Thẩm Nguyệt Dao vội đẩy người hắn ra, ngây ngô hỏi, giọng điệu cô giống như trẻ con, hành động và câu hỏi này của cô đã dọa cho Lục Hạo Nghiên một phen hú hồn, hắn không ngờ rằng cô vợ nhỏ của mình lại không hề nhớ về mình, đến một chút cũng không có.
Nhưng hắn chỉ cảm thấy buồn bã hơn, gương mặt liền biểu lộ ra một chút không vui, hắn cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng đưa cô lại giường bệnh.
Bởi vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn, đặc biệt là phần đầu, về phần bụng, cái tên vô lương tâm ấy đ*m quá sâu khiến nó lâu lành hơn, cô hiện giờ đang ở trong trạng thái đau cả ngoài lẫn trong.
- Anh là Lục Hạo Nghiên, là chồng em, là người mà em yêu.
- Yêu? Nói đùa! Nguyệt Dao đây á! còn chưa có mối tình đầu, thì đâu ra cái chuyện chồng gì ở đây.
Lời nói cô ngốc nghếch, hắn chỉ mỉm cười không hề cảm thấy cô khác người mà thay vào đó là sự đáng yêu, hắn nhìn cô trông bộ dạng với ánh mắt cưng chiều, dịu dàng, đột nhiên hắn đưa tay lên nhéo má cô một cái.
- Ừmmm! Sao anh lại nhéo má Nguyệt Dao? Đau lắm!
Thẩm Nguyệt Dao khó chịu, cau mày khi bị hắn nhéo, lời nói cũng phát ra đầy khó nghe.
Hắn chỉ phì cười, quay sang với lấy trái cây đã gọt sẵn đưa cho cô.
Nhưng cô lại không chịu ăn, hắn đưa mãi, có khi dâng lên tận miệng cũng không chịu ăn.
- Không ăn đâu, không ăn đâu, cái này không ngon!
Được một lúc vẫn không hề hứng gì, lòng kiên nhẫn của hắn cũng dần dần không còn nữa, hắn nhíu mày nhìn cô trong khi cô vẫn từ chối không ăn, lại còn nằng nặc đòi ra ngoài đi dạo.
Hắn đưa miếng táo lên miệng mình rồi cắn mìn cái, sau đó ôm lấy đầu cô, đôi tay nhanh chóng bóp vào má cô, từ từ tiến sát lại và môi chạm môi.
Miếng táo từ miệng hắn dần chuyển vào miệng cô, cô tròn hai mắt lên nhìn mà vô thức nhai hết miếng táo.
Chính bản thân cô cũng không ngờ rằng hắn lại có hành động như vậy, phản ứng của cô khiến hắn cơ chút nghi ngờ, nếu là một kẻ ngốc, một kẻ mất trí, một kẻ hai mươi tuổi mà chẳng khác gì đứa con nít lại có phản ứng như này, biểu hiện hoài nghi nhân sinh của hắn cô cũng nhanh chóng nhận ra và giữ lại trạng thái ngây thơ của mình.
- Nếu như em không chịu ăn, anh cá là sẽ dùng cách này để em có thể ngoan ngoãn chịu ăn đấy.
Thẩm Nguyệt Dao khẽ nuốt nước bọt, giọng điệu hơi run run:
- Anh! cướp mất! nụ hôn đầu của Nguyệt Dao!
Hắn bật cười, ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
- Ừm! vậy nếu thể anh sẽ cướp mất lần đầu của em nữa đấy và chắc chắn đó không là hôn nữa.
Dĩ nhiên cô hiểu hàm ý hắn nói gì nhưng mà mình đang giả ngốc nghếch vậy nên làm sao cho ngốc thật đây?
Vừa đang loay hoay, trong đầu cô nảy lên một ý, ban nãy là vì cô không chịu ăn, hắn mới làm thế, giờ nên đòi ra ngoài đi dạo hóng gió, chắc chắn hắn sẽ đáp ứng điều kiện này.
- Anh! anh là Lục Hạo Nghiên?
Hắn gật nhẹ đầu, cứ nhìn vào cô, cô cũng nhìn hắn rồi nói tiếp:
- Lục Hạo Nghiên, anh có thể đưa Nguyệt Dao ra ngoài kia được không?
- Anh sẽ đưa em đi nếu em chịu đổi cách xưng hô với anh.
- Đổi xưng hô?
- Ừm, em phải gọi anh là chồng.
Thẩm Nguyệt Dao nghe mà vội lắc đầu:
- Không! không! Nguyệt Dao còn chưa có mối tình đầu nữa mà.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô đưa lên ngực mình, cười ấm áp:
- Nãy anh đã lấy đi nụ hôn đầu của em thì anh chính là mối tình đầu của em, và anh sẽ không ngại để làm điều đó với em, nên một tiếng chồng cũng không được sao?
Thẩm Nguyệt Dao khẽ kêu la trong bụng, lợi dụng mình ngốc nghếch hắn đã lộ ra bản tính cáo già thật sự, không ngừng chửi thầm hắn.
Nếu hắn biết cô không giả ngốc vậy thì ba cái lời này có nói ra không chứ?
Nguyệt Dao vội xua tay:
- Không! không! hai ta chưa cưới nhau mà!
Âm điệu cô như đang làm nũng, nắm lấy cánh tay hắn mà khua liên hồi, hắn cũng miễn cưỡng đáp ứng điều kiện của cô.
Sở dĩ hắn miễn cưỡng như thế là vì hắn muốn vừa dạo mát vừa kể lại quá khứ trước kia hai người từng chung sống như thế nào, hắn muốn cô nhớ lại, hắn ngoài mặt ân cần chu đáo nhưng bên trong hắn thật sự là một sự chua xót cho cô.
Làn gió nhẹ thổi vào mái tóc cô, cô hưởng thụ nó một cách thoải mái, bởi vì cô ở trong viện quá lâu giờ đây được hóng mát khiến cô vô cùng dễ chịu.
Lục Hạo Nghiên nhìn cô mà khóe môi cong lên, tuy cô ngốc nhưng nhan sắc cô vẫn không phai mờ, hắn nhìn cô không chớp, nhưng chợt nhớ ra, hắn khẽ nói:
- Anh sẽ kể cho em một chuyện trước đây, chuyện mà chỉ hai chúng ta biết, nhưng có vẻ em đã quên nó, vậy thì anh nên kể lại cho em nghe thì hơn.
Ánh mắt cô dời sang chỗ hắn, nghĩ ngợi một hồi rồi kéo tay hắn lại phía ghế đá, vừa cười ngây ngô vừa vỗ tay như một đứa trẻ.
- Kể đi, Nguyệt Dao thích nghe kể chuyện lắm, anh kể đi.
Hắn xoa đầu cô:
- Anh sẽ kể nếu em gọi anh là chồng.
Cô tối sầm mặt lại, giọng nói như trẻ con nhỏ nhỏ vang lên:
- Nguyệt Dao còn chưa có mối tình đầu, chưa có ai yêu thì đâu ra là chồng chứ?
- Anh là mối tình đầu của em, là anh yêu em, bộ một tiếng chồng cũng khó lắm sao?
Hắn ngồi quay sang cô, khuỷu tay dựa lên thành ghế, bàn tay chống lên cằm.
Cô rũ mặt xuống, âm điệu cũng nhỏ dần, nhưng hắn cũng nhận ra được sự e thẹn từ âm điệu ấy.
- Chồng!
- Ngoan lắm! Vậy anh kể nhé?