Ô Mạn nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau, thoát khỏi hồi tưởng, quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ đứng không xa.
“Có phải chị Ô Mạn không ạ?”
Cô không trả lời ngay nhưng sự do dự ngắn ngủi này lại cho đối phương sự tự tin xác nhận.
Cô gái không kiềm chế được cảm xúc, lắp bắp mãi mới to tiếng nói: “Em thực sự rất thích chị!”
Ô Mạn sững sờ một lúc, ra dấu im lặng rồi lặng lẽ giơ một dấu hiệu cổ vũ.
Cảnh này bị người đi ngang qua lén quay lại, đăng lên mạng.
Một cách bất ngờ cô đã lên top tìm kiếm.
Bình luận phía dưới sôi nổi.
“Cô ấy đến Học viện Điện ảnh làm gì?”
“Bạn tôi nói cô ấy đi học.”
“Cuối cùng cô ấy cũng biết phải học thêm diễn xuất rồi sao??”
“Không phải...!nghe nói là học khóa biên kịch nâng cao.”
“Ô Mạn muốn chuyển nghề làm biên kịch? Đầu cô ấy bị hỏng rồi à?”
“Chuyện bé xé ra to, cảnh này nhìn cái là biết dàn dựng, đội của Ô Mạn có chút liêm sỉ đi, mượn diễn viên quần chúng dựng lên hình ảnh chị gái tốt làm gì chứ?”
Ô Mạn cũng thấy được tin đó, chỉ mỉm cười trước những lời mắng nhiếc, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao viết câu chuyện ra.
Nhưng cô không quan tâm không có nghĩa là người khác không quan tâm.
Cô gái đã gọi Ô Mạn lúc đó nhanh chóng lên Weibo xác nhận.
"Tôi là Dương Mộng, học viên khóa 17 khoa thu âm của Học viện Điện ảnh.
Hiện tại, tôi đang thực tập tại công ty hậu kỳ Người Rơm.
Việc nói tôi thuộc ekip của Ô Mạn là lời bịa đặt vô căn cứ, các người vẫn không chịu xin lỗi sao?”
“Hôm nay tôi chỉ tình cờ gặp Ô Mạn ở trường.
Hoàn toàn không biết vì sao chị ấy lại đến đây chỉ vì quá phấn khích nên đã gọi chị ấy lại.
Sau khi gọi xong, tôi cũng rất hối hận, không ngờ lại gây ra rắc rối lớn như vậy.
Tại đây, chân thành xin lỗi chị Ô Mạn.
Chị ấy hoàn toàn có thể quay đầu bỏ đi nhưng chị ấy vẫn đáp lại tôi.
Vì sao những người hiền lành luôn bị đoán xét với ác ý lớn nhất vậy?"
Cư dân mạng vào xem Weibo của Dương Mộng, phát hiện từ bốn năm trước cô ấy đã bắt đầu đăng tải các thông tin liên quan đến Ô Mạn.
Mỗi bài viết đều được thích, chia sẻ và bình luận đầy đủ.
Một fan hâm mộ chính hiệu.
Tin đồn nhóm dàn dựng bị phá vỡ, tan thành mây khói trong chốc lát.
Nhiều người không kìm được thương xót cho Ô Mạn vì bị bôi nhọ nhưng nhiều người khác lại coi đây chỉ là một trò cười.
Triệu Bác Ngữ thở phào nhẹ nhõm, miệng không khỏi trách móc Ô Mạn.
“Cô nói cô muốn đi học nâng cao gì đó, đi thì đi.
Vậy mà ngày đầu tiên đã bị nhận ra, bị nhận ra thì lại còn chào hỏi người ta, tự tìm việc cho mình!"
"Người có thể nhận ra tôi chỉ từ phía sau, chắc chắn là rất thích tôi.
Tôi vì giữ hình ảnh ngôi sao lớn mà nên làm cho fan của mình buồn sao?"
"...!Cũng không phải vậy."
Ô Mạn thản nhiên: "Trong chuyện này, tôi không sai.
Tôi thấy không có gì phải suy nghĩ lại.
Anh có thời gian lo lắng chuyện này, chi bằng giúp tôi xem kịch bản này viết ổn không?"
Triệu Bác Ngữ không kỳ vọng nhiều vào câu chuyện của cô, miễn cưỡng nhận lấy bản phác thảo của cô.
Cô đặt tên cho câu chuyện là "Dư Chấn".
