Cảnh quay này không có gì quá táo bạo, quần áo vẫn giữ nguyên, thậm chí không có một nụ hôn nào.
Nhưng chính vì vậy, cảm giác cạnh tranh dục vọng lẫn nhau càng khó thể hiện.
Quay rất nhiều lần nhưng vẫn không đạt được trạng thái mà Uông Thành mong muốn, đành phải tạm dừng quay.
Ô Mạn mặt dày tiến lên hỏi: "Đạo diễn, rốt cuộc là cảm thấy không đúng ở chỗ nào?"
"Quá cứng nhắc." Uông Thành lời ít ý nhiều nói.
"Nhưng mà Đặng Lệ Chi vốn dĩ không biết nhiều về mấy thứ này, không phải nên cứng nhắc như thế sao?"
"Cứng nhắc chỉ là bề ngoài." Uông Thành thở dài: "Làm sao nói với cô đây.
Mọi cử chỉ của cô đều mang một vẻ kiêu ngạo vì sự tự tin vào vẻ đẹp của mình đã khắc sâu trong xương cốt.
Cô biết chỉ cần nhẹ nhàng giơ một ngón tay cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác, vì vậy cứng nhắc dưới sự thể hiện của cô lại trở thành sự khinh thường.”
“Nhưng Đặng Lệ Chi chỉ là một người bình thường, khi mất lý trí đã liều mình quyến rũ một cậu trai nhỏ tuổi hơn rất nhiều, tâm lý này hoàn toàn khác biệt.
Tâm lý của cô không đạt được nên thời điểm bị Trần Nam từ chối, sự xấu hổ của cô trở nên hời hợt."
Uông Thành nói rất rõ ràng, cũng là cách khéo léo nói với cô rằng, cô chưa đủ nhập vai.
Không nghi ngờ gì trong hai ngày rời đoàn đã ảnh hưởng đến cô, khi mặc trang phục đẹp, đứng giữa không khí thơm mùi nước hoa, tiếng bấm máy quen thuộc khiến cô cảm thấy an toàn.
Cô lại trở thành Ô Mạn có thể kiểm soát mọi thứ, không phải là Đặng Lệ Chi mất kiểm soát đến mức rơi nước mắt.
Sự đứt đoạn ngắn ngủi khiến cô không còn quá hoảng sợ, cô nghĩ mình có thể kiểm soát vai diễn và bản thân tốt hơn.
Nhưng cô đã đánh giá bản thân quá cao.
Trong lòng Ô Mạn cảm thấy rất thất vọng nhưng cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cảnh quay sẽ nhanh chóng bắt đầu lại.
Cô đi chân trần ướt sũng, bước tới trước mặt Truy Dã, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh.
Truy Dã vừa định mở miệng nói chuyện, Ô Mạn đã bịt miệng anh lại, đẩy anh ngã xuống ghế sofa đơn.
Truy Dã mặt đầy kinh ngạc, chẳng bao lâu sau mặt anh đã đỏ bừng.
Bởi vì ngón chân trần của Ô Mạn đang chạm nhẹ vào quần đồng phục của anh.
Mưa bão bên ngoài cửa sổ kéo tới ào ạt, cửa sổ của phòng tắm đóng chặt, cả căn phòng bị cuốn trong cái kén mùa xuân, ẩm thấp và ngột ngạt, họ như bị giam giữ bên trong không thể thoát ra.
Quần đồng phục thẳng thớm bị chạm vào tạo nên nếp nhăn như mưa rơi trên mặt ao lan tỏa từng vòng từng vòng sóng.
Ô Mạn đứng trước sofa, từ trên cao nhìn xuống, cô từ từ nâng một chân khiến ống quần như bị kéo lên.
Như thể dùng quần đồng phục của anh để lau những giọt nước chưa khô, giữ lại vệt nước nhạt nhòa.
Ngón chân trắng nõn với màu móng đỏ đậm, tương phản trên nền quần đen như chiếc bút lông mềm mại, không biết rõ mà tô vẽ bừa, dục vọng giao hòa.
So với hành động táo bạo, ánh mắt của cô lại hoàn toàn không dám đối diện với Truy Dã.
Anh thì nhìn thẳng vào cô, ánh mắt phức tạp, cánh tay cầm tay nắm cửa gồng lên, nổi rõ gân xanh.
Thiếu niên với yết hầu nóng bỏng lên xuống, khó nhịn mà gọi: "Chị à."
Ô Mạn nghe Truy Dã nói ra câu thoại này, chân đang định đặt lên đùi trong của anh chợt chậm lại, dường như hơi do dự.
Lần này cô căng thẳng hơn những lần trước và vì tư thế này đã quay đi quay lại nhiều lần, bắp chân không thể tránh khỏi bắt đầu co rút.
Cô run rẩy không đứng vững, Truy Dã đưa tay đỡ lấy eo cô, thuận thế kéo cô vào lòng.
Ô Mạn cứ thế rơi vào lòng anh.
Điều này đã lệch khỏi diễn biến của kịch bản nhưng Uông Thành không hô cắt.
Trong mắt ông, động tác co rút bất ngờ này lại tạo ra sự căng thẳng, vì vậy ông chỉ im lặng để máy quay tiếp tục quay.
Cơn co rút chưa dừng lại, Ô Mạn ngã ngồi trên eo Truy Dã, một chân còn đang co giật trông rất buồn cười.
Truy Dã một tay ôm eo cô, tay kia xoa bóp bắp chân cô, ứng biến nói: "Chị, đau không?"
Cô không trả lời, theo kịch bản hai tay ôm lấy mặt Truy Dã, tiến gần vội vàng muốn hôn anh.
Truy Dã do dự một chút, cố gắng ngả người ra sau, tránh né.
"… Ngay cả cậu cũng không muốn sao?"
Ở đây, cảm xúc của Ô Mạn lẽ ra phải đạt đến đỉnh điểm của thẹn quá hoá giận và tự ghét bỏ bản thân nhưng động tác vừa rồi làm rối loạn nhịp của cô, cô hoàn toàn máy móc diễn theo kịch bản, cảm xúc không liền mạch.
Truy Dã bóp nhẹ bắp chân của cô, giọng thì thầm khi khuất khỏi ống kính: "Lại muốn NG? Chỉ là một cảnh quyến rũ đơn giản thôi mà.
Bình thường chị quyến rũ Úc Gia Trạch thế nào thì quyến rũ tôi như vậy đi, điều này cũng không được sao?"
Trên màn hình giám sát, lưng gầy của Ô Mạn giật mạnh.
Tay cô hạ xuống rồi lại giơ lên cao nhưng rồi lại gượng gạo đổi hướng, nặng nề đẩy Truy Dã.
Theo lực đẩy, cô cũng ngã xuống khỏi sofa.
Vô cùng nhếch nhác lại vô cùng giận dữ, đôi mắt đỏ hoe, không quan tâm đến chân mình còn đang co rút không đứng dậy nổi.
Không gian im lặng tuyệt đối.
“Được! Cảnh này qua rồi!”
Ô Mạn vẫn ngồi bệt trên đất run rẩy không ngừng.
Vi Vi nhanh chóng chạy tới muốn giúp cô xoa bóp chân nhưng có người đã nhanh tay hơn.
Truy Dã cúi người xuống, ôm lấy eo của Ô Mạn và bế cô lên.
“Tìm nhân viên của cửa hàng đến xoa bóp sẽ nhanh hơn.”
Anh giải thích qua loa trong những ánh mắt kinh ngạc nhìn anh bước vào phòng massage và khóa cửa lại.
Ô Mạn cũng ngớ người một chút, ngay sau đó cô đẩy ngực anh ra và nghiến răng nghiến lợi nói: “Thả tôi xuống.”
Truy Dã một tay ôm cô, tay kia khóa chặt cổ tay cô, đến khi vào phòng khác mới thả ra.
Ngay khi được tự do, Ô Mạn liền tát Truy Dã một cái rõ đau.
Cô tức giận đến mức cười thành tiếng: “Được lắm, đáng lẽ ra tôi phải làm thế này từ đầu!”
Truy Dã im lặng, một tay vẫn ôm eo Ô Mạn, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Chị à, xin lỗi.”
Ô Mạn vẫn run rẩy, không biết là do tức giận hay là do chân cô còn co rút.
Truy Dã quỳ một chân xuống, nắm lấy chân cô nhẹ nhàng xoa bóp.
“Lúc đó chị đã qua được phần trước rồi, nếu quay lại để tìm lại trạng thái đó thì càng khó hơn.
Vì vậy, tôi mới dùng cách này để kích thích chị, đừng giận tôi nhé.”
Anh nhìn cô từ dưới lên, tư thế rất hạ mình.
Ô Mạn lạnh lùng rút chân lại lùi một bước, khoanh tay trước ngực, hoàn toàn đề phòng.
“Cậu nghĩ cậu là ai?”
“Cho dù cậu là Ảnh đế Cannes, diễn xuất giỏi hơn tôi, ai cho phép cậu dùng cách khích tướng này với tôi? Đó là cách diễn của cậu, không phải của tôi.
Dù sao tôi cũng vào nghề trước cậu mười một năm.
Tôi là tiền bối của cậu, tôi hy vọng cậu tôn trọng tôi một chút!”
“Còn nữa, đừng để tôi nghe thấy cậu nhắc đến tên Úc Gia Trạch trước mặt tôi.”
Nói xong câu cuối, Truy Dã xoa mặt bị tát, vẻ mặt dần lạnh lùng.
Anh từ từ đứng dậy, cảm thấy buồn cười rồi bật cười thành tiếng: “Muốn được người khác tôn trọng thì hãy làm những việc đáng để được tôn trọng đi.”
Nói xong, anh đẩy cửa nghênh ngang rời đi.
Ô Mạn càng thêm tức giận, sao anh dám khiêu khích ngược lại cô chứ?!
Vài phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rụt rè.
Ô Mạn lạnh lùng: “Sao? Vừa nãy không phải cửa vẫn bị đẩy rất mạnh à?”
Ngoài cửa dừng lại, một giọng nữ yếu ớt: “Có một quý ông vừa xuống lầu nói rằng cô vẫn chưa hết chuột rút, cần dịch vụ massage, bây giờ cô có tiện không?”
Ngực Ô Mạn nghẹn lại, cơn giận vẫn đang bùng cháy nhưng nó như bị đắp một cái chăn lên, không tắt được mà cũng không bùng lên, cứ lửng lơ ở đó.
“Quý ông vừa xuống lầu” chắc chắn là Truy Dã.
Rõ ràng hai người vừa cãi nhau, anh còn nhớ đến chuyện cô bị chuột rút để làm gì.
“Không cần, cảm ơn.”
Ngoài cửa im lặng một lúc lại vang lên tiếng gõ cửa.
“...!Tôi đã nói không cần rồi mà.”
“Chị Mạn, là em.” Giọng ngập ngừng của Vi Vi vang lên, “Úc tiên sinh gọi điện.”
Trong phòng im lặng một lúc, Ô Mạn mở cửa, nhận điện thoại từ Vi Vi.
Cô chỉnh đốn lại cảm xúc, nhận cuộc gọi.
“Vừa quay xong à?”
Dường như Úc Gia Trạch cũng vừa bận xong, giọng anh rất mệt mỏi.
Ô Mạn nhẹ nhàng đáp: “ Có vẻ ngài rất mệt.”
“Cũng không mệt lắm, chỉ là xem tin hot search của mấy tên nhãi nhép nên cảm thấy không thoải mái.”
Ô Mạn giật mình, ra hiệu cho Vi Vi mở Weibo hot search, quả nhiên đứng đầu là tên của cô và một sao nam trẻ tuổi: #KỷChuÔMạn
Click vào là sự kiện cửa hàng cao cấp diễn ra hai ngày trước, hai người đứng gần nhau, ngôi sao trẻ nhìn cô đắm đuối.
Marketing còn tìm ra video phỏng vấn của cậu ấy, trong đó hỏi về mẫu người lý tưởng, mỗi điểm cậu ấy nói dường như đều khớp với Ô Mạn.