Thẩm Nguyệt Dao như một chú sóc kè kè phía sau lưng hắn, vốn dĩ đứng bên ngoài đó càng khiến cô nhục mặt hơn, thôi thì ôm đầu ôm cổ chạy theo sau Lục Hạo Nghiên còn hơn.
Đôi miệng hắn khẽ nhếch, cái nhếch này lại chứa đầy ẩn ý sâu xa.
Cô theo bước chân và bóng lưng hắn tiến vào bên trong công ty lớn, cảm giác tê rần bất đầu len lỏi, mùi điều hòa bên trong này khiến cô có chút khó chịu, bản thân từ nhỏ đã dị ứng với những mùi như thế này, không nhịn được liền rời xa tấm lưng lớn chắc của Hạo Nghiên mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Lần đầu đến đây, cô hơi loay hoay vì không biết nhà vệ sinh ở đâu, nhưng vẫn ráng sức chạy tìm cho bằng được, đến khi tìm được không nhịn được nữa mà nôn thóc nôn tháo.
Triệu chứng của người dị ứng với điều hòa thật sự kinh khủng đến thế sao?
Lục Hạo Nghiên thấy cô như vậy, trong lòng hắn có chút ngờ ngợ điều gì đó, hắn quắt nhẹ tay ra yêu cầu cho trợ lý Trương, nói nhỏ:
- Cậu đi bảo tất cả mọi người tập trung dưới đại sảnh nào, tôi đi xem cô vợ nhỏ của tôi cái đã.
Trương Dựt An là trợ lý của Lục Hạo Nghiên, anh ta làm việc cho Hạo Nghiên hơn sáu năm nay kể từ khi công ty này được lập nên, tương ứng với việc Lục tổng vào chức vị chủ tịch tập đoàn này, Dựt An được cho là cánh tay phải đắc lực của Lục Hạo Nghiên.
Trợ lý Trương gật đầu đồng ý sau đó chạy đi, hắn nhìn bóng lưng của trợ lý rồi quay sang tiến về hướng nhà vệ sinh.
Ánh mắt tuyệt đẹp vô hồn nhìn lên bảng hiệu "WC NỮ", chần chừ một lúc rồi cũng quyết định bước vào.
Thẩm Nguyệt Dao lúc này đã rửa lại gương mặt xinh xắn của mình, cô thở dài một hơi, rồi cố gắng gồng mình bước ra, ôi trời hít phải cái mùi khó chịu đó khiến cô chỉ muốn ngất đi cho xong.
Cô định đi ra thì bị Lục Hạo Nghiên chặn lại, giật mình một phát làm ngã nhào xuống mặt đất, ôi trời tên này là ma sao? Sao hắn cứ như âm hồn phát tán vậy, đi đâu cũng gặp?
Gương mặt Nguyệt Dao nhăn nhó vì cú sốc dọa của Hạo Nghiên làm cho cô hết hồn, bonus thêm cái đau điếng do cú ngã này.
Xui thật!
Nhận định được tình hình trước mắt, Lục Hạo Nghiên khẽ gập người xuống, hỏi:
- Này, ngã đau không đấy?
- Anh còn hỏi nữa? Nhìn tôi như vậy bảo sao không đau?!
- Mà khoan! đây là nhà vệ sinh nữ, anh vào đây, không sợ người ta nói biến thái sao?
- Không!
Nguyệt Dao ráng cự đứng dậy, bàn tay cô xoa xoa cái vùng m.
ông đã đau của mình, vừa rồi bị hắn dọa cho ch.
ết khiếp khiến tim cô còn đập thình thịch.
Hắn còn gọi là biến thái đâu nữa chứ, lưu manh hơn cả hai từ lưu manh.
Hắn nghểnh giọng:
- Tôi biết trong đây chỉ có một mình cô, mới vào trong đây, chứ bổn thiếu gia họ Lục như tôi thiếu gì gái bám vào.
- Anh nên nhớ anh là người đàn ông đã có vợ đấy.
Gương mặt cô thể hiện sự hoang mang bất lực, cái tên lưu manh này còn có thể nói những độc cay hôi miệng trước mặt vợ mình, đúng là không biết xấu hổ.
- Cô ghen sao?
Giọng nói tràm đầy uy lực, dường như hắn đã nói trúng tim đen của cô.
- Ghen! làm gì có!
Hai má cô bỗng chốc đỏ ửng, cũng chẳng hiểu vì sao nó lại có phản ứng thế nữa, điều này khiến cô vẫn đang tự hỏi bản thân liệu có thật sự ghen thật hay không?
Lục Hạo Nghiên tiến sát vào khuôn mặt cô, khẽ nâng cằm, và đặt nụ hôn xuống môi cô.
Hai mắt cô tròn xoe nhìn lấy hắn, khá ngỡ ngàng vì nụ hôn quá bất ngờ làm cô không thể phản ứng kịp.
Hắn định làm ở đây luôn sao?
Vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, bất giác bừng tỉnh lại, cô đẩy mạnh hắn ra quát tháo:
- Tôi đang mệt đấy, anh không để yên cho tôi được sao?
Mệt? Hắn suýt chút nữa lại quên bặt đi chuyện này, vì sự kêu gọi gợi cảm từ đôi môi mộng đỏ của cô vợ nhỏ khiến cho hắn mê muội mà không kìm được mà hôn lên, đến khi nhắc về đề tài này hắn mới chợt nhớ ra.
- Tôi hỏi cô một chuyện nhé?
Vẻ mặt Hạo Nghiên bỗng trở nên nghiêm túc, giọng điệu cộng sắc mặt đều như thế, ngữ điệu cảm xúc này khiến cô cũng phải vỗ tay khen thưởng cho tinh thần diễn xuất trời phú của hắn.
- Mạch cảm xúc của gương mặt rất tốt! Đáng khen! Đáng khen!
- Tôi không đùa!!!
Âm điệu hắn mang tầm sát khí, vừa nãy hắn còn đang vui vẻ kia mà? Sao giờ lại nổi trận linh đình thế kia? Cô chọc tức hắn gì sao?
- Vậy chuyện gì mà nghiêm túc thế?
Cô cười trừ che đi nỗi hoang mang trong lòng mình, gã đàn ông này nắng mưa thất thường.
- Cô! cô mang thai sao?
- Hả?
Đôi mày nhỏ khẽ nhíu, đôi mắt long lanh chớp nháy liên hồi, dường như cô không thể tin được vào những gì mình đã nghe, chỉ mới đêm qua thôi mà đã có thai rồi á, không thể tin nỗi.
- Anh điên à? Sao lại có thai được chứ?
- Không có? Nhưng biểu hiện của cô khi nãy rất giống!
Hai tai cô như ù hẳn đi, há hốc mồm nhìn lấy con đàn ông trước mắt, con mắt nào hắn nhìn ra cô có thai chứ? Bộ cứ mắc ói, khó chịu là mang thai sao?
- Tên điên này!!! Chỉ mới đêm qua mà đã có thai nhanh thế hả? Tôi không chịu được mùi điều hòa nên mới nôn hết ra, từ nhỏ tôi đã bị như vậy rồi, anh nhìn sao mà ra tôi mang thai được chứ?
Bực bội quá cô tát thẳng vào mắt hắn nghe một cái "bóp", âm thanh ấy hòa vào không gian của nhà vệ sinh làm vang dội to hơn, nhiều người bên ngoài đi ngang qua còn muốn vào hóng hớt nhưng đều bị cô nổi trận đạp bay hết ra ngoài, khóa trái cửa lại.
Giọng nói uy lực của cô khiến hắn nín thin, đợi cô bớt nóng hắn mới lên tiếng:
- Vậy là cô chưa mang thai sao?
- Chưa!!!
Cô quát thẳng vào mặt hắn, lồng ngực cô thở hổn hển vì cục tức phun trào, cô ngồi bệt xuống dưới nền, hai chân bắt chéo, hai tay khoanh lại trước lồng ngực, quay mặt đi, trạng thái hình như là đang dỗi.
- Nếu vậy thì phải làm cho có thai!
- Cái tên có nhân cách chó tha này!
Lời nói đầy giận dữ của cô vang lên, vùng đá thẳng vào chỗ hiểm của hắn, rồi tức giận đùng đùng bỏ ra ngoài.
Biết cô giận dữ như vậy mà còn chọc vào, hắn chọc nhầm người rồi.
Đây là lần đầu thấy cô vợ nhỏ lại tức giận như vậy.
Khuôn mặt anh tú vẫn cứ tỏ ra ngơ ngác vì chẳng biết mình sai ở đâu.
- Đồ khốn Lục Hạo Nghiên, anh ta không biết liêm sỉ là là gì mà!.