Câu chuyện xảy ra sau một trận động đất lớn, một người phụ nữ vừa mới kết hôn nhưng mất chồng trong trận động đất.
Khi đang tuyệt vọng, cô gặp một nhạc sĩ trẻ đến để biểu diễn từ thiện.
Nhạc sĩ nổi tiếng từ khi còn trẻ nhưng càng lớn tuổi tài năng càng phai nhạt, ít người mời biểu diễn.
Hai người với những tổn thương riêng gặp nhau trong thời kỳ bất ổn nhất sau động đất, chữa lành cho nhau.
Chưa kịp bày tỏ tình cảm, người phụ nữ phát hiện chồng cô vẫn còn sống.
Cái xác được xác nhận đã chết trước đó là nhầm lẫn.
Triệu Bác Ngữ rất ngạc nhiên, sau khi đọc sơ qua lần đầu, anh lại đọc kỹ một lần nữa.
Nhân vật nữ chính này khá giống với Đặng Lệ Chi trong "Xuân Dạ" cũng phải trải qua sự giằng xé nội tâm, đấu tranh giữa chồng và người tình trẻ.
Nhân vật này, đúng là Ô Mạn đã lấy cảm hứng từ "Xuân Dạ".
Không có xung đột kịch tính, chỉ có lựa chọn tình cảm của con người trong cuộc sống và những biến cố.
Tưởng rằng sự cứu rỗi trong khoảnh khắc tăm tối nhất nhưng lại là sự gặp gỡ muộn màng trong đời.
Triệu Bác Ngữ đặt kịch bản xuống, nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ cô chuyển sang đứng phía sau cũng có tiềm năng đấy."
"Thật không?"
"Không tệ, tôi thấy câu chuyện này khá thú vị."
Ô Mạn gửi bản phác thảo cho Kỷ Chu, cậu đọc xong chỉ biết gửi một biểu tượng cảm xúc hình quả dâu tây giơ ngón tay cái lên.
Vậy là, câu chuyện được quyết định, Ô Mạn hoàn thiện kịch bản rồi bắt đầu tập luyện chính thức.
Trong quá trình tập luyện, chương trình sẽ luôn theo dõi và phần này sẽ được phát sóng như một đoạn phim hậu trường.
Lần này cũng như mọi khi, họ đang tập luyện.
Đoạn thử vai là cảnh nhạc sĩ dạy người phụ nữ chơi piano, hai người phải thể hiện sự mơ hồ nhưng kiềm chế giữa họ.
Cảnh này đã là lần thứ tư họ tập luyện, Kỷ Chu vẫn chưa kiểm soát tốt cảm xúc nên phải làm lại nhiều lần.
Kỷ Chu ngồi xuống bên piano một lần nữa, Ô Mạn đi tới, ngồi cạnh cậu ấy.
Khi hai người chuẩn bị bắt đầu lại, cửa phòng tập bị đẩy ra.
Truy Dã bước vào, đứng ở góc tạo thành một đường chéo với họ.
Đây là sắp xếp của chương trình, trong thời gian tập luyện, "Đại Ma Vương" sẽ xuất hiện ngẫu nhiên tại các phòng tập và chấm điểm.
Điểm số của “Đại Ma Vương” sẽ trở thành một tiêu chí quan trọng trong việc lựa chọn cuối cùng của giáo viên hướng dẫn.
Ô Mạn và Kỷ Chu đã tập luyện khá lâu trong phòng này nhưng chưa từng được "Đại Ma Vương" Truy Dã ghé thăm.
Không ngờ anh lại xuất hiện vào lúc này.
Truy Dã bình thản nói: "Hai người cứ tiếp tục, coi như tôi không có ở đây."
Kỷ Chu rất căng thẳng, cậu ấy lén nhìn lên, đằng sau piano là gương lớn có thể thấy rõ dáng người của Truy Dã đang đứng bất động, khoanh tay nhìn họ diễn.
Thực ra Ô Mạn cũng không thoải mái hơn Kỷ Chu bao nhiêu, cô bỏ qua ánh mắt sau lưng, giả vờ bình tĩnh nhắc nhở cậu ấy: "Đừng phân tâm."
Kỷ Chu lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi nói: "Yên tâm đi, lần này chắc chắn em sẽ không làm hỏng việc."
Cậu ấy là kiểu người càng bị áp lực càng phát huy vượt trội, kinh nghiệm sân khấu nhiều năm đã tạo nên tâm lý này.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của Truy Dã, Kỷ Chu cảm thấy mình vào trạng thái, ngón tay thon dài bắt đầu lướt trên phím đàn.
Ô Mạn vụng về nhưng kiên định theo nhịp tay cậu, lang thang trên phím đàn một cách lộn xộn.
Hai người họ như hai chiếc xe mất lái trên đường, ngón tay không ngờ lại va vào nhau rồi bật ra.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Kỷ Chu lặng lẽ đặt tay lên, bao phủ tay Ô Mạn.
Tai cậu ấy ửng đỏ, nhỏ giọng theo kịch bản nói: “Em đánh sai rồi." Nhưng tay cậu không di chuyển ngược lại nắm chặt tay cô, hai bàn tay đan vào nhau.
Ô Mạn sững sờ, sau khi do dự, cô rút tay ra.
Đoạn tập kết thúc tại đây.
Thấy Truy Dã không có bất kỳ nhận xét gì, chỉ đứng im lặng, Kỷ Chu có chút lo lắng hỏi: "Vừa nãy em diễn không tốt sao?"
Ô Mạn vỗ vai cậu: "Rất tốt.
Lúc diễn nhớ cảm giác này."
"Sao mặt anh ấy lại đen thế?"
Kỷ Chu nháy mắt về phía Truy Dã.
Biểu cảm của Truy Dã giống như vừa xem không phải là đoạn phim tình cảm mà là một cảnh kinh dị, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc và bất lực.
Sau một lúc im lặng, anh nói thẳng với Kỷ Chu: "Cậu diễn có vấn đề lớn."
Kỷ Chu rũ vai, lẩm bẩm: "Vậy anh bị diễn xuất của tôi làm cho bối rối à?"
Ô Mạn an ủi: "Vừa rồi cũng khá tốt mà."
"Yêu cầu của các bạn thấp quá."
Kỷ Chu bị lời nói của Truy Dã làm ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu: "Có vấn đề gì anh cứ nói thẳng!"
Rõ ràng anh ấy lớn hơn Truy Dã hai tuổi nhưng gọi anh rất tự nhiên.
Truy Dã bước đến bên piano, nói với Kỷ Chu: "Nhường chỗ đi."
Kỷ Chu vội vàng nhường chỗ với vẻ mặt thành kính.
"Tôi không nói nhiều lý thuyết chỉ diễn cho cậu xem."
Anh rõ ràng không biết nhạc lý nhưng chỉ cần quan sát một lần cách Kỷ Chu chơi, anh đã có thể tái hiện hoàn hảo.
Nhưng khi thực sự chơi, âm nhạc phát ra thật tệ.
Nhưng sự tự tin trên khuôn mặt Truy Dã chỉ khiến người ta nghĩ rằng không phải do anh chơi tệ mà là do tai họ có vấn đề.
Ô Mạn ngồi bên cạnh, lặp lại động tác trước, theo ngón tay hỗn loạn của anh mà chơi cùng.
Hai ngón tay va vào nhau nhanh hơn.
Ngón tay Truy Dã như bị bỏng bật ra.
Anh cúi đầu, khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
Sau một lúc, anh ngồi thẳng lưng, hai tay vô tình lại chạm vào tay cô.
"...!Em lại đánh sai rồi."
Giọng anh nghe đầy bực bội nhưng tay vẫn không di chuyển, ngược lại len lỏi vào giữa các ngón tay cô.
Năm ngón tay như động vật bò mang theo một lớp mồ hôi dính, thâm nhập sâu vào lòng bàn tay.
Cuối cùng, bao phủ tay cô.
Ô Mạn hơi hoảng, muốn rút tay ra.
Lúc này, cô không phân biệt được sự hoảng loạn của nhân vật hay của chính mình.
Sự cám dỗ của Truy Dã khác hoàn toàn với Kỷ Chu khiến cô không thể chống đỡ.
Ngón tay cô bị kẹp chặt giữa phím đàn và tay anh, tạo ra âm thanh trầm lắng.
Kỷ Chu bên cạnh lẩm bẩm: "Không hổ danh là Ảnh đế...!chị Mạn cũng không tiếp nổi."
Truy Dã giữ nguyên tư thế nắm tay nhìn Kỷ Chu nhưng ánh mắt lại lướt qua cô: "Hiểu rõ chưa? Thế nào là cố gắng kiềm chế nhưng lại nhịn không được mà muốn gần gũi.