
- Khi ấy ta đã thương lượng cùng với Tô Tô, nhân cơ hội hành động lần này thoát ly khỏi Lữ Tam. Vì vậy ta mới mang theo thanh bảo kiếm này.
Tiểu Phương im lặng lắng nghe, hoàn toàn không có một chút phản ứng. Giống như chuyện này không hề có liên quan gì đến chàng.
Triệu Quần vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Phương, rồi đột ngột hỏi:
- Ngươi có muốn ta hoàn trả thanh kiếm này lại cho ngươi hay không?
Tiểu Phương hỏi ngược lại:
- Tại sao phải hoàn trả cho ta?
- Bởi vì ta biết chủ cũ của thanh kiếm kia nhất định chưa chết. Tử thi rơi từ trên vực cao kia nhất định không phải là Tiểu Phương. Bởi vì trên tay người chết không hề có dấu hiệu đã từng luyện qua kiếm pháp. Không những ta có thể nhìn ra điểm này mà người khác cũng có thẻ nhìn ra.
Triệu Quần đột nhiên vung kiếm lên kề ngay cổ Tiểu Phương, gằn từng tiếng:
- Ngươi chính là Tiểu Phương, ta biết ngươi nhất định chính là Tiểu Phương.
Tiểu Phương không hề có một phản ứng.
Mặt chàng vốn đã bị Dương Quang bôi đen nên không nhìn ra sắc mặt chàng có biểu hiện gì.
Nhưng mà mắt chàng không hề chớp.
Triệu Quần đột nhiên cười lớn:
- Quả nhiên là hảo hán.
Cổ tay Triệu Quần bất ngờ phát mạnh, lưỡi kiếm liền nằm gọn vào trong vỏ.
Sau đó Triệu Quần dùng hai tay cầm thanh kiếm đưa đến trước mặt Tiểu Phương:
- Bất luận ngươi là Tiểu Phương cũng tốt, không phải là Tiểu Phương cũng được. Ta đều muốn đem thanh kiếm này tặng lại cho ngươi.
Cuối cùng thì Tiểu Phương cũng lên tiếng hỏi:
- Tại sao?
Bởi vì ngươi là một hảo hán. Chỉ có kẻ anh hùng hảo hán như ngươi mới đáng dùng thanh kiếm này.
Khi nói câu này thái độ Triệu Quần tỏ ra rất thành khẩn, gã thật sự muốn mang thanh Quỉ Nhãn tặng cho Tiểu Phương. Nhưng mà Tiểu Phương không đưa tay ra đón nhận.
Tuy chàng bị nghĩ khí của Triệu Quần làm cho cảm động nhưng chàng vẫn không chịu nhận lại thanh Quỉ Nhãn:
- Bất luận là ta có phải là Tiểu Phương hay không, cũng đều không thể nhận thanh kiếm này.
Triệu Quần liền hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì nếu như ta là Tiểu Phương, ta nhất định sẽ tặng thanh kiếm này cho ngươi.
Cho dù các hạ trả lại cho ta, ta cũng tặng cho các hạ, vậy thì chúng ta hà tất phải tặng qua tặng lại chứ? Còn nếu như không phải là Tiểu Phương, ta dựa vào điều gì bắt các hạ tặng cho ta một báu vật như vậy?
Triệu Quần cũng cười nói:
- Các hạ quả là một nhân vật kỳ quái.
Nói xong Triệu Quần đặt kiếm xuống, đưa tay nâng chung rượu lên nói:
- Ta kính các hạ chung này.
Tiểu Phương còn chưa kịp nâng chung lên, sắc mặt đột nhiên liền biến đổi.
Bởi vì đột nhiên chàng nghe thấy một giọng hát, mà những lời hát này chàng nghe không biết đã bao nhiêu lần:
- Nhi tu thành danh, tửu tu túy. Tửu hậu khuynh tố, trị tâm ngôn.
Tiểu Phương lập tức buông chung rượu xuống, bay nhanh ra ngoài như một mũi tên.
Bất kể là lúc nào, bất luận là vì đâu và không cần biết chàng đang làm gì, chỉ cần nghe thấy lời hát này, chàng sẽ bỏ mặc tất cả để tìm đuổi nơi phát ra tiếng ca đó.
Sơn cốc lạnh lẽo, sơn thôn vắng lặng. Trong thôn có chừng hai ba chục căn nhà, nhưng tất cả các nhà đều đã tắt đèn.
Trên một triền núi ở phía xa, dường như đang có ánh sáng nhấp nháy.
Tiếng hát phát ra chính từ phía ấy.
Phía trên triền núi có một tảng đá thật lớn. Trên tảng đá có một đống lửa đang cháy. Những tiếng kêu tách tách của cây khô phát ra từ đống lửa, hòa với tiếng ca bi thảm tựa như cõi lòng người tan nát.
Có một người đang ngồi bên cạnh đống lửa. Bình rượu trong tay người kia đã cạn và tiếng ca cũng đã dứt.
Nhìn đống lửa và nhìn người ngồi bên đống lửa, trong lòng Tiểu Phương không khỏi nóng như lửa đốt.
Người vẫn chưa say nhưng rượu đã cạn. Đêm dài dằng dặc, không biết phải trải qua như thế nào đây?
Đã có nhiều năm Tiểu Phương chưa hề rơi lệ. Nhưng trong khoảnh khắc này, mắt chàng tự nhiên vô cùng nóng rát.
Lúc bấy giờ Dương Quang cũng đã đuổi theo kịp Tiểu Phương, nàng xiết chặt tay chàng.
Giọng nàng run run không còn đủ bình tĩnh:
- Là Bốc Ưng? Có đúng là Bốc Ưng không?