Ô Mạn bị xếp ở cuối, những người trước lần lượt vào phòng thử vai, không ai biết người khác diễn thế nào.
Trong ngành đã từ rất lâu cô không còn thử vai, hầu như đều là bên sản xuất mời cô diễn, rất khó có cơ hội liều mình tranh giành một vai diễn.
Cô ngồi trên ghế nhìn mọi người ra vào, như ngồi trên ghế gỗ mười một năm trước.
Lần đó là lần đầu tiên cô đi thử vai, là một ngày đông tuyết rơi nhưng đoạn thử vai là một cảnh mùa hè.
Mọi người đều mặc áo lông vũ, áo khoác quân đội, chỉ riêng cô mặc áo hai dây và quần ngắn.
Người lái xe taxi cứ nhìn cô qua gương chiếu hậu, nghi ngờ mình chở nhầm người bị thần kinh.
Lúc đó cô chỉ muốn thể hiện tốt nhất, dù chỉ là một vai phụ có hai câu thoại, cô cũng tìm mọi cách nhập vai, tự xem mình là người đó đang ở trong mùa hè đó.
Cuối cùng, Ô Mạn đã nhận vai, cái giá là tối đó phải nhập viện vì viêm phổi.
Cô luôn sẵn lòng tự đối xử tàn nhẫn với bản thân.
Ô Mạn rời khỏi hồi ức, điều chỉnh lại trạng thái rồi bước vào phòng thử vai, bên trong có bốn người: quay phim, biên kịch, đạo diễn và Truy Dã.
Uông Thành hỏi: "Có thể bắt đầu luôn không?"
Ô Mạn hít một hơi thật sâu trước gương lớn, gật đầu, Truy Dã liền đứng dậy đi về phía cô.
Chàng trai cao ráo đứng trước mặt Ô Mạn gần như bao trọn cô ấy.
Ô Mạn ngẩng mặt lên, cười không thật lòng: "Lần đầu gặp mặt, nghe danh đã lâu, Truy ảnh đế."
Truy Dã đờ đẫn một, hai giây, dường như mới nghe thấy Ô Mạn nói gì, vẻ lơ đễnh đó làm người ta tức giận.
"Vậy tôi có nên gọi chị là Ô ảnh hậu?"
Giọng điệu cố ý không chắc chắn nghe càng châm biếm.
Chỉ hai câu chào hỏi mở màn, đối chọi gay gắt, Ô Mạn đã cảm thấy mình bị áp đảo hoàn toàn.
Không vui.
Quá không vui.
Nhưng còn phải kìm nén giành vai diễn.
"Bắt đầu thôi."
Uông Thành thúc giục, Ô Mạn cảm thấy người đứng trước mặt mình không còn giống lúc trước.
Lông mày, ánh mắt vẫn vậy nhưng bớt đi vẻ sắc bén của Truy Dã, thêm vào sự non nớt và cảnh giác cùng sự tò mò ẩn giấu bên dưới.
Đây là tình tiết người chồng chỉ giới thiệu qua loa rồi vào nhà vệ sinh để lại hai người họ.
Ô Mạn cảm thấy ngượng ngùng, vuốt tóc, nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm chủ đề nói: "Ngoài trời có vẻ như mưa đã tạnh.”
Truy Dã khẽ “ừ” một tiếng.
Rõ ràng anh đang mặc một chiếc áo nỉ mỏng bình thường nhưng giọng nói lại như nhỏ giọt nước giống như chàng trai 18 tuổi vừa bước ra từ cơn mưa xuân dầm dề, nước mưa còn sót lại trượt từ đầu tóc vào chiếc áo sơ mi trắng, chảy dọc theo cơ thể đơn bạc mà cơ bắp cuồn cuộn.
Từ đầu đến cuối Ô Mạn không chạm mắt với Truy Dã, thậm chí giọng điệu lạnh lùng, hoàn toàn không có sự nhiệt tình tiếp đãi khách.
“Trong lúc chờ chồng tôi ra, cậu vào tắm nước nóng đi.
Tôi sẽ đi dọn phòng cho cậu."
Cô quay lưng bước đi, nghe tiếng Uông Thành hô dừng lại phía sau.
Vở diễn chưa xong nhưng lại bị dừng lại.
Theo phản xạ Ô Mạn nghĩ rằng mình đã làm hỏng, cứng đờ dừng động tác.
Uông Thành cau mày nhìn Truy Dã: "Có phải diễn quá nhiều nên cậu hơi mệt phải không?"
Thật sự là Truy Dã có vấn đề sao? Ô Mạn không khỏi kinh ngạc.
Anh có chút lơ đễnh: "Có lẽ vậy.
Tôi đi nghỉ một lát."
Nói xong, anh bỏ tay vào túi, đẩy cửa ra ngoài.
Nhiều người như vậy mà Truy Dã không gặp trục trặc, chỉ đến lượt cô thì anh mất trạng thái.
Biểu cảm trên mặt Ô Mạn không được tốt lắm, lần này sự khó xử còn thật hơn lúc diễn.
Uông Thành cười an ủi: "Tôi rất tò mò về diễn xuất vừa rồi của cô, cô là người đầu tiên trong số nhiều người thể hiện cảm xúc lạnh lùng.
Những người trước thậm chí còn nhìn cô ấy thành hình tượng một người phụ nữ thô lỗ.
Đừng quên cô ấy là người phụ nữ tám năm không có đời sống tình dục, trong lòng cô ấy chắc chắn có sự rung động."
"Quả thực sẽ có rung động nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ vô thức kiềm chế sự rung động này.
Nếu không, làm sao cô ấy có thể chịu đựng suốt tám năm dài đằng đẵng?"
Ô Mạn giải thích sự hiểu biết của mình về nhân vật.
"Cô ấy không phải là người thành thật với bản thân.
Cô ấy thậm chí sẽ ám chỉ với bản thân rằng chàng trai trẻ này xuất hiện là điều đáng ghét, cậu ấy là kẻ phá bĩnh sẽ dẫn cô ấy đi sai đường."
Uông Thành nhìn sang biên kịch, biên kịch gật đầu, Uông Thành nói: "Cảm ơn màn trình diễn của cô."
Ô Mạn bước ra khỏi phòng tập, từ xa nhìn thấy một đám phụ nữ đang tụ tập.
Người vừa nói muốn nghỉ ngơi giờ đây đang bị vây ở giữa giống như con bướm bị bao vây bởi những bông hoa.
Họ trêu đùa anh với vẻ mặt đầy thích thú, anh cũng không từ chối ai, lơ đãng nở nụ cười nhếch môi.
Bỗng anh nhìn về phía phòng tập.
Ô Mạn bị ánh mắt anh bắt gặp.
Cảnh tượng này giống như đoạn trailer của “Nghiệt Tử”.
Anh cũng nghiêng người tựa vào người phụ nữ mặc sườn xám, miệng nhả khói thuốc.
Thái độ thờ ơ rồi đột nhiên trở nên phấn chấn nhìn vào ống kính, nhìn thẳng vào người đang chăm chú nhìn anh.
Ô Mạn không tránh ánh mắt, ánh nhìn của cô không che giấu được sự chế giễu, đây là cách đại ảnh đế gọi là nghỉ ngơi?
Cô quay đầu đi khỏi khu vực đó ngay lập tức, vào nhà vệ sinh lấy ra một điếu thuốc Su, nhắn tin cho Vi Vi đến đón.
Thấy thời gian vừa đúng, cô nhổ điếu thuốc ra, đúng lúc đụng phải Hà Tuệ Ngữ vừa bước vào.
Hà Tuệ Ngữ không ngại xem kịch vui: "Thử vai thế nào? Nghe nói vừa rồi Truy Dã thử vai được một nửa thì ra ngoài.
Trong số nhiều người chỉ có mình cô nhận được đãi ngộ này."
Ô Mạn mở vòi nước, cẩn thận rửa tay rồi chậm rãi nói: "Có thời gian lo cho tôi, chi bằng lo cho bạn trai nhỏ của cô? Tôi thấy cậu ta sắp bị đám phụ nữ kia ăn thịt rồi."
"Tôi đâu có tư cách lo cho cậu ấy?"
Hà Tuệ Ngữ cười nhạt: "Cô thật sự tin vào cái tài khoản marketing đó, nghĩ rằng chúng tôi có gì à? Cậu ấy bênh vực tôi chỉ vì nói sự thật, hoàn toàn không phải vì giúp tôi.
Sao? Cô không chịu nổi sự thật?"
"Vậy tôi cũng nói thật, bộ dáng thua cuộc của cô rất khó coi."
Hà Tuệ Ngữ nghẹn lại, cô rất bực tức: "Giải Kim Tượng bị cô lấy đi tôi thật sự không sao cả nhưng vai diễn này thì khác, không có chuyện ai được sắp xếp trước.
Ai thua ai thắng, lần này mới thực sự là phân định rõ ràng."
Ô Mạn tắt vòi nước, xoay người lại khoanh tay nhìn cô ta: "Nếu cô không được nhận vai này thì sao?"
Hà Tuệ Ngữ cười khẩy: "Tôi không được, cô nghĩ cô có thể sao?"
*
Sau khi tất cả những người thử vai rời đi, Uông Thành chiếu lại đoạn phim vừa quay lên màn hình lớn cho mọi người xem lại.
Nhiều chi tiết trở nên rõ ràng hơn.
Có người thể hiện sự sống động được thắp lại, có người thể hiện sự kiềm chế của rung động, có người thể hiện sự trần trụi của dục vọng.
Ông đã có cân nhắc trong lòng nhưng vẫn nhìn sang Truy Dã.
"Cậu diễn với ai có cảm giác nhất?"
Truy Dã đùa nghịch nắp bút trên bàn, không trả lời ngay.
"Thôi bỏ đi, tôi nhìn diễn xuất của cậu là biết.
Đó là cái chân thật nhất, không biết nói dối."
Ông lại nhìn vào màn hình lớn, lần lượt tua lại, cuối cùng dừng ở một đoạn cụ thể và xem đi xem lại, chính là đoạn Ô Mạn thử vai bị gọi dừng.
"Chàng trai, tôi nghĩ lúc này cậu không tốt nhưng bây giờ xem kỹ lại, rõ ràng là quá tốt."
Uông Thành gõ ngón tay lên bàn: "Phản ứng với người trước đều giống nhau, đến đây hoàn toàn khác, tôi suýt nữa bị cậu đánh lừa.”
Ông tạm dừng màn hình ở chỗ Truy Dã nhìn Ô Mạn.
Kilig, Uông Thành nghĩ đến từ này trong tiếng Tagalog, nghĩa là khi nhìn thấy một người, hàng ngàn con bướm sẽ bay lên từ dạ dày, từ đôi mắt và từ trái tim khiến tâm trạng hoảng loạn trong niềm vui sướng.
Ông rất ngạc nhiên vì Truy Dã chỉ là thử vai mà đã có thể diễn tả được cảm xúc rung động của một thiếu niên… Anh thật sự là một diễn viên thiên tài.
Chính mình thật sự đã tìm thấy một viên ngọc quý.
Tuy nhiên ngoài mặt ông vẫn chỉ trích: "Lúc đó nếu thêm chút kiểm soát sẽ tốt hơn."
Ông không biết Truy Dã có nghe hay không vì anh ấy chỉ chống cằm, nghiêng đầu nhìn màn hình lớn.
*
Ô Mạn lên xe, như thường lệ đeo bịt mắt bắt đầu nghỉ ngơi, khi mở mắt ra lần nữa nhận ra xe không về nhà mà lại đến khách sạn Kim Thành.
Vi Vi nói nhỏ: "Úc tiên sinh dặn dò, ngài ấy còn bảo không được báo trước cho chị."
Lòng Ô Mạn thắt lại, cô biết tin tức về buổi thử vai sẽ không giấu được, điều gì phải đến vẫn sẽ đến.
"Trừng phạt" lâu lắm rồi mới lại đến.
Những lần cô làm các việc trái ý Úc Gia Trạch đều sẽ bị trừng phạt tương ứng.
Mỗi lần không hề giống nhau giống như đang mở một hộp mù.
Lần trước là rắn, có lẽ lần này sẽ là nhện.
Dù sao thì không có cái nào dễ chịu cả.
Ô Mạn nhận thẻ phòng với đôi tay hơi run, cố gắng kiềm chế rồi đi lên lầu.
Trong phòng tổng thống ở tầng trên cùng không có ai, trên bàn có một tấm thiệp nhỏ, chữ viết giống như khắc nhưng là do Úc Gia Trạch tự tay viết.
"Thay vào.
Đợi tôi ở đây."
Bên cạnh giá treo quần áo có một chiếc váy nhỏ màu sâm panh nổi bật, là mẫu cao cấp mùa xuân này nhưng đã bị người ta cắt từ viền váy lên tới gốc đùi.
••••••••
Tác giả để lại lời nhắn:
Chương tiếp theo: cảnh báo lão đại điên khùng.