Nguyệt Dao thở hắc ra một hơi, lòng nhẹ nhõm hẳn, cô cũng không biết vì sao bản thân lại như vậy, chả nhẽ thích cái tên vô sỉ đó thật rồi?
Nguyệt Dao chào tạm biệt Tích Ly rồi cúp máy, tiếp tục chuẩn bị đồ đạc.
Lát sau, Lục Hạo Nghiên bước vào, hắn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng rồi tiến đến ôm lấy vòng eo cô.
Thẩm Nguyệt Dao ngẩn người, nhịp tim cô đập thình thịch, không gian căn phòng yên ắng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim của cô, tiếng tim đập của hắn và cả tiếng thở của hai người.
- Lục Hạo Nghiên, anh định ôm tôi như vậy sao? Có chút không ổn...
Hắn tựa cằm lên vai cô, ôn tồn đáp:
- Không ổn? Đã là vợ chồng, ba cái ôm này là bình thường.
Thật đúng là bình thường nhưng vì cái ôm đó cô lại cảm thấy bất thường hơn, nó khiến cô rất thoải mái nhưng cô không thể để bản thân rơi vào cái thoải mái kia được, cô đẩy Lục Hạo Nghiên ra, quay mặt lại, mặt đối mặt với hắn, nói lắp bắp:
- Thì bình thường nhưng...à trời nóng thế này, ôm không thoải mái, không dễ chịu.
Đôi mày hắn cau lại, nhìn cô, rồi bỗng đẩy cô xuống giường, đè lên người cô.
- Vợ à, nếu em không thoải mái, anh sẽ giúp em thoải mái.
Dường như cô hiểu được hàm ý của hắn, tay chân cô bất giác giãy giụa, hai tay cô đấm vào ngực của Lục Hạo Nghiên, nhưng sau lại bị chặn lại và ấn xuống nệm giường.
- Máy bay sắp bay rồi, không nhanh là không kịp mất...
Nhận biết được tình hình không ổn Thẩm Nguyệt Dao liền đánh trống lảng nhưng Lục Hạo Nghiên lại cười khinh bỉ:
- Ta có thể đi chuyến sau!...
Hắn vừa nói vừa hôn khắp cơ thể cô, khiến cơ thể cô không ngừng run lên, cô đang cố gắng giữ bản thân phải tỉnh táo, không nên làm ra điệu bộ xấu hổ đó nhưng thân thể phản chủ nào nghe lời chứ, nó xấu xa lại đón nhận từng cái hôn từ người đàn ông.
- Ưm...chuyến sau thì sẽ tốn tiền, tốn thời gian, như vậy cuộc hẹn...
Không cho cô nói tiếp hắn trực tiếp hôn lên môi cô, mắt cô mở to nhìn lấy hắn, hai đôi môi không ngừng cấu nghiến, quấn lấy nhau, một phút sau, hắn mới chịu dừng lại, sau đó đứng dậy và kéo cô lên.
- Nào! Đi thôi, trễ giờ là không nên.
- Này rốt cuộc anh hôn tôi làm gì?
Thẩm Nguyệt Dao cảm thấy hơi hụt hẫng vì cái hôn chỉ mới có vài phút, chính bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại muốn nó như vậy.
Lục Hạo Nghiên cười đùa, xoa nhẹ đầu cô:
- Cái hôn khởi đầu cho chuyến bay.
Hắn biết bây giờ cô cũng đã dần chấp nhận sự xuất hiện của hắn trong cuộc sống của cô, hắn kéo nhẹ chiếc vali sau đó ra khỏi phòng.
Thẩm Nguyệt Dao ngây ngốc, cái gì mà khởi đầy chuyến bay, ôi trời không lẽ sau khi xuống máy bay cũng hôn sao? Hành động hắn xoa đầu cô là ý gì?
Chẳng lẽ hắn xem cô là chú cún nhỏ sao?
Nghĩ đến đó Thẩm Nguyệt Dao vô cùng tức giận, cô không ngừng chửi hắn trong lòng, cái tên này vậy mà dám xem cô là chó, đúng là chọc cho cô tức chơi mà.
Rời khỏi và lên máy bay, nó từ từ đưa lên cao, nhìn ra cửa sổ, Nguyệt Dao có cảm giác buồn ngủ rồi thiếp đi.
Ngay khi định nhắm mắt thì một cái gì đó chạm lên trán cô, đột nhiên nó đau hẳn lên, ai đó đã búng trán cô.
Tức giận, cô lớn tiếng:
- Ai dám làm bà này đau đấy?
- Anh đấy!!
Cô quay sang nhìn người kế bên, sững sờ cả người, vì theo trí nhớ bản thân là Lục Hạo Nghiên ngồi cách xa cô một dãy ghế kia mà, sao có thể lại ngồi cạnh cô được, mắt cô lim dim ráng sức mở to ra nhìn rõ người đàn ông trước mắt mình có phải là Lục Hạo Nghiên không, rồi lấy tay mình nhéo lên má hắn và đó hoàn toàn là người thật.
- Ủa? Tôi nhớ là anh...là anh ngồi xa tôi lắm mà sao lại...
Lục Hạo Nghiên phì cười:
- Là nhớ em nên muốn ngồi gần em, đánh thức em mới làm em đau.
- Ừm...
Cô chỉ "ừm" trong cơn buồn ngủ rồi ngã đầu xuống, hai mắt cô lúc này không thể mở nổi mà đóng lại, thiếp đi.
Bởi vì Nguyệt Dao khá mệt nên ngủ rất say, đến nổi chảy cả nước bọt.
Suốt quá trình này, Lục Hạo Nghiên cứ chùi đi chùi lại trên mép miệng cô, hắn không khỏi bật cười trong lòng.
Nghĩ gì đó hắn lấy nhanh điện thoại ra, sau đó bấm cái "tít", một bức ảnh xinh đẹp, hoàn hảo hiện ra trong album điện thoại hắn.
Nhìn bộ dạng này hắn lại càng thích thú với cô hơn, có khi dùng bức ảnh này chọc cô vợ nhỏ của mình cũng khá vui.
Cuối cùng cũng đến nơi, nơi mà bọn họ tuần trăng mật là Paris.
Bởi nơi đây là một trong những thành phố lãng mạng nhất thế giới, không ít những cặp đôi mới cưới đến đây để hưởng trăng mật.
Với vẻ đẹp quyến rũ đến nao lòng, vùng đất lãng mạng này khiến cho các cặp đôi có thể thoải mái thể hiện tình cảm của mình dành cho đối phương.
Hai người đến nơi đây khi Paris đang trở dần về đông, nó không tuyết rơi như nơi cô sinh ra, bởi khi đến đây cô mặc một bộ với chất liệu khá mỏng nên cái lạnh phả vào người cô, khiến cơ thể không ngừng run lên.
Lục Hạo Nghiên lấy chiếc áo khoác dày của mình mà hắn lục lọi trong vali, khoác lên trên người cô, âm điệu không ngừng trách mắng:
- Lúc đi, anh đã nói với em là mặc dày xíu, mà em không chịu, đúng là trẻ con chỉ biết cãi lời người lớn.
- Ai là trẻ con hả?
Nguyệt Dao cau có mặt mày, lớn tiếng với hắn, nhưng hắn lại xua tay:
- Em xem con gái ở đây kiều diễm cực, rất nhẹ nhàng.
Nói đến đây, Thẩm Nguyệt Dao nhìn xung quanh, thật đúng là mọi người nơi đây rất tử tế, lịch sử.
Đặc biệt là phụ nữ, rất kiều diễm, đa số là diện váy ngắn, mang giày bốt ra đường, với cái thời tiết lạnh thế này mà lại diện váy ngắn khiên cô há hốc mồm.
- Anh xem lạnh thế này mà diện váy ngắn có lạnh lắm không cơ chứ? Mà khoan đã...ý anh là tôi không kiều diễm, nhẹ nhàng như các cô gái nơi đây ư?
Lục Hạo Nghiên không nói gì, hắn trực tiếp đi thẳng luôn, cô mím chặt môi, tức mà không thể xã được, chân giậm vài cái cho bớt giận, sau đó cũng theo bóng lưng của hắn.
Họ đến khách sạn, đặt phòng, Thẩm Nguyệt Dao van chưa nguôi được cơn tức, hắn thấy vậy, liền ghé sát vào cô, nói nhỏ:
- Sao vậy? Anh khen mấy cô gái trẻ đẹp nơi đây khiến tức đến thế sao? Em ghen à?
Thẩm Nguyệt Dao cười trừ:
- Aiya, ghen với tức giận khác nhau lắm đấy!!
- Ừm, rất khác nhau, một khi ai đó ghen sẽ hóa thành tức nên nó rất vô cùng khác nhau.