Sa Vào Chiếm Hữu Cuồng Nhiệt


Lục Hạo Nghiên...anh nói vậy là có ý gì hả?
Đột nhiên tay hắn lại ôm lấy eo cô, kéo sát người cô lại gần phía hắn.

Mặt đối mặt với nhau, cô nhìn hắn không chớp, thừa cơ hội hắn nâng cằm rồi nhanh chóng hôn lên.
Lại hôn nữa sao? Sau khi hắn tỏ tình cô, cô gật đầu đồng ý, sau khi cô đổi cách xưng hô với hắn, hắn lại rất khoái trong lòng, nhưng khi cô đánh trống lảng thì hắn vẻ như thất vọng, hắn đã yêu cô thật rồi.

Cách yêu của hắn cũng thật bá đạo quá đi.
Hắn hôn lên cánh môi mỏng hồng hào của cô, dựa vào phản xạ mà nhắm mắt lại rồi tận hưởng nụ hôn đó.
Hắn lại từ từ hôn xuống cổ cô, lựa một chỗ thích hợp rồi mạnh bạo cắn lên khiến Nguyệt Dao cau có mặt mày, không kìm được mà kêu lên:
- A...!Khốn nạn nhà anh!!!
Hắn cắn xong rồi buông cô ra, nhìn cô bắng ánh mắt nuông chiều, nhưng cô làm gì để hắn nuông chiều cơ chứ, đó không phải là điều quan trọng, Lục Hạo Nghiên nói đầy đắc ý:
- Đã đánh dấu chủ quyền.
Đánh dấu chủ quyền? Không phải cô là của hắn rồi sao? Hắn sợ mất cô đến thế sao?
Nhưng cách đánh dấu của hắn có hơi bạo lực quá rồi đấy.

Nhớ đến những lúc hai người thân thiết với nhau, cô lại càng nghĩ hắn là một người có dụ.c vọng cao, là một tác giả, cô cũng có thế hiểu được hắn có thể sẽ chiếm hữu, đó cũng là kinh nghiệm lâu năm đọc truyện và tay nghề viết lách của cô.

Nhưng vẫn chưa vội kết luận được, lỡ sau này hắn thật sự chiếm hữu thì sao?
Nghĩ đến đó, cô bất giác rùng mình một cái, âm điệu hối thúc của Lục Hạo Nghiên vang kệ bên tai cô:
- Đang nghĩ gì đấy? Nhanh chuẩn bị nào, sắp trễ rồi đấy.
- Ok, đợi xíu.
Nói xong cô không nghĩ gì nhiều tức tốc vào trong phòng chuẩn bị.

Từ ngày mà cô về đây đến giờ, hắn đã sắm cho cô không biết bao nhiêu là y phục, từ thường cho đến lộng lẫy đều có, không những thế ngay cả mẹ chồng cô cũng thế, đến nổi cả tủ lớn vẫn không cất vào hết.
Chuẩn bị hết xong, hắn cũng vào trong phòng, nhìn cô không hề rời mắt.

Nghe cô gọi hắn bừng tỉnh, rồi lại bật cười:
- Đẹp lắm!!
Hắn nói xong quay đi, ra khỏi phòng.
Cô nhìn lại mình trong gương, cảm thấy đây là cách trang điểm, ăn mặc rất nhẹ nhàng và giản dị, đi ăn tiệc tại một thế gia lớn thế này, thì sao lại mặc như thế này được, nó có hơi quê mùa nhưng Lục Hạo Nghiên lại bảo đẹp? Ban nãy cô thấy hắn đỏ mặt, là do cô hoa mắt hay thật sự là hắn đỏ mặt?
...
Bữa tiệc rất lớn, những vị khách quý ai nấy đều toát lên vẻ quyền quý, quý phái.

Trên tay họ đang cầm ly rượu vang, trò chuyện một cách rất vui vẻ.

Không gian bữa tiệc rất đỗi sang trọng, nó cũng không quá yên lặng.
Nhưng bỗng ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía cửa, tiếng giày cao gót vang lên, một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy đỏ đuôi cá, ôm sát eo bước vào.

Đó là Hà Yên, cô ta thành công thu hút mọi ánh nhìn của tất cả mọi người, khỏi phải nói các quý ông nơi đây đều nhìn cô bằng ánh mắt thèm khát.
Ba vòng của cô gái quá đỗi hoàn hảo, nhan sắc tuyệt đẹp như chẳng nhìn ra một khuyết điểm nào trên cơ thể người con gái.

Ai nhìn vào còn tưởng cô chính là chủ nhân củ buổi tiệc này.
Chiếc môi đỏ khẽ động đậy, tiếng nói tự tin vang lên:
- Chu tiểu thư, cô bạn này đến chúc mừng cô đây.
Chuyển cảnh vào phía trung tâm, một cô gái ước chừng hai mươi, xinh đẹp ngời ngợi, dáng người mảnh khảnh, đang ngồi trên ghế, ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn.

Đôi môi cô gái khẽ nhếch.

- Định chiếm luôn phần trung tâm sao?
Đôi chân đứng dậy, từ từ tiến lại phía Hà Yên, mặt đối mặt với nhau.
- Cứ tưởng chị sẽ không đi chứ? Chị họ!!
Ai nấy có mặt tại buổi tiệc đều xì xào bàn tán.

Bọn họ nghe đồn dạo gần đây, Hà Yên gây ra không ít rắc rối, đang nổi trầm trồ trên mạng, vậy mà cô ta còn vác mặt đến đây được.
- Chị họ? Chu tiểu thư mà cũng có cô chị họ phiền phức thế sao?
- Cô ta đang nổi trên mạng đấy, giờ mới nhận ra là Hà đại tiểu thư của Hà gia, nghe bảo cha mẹ cô ta từ mặt rồi vì đứa con gái hỗn hào, gây rắc rối thế đấy.
- Cô ta còn dám đến đây? Đến để quyến rũ đàn ông hay gì?
Hà Yên nghe những lời như thế mà nhức cả đầu, cô thở dài:
- Sinh nhật của em họ chẳng lẽ chị không đến?
- Ừm, nhưng trước giờ chưa có cái sinh nhật nào của tôi chị đi cả, bây giờ đi là có ý gì?
- Chu Tào Anh, đừng làm loạn.
Chu Tào Anh vẫn còn đang đắc ý thì bị giọng nói cắt ngang làm cô mất hứng, nhanh chân quay lại chỗ ngồi của mình.
Giọng nói ấy là thiếu gia Chu Nhất Lang, anh em nhà họ Chu đúng là trai tài gái sắc mà.
Chu Nhất Lang phất tay, lập tức một người hầu đi lên, đứng bên cạnh hắn, thì thầm:
- Còn thiếu ai nữa?
- Dạ thưa thiếu gia, còn vợ chồng Lục thiếu gia ạ.
Hắn cau mày, âm điệu hối thúc:
- Chắc lại không đến như mấy năm trước đâu, đừng để con bé đợi lâu, bắt đầu đi.
Cha mẹ của hai anh em bọn họ hiện đang ở nước ngoài, sẽ không về dự sinh nhật của con gái mình, trong những năm gần đây, mọi việc ở Chu gia đều do Chu Nhất Lang chuẩn bị và tiếp quản.

Giây phút hắn định thông báo bữa tiệc bắt đầu thì một giọng nói cắt ngang hắn:
- Có vẻ như chúng tôi đến hơi sớm nhỉ? Đến giờ vẫn chưa bắt đầu.
Là giọng nói của Lục Hạo Nghiên, đi bên cạnh hắn là Thẩm Nguyệt Dao, mọi người ở đó ai nấy cũng hướng theo tiếng nói mà nhìn theo.

Họ rất bất ngờ vì Lục Hạo Nghiên lại đến đây, bởi những lần Chu gia có tiệc hắn không hề có mặt, mà bịa đặt một lý do nào đó để từ chối.
Nhưng họ cũng không chú ý về con người này nữa mà đồ dồn qua người phụ nữ bên cạnh hắn.

Thẩm Nguyệt Dao ăn mặc tuy giản dị nhưng đẹp vô cùng, chiếc váy trắng dài dài hơn đầu gối, trên tóc kẹp lên một bông hoa, trông rất xinh xắn.
- Đây là vợ của Lục Hạo Nghiên sao? Trông xinh quá!
- Không biết vị tiểu thư này là con gái nhà nào nhỉ?
Chu Tào Anh thấy vậy, liền bước gần đến chỗ Thẩm Nguyệt Dao, nhìn kĩ một lượt từ đầu đến chân cô, trông cô gái này rất quen nhưng không thể nhận ra được.
Lục Hạo Nghiên thấy vậy liền chắn ngang:
- Chu tiểu thư cần gì cứ hỏi, chúng tôi không ngại trả lời đâu.
Chu Tào Anh cũng không kìm được mà hỏi thẳng:
- Cô gái này là vợ anh sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận