Sa Vào Đêm Xuân



Khi Ô Mạn đang nổi tiếng như mặt trời ban trưa vì chương trình “Phái Diễn Xuất" thì cô lại chọn cách rút khỏi chương trình giữa chừng.

Triệu Bác Ngữ rất khó hiểu, bởi vì với vai diễn tự biên tự diễn trong kịch bản "Dư Chấn", cô đã thành công ngoạn mục trở thành một trong ba diễn viên được yêu thích nhất trong cuộc thi.

Nếu tiếp tục phát triển, cô sẽ ngày càng thu hút nhiều người hâm mộ hơn.

Ô Mạn chỉ nhẹ nhàng nói rằng cô đang chuẩn bị nhận vai diễn mới.

Triệu Bác Ngữ thắc mắc: “Có phải những kịch bản mà lần trước tôi đưa cho cô không?”

Cô gật đầu.

“Chẳng phải cô không vừa lòng với những vai diễn đó sao?”

“Sau khi bình tĩnh lại và xem xét kỹ lưỡng, tôi thấy có một vai diễn khá ổn.”

Triệu Bác Ngữ không hài lòng: “Nếu có thể nhận hoặc không nhận, vậy thà cô hoàn thành chương trình trước.

Lợi ích từ chương trình này rất lớn.”

Lời anh nói hoàn toàn không sai nhưng Ô Mạn có lý do không thể không rời đi.

Cô thật sự không biết phải làm sao để tiếp tục quay chương trình với Truy Dã.

Cô đã xóa số anh để sau khi quay phim xong có thể tạo khoảng cách với anh, tách biệt giữa nhân vật và bản thân, không muốn bị cuốn vào mớ cảm xúc lẫn lộn.

Đặc biệt là sau khi biết anh ấy không ở bên Hà Tuệ Ngữ, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không thể tiếp tục cảm thấy yên tâm, thoải mái.

Vì vậy, cô quyết định nhận vai diễn mới cũng là một vai tình chị em.

Lấy độc trị độc, biết đâu cô có thể chuyển cảm xúc sang nhân vật này và không còn cảm giác gì với Truy Dã nữa.

Còn một lý do khác là cô biết Truy Dã đã bị Úc Gia Trạch bán phong sát, nếu cô tiếp tục tham gia chương trình đó thì điều này sẽ không tốt cho anh.

*

Vai diễn mới của cô có một điểm lợi là được quay ở khu vực không người ở Tây Bắc.

Điện thoại chỉ có sóng ở khách sạn, khi vào khu quay phim gần như không có tín hiệu, đồng nghĩa với việc cách ly với thế giới bên ngoài.

Cô có rất nhiều thời gian để tự đối diện với bản thân.

Nam diễn viên chính của bộ phim là Lương Tử An, một người Đài Loan với vẻ ngoài mà các cô gái trẻ hiện nay ưa chuộng: da trắng, mắt đào hoa, giọng nói dịu dàng đặc trưng của người Đài Loan, vẻ ngoài không hề có tính công kích.


Rất dễ khiến người ta nảy sinh cảm giác thân thiện.

Nhưng điều thú vị là cậu ấy lại rất nóng tính, không biết đã tiếp xúc với người bạn nào ở Đông Bắc mà câu cửa miệng luôn là: “Làm gì đấy?”

Sự pha trộn giữa giọng Đông Bắc và giọng Đài Loan khiến Ô Mạn phải thừa nhận rằng cậu ấy là một người đặc biệt.

Có lẽ vì đoàn phim phải đóng kín ở khu vực không người, không có cuộc sống về đêm, điện thoại cũng không thể sử dụng, mọi người chỉ có thể thường xuyên tụ tập chơi board game.

Khi đã chán các trò như Ma sói, Cờ tỷ phú, Ai là nội gián, Lương Tử An đề nghị: “Chúng ta đi vào sa mạc chơi đi?”

Trước đó, Ô Mạn đã cố gắng không nghĩ đến Truy Dã nhưng câu nói này khiến cô không thể không nhớ đến anh ấy.

Trong số những người cô quen, chỉ có Truy Dã là kẻ liều lĩnh theo chân tài xế uống rượu vào sa mạc khi mới mười sáu tuổi, suýt nữa không trở về.

Lúc đó ở quán bar Hậu Hải, Truy Dã uống đến đỏ cả má, nằm sấp trên bàn rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời khẽ nói: “Ban đêm trong sa mạc yên tĩnh và đẹp lắm.”

Lương Tử An hỏi một vòng, mọi người đều hào hứng muốn đi nhưng thấy Ô Mạn chỉ ngồi đờ đẫn, không biết có nên tiến lên hay không.

Có người nhỏ giọng nói: “Cô ấy mong manh thế này, chắc không hứng thú với sa mạc đâu, thôi bỏ đi.”

Lương Tử An hơi tiếc nuối, cậu ấy có chút cảm tình với Ô Mạn.

Bị nhốt ở nơi khỉ ho cò gáy này, ngày ngày phải diễn cảnh tình cảm với một mỹ nhân, không động lòng mới là lạ.

Nhưng điều này cũng có điều kiện tiên quyết, nữ diễn viên đối diện phải phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu ấy.

Có một số nữ diễn viên, dù có ép buộc hôn cả ngày, cậu cũng không có cảm giác gì.

Người quản lý của cậu ấy khi nhận vai diễn tình cảm luôn hỏi cậu ấy có thích nữ diễn viên đó không.

Nếu thời gian quay dài như những bộ phim cổ trang lớn, nữ chính không phải gu của cậu ấy nhưng lại là diễn viên có lượng người xem cao mà nền tảng yêu cầu thì quay sẽ rất đau khổ.

Cậu chỉ có thể mong nhà sản xuất chọn một nữ phụ mà cậu thích.

Do đó, dù điều kiện quay phim rất gian khổ nhưng cậu lại thấy rất thoải mái.

Chỉ vì Ô Mạn chính là kiểu mà cậu thích nhất.

Nhưng cậu đã nghe nói về người đàn ông quyền lực sau lưng Ô Mạn, không muốn vì một phút bốc đồng mà gây rắc rối, cậu không thể đắc tội người kia.

Tất nhiên, cô cũng có thể không để mắt đến cậu.

Nhưng mượn cơ hội để có thêm thời gian tiếp xúc, thỏa mãn nhãn quan thì chắc cũng không sao? Bình thường hầu như cô không tham gia các trò chơi, cậu đặc biệt tìm cơ hội vào sa mạc, hy vọng cô có thể tham gia.


Cậu ngập ngừng một lát, không kỳ vọng mà tiến lên hỏi: “Chị có đi không?”

Không ngờ rằng cô lại gật đầu.

Ô Mạn như đang tự nói với mình: “Được thôi, tôi muốn đi xem sa mạc ban đêm.”

*

Tây Bắc thật kỳ diệu, chín giờ tối vẫn là hoàng hôn, bầu trời như màu nước cam thêm một muỗng bột, đặc quánh không tan.

Người lái xe đưa họ vào sa mạc hút một điếu thuốc chỉ vào bầu trời: “Thời tiết này buổi tối ngắm sao là tuyệt nhất.”

Quả nhiên tài xế không lừa bọn họ.

Khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn lọt qua tầng mây, bầu trời tựa như chiếc bàn vuông được phủ lên tấm khăn mỏng màu xanh thẫm, những ngôi sao như những hạt cườm lấp lánh trên tấm khăn ấy, nhìn chúng như sắp rơi bất cứ lúc nào.

Nếu thật sự rơi xuống thì bọn họ sẽ may mắn lắm đấy.

Chiếc xe bán tải đưa họ lên một ngọn đồi nhỏ, từ đây tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.

Mọi người lần lượt xuống xe, trải ra tấm khăn mang theo cùng đồ ăn vặt, dù chỉ là những món sa lát và hạt khô không nhiều calo.

Nhưng quan trọng nhất là có rượu.

Lương Tử An luôn để ý đến Ô Mạn, cậu nghĩ rằng cô chỉ giả vờ quan tâm nhưng thực chất không hề hứng thú.

Nhưng không ngờ cô bước lên xe bán tải, trèo lên nóc xe, nghiêm túc ngắm nhìn cảnh vật.

Dưới ánh trăng ở sa mạc, người phụ nữ ngồi trên nóc xe bán tải, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay dài, mắt cá chân gầy guộc đan chéo, trong mắt cậu ấy trông như một bức tranh sơn dầu.

Cậu ấy lặng lẽ nhìn cô một lúc, ngẩng đầu gọi: “Chị Mạn, ngồi thế này có nguy hiểm không?”

Ô Mạn nghe vậy, ngẩn người một chút rồi bật cười.

Giống như mấy tháng trước, cô chính là Lương Tử An, ngẩng đầu nói với bóng người ngược sáng trên mái nhà rằng ngồi đó nguy hiểm.

Thế nhưng giờ lại đổi vị trí, cô ngồi ở đó, vô tư lắc đầu nói: “Phong cảnh từ trên cao thật khác biệt.”

“Nhưng chị đừng ngồi đó nữa, xuống đây uống rượu đi!”

Lời của cậu ấy khiến Ô Mạn cảm thấy hơi mất hứng.

Cô ngửa đầu thở ra một làn khói, nhảy xuống nóc xe: “Đi thôi.”


Lúc này cũng gần cuối thu, thời tiết dần lạnh, đêm sa mạc cũng mang chút hơi lạnh.

Lương Tử An chú ý thấy Ô Mạn chỉ mặc một chiếc áo ngắn mỏng manh, vội vàng cởi áo khoác đưa cho cô.

Hành động của cậu ấy rất đúng mực, không nhân cơ hội chạm vào cô.

Ô Mạn không nhận, cười nói: “Cảm ơn cậu nhưng tôi không lạnh.”

“...!Nếu chị lạnh thì nói với em, đừng ngại!”

Cậu ấy lại nói giọng Đông Bắc, cố tỏ ra hào sảng.

Ô Mạn không nhịn được cười, cô không phải không cảm nhận được sự ưu ái đặc biệt của Lương Tử An dành cho mình nhưng sự quan tâm của cậu ấy không làm cô thấy hồi hộp hay bối rối.

Cô suy nghĩ một lúc, có lẽ vì bộ phim này không giống như “Xuân Dạ”, không có kịch bản tinh tế, không có đạo diễn biết khơi gợi cảm xúc, không có những điều...

Ô Mạn dừng suy nghĩ, vô thức cắn móng tay.

Họ đi đến bên bàn, có người dùng tay chỉ vào bầu trời đêm nói: “Đây có phải là sao Bắc Đẩu không?”

“Cậu chỉ biết mỗi sao Bắc Đẩu thôi à? Đây là chòm Đại Hùng Tinh!”

“Cả hai im đi, đây rõ ràng là chòm sao Thiên Mã!”

“...!Có chòm sao đó à?”

Mọi người cười nói vui vẻ, trêu chọc nhau.

Trên đường về, xe đi ngang qua một trạm phát sóng, cuối cùng cũng có chút tín hiệu.

Ô Mạn gửi những bức ảnh vừa chụp trong sa mạc cho Úc Gia Trạch.

Mấy ngày nay họ ít liên lạc, coi như báo cáo tình hình cho anh ta.

Cô cũng đăng tấm ảnh đó lên Weibo để an ủi những người hâm mộ đang mong đợi cô cập nhật trạng thái.

Cùng lúc đó, cô nhận được tin nhắn từ Úc Gia Trạch.

“Nhiều ngày không gặp, em chỉ gửi cho tôi cái này?”

“Ngài không thấy rất lãng mạn sao?”

“Vậy lúc chụp ảnh đó, em có nghĩ đến tôi không?”

Ô Mạn ngẩn người.

Úc Gia Trạch lại nhắn: “Nếu vậy thì cũng lãng mạn.”

Ô Mạn vội vàng nói: “Hết tín hiệu rồi, không nói chuyện nữa.”

Thực ra vẫn còn tín hiệu.


Cô chỉ không biết phải trả lời sao, lúc đó cô không nghĩ đến Úc Gia Trạch ngược lại, cô nghĩ đến người khác.

Cô không muốn dối lòng mà nói dối anh ta.

Trước khi tín hiệu điện thoại mất hẳn, cô tranh thủ lướt Weibo một lúc, vô tình thấy trên mục tìm kiếm nổi bật, Truy Dã lại đứng đầu.

… Sao mà cậu ta giỏi thế.

Ô Mạn nhấp vào xem, từ khóa là #Truy Dã đăng Weibo

Cô ngạc nhiên, một người đăng Weibo thôi mà cũng có thể leo lên top đầu tìm kiếm.

Các trang tin đều đồng loạt đưa tin: “Truy Dã cuối cùng đã đăng bài Weibo đầu tiên! Nghi vấn tỏ tình với Hà Tuệ Ngữ.

Một chàng trai lãng mạn hoặc không đăng Weibo thì thôi đã đăng là chỉ vì cô ấy.

Đây có phải là thông báo chính thức của anh ấy?”

Các fan cặp đôi của Truy Dã và Hà Tuệ Ngữ, Truy Hối, rất phấn khích.

Dù Hà Tuệ Ngữ thừa nhận mình đang hẹn hò nhưng chưa bao giờ tiết lộ đối tượng là ai.

Nhiều phóng viên hỏi có phải Truy Dã không, cô ta nói không phải nhưng không ai tin, lấy lý do là bảo vệ tình yêu.

Nhưng điều này khiến một số fan cặp đôi quay lưng với Truy Dã, thậm chí chỉ trích anh ta không dũng cảm còn muốn vui chơi mà không để Hà Tuệ Ngữ công khai.

Nhưng hôm nay, bài đăng Weibo của anh ta khiến nhiều fan đã rời bỏ giờ quay lại, hồi phục hứng thú như cũ.

Truy Dã không đăng trạng thái gì, chỉ chụp một tấm ảnh, là một trang trong tập thơ.

Trang này vừa khéo là bài “Nhật ký” của Hải Tử.

Anh tập trung vào hai câu cuối của bài thơ —

“Đêm nay tôi chỉ có vẻ đẹp của sa mạc, trống vắng

Chị ơi, đêm nay tôi không quan tâm đến nhân loại, tôi chỉ nhớ đến chị.”

Người hâm mộ cặp đôi Truy Hối (Truy Dã và Hà Tuệ Ngữ) hăng hái tìm thấy “đường”, nói rằng các bạn có chú ý không? Thời gian anh ấy đăng trạng thái trùng khớp với sinh nhật của Hà Tuệ Ngữ, đây chính là đang tỏ tình với cô ấy.

Nhưng ngoài Ô Mạn, không ai biết rằng tập thơ đó là cô tặng cho anh.

Một góc của tập thơ còn được bọc cẩn thận bằng giấy bìa màu xanh đậm, giống loại giấy bìa mà thường mua hồi tiểu học.

Cô vừa đăng ảnh về sa mạc thì ngay sau đó anh đã đăng trạng thái duy nhất từ trước tới giờ.

Nếu nói đây là trùng hợp thì cảm xúc của cô quá chậm chạp rồi.

Sự yên bình của Ô Mạn mấy ngày qua bị một dòng trạng thái ngắn ngủi trên Weibo này phá tan, sa mạc lạnh lẽo mùa đông khô hạn bỗng nhiên có những hạt mưa xuân rơi xuống rả rích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận