Sa Trường Lỗ Ái

Y nhanh chóng nhảy khỏi giường, hướng ra bên ngoài kêu lớn: “Người đâu!! Truyền quân y!! Nhanh lên!!”

Binh sĩ bên ngoài kinh hoảng đáp lại, chạy nhanh ra ngoài, xem ra cũng bị thanh âm kinh hoảng của y dọa cho khiếp sợ. Dịch Trấn Phong trần trụi đứng trước cửa doanh trướng, nhìn thân hình người nọ trên giường mà sợ run, thân thể tái nhợt như vậy, lạnh băng như vậy mà vẫn cứng cỏi quật cường đến nhường ấy, y muốn có được hắn, vốn tưởng rằng đêm nay y sẽ không buông hắn ra nhưng không tưởng tượng được mọi chuyện lại ra nông nỗi như thế này.

Y đột nhiên ý thức được rằng, y không có khả năng có được người này. Cho dù là không có Sách Lôi, Nhị ca vô cùng quật cường của y cũng vĩnh viễn không thuộc về y.

Trong nháy mắt, y hận, hận đến nỗi không thể chết đi được.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Dịch Trấn Phong cầm lấy quần áo mặc lên người, đem chăn đắp lên cho Dịch Viễn Lưu.

Khi quân y đi vào, nhìn thấy tình hình hiện tại, nhanh chóng đi đến bên giường, đưa tay bắt mạch cho Dịch Viễn Lưu, biểu tình ngưng trọng.

“Xin hãy chữa khỏi cho hoàng huynh.” Dịch Trấn Phong nhẹ giọng nói, thanh âm trầm thấp mà u buồn, “Bởi vì hắn là Dịch Viễn Lưu, là Dịch quốc chiến thần, là kẻ nắm trong tay hàng trăm nghìn sinh mạng của bách tính Dịch quốc.”

Y xoay người bước ra ngoài trướng, hít thật sâu một luồng không khí lạnh như băng, cái mũi của y có chút cay cay.

Vương vị  vẫn phải tranh giành, chiến trận này vẫn phải đánh tiếp. Dịch Viễn Lưu cũng như thế, vẫn vĩnh viễn là Nhị ca của Dịch Trấn Phong y.

Trận tranh giành vương vị như liệt hỏa bùng cháy mãnh liệt đã thiêu đốt đến biên cảnh rồi, ngay sau khi Hạ Trọng Đình biến mất khỏi quân doanh được ba ngày, một con bồ câu từ trên trời bay đến, dừng trên tay Dịch Trấn Phong.

Tin tức đã bị lộ ra ngoài nhưng không nghĩ đến là lại nhanh như vậy, từ khi Hạ Trọng Đình lập tức truyền tin đi cho hoàng  thành, cho dù ở đó muốn phái người đến đây cũng phải mất nửa tháng, mà nửa tháng thì y có thể giải quyết rất nhiều chuyện.

Ví dụ như nói cùng Đan Mông quyết chiến, quân đội Đan Mông vẫn dũng mãnh như trước, thường tập trung vây thành, tuy rằng tạm thời không thấy được ý đồ muốn quyết chiến một trận nhưng không khí chiến tranh vẫn như trước, vẫn hết sức căng thẳng.

Mấy ngày nay một nửa thời gian của Dịch Trấn Phong dùng để bố trí quân sự, cũng may Dịch Viễn Lưu lưu lại cho y đều là những tướng sĩ đã được huấn luyện rất tốt, y đem viện quân của mình mới dẫn đến cùng cựu binh sắp xếp lại, thao  luyện vài lần là đã thấy dáng vẻ rất tinh nhuệ.

Nhìn thấy đao quang thương ảnh chói lòa, tiếng la thét rung trời trong đợt diễn binh, trong lòng Dịch Trấn Phong thường thầm nghiến răng nghiến lợi, Sách Lôi, ngươi chờ đấy, một ngày nào đó ta sẽ lấy đầu của ngươi, vừa là để thỏa mối hận của ta cũng đồng thời là giúp Nhị ca rửa nhục.

Chủ cần tưởng tượng đến nam nhân đó từng đem Dịch Viễn Lưu đặt dưới thân là lửa hận trong lòng lại bùng lên, thiêu đốt y. Y không thể tức giận với Dịch Viễn Lưu nên y chỉ có thể phát tiết hết tất cả phẫn hận trong lúc bài binh diễn luyện, điều này lại làm cho tướng lãnh cấp dưới ai than, sợ hãi.

Mà tình trạng của Dịch Viễn Lưu vẫn không tốt lắm, chẳng những không tốt mà còn có chuyển biến xấu. Kể từ ngày Dịch Trấn Phong muốn cường mãnh bức áp, sau đó hắn hôn mê hai ngày, khi tỉnh lại thì mạch đập vẫn rất mỏng manh.

