Lời nói của cô có chút khó nghe, đây là lần đầu cô cáu gắt đỉnh điểm với một ai đó, cáu gắt với kẻ đã lừa dối mình, ôi trời hắn lừa dối cô tận hai lần rồi.
Cô vừa nói vừa cởi sạch quần áo mình ra, rất nhanh đã để lộ ra một thân thể hoàn mỹ hiện ra trước mắt hắn.
Thân thể trắng nõn, mịn màng, đang ngồi trên người hắn, đôi mắt đáy sâu, căn phẫn, hòa cùng dòng lệ tuôn không ngừng xuống phía bụng hắn.
Hòa là hòa vậy nhưng nó cũng mang trại thái kích thích, khó cưỡng lại được
Phải! Cô bị chuốc thuốc.
Kẻ chuốc thuốc chính là Lục Hạo Nghiên.
Nó đều nằm trong tính toán của hắn cả, biết cô đã không muốn làm chuyện vợ chồng thì hắn phải dùng kế.
Muốn dụ dỗ con mồi cần phải có kế, hắn đã bỏ thuốc vào hộp đồ ăn lúc nãy.
Hèn gì Nguyệt Dao bỗng đè hắn xuống, làm ba cái chuyện bậy bạ đáng lý ra không phải do cô làm chủ.
Nhưng trong tiềm thức vẫn còn có thể nói ra mấy câu như vậy được khiến hắn cũng phải nể phục người phụ nữ trước mắt.
- Đáng ghét, tại sao anh nỡ làm vậy với tôi?
Lục Hạo Nghiên vẫn nhìn cô gái nhỏ trong tình trạng đầm đìa nước mắt, hắn chẳng có chút xót xa nào, dùng lực đè hẳn người cô xuống.
- Chẳng phải cô đang rất muốn tôi làm sướng cô sao?
- Đó...đó là thuốc....
- Thuốc gì không quan trọng, quan trọng là giờ cô rất muốn được sung được thỏa mãn, đúng không?
Cơ thể cô nóng bừng vì bị cái thuốc kích thích kia làm cho quay cuồng, nó thật sự rất đáng sợ, hai mắt cô lúc này đang mơ hồ đi, sắc mặt vô cùng khó coi, vẻ như không hề muốn nhưng lại không thể đánh nổi cái thuốc ghê sợ ấy.
- Thả...thả tôi ra...
Lục Hạo Nghiên cười nhếch, không ngừng hôn hít trên cổ và bả vai của Nguyệt Dao, hôn đến mức để lại nhưng cái mẩn đỏ ái muội, tay hắn không ngừng sờ soạng vào phần eo nhỏ bên dưới.
Thân thể cô bây giờ chỉ còn bộ nội y là chưa bị lột sạch, nhưng bàn tay hư hỏng ấy vẫn đang làm bậy làm bạ lướt khắp cơ thể cô.
- Lời nói của cô hoàn toàn đi ngược lại với lí trí đấy!
Biết bản thân không thể trốn tránh được, giãy giụa thì chỉ có mất sức, là một tác giả, nhưng chuyện như thế này cô đều hiểu rõ mồn một, chỉ với một lần là sức lực cạn hết chỗ kiện, đằng này chưa làm gì hết đã giãy giụa thế này khiến bản thân rơi vào cơn kiệt quệ hơn, đành thế phải chuẩn bị lần đầu cho tốt.
Mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, nếu chút nữa mà có đau cô sẽ cắn rách nát cái da của hắn.
Hơi thở cô càng trở nên gấp gáp hơn, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, Nguyệt Dao không còn giãy giụa mà thay vào đó nằm im lại, tay cô vòng qua cổ hắn, bị cái thuốc làm cho mê mẩn, hết cách chỉ có thể từ lời chửi bới sang cầu xin:
- Được.
Mau...!Mau giúp tôi!!!
Hạo Nghiên vẫn đang say sưa thưởng thức con mồi trắng nõn của mình bị lời nói của cô làm cho kích thích hơn, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, tay hắn đỡ lấy lưng cô ngồi thẳng dậy, từ từ sát vào mặt cô, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng ấy, nó giờ nhẹ nhàng hơn hẳn, đầu lưỡi tiến vào khoan miệng của đối phương, quấn quýt dây dưa trong đó.
Vừa hôn vừa cởi đi bộ nội y trên người cô, quần hắn cũng được lột sạch, hai cơ thể chẳng có một mảnh vải đang quấn quýt lấy nhau.
Lần ấy nó cũng mang theo cái màng tr.inh của cô cao chạy xa bay luôn rồi.
...
Sáng ngày đầu tiên ở nơi nhà chồng, vịg lạ lẫm với chiếc giường này, lại còn có một trận kịch liệt vào đêm hôm qua, khiến tình trạng sáng nay mệt mỏi đau nhức cả người, đặc biệt là phần thân dưới, ôi trời nó vẫn còn đang hoang mang vì cái thứ quái vật tối qua đâm vào nó khiến nó chừ tê liệt cả vùng.
Nguyệt Dao định bước chân xuống giường, cánh cửa tự động mở ra, một bóng dáng vừa lạ vừa quen xuất hiện, đó là bà Hạ Châu.
Theo sau đó là Lục Hạo Nghiên.
Hai dung nhan tuyệt đỉnh kết hợp đi cùng nhau khiến cho ai khó có thể cưỡng lại, mà ngắm nhìn nó một cách say mê gợi hồn.
Trên tay Hạo Nghiên bưng một thau nước ấm, nhẹ nhàng đặt xuống phía dưới chân cô, sau đó nắm lấy chân cô, bị một phen hú hồn, sợ đó là thau nước lạnh, với lại bị hắn ta lừa dối tận hai lần, ai biết được hắn còn có trò gì nữa.
Bà Hạ Châu thấy như vậy liền biết ngay tối hôm qua động đến nổi rung cả phòng, khiến con bé sợ hãi như vậy.
Hạ Châu ngồi xuống an ủi cô:
- Yên tâm, mẹ làm thau nước ấm này đấy, ngâm chân vào sẽ khiến con thoải mái hơn đấy.
Lời nói Hạ Châu ôn nhu, dịu dàng, khiến cảm xúc của cô dịu đi hẳn, Hạ Châu liền quay sang trách mắng Lục Hạo Nghiên:
- Thằng nghịch tử, mày làm con dâu của mẹ đau nguyên tối hôm qua giờ nó chẳng bước được xuống giường được nữa, mau rửa chân cho vợ con đi.
Lục Hạo Nghiên không hiểu vì sao mẹ mình lại cưng chiều cô con dâu may cho đến vậy.
Bản thân hắn là con ruột nhưng chưa bao giờ thấy bà ấy cưng chiều một ai đến khi Thẩm Nguyệt Dao xuất hiện và làm dâu trong nhà này.
Lục Hạo Nghiên trước giờ là một tên thiếu gia, một tên tổng tài giàu có cao cao tại thượng, sinh ra đã ngầm thìa vàng vậy mà lại cúi đầu sợ hãi trước mẹ mình.
- Ở đây con nhất định phải trị được cái bản tính thô lỗ của nó, nhất định không được để nó vô ơn vô nghĩa với những người xung quanh.
Thẩm Nguyệt Dao khẽ gật đầu, cô nắm lấy tay mẹ chồng mình, có được bà mẹ chồng như vậy cũng tốt, sau này Lục Hạo Nghiên mà có ức hiếp cô, lấy mẹ hắn làm bia đỡ đạn sẽ khiến hắn khiếp sợ cho xem.
Bà Hạ Châu đứng dậy định ra ngoài, thấy con trai mình như vậy bà chẳng tiếc ngọc gì cả, còn tấp thẳng vào một câu:
- Rửa cho vợ con sạch sẽ vào, chăm sóc vợ con cho kĩ, con mà ức hiếp để xem con sống sao cho yên trong nhà này.
Lục Hạo Nghiên lộ ra gương mặt bất mãn, chỉ gật đầu rồi tiếp tục công việc của mình, dù không muốn nhưng cũng phải làm.
Nguyệt Dao nhìn lấy bóng lưng bà Hạ Châu rời khỏi, rồi nhìn sang hắn, ánh mắt vô tình chạm lên bả vai hắn, nó được dán bởi băng cá nhân lên, khẽ bật cười đầy thỏa mãn:
- Có vẻ hôm qua tôi cắn anh hơi đau nhỉ?
- Đau lắm đấy, đến nổi chảy máu luôn đây.
- Ai biểu tối hôm qua anh làm tôi đau, và anh cũng nói nếu có đau thì cắn anh, tôi đau mới cắn anh đấy.
Hành động rửa chân cho cô bất giác dừng lại, hắn ngước lên nhìn cô, khẽ nở nụ cười:
- Vậy cô có muốn trải nghiệm lại cảm giác đau đó nữa không?.