Bữa tiệc kết thúc của đoàn phim được ấn định vào lúc bảy giờ tối, các diễn viên đã hoàn thành cảnh quay đều đến, bao gồm cả Đinh Giai Kỳ đã trở về trường.
Trên bàn ăn vẫn là những quy trình nhàm chán, những bàn khác đến kính rượu, ăn đến cuối cùng mọi người ba ba năm năm tụ tập nói chuyện ở các góc phòng.
Ô Mạn đối phó với một vòng rồi lại một vòng người, cười chụp ảnh với họ đến cuối cùng mặt cũng sắp cứng đờ.
Cô ngồi lại chỗ của mình nghỉ ngơi, Uông Thành cũng thoát thân mà ngồi xuống, lắc đầu nói: “Quay phim đến cuối cùng chỉ có cái này là mệt nhất.”
“Hình như tôi chưa kính rượu ngài lần nào.”
“Chúng ta không cần phải làm mấy cái này.”
Ô Mạn nâng ly rượu: “Tôi thật lòng đấy.
Một diễn viên gặp được đạo diễn như ngài là may mắn và cũng là cái phúc.”
Uông Thành cười ha ha nói: “Cũng không thể nói vậy, đều là mọi người giúp đỡ lẫn nhau.”
Ô Mạn uống cạn ly, đặt ly xuống rồi vuốt ve thành ly: “Quay phim nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình hòa nhập với nhân vật, cảm thấy cô ấy là một người sống thật, người đó như là chính tôi.
Lời thoại và sự chỉ dẫn của ngài đối với tôi có quá nhiều giúp đỡ.
Không giống như trước đây, tôi thật sự chỉ đang diễn, mỗi nhân vật chỉ là một hình nhân, tôi không thể thật sự đồng cảm.”
Ông ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Cô không nghĩ tại sao mình không thể đồng cảm sao?”
Ô Mạn suy nghĩ một lúc, không chắc chắn nói: “Khách quan không nói, chủ quan là do tôi chưa đủ lĩnh hội chăng.”
Uông Thành lắc đầu: “Cô có khả năng lĩnh hội rất tốt, từ lúc thử vai tôi đã nhận ra điều này.
Tôi không biết cô thuộc loại nào, tôi chỉ nói quan điểm cá nhân của tôi.
Một diễn viên không thể đồng cảm vì không đủ chấp nhận bản thân, có rào cản với thế giới.
Một người có rào cản với bản thân thì không thể đồng cảm với người khác, làm sao có thể trải nghiệm cảm xúc của người khác?”
Ô Mạn có chút suy tư lắng nghe.
“Tuy nhiên, khi một diễn viên gặp được cơ hội, nhân vật mở lòng mình, có thể mở ra chính mình sẽ trưởng thành, nhìn thấy một thế giới khác.
Sẽ tiến lên một tầm cao mới.
Nhưng những nhân vật như vậy cũng giống như mua vé số, gặp được là một loại duyên phận, có diễn viên có thể cả đời không gặp được, cũng cả đời không thể khai sáng.”
“Vậy nên ngài chọn tôi, là dự cảm được…”
Uông Thành khẽ gật đầu: “Trên người Đặng Lệ Chi có phần rất giống cô, chỉ có cô khi thử vai đã chính xác nói ra điểm này.
Cô may mắn nhất không phải gặp được tôi mà là gặp được Đặng Lệ Chi.
Trong lúc nhập vai tôi có thể đưa ra vài gợi ý nhưng khi ra khỏi vai chỉ có thể dựa vào chính cô thôi.”
Ô Mạn sững sờ, do dự nói: “… Bây giờ tôi cảm thấy gần như đã ổn rồi.”
Uông Thành cười: “Người say cũng rất dễ nói mình không say.”
Có người cầm ly rượu đi về phía đạo diễn Uông Thành, ông đứng lên vỗ nhẹ vào lưng Ô Mạn trước khi rời đi: “Những bộ phim khác thì không sao nhưng với trình độ hiện tại của cô, đóng xong bộ phim này cô cần có thời gian nghỉ ngơi.”
*
Tiệc mừng kết thúc phim xong, từ nhà hàng chuyển sang KTV, đạo diễn chỉ trụ được một lúc rồi phải rời đi trước vì mệt mỏi.
Sau khi ông đi, một số người cũng lần lượt rời khỏi chỉ còn lại mấy diễn viên quen thuộc.
Ý thức của Ô Mạn cũng thôi thúc cô rời đi nhưng cô liếc thấy Truy Dã vẫn ngồi trong góc khiến cả người cô lười biếng không muốn nhúc nhích.
Không muốn suy nghĩ, chỉ đơn giản là ngồi yên tại chỗ.
Cô cho rằng mình uống nhiều hơn bình thường một chút.
Chung Nhạc Thanh nhướng mày nói: “Chỉ còn chúng ta, chơi trò chơi nhé?”
“Ê, lại chơi nữa hả?” Một nữ diễn viên kêu lên nhưng biểu cảm lại rất phấn khích.
Chung Nhạc Thanh rút bộ bài ra: “Không chơi quá đáng như lần trước chỉ là trò chơi vua thôi được chứ? Không làm được thì uống rượu.”
“Vậy thì chơi thôi.”
Anh ta bắt đầu chia bài, Ô Mạn nhìn lá bài của mình, quân Át cơ.
Người rút lá vua là nữ diễn viên vừa kêu lên, cô ta nói với vẻ không có ý tốt: “Quân 10 rô và quân Át bích hôn môi trong mười giây!”
“Không phải chứ, vừa mới bắt đầu đã chơi lớn vậy!”
Mọi người phàn nàn nhưng khi lật bài ra, cô ta chính là quân 10 rô, còn nữ diễn viên khác là quân Át bích.
Hai cô gái có vẻ ngoài xinh xắn, uống chút rượu, không ngần ngại ôm nhau hôn, cảnh tượng rất đẹp mắt.
Mọi người cũng rất biết ý, không ai lấy điện thoại ra chụp ảnh hay quay video.
Qua mấy vòng, Ô Mạn đều may mắn thoát, thậm chí vòng này cô còn rút được lá vua.
“Chắc chắn chị Mạn sẽ nhẹ tay mà!”
Nghe lời nịnh nọt cố ý đó, cô cười cười nói: “Được thôi, vậy quân K bích và quân K cơ nhìn nhau trong mười giây nhé.”
“Thế này cũng quá trẻ con rồi.”
Giữa tiếng hò reo của mọi người, Truy Dã lật bài ra, anh là quân K cơ.
Tim Ô Mạn khẽ rung lên, ánh mắt thoáng qua lá bài của mình mà không lật lên vì Đinh Giai Kỳ đã lật bài ra.
Cô liền cảm thấy may mắn vì đã chọn hình phạt nhẹ nhàng theo lời của người kia.
Nhưng dù vậy, khi cô thấy Đinh Giai Kỳ đổi chỗ ngồi để đối diện với Truy Dã, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Đinh Giai Kỳ không kiềm chế được mà nở nụ cười… Khoảnh khắc đó, trong đầu Ô Mạn rối bời, cô nghĩ đến cảnh quay ở Quảng Châu.
Khi Đinh Giai Kỳ từ sân trường băng qua đám đông đến trước mặt họ, hai người cũng từng nhìn nhau như thế.
Trong lòng cô dâng lên sự ghen tị giống như lúc đó.
Trong bữa ăn, cô còn nói với đạo diễn Uông rằng mình đã vượt qua được, quả thực là ngây thơ và buồn cười, Ô Mạn tự giễu mình, chưa bao giờ cảm thấy mười giây này lại dài như vậy.
Kết thúc cái nhìn, Đinh Giai Kỳ bối rối uống một ly rượu đầy, khuôn mặt đỏ bừng khó phân biệt do trò chơi hay do rượu.
Ô Mạn giả vờ không quan tâm quay lại, ánh mắt Truy Dã xuyên qua đám người tìm đến cô.
Hai người vô tình lén nhìn nhau, gương mặt anh từ nãy đến giờ không có biểu cảm gì bỗng nở một nụ cười.
Chắc chắn anh đã đọc được sự ghen tị trên mặt cô mà cô không kịp che giấu.
Những vòng tiếp theo, Ô Mạn như mở ra lá chắn kim cương, không bị rút trúng vua mà cũng không bị phạt.
Ngược lại, Đinh Giai Kỳ gặp vận đen, liên tục bị rút trúng và phải tương tác thân mật với người khác, cô ấy không muốn nên chỉ có thể liên tục uống rượu.
Khi trò chơi sắp kết thúc, điện thoại của Ô Mạn rung lên, là Úc Gia Trạch gửi yêu cầu gọi video.
Cô ngẩn ra một lúc, vội vàng ra ngoài ban công để nhận cuộc gọi.
Bối cảnh của Úc Gia Trạch là văn phòng của anh ta, nghe thấy tiếng ồn từ phía cô, anh ta “hừ” một tiếng nói: “Còn chưa về à?”
“Tối nay là tiệc mừng phim đóng máy, một lát nữa tôi về.”
“Được thôi, vậy tối nay tôi không qua tìm em, em ngủ sớm đi.”
“...!Được.”
Đây không phải là sự quan tâm của Úc Gia Trạch, thậm chí anh ta không hỏi cô đã làm gì trong mấy ngày anh ta vắng mặt.
Chỉ khi không để tâm anh ta mới như vậy.
Cô có cảm giác muốn hỏi nhưng lúc này có tiếng bước chân từ xa, lý trí quay trở lại, cô vội vàng chào tạm biệt và tắt video.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, khi cô nhìn rõ người đến là Truy Dã và Đinh Giai Kỳ, cơ thể cô nhanh hơn ý thức mà trốn vào bóng tối.
Đinh Giai Kỳ không chỉ có khuôn mặt đỏ bừng cả cánh tay trắng nõn cũng đỏ.
Cô mặc váy trắng không tay, giống như bông hoa dạ lan nở rộ trong bóng tối đang ở độ tuổi đẹp nhất.
“Truy Dã, gọi anh ra đây là vì những lời này nếu hôm nay không nói ra, em không biết có cơ hội nào nữa...!Em không muốn cuộc đời mình có hối tiếc.”
Cô ấy hít sâu liên tục, “Trước khi vào đoàn, thật ra em rất thích tác phẩm của anh.
Bộ phim “Nghiệt Tử” của anh, em đã xem rất nhiều lần...!Tại sao anh chỉ hơn em hai tuổi mà lại giỏi như vậy.
Nghi ngờ này mãi đến khi cùng anh diễn xuất những ngày qua mới hiểu ra...!Vì anh thực sự giỏi như vậy.”
“Trước đây, em chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội diễn chung cùng anh.
Bạn bè của em đều nói rằng vai diễn chỉ là vai diễn, con người thật là con người thật.
Mọi người đều đồn rằng anh rất tùy tiện, gặp anh chắc chắn sẽ vỡ mộng, khuyên em chỉ nên yêu thích chơi chơi với anh thôi.”
Truy Dã lặng lẽ đứng đối diện với Đinh Giai Kỳ, biểu cảm nghiêm túc lắng nghe.
Trong góc tối, Ô Mạn cảm thấy lúng túng, cô không hề muốn nghe lén lời tỏ tình của người khác.
Giọng Đinh Giai Kỳ mang theo sự run rẩy không thể kiềm chế: "Kết quả là em còn lún sâu hơn so với những gì em tưởng tượng.
Anh thực sự rất tốt, rất dịu dàng, rất chân thành, hoàn toàn không như những gì họ nói.
Bởi vì anh thậm chí không chịu cho em một chút cơ hội chơi đùa, đúng không?”
Đến cuối cùng, có lẽ do quá xúc động cũng có thể do ảnh hưởng của rượu, cô không kìm được mà khóc.
Truy Dã đưa cho cô một tờ giấy: “Đừng nói tình cảm của mình hèn mọn như vậy.”
Đinh Giai Kỳ nhìn tờ giấy đó, cô không nhận.
Ô Mạn nhớ lại lần cô khóc, Truy Dã dường như đã ôm cô, dùng ngón tay lau đi nước mắt chứ không phải như bây giờ, lịch sự và xa cách đưa một tờ giấy không cảm xúc.
Không xa đó, Đinh Giai Kỳ từ từ cắn môi dưới: “Có những người giống như núi Phú Sĩ, không thể dùng tình cảm mà chiếm hữu.
Đối với em, anh chính là người như vậy, không dành riêng cho ai cả.
Vì vậy em không tham lam.
Dù chỉ là yêu chơi cũng được.”
“Em không biết sao? Núi Phú Sĩ cũng là của riêng đấy.” Truy Dã bỗng nhiên nói một câu khiến Đinh Giai Kỳ nghẹn lời.
Cô không kìm được tò mò hỏi: “Ai lại oai vậy chứ?”
“Ban đầu thuộc về Tokugawa Ieyasu sau đó ông ta tặng nó cho đền Sengen.”
Ô Mạn trong góc tối muốn đảo mắt, không phải hai người đang tỏ tình sao? Đây là kiểu kiến thức bất ngờ gì vậy? Đinh Giai Kỳ tiếp tục hỏi: “Vậy tình cảm có thể là của riêng, đúng không?”
“Đúng.
Nhưng cũng không phải.” Truy Dã ngừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, “Nếu anh là núi Phú Sĩ, anh đã bị chiếm hữu rồi.
Người quyết định được số phận của anh chỉ có ‘Tokugawa’.”
Cô ngẩn ra một giây: “...Vậy, ai là Tokugawa đó?”
Truy Dã không trả lời, cô tự giễu cười thì thầm: “Dù sao cũng không phải là em đúng không.” Đinh Giai Kỳ thất thần cúi đầu, hai tay che mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ ngón tay.
Truy Dã có chút lúng túng, Đinh Giai Kỳ bỗng nhiên kiễng chân, nắm lấy vai anh, cố gắng cưỡng hôn.
Ô Mạn trốn trong bóng tối không tự chủ mà nín thở.
Truy Dã tránh được, ấn cô xuống, bất đắc dĩ nói: “Em lại uống nhiều rồi.”
Thấy anh không bị hôn, Ô Mạn vô thức thở phào nhẹ nhõm.
“Em không uống nhiều!”
“Lần trước em đã hôn được một lần, lần này không được nữa đâu.”
Đinh Giai Kỳ đơn giản phát khùng, đùa giỡn: “Anh vừa nãy chơi rút thăm anh không rút trúng bị hôn, mọi người đều hôn rồi, thật không công bằng!”
Lúc này, một người khác bước đến, đó là Chung Nhạc Thanh.
Anh lẩm bẩm: “Mọi người đi ra ngoài cả, lâu như vậy không trở lại, làm gì vậy?”
Truy Dã nhanh chóng vẫy tay: “Cô ấy say rồi, anh đưa cô ấy về phòng đi.”
Ô Mạn trong góc cảm ơn trời đất, cuối cùng sự tra tấn bị ép phải chứng kiến này cũng kết thúc.
Chung Nhạc Thanh hỏi anh: “Cậu không vào à?”
Truy Dã khoát tay: “Tôi hút điếu thuốc đã.”
Chung Nhạc Thanh gật đầu, Đinh Giai Kỳ dù không cam lòng cũng không tiện phát bực trước mặt anh chỉ đành theo Chung Nhạc Thanh quay về.
Truy Dã dựa vào lan can, chậm rãi châm một điếu thuốc, ánh mắt lướt qua góc tối.
“Chị à, chị định trốn đến bao giờ?”
… Anh phát hiện từ khi nào?
Ô Mạn kinh ngạc một lát, từ góc tối bước ra, giả vờ như không có chuyện gì: “Vừa ra ngoài gọi video, không cố ý nghe lén.”
“Gọi với ai? Úc Gia Trạch?”
Cô tránh không trả lời: “Tôi có lẽ nên đi trước, các cậu tiếp tục chơi đi.”
Cô vượt qua anh định quay lại nhưng bị anh nắm lấy cổ tay.
Cô rút lại một chút, không rút ra được.
Truy Dã ngậm điếu thuốc, mập mờ nói: “Chị vừa nghe Đinh Giai Kỳ nói câu nào chưa?”
“Câu nào? Cô ấy nói cô ấy lún sâu vào cậu?”
Truy Dã mỉm cười, lực nắm tay cô thả lỏng một chút.
“Hóa ra đó là trọng điểm mà chị nghe thấy.”
“Người ta tỏ tình với cậu, không phải trọng điểm này thì còn gì khác?”
“Cô ấy còn nói một câu, tôi không bị rút thăm phải hôn nên không công bằng.” Anh dùng một tay xoay cô về phía mình, “Nhưng rõ ràng còn một người cũng không bị rút trúng.”
“...!Vậy thì sao?”
“Vừa hay thành một đôi, để ông trời làm vua và trừng phạt chúng ta đi.” Anh dụi điếu thuốc, tay giữ chặt cánh tay cô chuyển sang ôm lấy mặt cô, quay lưng với ánh trăng rồi đột ngột hôn xuống.