Sa Vào Đêm Xuân



Sau một tuần sống biệt lập, giám đốc sản xuất đã điều xe đến đón Ô Mạn và Truy Dã trở về phim trường.

Họ nghỉ ngơi ngắn gọn rồi chuẩn bị quay cảnh cuối cùng của kịch bản.

Trước khi bắt đầu quay, đạo diễn Uông vẫn không yên tâm, ông chỉ nói ngắn gọn một câu để Ô Mạn làm công tác tư tưởng: "Thời gian tự do mà cô và cậu ấy đã cùng trải qua đến đây là kết thúc."

Ông đưa điện thoại lại cho Ô Mạn.

Thậm chí cô còn không bật lên xem mà bỏ luôn vào túi rồi đi vào phòng trang điểm.

Cảnh quay cuối cùng bắt đầu.

Ô Mạn thay lại bộ trang phục lần đầu tiên gặp mặt, cài lên ngực chiếc ghim cài áo hình con bướm mà Trần Nam đã tặng.

Vừa bước vào, Trần Nam nhìn thấy chiếc ghim cài, nở một nụ cười: "Sau buổi lễ tốt nghiệp, tôi thấy chị đã cất đi, còn tưởng chị không thích nó chứ."

Cô vô thức chạm vào chiếc ghim cài như muốn lấy thêm sức mạnh từ nó.

Mùa hè đã đến, tiếng ve kêu râm ran trên ban công, lưng cậu thanh niên đầy mồ hôi dính nhớp.

Cậu không ngần ngại cởi áo trước mặt Đặng Lệ Chi, vừa cởi áo vừa hỏi: "Hôm nay anh Từ vẫn chưa về nhà sao? Tối nay tôi có chuyến bay, còn muốn chào tạm biệt anh ấy."

"Chúng tôi cãi nhau rồi, anh ấy đến nhà bạn ở tạm, chưa về."

"Các người cãi nhau? Sao tôi không biết?"

Cô mặt không đổi sắc nói dối: "Vì chuyện đứa con."

Trần Nam dừng tay khi đang cởi áo: "Đứa con gì?"

"Tôi nghĩ mình nên sinh một đứa con với anh ấy nhưng anh ấy không muốn."

Áo của Trần Nam kéo lên một nửa, lưng cậu phơi trong không khí run rẩy.

Những cơ bắp trên lưng căng đến giới hạn như sắp đứt, đau đến mức không thể đứng thẳng.

"Chị...!muốn có con với anh ấy?"

Giọng Trần Nam vì không thể tin được, trở nên nhẹ bẫng như lông vũ, dễ dàng bị gió thổi bay.

Cô gật đầu: "Tôi đã ba mươi ba rồi, nếu chờ lớn tuổi hơn nữa sẽ nguy hiểm."

"Đây là vấn đề tuổi tác sao?" Cậu ném áo sang một bên, lớn tiếng nói: "Là vấn đề sinh con với ai!"

"Chẳng lẽ với cậu sao?"

"Không được sao?!"

"A Nam, cậu vẫn còn là một đứa trẻ.

Thậm chí chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp."


"Tôi không phải...!Chị hãy đợi tôi bốn năm nữa! Chỉ bốn năm thôi!"

Đặng Lệ Chi không nói gì, cúi xuống nhặt chiếc áo trắng nhăn nheo dưới đất, trải phẳng rồi đặt lên ghế sofa.

Sau đó, kéo ra một chiếc vali từ phòng.

"Tôi đã sắp xếp xong đồ đạc cho cậu, cậu kiểm tra lại xem có bỏ sót gì không."

"Chị muốn tôi đi đến vậy sao?"

"Ý kiến của tôi không quan trọng, cậu phải đi."

Cậu giật lấy vali, đổ hết đồ đạc ra.

"Vậy thì tôi không đi nữa."

"Cậu xem, cậu nói cậu không phải là trẻ con nhưng lại nói toàn những lời trẻ con."

Trần Nam nhìn vẻ mặt bình thản của Đặng Lệ Chi, một câu của cô đâm thẳng vào phổi cậu như quả bóng bị xì hơi, trong nháy mắt cậu chùng xuống.

Cậu thất tha thất thểu ôm hành lý ngồi xổm dưới đất, ôm đầu gối.

Tựa như đêm mưa đó, khi cậu không biết đi đâu, ngồi xổm dưới mái hiên ôm đầu gối, một người đã bước vào thế giới của cậu.

Ngày hôm nay, người đó vẫn ở đây nhưng chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh, không còn cúi xuống vì cậu.

Bài học đầu tiên mà cậu thanh niên học được từ tình yêu, luôn là bài học về sự tàn nhẫn của cuộc đời.

"Chị từng nói chị sẽ đợi tôi.

Đồ lừa đảo.

Đồ lừa đảo." Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào cô.

"Đừng tin lời người lớn." Cô hít sâu một hơi, "Đặc biệt là người lớn cô đơn."

Cậu vẫn ngoan cố nói: "Tôi thực sự không tin những gì chị nói bây giờ."

Cô ngồi xổm xuống, nhặt lại từng món đồ một rồi đặt vào vali, mỗi khi nhặt lên một món cô lại dặn dò.

"Đây là bình giữ nhiệt tôi mua cho cậu, vào đại học nhớ uống nhiều nước vào."

"Đây là viên bảo vệ gan, đừng thức khuya."

"Cái máy tạo độ ẩm này, nghe nói phía Bắc rất khô."

"Chị nhất định phải thế này sao? Đối xử với tôi như bậc trưởng bối?"

Đặng Lệ Chi nuốt một ngụm nước bọt.

Cô đứng dậy, đổi chủ đề: "Thời gian còn sớm, ăn cơm đã rồi đi."


Rồi cô từ bếp bưng ra một con cá đen, đặt lên bàn.

Trần Nam nhận ra điều gì đó, quay người lại, nhìn về phía bể cá.

Trong làn nước xám xanh trống trơn.

Con cá đen cậu tặng cô đã không còn nữa.

Nó đã trở thành món cá trên bàn.

Điều này đau đớn hơn cả ngàn lời nói của Đặng Lệ Chi, cậu nhìn chằm chằm con cá chết như thể người chết là cậu.

Nước mắt cậu thanh niên rơi xuống rào rào.

Ô Mạn nhìn hình ảnh Truy Dã khóc đến tan nát, trong lòng cô quặn đau từng đợt.

Cô nhớ lại lúc đọc kịch bản đã hỏi đạo diễn Uông, cô ấy rõ ràng đã chọn ly hôn, không phải vì để ở bên Trần Nam sao? Tại sao đến cuối lại phải lừa cậu ấy như vậy, tại sao Đặng Lệ Chi lại chọn chia tay?

Uông Thành nhẹ nhàng nói, bởi vì không yêu Từ Long nữa nên chia tay.

Nhưng lại bởi vì quá yêu Trần Nam nên cũng phải chia tay.

Đặng Lệ Chi chỉ là một người bình thường, người bình thường chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất để chống lại thế tục.

Không có câu chuyện nào bi thảm hơn chuyện này, vì đây là những điều mà chúng ta đều gặp phải trong cuộc sống.

Trần Nam lặng lẽ đóng vali, lấy áo T-shirts trắng trên sofa, lau khô nước mắt trên má rồi mặc lại.

Cậu nhìn chiếc đồng hồ cổ trên tường không hoạt động tốt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc trâm cài ngực của cô.

"Chị, tôi đi đây."

Giọng anh vẫn mang âm mũi nhưng ngữ điệu lại rất bình tĩnh.

"Tôi hận chị."

Cậu kéo vali, bánh xe lăn trên mặt đất kêu cọt kẹt, rời khỏi cửa, nhẹ nhàng khép lại.

Cậu đi rất lặng lẽ như ngày cậu đến, mượn tiếng mưa lặng lẽ mà đến.

Đặng Lệ Chi chạy ra ban công, thò người nhìn xuống, cho đến khi bóng dáng cậu biến mất.

Cô đứng đó yên lặng như thể Trần Nam chỉ đi đến cửa hàng tạp hóa ở góc phố để mua giấy vẽ mới.

Ô Mạn nằm trên lan can, không tự chủ nhớ lại lúc trên mái nhà Truy Dã hỏi cô, khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời là gì.

Bây giờ nghĩ lại câu hỏi đó, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là buổi dạo chơi đêm bình dị với anh.

Cô rất muốn nói với anh, rằng bây giờ cô có thể trả lời ngay không cần suy nghĩ.


Thật sự từ sâu trong lòng nghĩ đến kỷ niệm này là sẽ trào ra cảm giác hạnh phúc.

Không phải giả vờ rằng mình có nhiều ký ức tuyệt vời mà thực ra chỉ có hai bàn tay trống rỗng.

Nhưng cô biết cô không có cơ hội, khi bóng dáng này biến mất, khi nút chụp ảnh dừng lại, khi đèn tắt.

Cô sẽ để đáp án này mục nát trong bụng, không chỉ đối với anh mà với bất kỳ ai cũng không thể nói ra.

Họ chỉ vì một bộ phim mà có sự giao nhau ngắn ngủi, không cần thiết vì theo đuổi một điểm giao ngắn mà làm to chuyện.

Đan xen vào nhau rồi rít gào, sau đó tiếp tục đi trái hướng với nhau, đó là hướng đi tốt nhất.

Khoảnh khắc này, Ô Mạn hoàn toàn hiểu câu nói của Uông Thành rằng đây là những điều mà chúng ta đều gặp phải trong cuộc sống, thực sự có ý nghĩa gì.

Cô rút ánh nhìn về, chầm chậm bước đến bàn ăn, ăn một miếng cá đen.

Ừ, hương vị không tệ.

Ngay sau đó, một giọt nước mắt rơi vào đĩa, một giọt, lại một giọt.

Ướt cả khúc cá còn lại.

Giữa mùa hè đã đến từ lâu, liên tục nắng nóng.

Nhưng trong căn nhà cũ này, ở góc bàn ăn này, mưa phùn mùa xuân lại lác đác rơi xuống.

*

Câu chuyện đến đây đã kết thúc, Uông Thành lặng lẽ làm dấu tắt máy, cả phòng vẫn rất yên tĩnh, dường như mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra.

Không có gì khác, Ô Mạn ngồi yên tại bàn, ăn cá từng miếng lớn, nước mắt rơi lã chã nhưng biểu cảm rất bình tĩnh, không cảm nhận được sự chuyển động xung quanh.

Không ai nỡ làm phiền nỗi buồn này.

Cho đến khi người đã đi rồi quay trở lại, anh nửa quỳ bên cạnh Ô Mạn, nắm tay cô áp vào mặt mình, giọng dỗ dành nói: "Chị, tôi vẫn ở đây.

Tôi chưa đi."

Ánh mắt của Ô Mạn chậm rãi di chuyển từ cá đen đến khuôn mặt ngẩng lên của Truy Dã.

Anh nở nụ cười với cô, mây tan mưa tạnh, thế giới bừng sáng.

Ô Mạn mím môi, môi dưới của cô khẽ run, nỗi ấm ức của Đặng Lệ Chi bộc phát hết.

Truy Dã đứng thẳng, nhẹ nhàng đẩy đầu cô để cô dựa vào lòng mình.

Vỗ nhẹ từng cái vào lưng cô.

"Tôi sẽ không đi đâu cả."

Lần này Ô Mạn không đẩy anh ra nữa, cho đến khi cảm xúc lắng xuống, cô mới lau nước mắt, đứng dậy từ ghế, nói cảm ơn.

Truy Dã sờ sờ mũi: "Không có gì."

Lúc này đám đông mới trở lại sôi động, mọi người hô to cảnh cuối cùng kết thúc rồi, đóng máy rồi, rộn ràng vui vẻ.

Uông Thành đi tới, ôm chặt hai diễn viên chính.

Ông vỗ vai Ô Mạn nói: "Tôi rất mừng vì lúc đó đã chọn cô."


"Ban đầu tôi rất tức giận với quyết định của đạo diễn, bây giờ chỉ có thể nói đạo diễn đúng là đạo diễn."

Có người lên tiếng sau lưng Uông Thành, Ô Mạn nhìn qua, Hà Tuệ Ngữ xách hộp bánh Lady M.

Cô vừa kết thúc quay phim ở trường quay bên cạnh, biết hôm nay là ngày quay cuối cùng của "Xuân Dạ", kịp thời đến thăm đoàn.

Truy Dã nhún vai: "Tôi đã nói với chị từ lâu rồi."

"...!Mang bánh cho cậu mà cậu còn chọc tức tôi, được thôi.

Đừng mong ăn nữa."

"Thế thì chị đưa cho cô ấy đi, cô ấy cũng thích." Truy Dã chỉ Ô Mạn, anh vẫn nhớ ngày đó Úc Gia Trạch cũng mang bánh này đến cho cô.

Ô Mạn khoát tay: "Thôi đi, tôi sợ cô ta hạ độc."

Hà Tuệ Ngữ không phục: "Năm nay còn dài, cô đừng nghĩ một bộ Xuân Dạ là có thể yên ổn, ai sẽ là ảnh hậu năm sau còn chưa biết đâu."

“Không quan trọng.” Trên mặt Ô Mạn hiện lên vẻ thoải mái nhẹ nhõm, “Chỉ là tôi hoàn thành một câu chuyện.”

Ban đầu, cô thật sự đã tiếp cận với mục đích công danh lợi lộc rất rõ ràng, hy vọng dựa vào đó để giành giải để chứng minh bản thân, để được mọi người ngưỡng mộ.

Nhưng vào khoảnh khắc này, cô chỉ cảm thấy sự cô đơn và nhẹ nhõm khi mọi thứ kết thúc như trong một thế giới song song, Đặng Lệ Chi lúc này vẫn đang ăn cá đen, không có ai ôm cô ấy, cô ấy yên lặng dọn dẹp bàn ăn.

Dọn dẹp xong căn phòng cũng xách hành lý, rời khỏi căn nhà cũ đã sống tám năm, hòa mình vào biển người mênh mông.

Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy một cảm giác mất mát chặn ngay trong lồng ngực.

Hà Tuệ Ngữ ngẩn người trong chốc lát: “Cô thật sự… đã thay đổi chút ít.” Cô nghĩ ngợi một chút, không muốn lắm mà bổ sung, “Có lẽ đáng yêu hơn một chút.”

Ô Mạn nhếch môi: “Cô cũng vậy.”

Hai người nhìn nhau một lúc, cả hai đều quay mặt đi rồi bật cười.

Một lúc sau, khi một fan cuồng của Hà Tuệ Ngữ lướt Weibo, phát hiện Hà Tuệ Ngữ đã theo dõi Ô Mạn.

Không chỉ vậy, còn xóa một bài đăng về “Vạn vật đã chết” từ lâu.

*

Ô Mạn trở lại phòng trang điểm để tẩy trang, sau khi sạc đầy pin điện thoại thì mở máy, một loạt tin nhắn liên tục hiện ra.

Tin nhắn từ quản lý, trợ lý, nhà sản xuất và cả những người quen xã giao, trong chớp mắt, cảm giác bị cắt rời mạnh mẽ khiến cô không biết phải làm sao.

Mỗi tiếng rung đều như đang há miệng nói: chào mừng trở lại thế giới thực.

Tự do không dễ dàng có được, những gì phải đối mặt thì luôn phải đối mặt.

Cô làm đủ mọi chuẩn bị tâm lý, xử lý xong tất cả các tin nhắn mới dám mở tin nhắn của Úc Gia Trạch.

Tuy nhiên, anh ta chỉ gửi một tin nhắn, một dấu “?” ngắn gọn.

Ô Mạn nhìn vào ký hiệu lạnh lùng đó, chắc chắn mà thở phào nhẹ nhõm, cảm giác chắc chắn như một sự kiểm chứng nào đó trong lòng cô.

Cô đáp: “Mấy ngày nay tôi bế quan chuẩn bị quay phim, hôm nay đã quay xong rồi.”

Sau khi gửi đi, đầu bên kia không có động tĩnh, cô nhìn chăm chăm vào khung chat một lúc.

Cảm xúc buồn bã bị đè nén dưới đó bỗng nhiên dâng lên, lặng lẽ không một tiếng động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận