Sa Vào Đêm Xuân



Cô vừa đăng bài xong, cuộc gọi khẩn cấp của Triệu Bác Ngữ đã gọi đến.

“Bà cô của tôi ơi, lần này cô lại gây chuyện gì vậy?”

“Chỉ là dạy dỗ một đứa trẻ không biết trời cao đất dày thôi mà.”

“Đứa trẻ đó vừa mới ra mắt đã đánh bại các lão làng, động một chút là lên hot search, áp đảo lưu lượng! Chúng ta không cần phải đối đầu với cậu ấy đâu!”

Ô Mạn thờ ơ lướt qua bức ảnh mà các tài khoản tiếp thị chụp lén.

Chất lượng ảnh rất mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy Hà Tuệ Ngữ như say mèm được Truy Dã nửa ôm từ trên xe xuống.

“Không tính là đối đầu đâu, tôi chỉ nhắc nhở rằng con người không nên có não yêu đương, đặc biệt là trong giới giải trí.

Ra mặt giúp đỡ bạn gái tin đồn, sau lưng nói xấu đối thủ là hành vi thấp kém nhất.”

“Nói thì không sai nhưng chúng ta thực sự cũng có phần hơi yếu để nhận giải, công khai đối đầu thế này không phải là cách tốt nhất...”

“Triệu đại quản lý.”

Triệu Bác Ngữ không nói gì thêm.

Anh biết khi Ô Mạn gọi anh như vậy là cô đang giận.

“Thật tiếc là không thể để anh cảm nhận trải nghiệm dẫn dắt một thiên tài, lo lắng mọi thứ thật mệt mỏi phải không? Để tôi tiết lộ một tin, nghe nói Truy Dã vẫn chưa có quản lý.”

Nói xong, cô tắt điện thoại.

Cảm giác khoái chí vừa rồi khi phản công của Ô Mạn bị cuộc điện thoại này phá tan.

Cô mở Weibo, hot search đầu tiên đã trở thành #ÔMạnTrượtTay.

Dưới chủ đề này, fan hâm mộ đang tranh cãi nảy lửa.

@Đại Mõm Hà Mã Đừng Phép: Mỹ nữ thật thảm, bàn về thảm đỏ hay giải thưởng, cái nào cũng vượt trội hơn Hà Mã, ngoài việc trâu già ăn cỏ non Hà Mã còn biết gì nữa? Tìm cỏ non cũng thật thiếu phẩm chất, mẹ cậu ấy mở cửa thiếu phẩm chất, vào đến nhà cũng thiếu phẩm chất.

Sao, mỹ nữ nhận giải là giải trong nước, phải là người yêu của cậu ấy nhận giải mới đúng à?

@Ô Mua Hôm Nay Mua Giải Chưa: Tối nay tôi cười bể bụng, ngoài việc trâu già ăn cỏ non Hà Tuệ Ngữ không biết gì nữa sao? Rốt cuộc là ai chỉ dựa vào đàn ông không biết gì khác, ai có mắt cũng thấy! Mua giải mà mua đến giải Kim Tượng, Ô Mua thật là ngầu.

@Truy Dã Dã Hỏa: Ô Gà Bã Ngữ, hai nhà các người đấu nhau đừng kéo Truy Dã vào được không?! Không kéo cha các người thì không có lưu lượng sao? Đã giải thích biết bao nhiêu lần rồi, Truy Dã chỉ là hậu bối lịch sự đưa tiền bối về nhà thôi, khởi đầu bằng một bức ảnh bịa đặt một cái miệng, thanh minh muốn rã cẳng.

Làm ơn quan tâm đến tác phẩm của Ảnh đế Cannes nhiều hơn, cảm ơn!

@Cư Dân Mạng Tiểu Chương: Không phải chứ, fan Ảnh đế cũng biết tận dụng cơ hội để tẩy trắng à.

Cậu ấy mới ra mắt chưa bao lâu đã có bao nhiêu tin đồn với các tiểu hoa đại hoa rồi.

Rõ ràng là con bướm lãng tử mà còn dựng lên hình tượng cấm dục ngoan hiền, công chúng không mù.

Còn lịch sự đưa tiền bối về nhà, sao lại có thể nói lời lẽ ngông cuồng với tiền bối Ô Mạn, đúng là “lịch sự có chọn lọc”.

Ô Mạn càng đọc càng khó chịu, rõ ràng tối nay cô đánh một trận đẹp, lật ngược tình thế.

Vậy mà lại bị kẻ không mời mà đến phá hỏng thành một mớ hỗn độn.

Từ trong lòng cô đã ghét bỏ tên Ảnh đế mới nổi chưa từng gặp mặt này.

Khi trở lại khách sạn, Ô Mạn cố gượng chống lại cơn buồn ngủ ngâm mình trong bồn tắm, mơ màng ngủ quên trong bồn rồi bị đánh thức bởi một cuộc gọi.


Cuộc gọi hiển thị là của Úc Gia Trạch.

Cơn buồn ngủ của cô giảm đi một nửa, nhấn nút mở loa ngoài, giọng nói của người đàn ông chậm rãi truyền đến.

“Tôi gọi hơn mười phút rồi.”

“Xin lỗi để ngài đợi lâu.”

“Tôi không chỉ đợi mười phút này thôi đâu.”

Anh ta nói về việc cô chưa trả lời tin nhắn “Quà kỷ niệm mười năm” đó.

“Ngài bỏ tôi một tháng, tôi không trả lời vài giờ, lễ đáp lại cũng coi là nhẹ rồi.”

“Cô bé hay nói dối, rõ ràng là lợi dụng xong bỏ qua một bên không để ý đến.”

Dường như Úc Gia Trạch đang tháo cà vạt, có thể nghe thấy tiếng sột soạt kèm theo giọng nói lười biếng của anh ta: "Danh hiệu Ảnh hậu Kim Tượng, món quà này em có thích không?”

Ô Mạn nói “Ừm.”

“Nếu ngài không làm tôi lo lắng đến phát run thì tôi sẽ thích hơn.”

“Đột nhiên từ không có hy vọng thành có hy vọng không phải rất thú vị sao?” Giọng anh ta nhẹ nhàng: "Giải thưởng gì cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn thấy em bất ngờ.”

Nước lạnh rồi, Ô Mạn run lên.

“Thật ra nếu em đến hỏi tôi, tôi sẽ nói cho em biết.”

Anh ta thở dài nhẹ nhàng: "Đáng tiếc em không tìm tôi.

Nếu tôi tiếp tục không tìm em, có phải em sẽ coi như tôi chết rồi, viết sẵn bia mộ cho tôi luôn?”

Cô phì cười: “Đừng nói linh tinh, xui xẻo lắm.”

Anh ta cười: “Em đang lo lắng cho tôi à?”

“Chỉ là không tốt lành thôi.”

Úc Gia Trạch giọng nhẹ nhàng: “Đừng lo.

Dù ngày mai tôi chết hay sống đến trăm tuổi mới chết, nơi cuối cùng tôi đến chắc chắn sẽ là bên cạnh em.”

Ô Mạn cảm thấy buồn cười.

Mỗi năm đều có tin đồn rằng Úc Gia Trạch và cô chia tay, nhất là khi cô bước qua tuổi ba mươi, lời đồn đoán càng nhiều hơn.

Dường như phụ nữ qua ba mươi bị buộc phải nhường chỗ thay bằng người trẻ đẹp hơn.

Nhưng thực tế, tính kiểm soát của Úc Gia Trạch ngày càng nghiêm trọng.

Câu nói tình cảm trong điện thoại nghe thoáng qua thì ngọt ngào nhưng dịch thẳng ra lại rùng rợn.

“Nơi cuối cùng tôi đến chắc chắn sẽ là bên cạnh em.”...!Chẳng phải là, anh làm ma cũng không buông tha cho em sao?



Ngày hôm sau, dù có chuyến bay vào buổi tối nhưng Ô Mạn vẫn tỉnh dậy rất sớm.

Những năm gần đây, giấc ngủ của cô luôn bị gián đoạn, lúc thì ngủ ở giờ khác nhau, nơi khác nhau.


Nhưng may mắn là không cần ngủ với người khác.

Sau một năm vào nghề, cô đã theo Úc Gia Trạch.

Lúc đó cô hai mươi mốt, ngoài vẻ ngoài thì không có gì cả.

Úc Gia Trạch hai mươi sáu, không chỉ có vẻ ngoài mà còn có tất cả.

Vô số người muốn leo lên giường của anh ta, bất kể là hạng nào, giới tính nào, cố gắng để gặp anh ta, đầy vẻ quyến rũ mà gọi một tiếng Úc thiếu.

Lần đầu tiên gặp Úc Gia Trạch, cô lại cứng ngắc mà nói một câu: "Chào ngài."

Úc Gia Trạch lơ đễnh nhìn qua, không chút hứng thú mà xem xét cô một chút rồi hỏi: "Em là gỗ à?"

Ô Mạn lắp bắp: "Nếu tách từ 'ngài' ra thì ngài là người ở trên trái tim, đó là ngài." (*)

(*): Từ “ngài” (您) gồm 2 chữ “ngươi/anh/…” (你) và “tâm/tim” (心).

Ở đây Ô Mạn đang lấy lòng anh Úc, ý của cổ là “Trên tim em có anh.”

"Cô bé quê mùa thật đấy," Úc Gia Trạch cười: "Nhưng quê mùa mà dễ thương."

Khi mọi người đều nghĩ rằng cô không có cơ hội, anh ta lại hỏi: "Em tên là gì?"

"Ô Mạn, từ cành leo bay ra con quạ."

Anh ta suy nghĩ một chút: "Quạ thì không may mắn, gọi em là chim nhỏ nhé."

Lúc đó, mọi người đều nghĩ rằng họ chỉ là tình một đêm.

Dù sao, trước Ô Mạn, người ở bên Úc Gia Trạch lâu nhất cũng không quá mười ngày.

Ai có thể ngờ rằng mười ngày kéo dài thành mười năm, cô bị Úc Gia Trạch buộc bên mình, chứng kiến anh ta từ "Úc thiếu" trở thành "Úc tiên sinh."

Còn cô thì luôn gọi anh ta là "Ngài."

Ô Mạn xuống lầu đến phòng gym của khách sạn để thực hiện một giờ tập luyện hàng ngày.

Khi trở về phòng, cô thấy Triệu Bác Ngữ vốn nên ở cách xa ngàn dặm đang đợi trước cửa phòng cô.

Anh mặt mày rầu rĩ: "Cô nương, tôi không ngại ngàn dặm đến đây xin lỗi, cô đừng giận nữa."

Ô Mạn không đáp lời, mở cửa đi vào nhưng cánh cửa mở cũng thể hiện một chút thái độ.

Triệu Bác Ngữ thở phào nhẹ nhõm vội vào theo, đẩy một chồng bản thảo kịch bản lên trước mặt Ô Mạn.

"Khi tin cô đoạt giải lan ra, nhiều người đã đến tìm tôi để hợp tác.

Tôi đã chọn lọc suốt đêm và chọn ra vài kịch bản tốt nhanh chóng gửi tới cho cô.

Cô xem có cái nào hứng thú không?"

Ô Mạn cuối cùng cũng mở miệng: "Được, để tôi xem."

Triệu Bác Ngữ kiên nhẫn ngồi chờ, quan sát cô lật từng trang, sắc mặt càng ngày càng chán nản.


"Từ chối hết đi."

"Cô nương, những cái này đều là kịch bản tốt nhất hiện nay, dàn diễn viên lớn, lưu lượng lớn.

Cô không thích những cái này, vậy cô muốn gì?"

Cô muốn gì?

Ô Mạn ngẩn ra một lúc, đột nhiên nghịch điện thoại rồi ném qua cho cậu ta.

Triệu Bác Ngữ vội vàng bắt lấy, trên màn hình là trang cá nhân của cô trên Douban.

"Anh xem những tác phẩm này, cái nào cũng có dàn diễn viên lớn, lưu lượng lớn nhưng có cái nào vượt qua 8 điểm không?"

Ô Mạn cười mỉa mai: "Dù tôi có đoạt giải Kim Tượng thì sao? Vẫn đưa đến những thứ như trước thì có ý nghĩa gì không?"

"Chất lượng trong đó, cô, tôi, nhà sản xuất, thậm chí nhiều người hâm mộ đều biết rõ.

Cô tưởng rằng đoạt giải Kim Tượng thì sẽ lên tầm cao mới? Dù cô có tức giận thì tôi vẫn phải nói, nằm mơ."

Triệu Bác Ngữ nghiêm túc nói: "Trừ khi cô có thể đoạt một giải thưởng cao hơn để không ai có thể nói gì."

"Giải Kim Tượng đã là hàng đầu trong nước rồi."

"Ai nói chúng ta phải bị giới hạn trong nước?"

Triệu Bác Ngữ do dự một lúc rồi cắn răng lấy một kịch bản riêng từ trong túi ra, đặt lên bàn của Ô Mạn: "Cô xem cái này đi."

Ô Mạn không mấy hứng thú với những điều anh nói, lười biếng ngả người trên ghế xem, một trang lại một trang, cơ thể dần ngồi thẳng lên.

Cô ngẩng đầu: "Kịch bản này là thế nào?"

Triệu Bác Ngữ trong lòng thắt lại, thầm nghĩ quả nhiên.

"Kịch bản này không phải do người khác tìm đến mà tôi đặc biệt tìm cho cô, cần phải thử vai.

Vì đây là tác phẩm mới của đạo diễn 'Nghiệt tử' vẫn nhắm đến giải Cành cọ Vàng.

Đây thực sự là một cơ hội hiếm có nhưng đối với cô thì quá khó khăn."

"Tại sao?"

"Có nhiều cảnh hôn, còn có cảnh giường chiếu."

"…"

"Kịch bản thực sự tốt làm sao có thể né tránh được khía cạnh dục vọng của con người.

Mà trước đây cô thì không thể nhận.

Những gì có thể nhận chỉ có như vậy, kịch bản bị hạn chế, không có đạo diễn giỏi chỉ đạo, không có diễn viên giỏi diễn cùng, cô có thể phát triển đến hiện tại đã là cực hạn rồi."

Anh không thấy được biểu cảm của Ô Mạn vì cô quay lưng lại, đối diện với rèm cửa dày để lại một cái đầu đỏ sẫm.

"Tiểu Mạn, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô không phải là một diễn viên có năng khiếu.

Mà ngược lại cô rất có linh khí, nếu không sao tôi có thể nhìn trúng cô ngay từ cái nhìn đầu tiên? Chúng ta đã làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, tôi hiểu rõ cô không cam lòng, tôi cũng biết cô luôn muốn bứt phá.

Vì vậy tôi đã suy nghĩ cả đêm, vẫn mang kịch bản này đến, quyết định cuối cùng là ở cô."

"… Anh đã giấu Úc Gia Trạch để đưa kịch bản này đến phải không?"

Ô Mạn nhắc nhở: "Nếu tôi nhận, anh cũng sẽ bị liên lụy."

"Điều đó đương nhiên tôi hiểu rõ."

Anh ngừng một lúc: "Nhưng nếu tôi có thể tự tay đưa một Nữ hoàng Cannes ra đời, sự nghiệp của tôi cũng coi như viên mãn.”

Ô Mạn quay lại, một góc kịch bản đã bị cô bóp rách.


"Anh Triệu, cảm ơn anh."

Triệu Bác Ngữ nhất thời có chút mơ hồ, lần cuối cùng Ô Mạn gọi anh là anh Triệu là khi nào, năm năm trước? Tám năm trước?

Cô nói nhẹ nhàng: "Giúp tôi liên hệ, tôi muốn đi."

“Cô chắc chắn không?"

"Thử xem, nếu người ta chẳng thèm để ý tới tôi." Ô Mạn bấm lòng bàn tay: "Nhưng trước khi thử vai, nhất định không để Úc Gia Trạch biết."

*

Triệu Bác Ngữ âm thầm liên hệ xong, thông báo cho Ô Mạn thời gian và địa điểm thử vai.

Anh nói lần này cạnh tranh sẽ rất khốc liệt.

Lúc đến nơi cô ấy mới biết anh Triệu nói vẫn còn nhẹ.

Có quá nhiều nữ diễn viên hàng đầu đang chờ đợi, tựa như quay lại hậu trường của lễ trao giải.

Cô ấy nhìn thấy Hà Tuệ Ngữ ở đó, Hà Tuệ Ngữ cũng nhìn thấy cô ấy, lộ vẻ ngạc nhiên.

"Sao cô lại đến đây?"

"Tại sao tôi không thể đến?"

"Cô không đọc kịch bản à? Úc tiên sinh cho phép cô nhận vai có cảnh này?" Hà Tuệ Ngữ nhướng mày: "Cũng đúng, không đến lượt anh ta lo, dù sao cô cũng không thể nhận vai này."

"Chó nhà có tang đừng sủa trước cửa nhà tôi, ồn lắm."

Ô Mạn vượt qua Hà Tuệ Ngữ, ngồi vào góc xa nhất, cẩn thận nghiên cứu đoạn thử vai mà nhân viên vừa phát.

Câu chuyện tên là "Xuân Dạ" xảy ra vào một đêm mưa xuân.

Nhân vật nữ chính là một bà nội trợ ba mươi ba tuổi, duy trì cuộc hôn nhân không có tình dục với chồng đã tám năm, hai người cũng không có con cái.

Mặc dù cô ấy cảm nhận được chồng vẫn còn yêu mình nhưng cuộc sống như một con thuyền mắc cạn quay vòng tại chỗ.

Cho đến một đêm đó, người chồng đưa về nhà một cậu trai mười tám tuổi, nói rằng cậu ấy sẽ ở nhà ôn thi đại học, mong cô có thể chăm sóc cậu ấy nhiều hơn.

Sóng lớn ập đến, con thuyền lật nghiêng.

Yêu cầu thử vai là đoạn gặp gỡ ban đầu này.

Cửa phòng chờ mở ra, đạo diễn Uông Thành bước vào, ông gần năm mươi tuổi nhưng rất tinh thần.

Rõ ràng đã rất có uy tín nhưng vẫn cúi đầu chào mọi người.

"Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến thử vai.

Vì nam chính tôi đã định sẵn, hôm nay tôi quyết định gọi cậu ấy đến, các bạn sẽ diễn thử cùng cậu ấy."

Ô Mạn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lòng cô khẽ rung.

"Truy Dã." Đạo diễn gọi.

Anh bước vào, vừa tháo khẩu trang, Ô Mạn đã liên tưởng đến nhiều thứ.

Thác nước đổ, pháo hoa nổ tung, đường chạy xuất phát khi tiếng súng vang lên, ngọn lửa đốt cháy cánh đồng, tia chớp trong ngày hè đột ngột...!Anh và chúng đều mang cùng một khí chất, mãnh liệt, xung đột, khó lòng kiểm soát.

Và những điều này, chính là thứ cô ấy ghét nhất bây giờ.

••••••••

Tác giả nhắn nhủ:

Ô Mạn: Nếu thời gian quay lại vài ngày trước, tôi chắc chắn không để tay trượt [cười].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận