Sa Vào Đêm Xuân



Trong lòng Ô Mạn kinh ngạc, không hiểu Úc Gia Trạch nói vậy là có ý gì.

"Nhìn em căng thẳng kìa, tôi đang khen em diễn xuất tốt mà." Úc Gia Trạch cười cười nhìn đạo diễn, "Có phải không?"

Uông Thành không chú ý đến bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, thành thật đánh giá: "Lúc đầu Tiểu Mạn còn hơi cứng, bây giờ đã dần vào guồng, máy quay vừa bật lên cô ấy đã hoàn toàn biến thành Đặng Lệ Chi."

Ô Mạn khiêm tốn xua xua tay: "Lần nào tôi cũng phải chuẩn bị rất lâu mới nhập vai được."

"Diễn viên thật thú vị, máy quay bật lên liền trở thành người khác.

Máy quay tắt lại trở về là chính mình." Úc Gia Trạch đầy hứng thú, "Thật sự không bị nhầm lẫn sao?”

“Diễn viên càng có sự kiên định về bản ngã thì sẽ càng không dễ dàng nhầm lẫn bản thân với vai diễn.” Uông Thành suy nghĩ một chút rồi nói, “Tuy nhiên, tôi không phải là diễn viên.

Vẫn nên để diễn viên trả lời câu hỏi này thì tốt hơn.”

Ô Mạn đối diện ánh mắt của họ: “Người khác như thế nào tôi không biết nhưng bản thân tôi phân biệt rất rõ ràng.”

Úc Gia Trạch không nói thêm gì nữa nhưng Ô Mạn lại nhạy cảm nhận thấy lúc này tâm trạng anh ta đã tốt hơn.

Tâm trạng anh ta tốt lên nhưng tâm trạng của Ô Mạn và Uông Thành lại rất phức tạp.

Hai người lén lút liếc mắt nhìn nhau và đều nhận ra sự lo lắng trong mắt đối phương.

Bởi vì khi quay xong cảnh này sẽ chuyển cảnh và cảnh tiếp theo liên quan đến cảnh hôn.

Đây không phải là cảnh quay trong studio, địa điểm chỉ được sử dụng một lần, nếu Úc Gia Trạch không đi, bọn họ làm sao có thể giấu giếm dưới mắt anh ta mà quay cảnh hôn thật?

*

Sau khi quay xong cảnh lễ tốt nghiệp, buổi chiều đoàn phim thu dọn chuyển cảnh đến công viên nước Trường Long.

Trong kịch bản cảnh này cũng diễn ra theo thứ tự ngay sau lễ tốt nghiệp: Trần Nam muốn Đặng Lệ Chi tặng quà tốt nghiệp, món quà cậu muốn chính là cô ấy đi hẹn hò với cậu một lần.

Trong lúc chờ đợi chuyển cảnh, Ô Mạn dò hỏi: “Ngày mai ngài có chuyến bay sớm à?”

Úc Gia Trạch “ừ” một tiếng: “Không muốn tôi đi?”

Anh nghĩ nhiều rồi, Ô Mạn trong lòng lật mặt.


Tôi mong anh nhanh chóng đi đi cho rồi!

“Ừ… tôi vẫn còn lo lắng cho ngài.” Cô bóp vai anh ta, “Hôm nay ngài đã ở đây cả một ngày, buổi tối cảnh này chắc chắn sẽ quay rất muộn, không bằng ngài về nghỉ ngơi trước đi.”

“Lần khác tôi sẽ đi nhưng nơi này…” Anh ta chỉ vào địa điểm trên bảng thông báo, “Tôi nghĩ bé chim nhỏ của tôi sẽ cần tôi.”

Ô Mạn sững sờ, Úc Gia Trạch vẫn nhớ cô sợ nước.

Nói đúng ra là sợ hồ bơi.

Đó là khi cô mới quen anh ta, Úc Gia Trạch dẫn cô tham dự một bữa tiệc hồ bơi ở biệt thự, các cô gái đi cùng các thiếu gia đều cười tươi, giọng nói ngọt ngào.

Chỉ có Ô Mạn mặt mày căng thẳng, không biết điều mà trốn ở một góc.

Có người nói với Úc Gia Trạch, đồ chơi của cậu quá không hiểu quy tắc, để tôi giúp cậu dạy dỗ một chút.

Úc Gia Trạch lười nhác trả lời, đừng quá đáng.

Người đó bảo Ô Mạn giúp hắn ta lấy ly rượu ở quầy bar.

Cô vẫn chưa biết đối phương có ý đồ xấu, khi cô mang rượu cẩn thận băng qua hồ bơi thì bị hắn ta đẩy từ phía sau.

Cô bất ngờ ngã vào hồ bơi, nước bắn tung tóe, trên bờ là tiếng cười lớn.

Họ nhìn cô như xem một chú hề nhảy múa, có người nói đừng giả vờ nữa, hồ bơi này chỉ sâu một mét.

Nhưng Ô Mạn vẫn chìm xuống, rất lâu không nổi lên.

Cuối cùng cô được Úc Gia Trạch tự tay vớt lên, lúc đó gần như mất đi ý thức.

Tỉnh lại, cô nắm chặt ngón tay Úc Gia Trạch, ỷ lại mà nói: “Xin lỗi, tôi thật sự rất sợ nước.”

Úc Gia Trạch nhớ lại dáng vẻ của cô khi đó, hơi tiếc nuối nói: “Đó là lúc hiếm hoi em yếu đuối với tôi.”

“Bởi vì sau đó ngài không còn dẫn tôi đi nữa nên tôi cũng không có cơ hội yếu đuối.”

“Bây giờ vì quay phim, em không sợ nước nữa?”

“Vẫn sợ.” Ô Mạn xoa xoa cánh tay, “Nhưng trong phim tôi là Đặng Lệ Chi, Đặng Lệ Chi thì không sợ.”

Câu này dường như làm anh ta vui vẻ, Úc Gia Trạch cười nói: “Quả nhiên phân biệt rõ ràng.”


*

Chuyển cảnh xong, Uông Thành mượn cớ giảng diễn cho Ô Mạn và Truy Dã, kéo hai người đến góc, lo lắng hỏi: “Úc Gia Trạch vẫn chưa đi sao?”

Ô Mạn rất ngại ngùng: “Là lỗi của tôi, xin lỗi đạo diễn.”

“Thế này đi, phần này thay đổi động tác một chút.” Uông Thành suy nghĩ, “Khi Trần Nam định hôn, Đặng Lệ Chi sẽ tránh né.

Chúng ta quay một phiên bản như vậy, tôi sẽ cho thông qua.

Nếu Úc Gia Trạch đi sớm thì sẽ dọn sạch hiện trường quay bổ sung theo kịch bản gốc.”

Trong suốt thời gian này Truy Dã khoanh tay không nói một lời.

Sau khi thỏa thuận xong, Uông Thành bảo hai người diễn thử cảnh, gần xong thì quay.

Trong kịch bản, mặc dù Đặng Lệ Chi đồng ý yêu cầu của Trần Nam nhưng trong lòng cô thực sự không thoải mái, ngay cả đồ bơi cũng không thay chỉ nói nhìn cậu chơi là đủ rồi.

Điều này khiến Trần Nam chơi không vui, luôn cảm thấy rầu rĩ không vui.

Do đó, khi quay chính thức, phần trước Ô Mạn không cần xuống nước.

Cô ứng phó khá thoải mái.

“Chị, chị thế này thật gian xảo.

Rõ ràng đã đồng ý hẹn hò như người yêu, bây giờ thế này trông như chị đang đưa con đi chơi vậy.” Trần Nam nằm bên hồ bơi nhìn Đặng Lệ Chi đứng bên, “Ngồi đó mãi như thế chị không chán sao?”

“Tôi đang nhìn cậu đây, sao mà chán được?”

Câu nói đó khiến Trần Nam đỏ mặt, cậu đâm đầu vào nước, vội vàng bơi đi chỗ khác.

Cô đứng trên bờ cầm điện thoại của Trần Nam, có một tin nhắn đến, cậu không cài đặt ẩn thông báo nên người khác có thể thấy rõ nội dung.

Là tin nhắn của cô gái bắt chuyện cậu lúc nãy gửi đến.

“Cậu muốn đăng ký trường nào? Tôi hỏi nhiều người rồi, cũng muốn tham khảo ý kiến của cậu~”


“Đúng rồi, hình như lớp chúng ta còn tổ chức chuyến đi tốt nghiệp đến Đài Loan, cậu muốn tham gia không?”

Bầu trời âm u những mây đen ùn ùn kéo đến, từ xa có tiếng sấm đùng đoàng.

Trần Nam bơi một vòng trở về, thấy Đặng Lệ Chi đang cầm điện thoại mà ngẩn người.

Vẻ mặt cô ấy như bầu trời lúc này vậy, u ám không sức sống.

“Chị, hình như trời sắp mưa rồi.”

Cô tỉnh lại, lơ đãng đáp: “Ừ, vậy cậu lên đây đi, chúng ta tìm chỗ trú mưa.”

Trần Nam đảo mắt, không biết đang tính toán gì rồi lại bơi ra xa: “Đợi chút, tôi bơi thêm một vòng nữa.”

Nhiều người đã tranh thủ rời khỏi bể bơi trước khi mưa rơi, chẳng mấy chốc nơi đây trở nên trống vắng chỉ còn lại Trần Nam.

Mưa bắt đầu rơi ào ạt và dữ dội.

Đặng Lệ Chi dùng túi che đầu nhưng vẫn bị ướt sũng, cô hét lớn qua màn mưa về phía Trần Nam không biết đang ở đâu dưới nước: “Cậu đi đâu rồi? Mau lên đây!”

Mặt nước tĩnh lặng mà dữ dội, Trần Nam trốn dưới nước, cố tình không trả lời cô.

“Đừng đùa nữa!”

Để nhìn rõ hơn, cô tiến gần đến bể bơi.

Trong khoảnh khắc nhanh như chớp, cậu thiếu niên hóa thành một con người láu cá, lao ra khỏi mặt nước, kéo chân cô xuống.

“Dù sao cũng ướt rồi, xuống đây chơi đi chị!”

Cậu cười lớn, kéo cô ngã vào nước.

Khi diễn cảnh này Ô Mạn đã luôn tự trấn an mình, cô nghĩ, nhiều năm trôi qua như vậy, mình nên trưởng thành hơn chứ.

Nhưng khi làn nước lạnh lẽo bao quanh chân, ngập qua ngực, chìm đến đỉnh đầu, mọi thứ xung quanh đều méo mó.

Trước mắt cô, bể bơi vốn trống vắng bỗng chốc đông đúc, chân trẻ con, bầu ngực đầy đặn của phụ nữ, bụng bia của đàn ông, tiếng cãi nhau, tiếng người ồn ào náo nhiệt.

Nền gạch men trơn tuột của bể bơi trở nên cũ kỹ, bẩn thỉu vì năm tháng không thể tẩy sạch.

Ô Mạn nhìn lên qua làn nước lấp lánh, bầu trời mưa dần biến mất thay vào đó là trần nhà, bể bơi kiểu mẫu phổ biến của thị trấn nhỏ hai mươi mấy năm trước.

Bên tai cô vang lên giọng nói mềm mại của một người phụ nữ rất gần mà cũng rất xa.

Người đó nói: “Mạn Mạn, nín thở rất dễ học.”

Ô Mạn nghiêng đầu, bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ mặc đồ bơi đỏ, khuôn mặt quá giống cô.


Đôi môi Ô Mạn không còn nghe lời cô, mở ra đóng vào, phát ra âm thanh bập bẹ non nớt.

“Mẹ ơi, con không nín thở lâu được…”

Bà ta thở dài: “Nín thở còn không biết thì sao học bơi được? Thử lại lần nữa.”

Bà ta ấn đầu cô xuống nước, màng nhĩ căng lên, mọi thứ xung quanh xa dần, những gì xảy ra đều mang âm hưởng nghẹn ngào nhưng giọng nói trên đỉnh đầu vẫn rõ ràng vô cùng.

Dịu dàng mà tàn nhẫn.

“Phải biết nhiều kỹ năng mới làm ngôi sao lớn được, mẹ chỉ muốn tốt cho mày thôi.”

Cô thở gấp dưới nước, cố gắng trồi lên nhưng lực tay bà ta mạnh hơn cô.

Ấn xuống dưới, giãy giụa, ấn xuống dưới, giãy giụa, ấn xuống.

Cô dần dần ngừng cử động.

Ngay khi chạm đến cái chết, có ai đó nắm lấy sau đầu cô, thổi vào miệng cô chút không khí.

Ô Mạn mở mắt mơ hồ, xung quanh trở lại bình thường.

Mưa vẫn rơi, thậm chí còn ầm ĩ hơn trước, sấm chớp dường như vang ngay trên đầu họ.

Nhưng qua một lớp nước mỏng, chỉ có họ ôm nhau dưới đáy nước, thế giới yên bình, mọi thứ an toàn.

Môi Truy Dã áp vào môi cô, cố gắng làm hô hấp nhân tạo, tạm thời kéo ý thức của cô trở lại.

Nhưng anh phát hiện cảnh trong phim đều là lừa đảo, dưới nước không thể thực hiện được động tác này.

Ô Mạn vẫn mệt mỏi, nửa mê nửa tỉnh níu lấy vai anh.

Cô mở mắt mơ màng, chạm vào ánh mắt lo lắng của Truy Dã như bị nước bể rửa sạch, ngạo mạn mà sạch sẽ, không tạp chất, khi nhìn cô thì nhẹ nhàng gợn lên làn sóng mềm mại.

Anh nói lấp lửng: “Tôi sẽ đưa chị đi.”

Bất chợt, mặt nước rung động mạnh cùng với tiếng sấm lớn, một bóng người lao xuống nước.

Khi Ô Mạn nhận ra người đó là ai, ý thức chưa rõ ràng của cô càng thêm tán loạn.

Úc Gia Trạch đang bơi về phía họ.

Dáng vẻ ấy trùng khớp mờ nhạt với mười năm trước, chiếc áo sơ mi lụa đen dính sát vào da, tóc mái trước trán vốn luôn được chải chuốt kỹ lưỡng giờ rối tung làm giảm bớt vẻ cao ngạo, mơ hồ trở lại dáng vẻ của anh ta thời trẻ.

Khuôn mặt không biểu cảm của anh ta bị nước bao phủ, toát lên vẻ lạnh lùng vô cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận