"Chát"
- Con làm cái gì vậy hả? Thẩm Nguyệt Dao!
- Trời ơi là trời, sao tôi khổ vậy nè.
Bà Trần Thanh Ân đột nhiên xông vào phòng cô, chẳng nói rõ ràng gì tát mạnh vào mặt cô một cái thật đau.
Cô ngỡ ngàng bởi người mẹ hiền từ, nuông chiều cô đã đâu rồi?
- Mẹ làm gì vậy? Sao lại tát con?
- Có phải con bảo Lục Hạo Nghiên làm công ty của Lục gia phá sản?
- Lục gia phá sản?
Cô nhớ lại về đoạn hồi phản âm khi hai người còn ở bên nhau mấy ngày trước.
Trong lòng cô nảy sinh một số nghi ngờ nhưng không thể nói ra, cô chỉ nghĩ tất đã là bản thân đoán ra ai dè đó là sự thật.
" - Anh định làm gì với Lục gia? Đừng có mà làm chuyện quá đáng, dù sao Lục gia cũng nuôi dưỡng anh đến tận giờ đấy.
- Không có đâu! Chỉ là một bài học thích đáng thôi.
Với lại cũng phải cắt đi cái sợi dây hận thù đáng sợ này.
Cô nằm gọn trong lồng ngực hắn, hơi thở của hắn phả vào mặt cô, tuy là vậy nhưng trong lòng cô vẫn có sự lo âu bất an.
Nhìn vào gương mặt của hắn, rất khó đoán được suy nghĩ của hắn.
- Nhưng mà...thôi được tạm tin anh.
- Sao lại tạm tin? Em phải có sự tin tưởng vững chắc chứ?
- Vậy anh hứa đi! Anh hứa sẽ là không hại người, không làm những chuyện quá đáng.
- Được! Anh hứa!
- Có lẽ hai ta sẽ gặp nhau ít lại một chút, khổ che em rồi.
Cô ngồi bật dậy, vẻ mặt khẩn trương nói, chiếc chăn theo đó cũng tuột xuống để lộ cảnh xuân hiện lên trước mắt hắn.
Hắn nhếch miệng cười.
- Vợ thật biết quyến rũ người khác lắm đấy.
Nhìn bộ dạng không mảnh vải che thân chả mình, cô vội lấy chăn che đi, nhưng nhanh chóng bị Lục Hạo Nghiên cản lại, rồi trực tiếp đè cô xuống.
Sau đó họ lại tiến vào thế giới riêng của hai người."
Trở về thực tại, cô không thể ngờ rằng chồng cô lại làm như thế, nếu ở Lục gia đã giải quyết xong, vậy tiếp tới đây mục tiêu kế tiếp chính là Thẩm gia.
- Con nói gì đi chứ? Sao lại im re vậy? Thằng nhóc đó mở công ty riêng rồi trực tiếp đối đầu với công ty của Lục gia, mội thành phẩm, khách hàng đều một tay thằng đó cướp hết.
Bây giờ Lục gia chẳng khác gì một cái ổ chuột hoang tàn, thành phẩm ế ẩm...Hai đứa hại cả một gia tài người ta rồi đấy.
Quả thật sau một thời gian, bên công ty Lục Hạo Nghiên từ nhỏ thành to, làm ăn khá khẩm trở lên, có thể nhờ vào trí óc siêu phàm của hắn cùng với sự ăn may phải chăng?
- Bộ Lục gia liên quan đến mẹ sao?
- Tất nhiên...à không mẹ chỉ là lo lắng cho con thôi.
Nếu Lục gia phá sản thêm một lần nữa, con sẽ ở đâu, sống trong nghèo khó chỉ khổ cho con thôi.
Bà Trần Thanh Ân biết mình đã quá lời, vội lại gần cô, xoa nhẹ vùng bị đánh lúc nãy do bà gây ra, an ủi cô.
- Có Lục Hạo Nghiên bên cạnh, con sợ gì nữa?
Cô trầm mặt xuống nói, lời nói hiện giờ không còn tự nhiên như trước, cô thấp giọng nói tiếp:
- Mẹ họ Lục phải không?
- Con nói gì thế?
Mồ hôi trệ trán Thanh Ân túa xuống, vẻ mặt hoang mang không ngờ rằng con gái mình lại biết chuyện này.
- Cha của Lục Hạo Nghiên là cậu con?
- Lục Hạo Nghiên là con nuôi của cha mẹ chồng con?
- Hai nhà Thẩm gia và Lục gia có mối thù truyền kiếp? Có phải là Thẩm gia từng khiến Lục gia bại sản?
- Mẹ thay đổi thân phận như họ của mình gả vào cho cha con chỉ để tiếp bước kế hoạch trả thù một cách thuận lợi?
- Con và Lục Hạo Nghiên chỉ là một quân cờ trong kế hoạch này?
Hàng vạn câu hỏi từ miệng cô thốt ra khiến bà Thanh Ân há hốc mồm, đôi mắt mở to lên vì kinh hãi, giọng bà run run:
- Con biết những chuyện này từ khi nào? Mà cho dù thế đi nữa, đó cũng là cha chồng con...à không là cậu ruột của con, Thẩm gia xứng đáng như thế, con yên tâm con sẽ không dính dáng vào những chuyện này đâu, đợi sau khi kế hoạch thành công, mẹ sẽ thay đổi họ lại và kể cả con.
- Hận thù không giải quyết được gì đâu! Mẹ và ông Lục Nam An đã đi quá giới hạn rồi đấy! Muốn khiến cho Thẩm gia phải ném trải lại cảm giác phá sản là gì à? Lục gia được lợi gì chứ?
- Cho dù là thế thì con và Lục Hạo Nghiên cũng không thể khiến gia sản của Lục gia trong tình thế ngàn cân bại trận chứ?
- Nước đi này của Lục Hạo Nghiên con không lường trước được nhưng con ủng hộ cái việc làm này của anh ấy.
Đột nhiên cánh cửa mở ra thật mạnh, một dáng người đàn ông ngồi thấp thỏm tại nơi giữa hướng cửa, hai tay ôm lấy đầu, không ai khác chính là cha của Thẩm Nguyệt Dao, Thẩm Từ Minh.
Ông ấy đứng dậy, tiến lại chỗ hai mẹ con, sắc mặt rũ xuống, sự tức giận thể hiện rõ mồn một trên khuôn mặt đó, đến nổi cả gân trên tay người đàn ông.
- Hóa ra bà là người của Lục gia.
Ông ấy quay sang Thẩm Nguyệt Dao, nhìn cô nói:
- Đáng lẽ từ đầu hôn sự của hai đứa cha nên cản trở.
Nước mắt cô cứ thế tràn ra, một nơi cô từng được sinh ra và lớn lên trong cái gọi là nhà, hiện bây giờ nó đã không còn nữa, cha cô sẽ không bao giờ chấp nhận mẹ cô bởi bà đã giấu ông quá nhiều chuyện, nhưng liệu tình yêu của cha cô có khiến mẹ cô buông bỏ hận thù?
Cô chạy đi, mặc cho hai người là cha là mẹ của cô đứng đó, một phần cô muốn lãng tránh đi để ổn định tình hình, phần lại để lại không gian riêng tư cho cha mẹ cô nói chuyện.
Và cô chỉ mong sẽ không có bất cứ mâu thuẫn nào xảy ra nữa.
Cái quan hệ gia đình hai nhà rắc rối nay đã rắc rối thêm từ khi cô và Lục Hạo Nghiên cưới nhau về.
Tại sao làm bậc cha mẹ mà vẫn lấy con cái ra làm trò đùa? Họ có xứng?
Cô đã tổn thương như vậy liệu Lục Hạo Nghiên có từng trải qua như thế khi biết mình là con nuôi? Hắn đã có một tâm trạng như thế nào? Đau buồn hay bình thường lạnh lùng như bao ngày? Hay dùng cái cách mạnh mẽ đứng dậy của một người đàn ông?
Cô đứng trước cây cầu, tay dựa lên thành cầu, đây chính là cảm giác một nhà ba người đang hạnh phúc vì thù hận mà tan vỡ, đáng nói hơn là mẹ mình hận cha mình, vậy thì loại cảm xúc cô đang trải qua là gì?
Cái danh Thẩm tiểu thư cô cần sao? Cái sự giàu có, ăn sung mặc sướng cô cần sao?
Cái đó để che mờ mắt thiên hạ mà thôi!