Dịch Trấn Phong không dám kích động hắn thêm nữa, tùy lúc tùy thời y sẽ nói một chút tình hình quân sự bên ngoài, cũng chẳng dám cùng hắn nói chuyện nhiều nhưng dù như thế sắc mặt Dịch Viễn Lưu vẫn tái nhợt một cách đáng sợ, lúc thanh tỉnh cũng không thèm nhìn Dịch Trấn Phong một cái, chỉ hỏi han tình hình bên ngoài.

Quốc gia, quân đội, an nguy của biên giới, chiến tranh… Những điều này quan trọng hơn Dịch Trấn Phong nhiều lắm nên Nhị hoàng huynh căn bản cũng chẳng có hứng thú mà trách cứ y, hắn không thèm để ý đến y trừ khi bọn họ nói chuyện đề cập đến quân tình.

Biết được điều này, Dịch Trấn Phong vừa phẫn nộ vừa đau khổ nhưng y chẳng thể làm gì được, chỉ có thể đi qua đi lại giống như một con thú bị vây hãm, vô cùng nôn nóng.

Hôm nay tin tức do bồ câu đem từ  hoàng thành đến lại khiến y nở nụ cười.

Tin tức không dài, nói là mật hàm những sát khí dày đặc trong đó vẫn lộ ra bên ngoài: “Tứ đệ, theo ý chỉ của phụ hoàng, Nhị hoàng tử Dịch Viễn Lưu thông địch phản quốc, tội không thể tha, đợi đến khi có người đến Tuyết thành bắt người, hy vọng Tứ đệ phối hợp, bí mật giải hắn về kinh thành chờ thẩm vấn.”

Bí mật quay về kinh chịu thẩm vấn… Đáng tiếc, nếu thật sự giao Nhị ca cho chúng, việc Nhị ca có thể sống được để đến kinh thành không lại là cả một vấn đề.

Xem ra ở hoàng thành đại ca đã đứng ngồi không yên rồi.

Lâm trận đổi tướng, đây chính là điều tối kỵ, hơn nữa lại đổi một người tướng quân mà đại quân Đan Mông vô cùng kiêng kỵ nữa, một khi cái họa trong tâm bọn chúng được vứt bỏ, liệu quốc gia này liệu có thể an bình, đại hoàng huynh có thể bình chân như vại mà ngồi vững ở hoàng thành sao?

Thật không hiểu đại hoàng huynh là thông minh hay ngu xuẩn, Dịch Trấn Phong không phải không biết đại ca y lạnh lùng vô tình nhưng cũng không nghĩ rằng tình huống cấp bách đến thế này mà đại ca cư nhiên còn chẳng phân biệt được nặng nhẹ.

Mà thôi, có Dịch Trấn Phong y ở đây, đại ca có thể dễ dàng mang Dịch Viễn Lưu đi mà trừ khử được sao? Y nghĩ đến phụ hoàng đang bệnh nặng, mọi chuyện hôm nay chẳng phải cho một tay đại hoàng huynh xếp đặt sao?

Nếu đại ca đã bất nhân thì cũng không thể trách y bất nghĩa.

Đại hoàng huynh, nước cờ này của ngươi, ta thật sự muốn cảm tạ ngươi, nếu sau này ta và Nhị hoàng huynh trở nên thân thuộc, ta sẽ xây cho ngươi một cái lăng mộ thật tốt.

Hừ lạnh một tiếng, y đem mật tín châm vào lửa, gương mặt vẫn không thay đổi nhìn tờ giấy nhỏ bị ngọn lửa thiêu rụi.

Dù thế nào đi nữa, nơi này không thể không có mật thám của đại hoàng huynh, nếu muốn diễn trò hay thì cũng cần phải làm cho oanh oanh liệt liệt một chút chứ.

Điểm chừng năm mươi binh sĩ tinh nhuệ, y lên ngựa, phóng đến doanh trướng Dịch Viễn Lưu đang tĩnh dưỡng nhanh như lôi điện.

Chiến mã hí dài một tiếng. Y xoay người xuống ngựa, phất tay ra hiệu cho binh sĩ theo sau đứng lại phía ngoài trướng.

Ngọn đèn được đốt bằng mỡ lợn vẫn còn sáng trưng, ngoài trướng, thủ vệ tiến đến bẩm báo với y: “Dịch tướng quân đã xem xét bản đồ hơn một canh giờ rồi, thuộc hạ khuyên thế nào cũng không nghe…”

Dịch Trấn Phong liếc nhìn một cái rồi khom người bước vào trong trướng. Chỉ nhìn qua một cái thì đã thấy Dịch Viễn Lưu. Hắn hơi tựa lưng vào gường, trước mặt bày một cái bài, trên bàn trải một tấm bàn đồ dài hơn năm thước, dưới ánh đèn sáng rực, những hoa văn mờ nhạt trên tấm bản đồ hiện ra rất rõ ràng, nhìn thấy con sông, y hiểu ngay.

Nghe thấy có tiếng động, Dịch Viễn Lưu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhãn thần u ám.

“Huynh sao không nằm nghỉ, nếu lại hôn mê thì biết làm sao?” Dịch Viễn Lưu nhìn lướt qua tấm bản đồ, đem cuộn nó lại, khiến một trận hàn khí lướt qua.

Dịch Viễn Lưu không tự chủ được mà run. Dịch Trấn Phong tinh mắt, đã đem tấm chăn đắp thêm cho hắn.

Dịch Viễn Lưu  bất động thanh sắc, hơi thu tay lại, né bàn tay của Dịch Trấn Phong muốn giúp hắn chỉnh lại tấm chăn, ánh mắt lạnh như băng, Dịch Trấn Phong dù da mặt có dày đến đâu đi nữa cũng không thể không buông tay.

“Huynh đã ăn chưa?” Y mỉm cười, “Buổi sáng ta nói bọn họ nấu cho huynh một chút cháo thịt dê với cẩu kỷ để bổ huyết.”

Dịch Viễn Lưu không nói gì.

“Vốn là ta muốn tự mình xuống bếp, Viễn Lưu, huynh biết không, ta cũng am hiểu một chút trù nghệ đấy. Chờ chiến sự xong xuôi, trở lại kinh thành rồi ta sẽ học bốc thuốc để điều trị thân thể cho huynh.”

Dịch Viễn Lưu vẫn không nói gì.

“Viễn Lưu…”

“Đừng gọi ta là Viễn Lưu, ta là Nhị hoàng huynh của ngươi.”

Dịch Trấn Phong biết nên nghe lời: “Hoàng huynh…”

“Tiền tuyến có động tĩnh gì mới không?” Dịch Viễn Lưu cúi đầu, ngón tay nhẹ lướt qua một điểm trên bản đồ, đó là nơi địch nhân đang đóng quân.

Dịch Trấn Phong giữ lấy tấm bản đồ, ngăn hắn xem tiếp: “Hoàng huynh, ta có việc muốn nói với huynh.”

Dịch Viễn Lưu trầm mặc một lát: “Cục thế ở hoàng thành chuyển biến xấu sao? Ngươi chẳng phải đã tính toán trước, chuẩn bị sẵn sàng, chẳng lẽ lại có gì bất trắc?”

“Hoàng huynh thật tinh tường, ta còn chưa mở miệng mà hoàng huynh cũng đã biết tâm tư của ta, xem ra hoàng huynh vẫn rất quan tâm đến ta.” Y cao hứng nhào đến, Dịch Viễn Lưu không né tránh, bị y ôm chặt.

“Hoàng  huynh…”

Bị Dịch Trấn Phong làm nũng kêu lên như thế, cả người Dịch Viễn Lưu nổi da gà, người này đương mặc chiến bào võ tướng, cũng từng hoành đao chỉ huy người khác chiến đấu, nhìn qua đúng là một tướng lãnh anh tuấn, hiện tại tự nhiên lại nói cái giọng y hệt một đứa trẻ nhỏ càn quấy.

Dịch Viễn Lưu thầm thở dài: “Không cần nói cho ta biết, ta không muốn biết, cũng không muốn nghĩ đến.”

“Hoàng huynh…” Dịch Trấn Phong lại kêu một tiếng, đưa tay sờ lên mặt hắn, Dịch Viễn Lưu đưa một ngón tay điểm vào đại huyệt trước ngực của mình, dù bị thương, thể lực hao tổn rất lớn nhưng cao thủ vẫn là cao thủ, Dịch Trấn Phong không dám lỗ mãng, đành ngừng lại động tác, kêu một tiếng ủy khuất, “Hoàng huynh…”

Dịch Viễn Lưu lẳng lặng nhìn hắn một lát: “Ngươi không muốn nghiên cứu tình hình chiến trận thì đi ra đi.”

Hắn cúi đầu, kéo tấm bản đồ lại gần, ngưng thần nhìn tiếp. Dưới ánh đèn sáng lạn, trên người hắn tỏa ra một tia lạnh thấu xương bên ngoài cái vẻ nhu hòa, Dịch Trấn Phong ngồi xuống: “Huynh không hỏi là có chuyện gì sao?”

“Chức trách của ta là bảo hộ biên giới, những chuyện khác ta không quan tâm, các ngươi ai làm hoàng đế cũng tốt.”

Hắn nói với giọng châm chọc, Dịch Trấn Phong không phải nghe mà không hiểu, y cảm thấy trong ngực phiền muộn, thấp thỏm không yên, y đứng lên đi qua đi lại, cố gắng áp chế cảm xúc.

Y ôn nhu nhìn Dịch Viễn Lưu đang xem xét tấm bản đồ: “Nhị ca, huynh đừng nên hao tâm tổn sức nữa, chiến sự ở tiền tuyến từ hôm nay trở đi sẽ không liên can đến huynh nữa.”

Dịch Viễn Lưu kinh ngạc nhìn y, thần sắc lạnh lùng.

Dịch Trấn Phong tiếp tục nói: “Đại hoàng huynh muốn giết huynh, kinh thành đã phái người đến áp giải huynh đi.”

Dịch Viễn Lưu trầm mặc một chút rồi lại cúi đầu xem bản đồ: “Đây là tin tức mà ngươi muốn nói sao?”

“Đúng, hắn muốn giết huynh, huynh là tảng đá lớn cản trở bước đường đăng cơ của hắn, ai bảo huynh tài hoa xuất chúng, ai bảo huynh nắm binh quyền trong tay? Hừ!” Dịch Trấn Phong nói: “Huynh đừng nói rằng nhiều năm như vậy mà huynh không biết đại hoàng huynh vừa hận lại vô cùng đề phòng huynh. Nhiều  nhất là mười ngày, khâm sai từ hoàng thành sẽ đến, huynh tư thông với địch quốc, lấy thân….”

“Lấy thân thị địch.” Mấy  chữ này y còn chưa nói xong đã bị Dịch Viễn Lưu sẵng giọng nói hộ, giọng nói vừa xúc động vừa phẫn nộ, ánh mắt căm hận bức người.

Sắc mặt Dịch Viễn Lưu dần tái đi.

Hắn sớm nên nghĩ đến việc người kia dù có lưu lại tính mệnh cho hắn, thả hắn về quân doanh của mình thì mọi chuyện cũng không theo thế mà biến mất như chưa từng có gì xảy ra được.

Cuối cùng thì hắn cũng phải đối mặt với chuyện đó.

Chẳng qua giờ phút này kẻ nhục mạ hắn lại là chính thân nhân của hắn. Đúng vậy, là vị đại ca thân thuộc có cùng phụ thân với hắn.

Hắn ngồi trên giường bệnh, trong một chốc, tâm hắn vừa chán nản vừa mỏi mệt đến nỗi không thể chịu đựng được.

“Nhị ca, đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ  huynh.” Dịch Trấn Phong nhẹ nhàng tiến lại gần Dịch Viễn Lưu, dùng thanh âm làm nũng mềm mại mà người kia khó đối phó nhất nói: “Khâm sai đi đến nơi hoang vu thế này, dọc đường ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì? Nói không chừng trong lúc hai quân giao tranh sẽ uổng mạng.”

Quay đầu lại nhìn y, ánh mắt Dịch Viễn Lưu trong trẻo như nước nhưng lạnh lùng mờ mịt, đúng là dáng vẻ yếu ớt hiếm gặp.

Dịch Trấn Phong rúng động tâm thần, không tự chủ được mà kề sát hơn vào hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn: “Nhị ca, huynh biết  không, hiện tại nơi  này đều do ta làm chủ, ta cam đoan, chỉ cần có ta ở đây tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào chạm đến huynh…”

Ánh mắt  mờ mịt của  Dịch Viễn Lưu vì hành động ám muội này của Dịch Trấn Phong mà trở lại vẻ thanh minh vốn có.

“Cút!”  Hắn trầm giọng quát khẽ, vung ngang khuỷu tay lên hung hãn đánh tới Dịch Trấn Phong, khí lực tuy nhỏ nhưng phương vị xuất chiêu lại vô cùng chính xác, Dịch Trấn Phong đành phải nghiêng người né, buông tay hắn ra.

Y không để ý, chỉ cười tà, trên mặt hiện rõ quyết tâm kiện định: “Nhị ca, tính mạng của huynh bây giờ e là không do huynh quyết định được.”

Y vỗ tay vài cái, ngoài trướng binh sĩ nghe thấy ám hiệu liền lập tức xông vào bao vây Dịch Viễn Lưu.

“Nhị ca, ta cũng là do bất đắc dĩ thôi.” Dịch Trấn Phong ôn nhu nói tiếp: “Huynh muốn bọn họ động thủ hay là tự mình ngoan ngoãn đi vào đại lao?”

Bốn phía lặng im, ngọn đèn sáng ngời chiếu rọi khắp nơi trong cái đại lao xa hoa này, nếu chẳng phải bốn phía không khe hở, tịch mịch vô cùng, trên tay chân hắn còn mang xiềng xích thì  nhìn những thứ bài trí này hắn thật hoài nghi là hắn  bị đem vào tẩm cung của Dịch Trấn Phong chứ không phải bị giải vào đại lao.

Nhà tù vốn âm u ẩm ướt đã được bố trí rất thoải mái, ấm áp, thư  án, bàn trà, giường lớn phủ gấm, mọi thứ đều có đầy đủ. Những dụng cụ sử dụng hàng ngày cũng đều tinh xảo, hoa lệ, ngay cả nơi hắn vốn ở cũng không gây chú ý nhiều như thế,  cái phong cách vẫn xa hoa lãng phí dù vẫn còn đang bận cầm quân đánh giặc chỉ có thể thuộc về một người, Dịch Trấn Phong.

Cả bộ y phục trắng tuyết hắn đang mặc nhất định cũng là của Dịch Trấn Phong.

Ngày hôm qua hắn bị hành động của Dịch Trấn Phong làm cho kinh động nhưng không phải hắn không có phản kháng, chỉ nâng tay vung ra một cái đã có hai binh sĩ bị hắn làm trọng thương, một người bị hộc máu mồm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không đạt được mục đích thề không bỏ qua của Dịch Trấn Phong thì trong lòng hắn rốt cục buông xuôi, không phản kháng nữa, tùy ý Dịch Trấn Phong đem hắn khóa lại bằng xích sắt.

Nếu nhưng binh sĩ đó có chết trước mặt y, Dịch Trấn Phong cũng sẽ không dừng tay, y sẽ lại tiếp tục kêu thêm nhiều vệ binh khác tiến vào.

Nếu cùng đệ đệ giao thủ, chảng phải hắn không thể thắng được nhưng hiện tại, Dịch Trấn Phong đã đánh trúng nhược điểm của hắn, dễ dàng khống chế hắn trong lòng bàn tay.Dịch Viễn Lưu cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi dị tường, ngay cả động thân một chút cũng không có sức lực.

Thân thể tuy không cử động nhưng những suy nghĩ của hắn vẫn hỗn loạn như trước. Đại hoàng huynh muốn giết hắn, thế cục tại hoàng thành đã không thể khống chế được nữa, đang hết sức căng thẳng.

Phụ hoàng cao cao tại thượng, ở nơi xa xôi đó chỉ sợ đã sắp băng hà. Mới trước đây hắn  đã từng nghĩ đến nếu phụ hoàng nguyện ý ôm hắn như đã từng ôm các huynh đệ khác vậy có lẽ hắn sẽ không chán ghét chốn cung đình đến thế. Nhưng mà phụ hoàng chưa bao giờ ôm hắn, ngay cả thời điểm mẫu thân qua đời, nhìn thấy hắn vừa bị thương vừa lo sợ, người đó thân là phụ thân của hắn nhưng cũng không vươn tay ra cho hắn nắm. Mà đến sau này, hắn lập được chiến công hiển hách, phụ hoàng cũng chỉ ngợi khen theo đúng lệ thường.

Người đó rốt cục cũng sắp chết… mà cả hắn, cũng sẽ chết rất nhanh thôi.

Nếu phụ hoàng qua đời, thế lực của Đại hoàng huynh vẫn còn rất lớn, Dịch Trấn Phong tuy rằng không phục nhưng xem ra chỉ giống như một tiểu hài tử hờn dỗi không cam lòng mà thôi.

Nếu hắn chết dù sao thì cũng phải có người trấn thủ biên cương, ngăn cản bước chân Đan Mông chứ? Hắn đã cùng quân dân Tuyết thành tử thủ lâu như vậy, một khi hắn chết, Dịch Trấn Phong liệu có thể tiếp tục không? Một hoàng tử bình thường sống phóng túng, lại mang tiếng xấu vì ăn chơi xa hoa, vốn sống trong nhung lụa liệu có thể đảm nhận được trọng trách này không?

Huống chi người y phải đối mặt là người kia.

Suy nghĩ mông  mông lung lung, hỗn độn rối rắm như đang trong màn sương mù, hắn không tự kiềm chế được mà bắt đầu nhớ đến Sách Lôi. Một kẻ có khí thế bức người, cho dù là thời điểm người đó cười cũng mang hàm ý muốn chiếm đoạt, đứng trước trận, người đó nắm trong tay một quân đội kiên định, vững vàng, người như vậy Dịch Trấn Phong liệu có thể ngăn cản được sao? Ngay cả hắn cơ hồ cũng không thể ngăn được.

Đúng thế, hắn ngăn cản không được. Trong lòng hắn run lên, trên người hắn có cái gì đó dị thường bắt đầu xao động, trí nhớ tràn về như thủy triều, hắn nhớ lại lúc hắn không thể tự kiềm chế bản thân mà đạt đến cao trào dưới thân kẻ cường mãnh đó, hắn nhớ lại lúc hắn rên rỉ trước sự xâm lấn của kẻ đó, thậm chí nhớ đến việc hắn chỉ vì một cái mỉm cười của kẻ đó mà tâm trí đại loạn, mất đi cơ hội tốt nhất để đâm thanh chủy thủ vào ngực kẻ đó.

Nhắm mắt lại, Dịch Viễn Lưu cố gắng đứng dậy, trí nhớ một khi đã bắt đầu khai mở thì sẽ bắt đầu tràn về như hồng thủy dâng trào.

Xiềng xích lạnh như băng trên chân hắn lại cho hắn một thứ cảm giác mãnh liệt, khiến hắn tựa hồ như nhớ lại lúc bị nhốt ở địch doanh, ngày cũng như đêm, hắn ở dưới thân của Sách Lôi, thở dốc, rên rỉ, cầu xin tha thứ, một đêm, lại thêm một đêm nữa, một lần, rồi lại một lần nữa, tựa hồ như không có kết thúc, tựa hồ như không có điểm dừng cuối cùng.

Trong sự khuất nhục cùng phẫn nộ vô tận, hắn mơ hồ nhìn thấy trong đôi mắt người kia, chỉ một thoáng thôi, hình như có sự ôn nhu trong đó. Sự ôn hòa đó bất đồng với Dịch Trấn Phong, cũng bất đồng với tất cả những sự kính ngưỡng, xu nịnh trong hoàng cung, sự ôn hòa đó chỉ duy nhất y mới biểu đạt với hắn, cường mãnh đến nỗi không để hắn kháng cự, vậy mà lại như một dấu vết khắc thật sâu vào trong tâm hắn, đúng vậy, giống y như là chạm vào lửa mà bị bỏng vậy khiến hắn nhớ rất rõ, người kia từng dùng cái phương thức mà hắn nghĩ lại còn thấy kinh hãi mà chuẩn bị chinh phục hắn.

Không.. Y đã chinh phục được hắn.

Cả người Dịch Viễn Lưu run rẩy, Dịch Viễn Lưu cơ hồ hiểu được rõ  ràng cái cảm giác trong trí nhớ, lúc bị dục vọng của y thiêu đốt, bị y xâm nhập.

Đau đến nỗi cả người mềm nhũn ra, trong sự đau đớn hỗn loạn dần dâng lên một loại khoái cảm, hắn không có biện pháp phản kháng, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, tùy ý nam nhân kia giữ chặt, tùy cho y xâm phạm. Hắn thống khổ rên rỉ một tiếng, hắn bỗng nhiên hiểu được một việc, tâm của hắn dù cho chưa từng bị chinh phục nhưng thân thể này… thân thể hắn đã sớm không có cách hủy diệt những ký ức về nam nhân kia.

Đối mặt với một người như vây, Dịch Trấn Phong vốn có thừa nôn nóng lại không đủ mưu trí, nhất định sẽ thất bại…

Hắn cười khổ, khuynh tẫn hết bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu tinh lực, bao nhiêu máu xương mới có thể khốn khổ thủ được biên thành mấy tháng, chẳng lẽ sau khi hắn vừa mới chết biên thành sẽ bị thiết kỵ của Sách Lôi đạp đổ sao?

Không được, dù chết hắn cũng phải hoàn thành cho xong việc cuối cùng này đã.

“Người đâu, thỉnh Dịch Trấn Phong tướng quân lại đây, ta có việc cần thương nghị.” Hắn lao ra phía cửa, kêu lên, bên ngoài tuy rằng yên tĩnh nhưng mỗi giây mỗi phút đều có binh lính trông coi, điều này hắn phi thường rõ ràng.

“Nhị ca, huynh tìm ta?” Không biết bao lâu đã trôi qua, dường như hắn đã ngủ được một giấc rồi bên tai mới vang lên tiếng gọi nhẹ nhàng của Dịch Trấn Phong.

Dịch Viễn Lưu giật mình một cái, thanh tỉnh lại từ trong cơn mê man.

“Đúng, ta tìm ngươi.” Hắn hơi khom người, nhíu mày, muốn ngồi lên.

Lúc  đôi tay của Dịch Trấn Phong ngăn hắn lại, bên môi hắn tràn ra một nụ cười y vốn quen thuộc, một nụ cười tươi mang đầy ý vị.

Thân thể Dịch Trấn Phong bắt đầu nóng lên.

Khi theo lao đầu tiến vào trong ngục, nhìn thấy Dịch Viễn Lưu nằm ở trên giường, đôi mắt vì đang suy nghĩ mà khép hờ, y bỗng nhiên cảm thấy thân thể khô nóng. Tuy rằng  y không có sở thích muốn đem người ta trói vào trên giường mà làm nhục nhưng hiện giờ y không thể không thừa nhận trong thâm tâm y luôn tâm tâm niệm niệm muốn áp đảo Nhị hoàng huynh, lúc này hắn mang xiềng xích quanh thân, vô lực nằm ở trên giường, dáng điệu thật đúng là…vô cùng bất đồng so với bình thường, thật là khiến con người ta nhiệt huyết sôi tràn.

Hơi hơi cúi thấp xuống, Dịch Viễn Lưu lạnh lùng nhìn đệ đệ đang mơ mơ màng màng, chưa từng muốn buông tha cho hắn. Trên mắt cá chân của hắn có hai cái khóa bằng tinh cương  tuy không nặng nhưng lại vô cùng kiên cố, hạ thân hắn được phủ một tấm da cừu đơn bạc, che giấu đi nó…

Hai chân hắn bị khóa chặt trên giường, chỉ hơi cử động một chút cũng rất khó khăn.

Tuy rằng không phải Dịch Trấn Phong tự tay khóa nhưng cũng là do y an bài cho hắn.

Ngực hắn hơi lạnh, những ngón tay của Dịch Trấn Phong đã bắt đầu muốn vươn vào sau lớp da cừu, vuốt ve mắt cá chân của hắn. Những ngón tay Dịch Trấn Phong vuốt dọc từ mắt cá chân hướng dần lên trên, bởi vì không bắt gặp bất cứ sự chống cự nào cho nên động tác của y càng thêm dạn dĩ.

Tay y dần trở nên ấm áp, vuốt qua những đường cong duyên dáng của chiếc chân nho nhỏ, tiện đà hướng lên phía trước, rốt cục tiến đến  phía trong đùi đang không thể khép kín lại của Dịch Viễn Lưu…

“Nhị ca, ta đã suy nghĩ rất lâu…” Y thấp giọng nói, đột nhiên xoay người nắm chặt lấy hai tay còn đang tự do của Dịch Viễn Lưu đưa chúng lên cao quá đầu hắn, “Ta không phải là chính nhân quân tử, bảo ta mỗi ngày nhìn huynh như vậy, chỉ được nhìn mà không ăn được, bất luận thế nào ta cũng không làm được.”

Lời nói còn chưa dứt đôi môi nóng bỏng của y đã muốn hôn lên môi Dịch Viễn Lưu bất quá y sợ Dịch Viễn Lưu tức giận nên đầu tiên chỉ nhẹ hôn lên gò má hắn: “Mà huynh cũng không cam tâm tình nguyện, nhưng nếu đã trở mặt với nhau rồi thì sớm hay muộn ta cũng không cần phải nhìn trước ngó sau, sợ huynh giận dữ nữa, đúng không?’

Thật cẩn thận tiếp tục hôn Dịch Viễn Lưu, y kinh hỉ phát hiển rằng hiện giờ y đang xâm phạm đến thân thể hắn nhưng Dịch Viễn Lưu tựa hồ không có phản kháng kịch liệt. Dịch Viễn Lưu dưới thân y vô cùng bình tĩnh,  hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của Dịch Trấn Phong, y mơ hồ cảm thấy biểu hiện của hắn thật nhu hòa.

Nhị ca rốt cuộc cũng mềm lòng sao? Y kinh hỉ nghĩ ngợi, ý niệm đó bay nhanh qua trong đầu y, đúng rồi, Nhị ca luôn luôn thông minh, vì sao lại không thấy rõ được hoàng thành đã sớm không có chỗ để hắn sống yên ổn, mà chỉ có y, đệ đệ của hắn, là thật lòng muốn che chở cho hắn, dù phải liều mạng cũng muốn đối tốt với hắn.

“Nhị ca, Nhị ca…” Y ôn nhu nói, đầu lưỡi linh hoạt đã to gan lớn mật mà muốn xâm nhập vào bên môi Dịch Viễn Lưu, liếm một chút, rồi lại muốn tiến sâu vào khoang miệng ngọt ngào.

Không có phản kháng! Miệng Dịch Viễn Lưu nhẹ nhàng mở ra, tùy cho y xâm nhập, tuy rằng không có nghênh đón y nhưng cũng đã thuận theo, để cho y hôn thật sâu.

Dịch Trấn Phong chỉ cảm thấy ý nghĩ quay cuồng, một thứ cảm giác ngọt ngào khiến người ta mê muội, thứ cảm giác cùng mùi hương lưu lại ở đó khiến y từ chỗ thăm dò một chút rất nhanh chóng chuyển thành điên cuồng chiếm đoạt. Y vội vàng cắn, liên tục mút vào, bắt chước một động tác ám muội nào đó, cái lưỡi vươn vào rất nhanh, rồi rút ra cũng rất nhanh, cứ thế lặp đi lặp lại.

Đến tận khi người dưới thân không chịu nổi nữa mà  gương mặt ửng đỏ, ho khan mãnh liệt thành tiếng, y mới do dự dừng lại nụ hôn thật sâu mà y chưa từng nếm qua này.

“Trấn Phong…” Dịch Viễn Lưu kiệt lực đình chỉ cơn ho khan, đưa mắt lẳng lặng nhìn về phía y, “Ta cũng giống ngươi, đã suy nghĩ rất cẩn thận.”

Thần sắc hắn không xúc động phẫn nộ, giọng nói cũng chẳng mỉa mai lạnh lùng, chỉ có một thứ  biểu cảm bình tĩnh mà Dịch Trấn Phong không quen thuộc.

“Đúng như ngươi nói, ta nghĩ ngươi một ngày nào đó sẽ không nhịn được mà làm việc này với ta, thay vì để cho ngươi thần hồn đảo điên vì việc này không còn lòng dạ nào mà quan tâm đến chiến sự thì chi bằng để ngươi thỏa mãn tâm nguyện.”

Hắn mỉm cười, trên gương mặt hắn không còn vẻ bình tĩnh nữa: “Ngươi muốn gì thì hiện tại hãy làm đi, ta chờ ngươi– nếu…”

Hắn hít sâu vào một hơi, trong đầu hắn có cảnh tượng nào đó không thể khống chế được mà hiện lên, đó là kí ức về  lúc  người kia vô độ tác cầu hắn, khiến hắn chết ngất  dưới thân…

Rốt cục thì hắn vẫn nói tiếp: “Nếu xong việc, ta còn tỉnh… Ngươi đồng ý với ta, nghiêm túc nghe ta nói vài câu.”

Dịch Trấn Phong có điểm sợ run, y mở miệng nói: “Huynh nói trước đi, ta nghe.”

“Được, đều giống nhau cả.” Dịch Viễn Lưu thản nhiên nói, “Ngươi xong việc, đừng coi như  không thấy ta. Từ hôm nay trở đi, hàng ngày ngươi hãy đem chiến báo mới nhất đến đây, ta và ngươi cùng nhau thương nghị.”

Trong mắt hắn lại hiện lên vẻ bình tĩnh nhưng cũng nhuốm một mảng cô tịch nặng nề: “Ta có dự cảm, Sách Lôi sẽ không án binh bất động mà chờ đợi như thế. Mấy ngày này tình hình chiến sự vốn đang giằng co sẽ có đột biến. Chúng ta phải bảo vệ nơi này dưới một đòn trí mạng đó__ thành thì tốt mà bại thì cũng thế, trước khi thánh chỉ từ hoàng thành đến đây, những gì ta có thể giúp ngươi cũng chỉ có thế mà thôi.”

Hắn mỉm cười, nhìn thấy ánh mắt Dịch Trấn Phong, hắn có cảm giác bất đắc dĩ, đương nhiên cũng cảm thấy mỏi mệt.

Không phải hắn không phẫn hận, đối với sự xâm phạm thân thể thế này hắn cũng không phải là không có ý nghĩ muốn kháng cự. Nhưng mà nếu thế thì sao? Phẫn hận thì sao? Kháng cự thì sao? Hắn hơi hoảng, nhìn thấy đệ đệ trước mặt, diện mạo có vài điểm nho nhỏ tương tự với hắn, đây là người duy nhất trong hoàng cung thật sự muốn thân cận với hắn, dù cho là y muốn đem ca ca áp đảo, nuốt trọn vào trong bụng.

Những gì mà hắn có thể làm cũng chỉ có thế này thôi. Khuynh tẫn nốt một phần tâm lực cuối cùng, trước khi thánh chỉ đến hắn phải đánh lui thế công của người kia, đợi đến khi thánh chỉ đến, bắt hắn mang về kinh thành…

Kinh thành…

Hắn mỉm cười, hắn sẽ không quay về kinh thành.

“Lấy thân thị địch, thông đồng bán nước”, chết ở đó dưới tội danh này sao?

Không, hắn tình nguyện chết trên chiến trường, bị thiên quân vạn mã giày xéo thành thịt nát, bị trường mâu đoản kiếm của địch chém thành huyết nhục mơ hồ, hoặc là dùng hết tất cả sức lực của mình, đến trước mặt người kia, đường đường chính chính đối chiến, chết dưới tay của kẻ đó.

“Cả đời này, đây xem như là lần thỉnh cầu duy nhất của Nhị ca với ngươi.” Hắn nhìn sắc mặt Dịch Trấn Phong dần trở nên khó coi, lẳng lặng nói: “Ở trong này, ngươi muốn đối với ta thế nào cũng được. Nhưng nếu tình hình ở tiền tuyến không ổn, ngươi đáp ứng với ta, thả ta ra ngoài nghênh chiến.”

Hắn nhìn thẳng vào Dịch Trấn Phong, dằn từng chữ một: “Ta cam đoan, ta sẽ giết chết Sách Lôi.”

Hoặc là làm cho người đó tự tay giết hắn!

Dịch Trấn Phong bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, lớn tiếng cười lạnh: “Ngươi muốn tự mình ra nghênh chiến? Ngươi muốn giết hắn ư?”

Nhìn thấy dáng điệu Dịch Viễn Lưu vẫn bình tĩnh như cũ, Dịch Trấn Phong cuối cùng đã biết được điểm dị thường ở chỗ nào. Y nên sớm nghĩ đến chuyện này, Nhị ca từ  trước đến nay với những hành động thân mật của y đều hận đến tận xương tủy, vì cái gì lại để y tùy ý, cần gì cứ lấy, muốn gì cứ làm.

Bởi vì hắn có điều kiện, y phải thả hắn ra ngoài để hắn đi gặp lại tên Sách Lôi kia.

Sự ghen ghét khó hiểu đâm nát tâm y thành một mảng hỗn loạn, khiến y mất đi năng lực tự suy xét sự việc: “Ta nghĩ là huynh muốn gặp lại hắn một lần phải không? Huynh đừng mơ! Cho dù Sách Lôi có công phá, có đánh hạ được tòa thành này đi nữa, huynh cũng đừng mơ ta thả huynh ra ngoài để gặp lại hắn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui