Ô Mạn hiểu ra ngay, Kỷ Chu gần đây hơi hết thời, thế nên mới mạo hiểm cọ nhiệt độ của cô.
Dù sao giải Kim Tượng vừa qua, cô là nữ diễn viên có hot search đứng đầu.
Không nghi ngờ gì chính là một miếng mồi béo bở.
Trong điện thoại, cô liên tục khẳng định không hề có giao tiếp nào với cậu này, Úc Gia Trạch khó chịu nói sẽ dạy cho cậu ấy một bài học rồi bỏ qua.
Mấy ngày quay phim tiếp theo, ai cũng thấy rõ hai diễn viên chính đang có mâu thuẫn.
Dù bình thường hai người cũng ít giao tiếp ngoài giờ quay nhưng không khí gượng ép cố tỏ ra không nhìn thấy nhau ấy như muốn phá hủy mọi thứ xung quanh.
Uông Thành rất buồn rầu, tối hôm đó quay ở quán ăn vỉa hè, xong việc ông liền gọi mọi người ở lại ăn tối, ông muốn làm tan băng giữa Ô Mạn và Truy Dã.
Đạo diễn đã nói vậy rồi thì Ô Mạn cũng không nỡ từ chối.
Thực ra cô cũng thấy mình giận dỗi quá trẻ con, chỉ là đồng nghiệp mâu thuẫn thôi mà.
Cô vào nghề lâu thế này, muốn làm hòa để giữ thể diện cho nhau chẳng phải chuyện quá dễ dàng à?
Nhưng khi cô muốn nói chuyện bình thường với Truy Dã, thấy gương mặt thối của anh không hề có dấu hiệu nhượng bộ, cơn giận lại bùng lên, cô tức tối bỏ đi.
Trên bàn ăn, hai người ngồi xa nhau nhất có thể.
Chung Nhạc Thanh là người giỏi tạo không khí nhất.
Dù trò chơi môi chạm môi trước đây không phù hợp để chơi trong dịp này nhưng anh vẫn còn nhiều trò chơi trên bàn rượu, ngay lập tức tìm ra một trò từ kho tàng trò chơi của mình.
"Đạo diễn, chúng ta chơi trò 'Tôi chưa bao giờ làm' nhé."
Uông Thành có chút ngỡ ngàng: "Chơi thế nào?"
"Trò chơi này rất phù hợp với người có nhiều kinh nghiệm như ngài!" Chung Nhạc Thanh luôn biết cách tâng bốc người khác.
"Luật chơi rất đơn giản, mỗi người mở rộng lòng bàn tay, lần lượt nói một điều mà mình chưa bao giờ làm.
Khi một người nói xong, những người khác nếu chưa làm điều đó thì phải hạ xuống một ngón tay.
Ai mà lòng bàn tay biến thành nắm đấm đầu tiên thì phải uống rượu."
Đinh Giai Kỳ bĩu môi: "Vậy em là người trẻ nhất, thiệt cho em rồi."
Một nữ diễn viên phụ châm biếm: "Em đừng có uống linh tinh nữa, uống say rồi lại hôn lung tung.
Hôm đó trong phòng bao, mọi người đều bị em hại."
Khi Ô Mạn rời đi, Đinh Giai Kỳ vẫn còn tỉnh táo, có lẽ chuyện xảy ra sau khi cô rời khỏi.
Đinh Giai Kỳ chắp tay xin lỗi: "Xin lỗi mà chị, em vẫn nhớ là môi chị rất mềm, haha!"
Sau khi quen thân với mọi người, tính cách cô ấy trở nên cởi mở hơn, thường xuyên đùa giỡn không còn rụt rè như lúc mới vào đoàn.
"Chị làm sao mềm như Truy Dã được, anh ấy vừa vào em đã ôm không buông mà hôn liên tục."
Mặt Đinh Giai Kỳ đỏ bừng dù chưa uống rượu, lắp bắp nói: "Đừng nói bậy, em nhớ là em không...!không hôn vào môi."
Càng nói càng nhỏ giọng, đầu gần như chui xuống gầm bàn.
"Em không hôn môi vì em không với tới! Em coi cổ của Truy Dã như chân giò mà gặm ấy."
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em thật sự không biết mình khi say lại như vậy..."
Ô Mạn mơ hồ nhớ đến vết hôn trên cổ Truy Dã hôm đó sau khi lớp che khuyết điểm bị trôi đi.
Cô đã nghĩ rằng đêm đó họ đã làm chuyện đó, không ngờ chỉ là do Đinh Giai Kỳ say rượu gây nên.
Cô cảm thấy tâm trạng của mình dường như có chút khá hơn.
Truy Dã không để ý: "Tại sao mỗi lần gặp đều phải xin lỗi anh.
Hay là thế này, anh cắn lại một cái vào cổ em, em không phải xin lỗi nữa nhé?"
Đinh Giai Kỳ bị trêu đùa đến đỏ mặt.
Ô Mạn thu hồi ánh mắt, cảm giác vừa rồi chắc là ảo giác.
Tâm trạng cô không tốt hơn chút nào.
Chung Nhạc Thanh không chịu nổi liền xen vào: "Rượu tới rượu tới! Chúng ta bắt đầu một vòng nhé!"
Ô Mạn âm thầm bấm like cho Chung Nhạc Thanh.
Mọi người hò reo yêu cầu đạo diễn bắt đầu trước, Uông Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi đã kết hôn...!cái này được không?"
Chung Nhạc Thanh gật đầu: "Được, đúng là ý này."
Trong bàn phần lớn là diễn viên trẻ, họ có người còn chưa từng yêu, nói gì đến kết hôn.
"Đạo diễn thật độc ác!" Mọi người đồng loạt kêu than rồi gấp ngón tay lại.
Uông Thành cười lớn, nhận xét: "Trò này cũng thú vị đấy."
Người tiếp theo là Đinh Giai Kỳ, cô vừa vui vẻ vừa láu lỉnh nói: "Em chưa từng yêu!"
Uông Thành cười đau khổ, gấp một ngón tay lại.
Ô Mạn trong chốc lát phân vân nên lựa chọn gấp hay không gấp ngón tay.
Mối quan hệ giữa cô và Úc Gia Trạch, liệu có thể gọi là yêu? Tách riêng từ "yêu đương" ra, phải có lưu luyến và phải có tình yêu*.
*: 恋爱 (yêu đương) gồm 恋 (luyến) và 爱 (ái)
Giữa họ có mệnh lệnh, sự phục tùng, sự kiểm soát, lợi ích, hứng thú nhất thời...!có rất nhiều từ ngữ để định nghĩa nhưng không phải là hai từ đó.
Nhưng Ô Mạn vẫn gấp ngón tay lại vì theo định nghĩa thông thường của xã hội, họ có lẽ được tính là yêu.
Có một số người trong bàn vẫn chưa gấp ngón tay, trong đó có một người làm mọi người kinh ngạc.
Truy Dã vẫn giơ tay.
"Trò này không được nói dối đâu nhé!"
Truy Dã đối diện với người đặt ra nghi vấn với mình, vô cùng ngây thơ và chân thành nói: "Tôi thật sự chưa từng yêu."
Ô Mạn cũng rất ngạc nhiên, cô nghĩ rằng dù anh còn trẻ nhưng chắc đã có nhiều mối tình.
Trong nhiều tin đồn và scandal, ít nhất phải có một cái là thật chứ?
Cô ngỡ ngàng nhận ra, sự hiểu biết của mình về Truy Dã đều dựa trên những phỏng đoán rất phiến diện.
Cô không có kết bạn với anh trên WeChat cũng chưa từng tra cứu thông tin liên quan đến anh chỉ dựa vào vài lần gặp gỡ mà dường như đã có một định nghĩa đơn giản về chàng trai này.
Cô thừa nhận rằng có một chút tính chất trả đũa khiến cô kháng cự việc tìm hiểu về người này.
Người đặt ra nghi vấn thì thầm: "...!Tôi không tin."
Chung Nhạc Thanh nhìn anh như nhìn một kẻ lừa đảo, châm biếm: "Cái gì mà không tin được chứ.
Có bạn chơi là đủ rồi, Truy Dã của chúng ta không phải là kiểu người muốn bị một cô gái trói buộc."
Truy Dã nhún vai không phản bác: "Đến lượt tôi rồi, tôi chỉ nói đại một điều nhé."
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi từng cưỡi ngựa đuổi theo một đoàn tàu, kết quả là ngã ngựa gãy hai cái xương sườn."
"..."
"..."
Chung Nhạc Thanh xoa trán: "Tôi cũng từng ngã ngựa nhưng là để đóng phim, không phải rảnh rỗi đuổi theo tàu hỏa."
Đinh Giai Kỳ tò mò: "Tại sao anh lại đuổi theo tàu hỏa?"
"Nhất thiết phải có lý do sao? Muốn đuổi thì đuổi thôi.”
Cô ngộ ra: “Đúng ha.”
Ô Mạn đen mặt, đây là cuộc đối thoại khiến người ta không còn lời nào để nói.
Giữa chừng lại có vài người khác nói qua.
Đến lượt Ô Mạn, cô đoán những việc mình đã làm có lẽ nhiều người khác cũng đã từng trải qua, còn những trải nghiệm thật sự độc đáo thì cô không muốn nói.
Vì thế trong những ký ức nhạt nhẽo đó, cô cố gắng chọn lọc và thốt ra một câu: “Tôi chưa bao giờ uống say.”
“Trời ơi! Cô là ma quỷ à?” Chung Nhạc Thanh đập tay lên đùi, “Tối nay chúng tôi sẽ cho cô nếm thử cảm giác đó!”
“Đừng làm loạn.” Ô Mạn cười và chặn lại ly rượu Chung Nhạc Thanh đưa tới.
Có người không nhịn được hỏi: “Chị Mạn, chị không tò mò cảm giác uống say là gì sao?”
“Có gì mà tò mò chứ? Uống say không phải là việc rất đáng sợ sao?” Ô Mạn không tự chủ được mà nhíu mày, “Hoàn toàn mất kiểm soát bản thân lại còn hại cho sức khỏe.
Hại nhiều mà chẳng có lợi gì.
Nếu không cần thiết thì thôi.”
Đinh Giai Kỳ cảm thấy mình bị ám chỉ, lúng túng uống một ly nước chanh.
Chung Nhạc Thanh thấy vậy liền lên tiếng: “Cô gái à...!uống rượu chỉ là uống rượu, đừng nói chuyện lợi hay không lợi, quan trọng là vui vẻ.”
Nói xong, anh ấy ra hiệu cho phục vụ mang thêm bia đến.
Người phục vụ có vẻ không vui vì đêm hôm khuya khoắt rồi mà còn bị gọi tới gọi lui, khi mang bia ra đặt mạnh lên bàn vô tình làm đĩa đậu phộng trượt và rượu đổ lên người Ô Mạn.
“Gì vậy!”
Chung Nhạc Thanh là người đầu tiên phản ứng, bật ra một câu tiếng Quảng Đông vội vàng rút khăn giấy đưa cho Ô Mạn.
Người phục vụ có vẻ bị sốc, trông có vẻ trẻ tuổi, cúi đầu một câu xin lỗi cũng không nói.
Ô Mạn bất lực lau sơ qua, rượu thấm qua vải dính vào da, cảm giác dính nhớp nháp giữa hai đùi.
Cô đành phải đứng dậy nói: “Tôi về trước để thu xếp lại, xin lỗi mọi người.”
Uông Thành cũng không còn cách nào, trong buổi tiệc tan băng này hai diễn viên chính còn chưa nói được lời nào.
Nhưng không thể làm khác, ông gật đầu và tiễn Ô Mạn rời đi.
Tài xế không ngờ Ô Mạn sẽ rời đi sớm nên đậu xe ở phía xa.
Trong lúc chờ xe đến, cô nấp vào con hẻm sau lấy ra điếu thuốc, cắn đầu lọc.
Gió lạnh mùa xuân thổi qua lưng, Ô Mạn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cô quay lại, thấy người phục vụ khi nãy đang nhìn quanh ở đầu hẻm.
Ô Mạn tưởng cô ta để ý chuyện vừa rồi thì thuận miệng nói: “Cô không cần đến xin lỗi đâu.”
“Xin lỗi?” Người đó đột nhiên cười lạnh, “Là cô phải xin lỗi Kỷ Chu!”
Ô Mạn ngạc nhiên: “À...!cô là fan của cậu ấy sao?”
“Tôi là vợ tương lai của anh ấy! Anh ấy hoàn toàn không thích loại bình hoa như cô! Những tin đồn trên mạng chắc chắn đều là do cô mua bài để cọ nhiệt độ của anh ấy! Cô không biết xấu hổ sao?!”
Cô ta giấu tay sau lưng tiến tới gần Ô Mạn, “Cô đúng là đồ đê tiện, không chỉ cọ nhiệt độ của anh ấy mà còn muốn phá hủy tài nguyên của anh ấy, không đạt được thì muốn hủy hoại anh ấy sao? Cô thật ghê tởm!”
Chuyện gì thế này? Ô Mạn không hiểu nổi.
Rõ ràng là Kỷ Chu mua bài để bám lấy danh tiếng của cô, sao lại thành cô cầu mà không được nên quay sang hủy tài nguyên của cậu ấy?
Ô Mạn đột nhiên nhớ lại, mấy ngày trước Úc Gia Trạch nói sẽ dạy cho Kỷ Chu một bài học, chắc là việc này.
Xem ra chuyện này quả thực có chút liên quan đến cô.
Cô không khỏi cảm thấy xấu hổ lại vô cớ nhận lỗi thay Úc Gia Trạch.
Để không kích động fan cuồng này, Ô Mạn từ từ lùi lại, lén bấm số 110 trên điện thoại.
Mới bấm được một số thì chiếc ấm nước sôi giấu sau lưng cô phục vụ xuất hiện.
Cô gái đó hắt một nửa chỗ nước sôi vào người Ô Mạn.
Ô Mạn tránh kịp, không để ý gì chạy về phía đầu hẻm.
Nhưng đầu gối bị nước sôi hắt vào, tốc độ chạy bị giảm.
Cô gái điên kia mang giày đế bệt, chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp.
Gió rít qua tai, Ô Mạn thở hổn hển, tim đập như đang đua với quỷ dữ.
Cảm giác bước chân phía sau ngày càng gần, khi cô không còn đường thoát thì đâm vào ngực một người.
Thế giới quay cuồng, ánh đèn neon kéo dài trước mắt, người đó ôm cô xoay một vòng.
Nửa ấm nước nóng còn lại hắt hết lên lưng người đó.
Ô Mạn ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Truy Dã im lặng ôm chặt cô, không để chút nước nào dính vào cô.
Cô gái điên kia cũng sợ hãi ôm ấm nước bỏ chạy.
Ô Mạn không để ý, lo lắng sờ lưng Truy Dã, quên mất mấy giờ trước họ còn chán ghét, một lời cũng không muốn nói với nhau.
Phản ứng đầu tiên của cô là mắng: “Cậu điên à! Sao không đẩy tôi ra rồi tự né đi?”
Truy Dã: “...”
Ô Mạn mới ngượng nghịu quan tâm: “Là nước nóng đúng không? Không phải thứ gì khác chứ?”
Anh rên rỉ: “Chắc vậy, tôi chỉ thấy bỏng.”
“Thế thì tốt, chỉ là nước nóng thôi...”
Cô mới nhận ra họ vẫn ôm nhau, vội đẩy Truy Dã ra.
Truy Dã hơi sững sờ, nửa tay áo và lưng áo sơ mi trắng ướt đẫm, trông như con gà rớt xuống nước, anh không để ý mà nắm tay áo Ô Mạn, trêu chọc nói: “Chị à, vẫn giận tôi sao?”