Sa Vào Lòng Anh

Editor: Đường Moon + Beta: Clara

Buổi tối, Hạ Chi vừa làm xong một bộ đề toán, đột nhiên điện thoại vang lên hai tiếng ting ting hiển thị tin nhắn đến.

Cô cầm điện thoại lên, là dòng tin nhắn từ dãy số xa lạ, nội dung trên đó viết:

【 Chào, ông bảo tôi kết bạn cùng cậu. 】

Thật sự liên hệ với cô.

Hạ Chi lễ phép trả lời:

【 Xin chào, bạn học. 】

【 Cậu cũng đang làm bài tập hả? 】

【 Ừm. 】

Hạ Chi là người rất kiệm lời, bình thường không thích mở miệng nói chuyện, nói chuyện điện thoại cũng không biết trả lời thế nào, huống chi đối phương còn là người lạ.

Giang Ngự lười biếng tựa người vào đầu giường, nhìn thấy tin nhắn qua loa của Hạ Chi, khinh thường xùy một tiếng.

Người ta căn bản không muốn nói chuyện với anh, hết lần này đến lần khác ông lại ở không kiếm chuyện bắt anh làm.

Vứt điện thoại lên giường, Giang Ngự đi tắm, tức giận không thèm nhắn tin nữa.

Nửa tiếng sau, vừa ra khỏi phòng tắm Giang Ngự lập tức cầm điện thoại di động, do dự mở tin nhắn ra, phát hiện cuộc trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở chữ “Ừm.” kia.

Giang Ngự đột nhiên cảm thấy vui vẻ, không phải nam sinh nào cô cũng nguyện ý nói chuyện, nếu như biết đây là số điện thoại của anh thì chắc chắn thái độ của cô sẽ khác hẳn.

Trong lúc suy nghĩ linh tinh, điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn, lần này Hạ Chi gửi một đoạn tin nhắn rất dài:

【 Nhiệm vụ học tập lớp 12 vô cùng quan trọng, cũng rất mệt mỏi nhưng chỉ cần kiên trì vượt qua năm nay, chúng ta sẽ nghênh đón đại học tươi sáng, một khung trời mới tốt đẹp hơn…】

Giang Ngự đọc xong, cười lạnh.

Cô sao chép tin nhắn này ở đâu?

Anh vừa mới an ủi bản thân, kết quả giây sau cô lại trả lời, còn trả lời nhiệt tình như vậy.

Ánh mắt Giang Ngự nhìn chằm chằm điện thoại, hận không thể đục một cái lỗ trên đó.

Bàn tay lướt nhanh trên bàn phím mấy lần, đánh ra một hàng chữ cuối cùng lại xóa bỏ, chỉ gửi cho cô hai chữ:

【 Đã biết. 】

***

Sáng hôm sau, Hạ Chi đang ở nhà làm bài, đột nhiên Hàn Kim Lộ chạy đến.

Dáng vẻ hấp ta hấp tấp, Hạ Chi lập tức hỏi cô ấy làm sao vậy.

“Tớ vừa nhìn thấy Giang Ngự bên cạnh nhà cậu!” Hàn Kim Lộ thở hổn hển trả lời, “Cậu ấy ở dưới tán cây hòe lớn đánh cờ tướng cùng một ông lão.”

“Chẳng phải cậu nói nhà cậu ta ở gần đây hả? Chuyện này không phải rất bình thường sao?”

“Nhưng mà sao trước đây tớ chưa từng chạm mặt cậu ấy?” Hàn Kim Lộ gãi gãi tai, “Không lẽ cậu ấy cố ý đến đây gặp cậu?”

“Cậu ấy gặp tớ làm cái gì?”

Hạ Chi vừa định cúi đầu tiếp tục làm bài, Hàn Kim Lộ lại lôi kéo cô không buông: “Tớ muốn ăn món mì hầm xương của quán kia, cậu ăn cùng tớ đi mà? Tớ dậy muộn, bữa sáng cũng chưa kịp ăn.”

Đúng lúc sắp đến giờ ăn trưa, Hạ Chi đặt bút xuống, cùng Hàn Kim Lộ ra ngoài.

Cô vừa nhìn thoáng qua đã thấy Giang Ngự, hôm nay anh mặc quần áo rất thoải mái tươi mát, áo sơ mi trắng thông thường có điểm nhấn là đường dệt may màu vàng quanh cổ bên ngoài là chiếc áo khoác màu đen, phía dưới là chiếc quần jean màu lam.

Anh đang đánh cờ cùng một ông lão lớn tuổi, ông lão bị Giang Ngự đánh cho sắp trụ không nổi, quân cờ bị anh ăn gần hết.

“Ăn con tướng của cháu!”

Cuối cùng cũng có cơ hội, ông lão kích động đến hai mắt phát sáng.

Hạ Chi rất thích bầu không khí khói lửa nhân gian này, nhìn thấy Giang Ngự tắm ánh nắng mặt trời, khuôn mặt dịu dàng, khóe môi cô bất giác chậm rãi cong lên.

Cô cho là anh không để ý, vụng trộm đi đến đứng sau lưng, thầm nghĩ mình chỉ quan sát một lúc thôi, ai ngờ Giang Ngự bỗng nhiên quay đầu lại.

Hạ Chi thấy rõ khóe môi Giang Ngự từ từ cong lên, từ tốn đứng thẳng người, nói: “Vừa đúng lúc ván này gần kết thúc, cậu đến đánh một ván.”

“Tôi không giỏi đánh cờ.” Hạ Chi vội vàng xua tay.

Trình độ đánh cờ của Hạ Chi chỉ ở cấp độ nhập môn, sao có thể so sánh cùng những lão đại lão làng này, cô chưa muốn mất mặt.

“Tôi chỉ cho cậu.”

Hạ Chi chỉ có thể ngồi xuống, bắt đầu đánh cờ cùng ông lão.

Giang Ngự cùng Hàn Kim Lộ đứng kế bên cô, Hàn Kim Lộ len lén dùng ánh mắt đánh giá Giang Ngự, cô ấy cảm thấy anh đối xử với Hạ Chi không bình thường.

Không phải anh đối với tất cả nữ sinh đều lạnh nhạt thờ ơ à?

Hạ Chi dưới sự hướng dẫn của Giang Ngự đánh hoà ông lão, ông khẽ vuốt chòm râu, gật đầu tán thưởng anh: “Thằng oắt con tuy tuổi còn trẻ, nhưng đánh cờ rất lợi hại.”

“Là do ông nhường.” Giang Ngự hiếm khi lộ vẻ khiêm tốn.

Hạ Chi đứng dậy, nói với Hàn Kim Lộ: “Chúng ta đi ăn cơm thôi?”

“Hả.” Hàn Kim Lộ hơi chần chừ một lúc, hỏi Giang Ngự: “Cậu có muốn đi ăn cùng bọn tớ không?”

Cô ấy cảm thấy hình như cậu ấy có ý tứ này, nếu Giang Ngự đồng ý, vậy chắc chắn cậu ta có ý với Hạ Chi, nhưng ——

Giang Ngự lại dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, sau đó nghênh ngang rời đi.

Hàn Kim Lộ tức giận dậm chân, tại sao lại lắm miệng hỏi cậu ta chứ? Không phải tự rước lấy nhục sao?

“Tớ còn tưởng rằng Giang Ngự thích cậu…”

Nghe Hàn Kim Lộ lẩm bẩm một mình, Hạ Chi hỏi lại: “Cậu thấy chỗ nào là cậu ấy thích tớ?”

“Đúng vậy, thích một người đâu thể lạnh nhạt như vậy được.”

Ngày hôm sau đến trường, kỳ thi tháng chuẩn bị bắt đầu.

Mỗi lần có kỳ kiểm tra, nhà trường canh chừng rất nghiêm ngặt, phòng thi dựa theo thứ hạng thành tích mà phân chia, Hạ Chi vừa mới chuyển đến, thành tích còn chưa có nên tạm thời được xếp vào phòng thi cuối, ngồi cùng một đám học sinh hạng bét toàn trường, trong này còn có Giang Ngự và một đám anh em tốt của cậu ta Lâm Khê Ngôn.

Hạ Chi lên tầng 6, từ xa đã nhìn thấy bên ngoài phòng thi có mấy nam sinh đang dựa vào tường, không chút kiêng dè cầm điện thoại chơi game.

Cô nhìn thấy Giang Ngự từ trong đám người, anh mặc quần áo đơn giản, ngoại trừ màu đen chính là màu trắng, hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới là quần jean giặt nhàu nát đến trắng bệch.

Đúng là kỳ quái.

Nhìn qua điều kiện của gia đình Giang Ngự rất tốt, nhưng mặc quần áo lại rất cần kiệm.

Hạ Chi cúi đầu, muốn bước thật nhanh đi qua chỗ bọn họ, không ngờ một cái chân đột nhiên chắn ngang giữa đường, chặn đường đi của cô.

May là cô cúi đầu nên trông thấy, nếu không có thể đã bị trượt chân té ngã.

Lâm Khê Ngôn nhìn nửa sườn mặt cô rất giống nữ sinh ngày đó, lúc cô quay đầu về phía cậu, cậu ta lập tức hưng phấn ném điện thoại xuống đất.

“Móa! Rốt cuộc cũng để tôi gặp lại!”

Ngày đó Hạ Chi tham dự tiệc sinh nhật của Cố Du Lâm đã tháo kính mắt xuống, những người tham dự buổi tiệc hôm đó đều nhìn thấy khuôn mặt thật của cô, vậy nên Hạ Chi không có ý định tiếp tục đeo kính.

“Xin hỏi… tôi biết cậu hả?”

Hạ Chi chần chừ hỏi, hai nam sinh lập tức cười to.

“Lâm Khê Ngôn, mị lực của mày không được rồi!”

“Đó là điều đương nhiên, có anh Ngự ở đây, làm gì có nữ sinh nào để ý đến sự tồn tại của tao hả?”

Hạ Chi không muốn dính dáng đến những người này, nhanh chóng bước vào phòng học.

Giang Ngự liếc nhìn bóng lưng cô từ từ biến mất, cúi đầu thầm thì bên tai Lâm Khê Ngôn:

“Cô ấy là người tao che chở.”

Những người khác không nghe được lời Giang Ngự nói với Lâm Khê Ngôn, nhưng có thể trông thấy sắc mặt Lâm Khê Ngôn đột nhiên biến đổi.

Giang Ngự hạ một câu cảnh cáo trực tiếp, khiến Lâm Khê Ngôn đứng như trời trồng nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng.

Đợi cậu ta ý thức được Giang Ngự là cây vạn tuế nở hoa, anh đã sải bước vào phòng học.

Chỗ ngồi của Giang Ngự và Hạ Chi vừa lúc đối nhau, anh ngồi chéo phía sau cô, có thể trông thấy rất rõ nhất cử nhất động của Hạ Chi.

Lúc hai người ngồi cùng bàn, anh cũng không thể tùy ý dò xét cô như lúc này.

Khóe môi khẽ nhếch, Giang Ngự nở nụ cười nghiền ngẫm, tay xoay bút, lần đầu tiên cảm thấy đi thi cũng không phải rất khó chịu.

Rất nhanh, giám khảo mang theo một sấp bài thi tiến vào, tiếng chuông vừa reo liền bắt đầu phát đề.

Giang Ngự nhìn thấy Hạ Chi vừa cầm tờ đề lập tức múa bút thành văn, mà anh chỉ có thể cúi đầu nhìn mấy công thức phức tạp kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn là lật lại mặt trước, viết tên cùng lớp học.

Bút máy chống trán rồi dùng sức đâm mấy lần, Giang Ngự đột nhiên cảm thấy bản thân rất tự ti.

Cái gì anh cũng không biết, cũng không hiểu, trước mặt Hạ Chi chẳng phải là một tên to xác mù chữ sao? Cô chắc chắn sẽ xem thường anh, cho rằng giữa hai bọn họ có khoảng cách lớn.

Coi như hai người thi đậu vào Đại học Thanh Hoa, cũng không thể nào là người cùng một thế giới.

Nghĩ đến đây, Giang Ngự phiền muộn nằm sấp lên bàn, cây bút trong tay kêu “Rắc” một tiếng bị bẻ gãy.

Môn toán thi xong rất thuận lợi, đến giờ cơm trưa, đám bạn học kề vai sát cánh, tốp năm tốp ba rời khỏi phòng học, hội ý nên đi ăn trưa ở đâu.

Từ lúc Hàn Kim Lộ và nam sinh kia yêu đương, cậu ấy không ăn trưa cùng cô nữa, vậy nên Hạ Chi tùy tiện rời khỏi phòng học, chuẩn bị xuống căn tin tìm đại món gì để ăn, bất chợt sau lưng lại truyền đến giọng nói:

“Học sinh tốt, cùng nhau ăn cơm trưa không?”

Bước chân Hạ Chi hơi dừng lại, thấy Giang Ngự đi tới, khóe mắt liếc cô một cái, rõ ràng câu vừa nãy là đang nói với cô.

“Không được, tôi không muốn người khác hiểu lầm chúng ta yêu sớm.”

Cô nói vậy, Giang Ngự giống như nghe một câu chuyện cười.

“Cậu cũng quá tự tin, sao tôi lại để ý cậu?”

Đôi mắt Hạ Chi nhìn chằm chằm dưới đất: “Nhưng người khác có thể hiểu lầm tôi cố ý quấn lấy cậu!”

“Tôi không đồng ý, thì ai có thể quấn lấy tôi?”

Hạ Chi nói không lại anh, dù sao Giang Ngự nói thế nào cũng đều có lý.

Lâm Khê Ngôn yên lặng đi theo sau, nhìn dáng vẻ Giang Ngự vây quanh Hạ Chi, mặt cậu ta hiện lên vẻ khinh bỉ.

Đứng đợi một lúc, cậu ta nhìn thấy Giang Ngự dừng chân, không biết cùng nữ sinh nói cái gì sau đó hai người mỗi người đi một hướng.

Lâm Khê Ngôn bước nhanh đi tới, ôm lấy cổ Giang Ngự: “Sao tao có cảm giác, cô ấy chướng mắt mày thế?”

“Ảo giác.” Giang Ngự hất tay cậu ta ra, không muốn thừa nhận.

***

Buổi chiều kiểm tra tiếng Anh, trong phòng thi của Hạ Chi một đám học sinh nằm la liệt trên bàn ngủ.

Giám thị lại rất có tinh thần, đi vòng vòng dò xét.

Bỗng nhiên, giám thị đi đến gần bàn Hạ Chi, cúi người nhặt một cục giấy vo tròn, mở ra thì thấy ADCA, rõ ràng là đáp án khoanh trắc nghiệm.

“Chuyện gì đây? Em giải thích cho tôi.” Giám thị vỗ vỗ vai Hạ Chi, gọi cô đứng dậy.

Hạ Chi lắc đầu: “Em không biết.”

“Vậy sao tờ giấy này lại ở dưới chân em?”

“Có thể là bạn học khác ném nhầm chỗ.”

Giám thị nghe xong, quay người nhìn một vòng xung quanh: “Ai ném tờ giấy này? Đứng lên cho tôi.”

Dĩ nhiên, không có học sinh nào dám đứng dậy.

Giang Ngự nhìn thấy khuôn mặt luống cuống cùng bối rối của cô, khóe miệng cười nhạt.

Có anh ở đây, sợ cái gì?

Giang Ngự lười biếng đứng dậy: “Em biết là ai ném.”

Giám thị lập tức truy hỏi là ai, Giang Ngự chỉ tay vào hướng một nam sinh.

“Là em ném?” Giám thị quay đầu nhìn về phía cậu ta.

Nam sinh nơm nớp lo sợ đứng dậy, gật đầu nói: “Em… người nào làm người đó chịu, thầy phạt em đi.”

“Em định ném cho ai?”

“Em…” Nam sinh chần chừ, không muốn trả lời.

Giám thị không muốn chậm trễ thời gian thi của học sinh, giải quyết dứt khoát: “Sau giờ tan học đến phòng làm việc gặp tôi, bài thi này không điểm.”

***

Thi xong, Hạ Chi chủ động đến trước bàn Giang Ngự, chân thành nói hai chữ “Cảm ơn.”

Đuôi lông mày Giang Ngự nhướng lên: “Đừng nói cảm ơn ngoài miệng.”

“Vậy tôi mời cậu ăn cơm mới gọi là có thành ý?”

“Chậc, miễn cưỡng như vậy?” Giang Ngự lắc đầu: “Được rồi, tôi không lạ bữa cơm này.”

“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi ý kiến cậu.”

“Vậy đi thôi.”

Giang Ngự đứng dậy bước ra khỏi phòng học, Hạ Chi bước theo sau, anh đi phía trước, cô lật đật chạy theo cố gắng giữ một khoảng cách nhất định giữa hai người.

Ra khỏi cổng trường, Giang Ngự trực tiếp đi đến chỗ anh để xe máy, Hạ Chi sợ các bạn học thấy cô ngồi xe của anh, lúc đi ngang qua người nhỏ giọng nói: “Tôi đứng đầu đường chờ cậu.”

Giang Ngự nhìn qua, bóng dáng cô như được tắm nắng hoàng hôn, xinh đẹp không sao tả xiết.

Hạ Chi ngoan ngoãn đứng ở đầu đường chờ Giang Ngự, anh dừng xe bên cạnh chỗ cô đứng, vươn một tay muốn đỡ cô lên xe, nhưng Hạ Chi lại không để ý bàn tay đang duỗi ra, dựa vào sức bản thân trèo lên xe.

Quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt nữ sinh khẽ rũ, hàng lông mi dày rậm trên mặt phủ xuống một tầng bóng râm, ánh hoàng hôn chiếu sáng lọn tóc đen, lộ ra khí chất dịu dàng an tĩnh.

Từ trước đến nay anh vô cùng chán ghét những thứ sạch sẽ hoặc người quá mức thuần khiết, duy chỉ có cô, khiến anh muốn dùng tính mạng để bảo vệ, duy trì trạng thái này.

“Cậu muốn ăn gì?”

Hạ Chi nhỏ giọng hỏi Giang Ngự.

“Gì cũng được.”

Giang Ngự tất nhiên không quan tâm ăn món gì, mục đích của anh đâu phải để ăn.

Hạ Chi rất chân thành hỏi anh muốn ăn gì, đột nhiên Giang Ngự rẽ vào một con hẻm cũ, không bao lâu liền thắng gấp, dừng xe.

“Không thì ăn ở chỗ này đi?” Anh quay đầu hỏi cô, bên cạnh là một quán ăn nhỏ, bán phở bò*.

*Phở này sau khi lên tìm hiểu gg thì nó giống kiểu phở bò cay tứ xuyên.

“Cậu muốn ăn cái này hả?”

“Ừm.” Đôi chân thon dài bước xuống xe: “Tôi cảm thấy cậu nhất định sẽ thích.”

Hai tô phở bò nhanh chóng được bưng lên, nước canh đậm đặc, tô phở còn đậu hũ cắt nhỏ và một ít mộc nhĩ, mùi hương lan tỏa bốn phía xộc lên mũi, sợi phở trắng tinh trơn mượt, nhìn vào mười phần hấp dẫn.

Đôi mắt Giang Ngự vẫn nhìn mặt bàn, trầm mặc vài giây rồi mở miệng nói: “Thực ra quán này là…”

Anh muốn nói cái gì nhưng lại ngập ngừng, bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói.

“Tôi cảm thấy ăn ngon, tin tưởng hương vị của bản thân.”

Giang Ngự vừa nói xong, bên ngoài quán truyền đến tiếng kinh ngạc: “Anh Ngự?”

Tiêu Tắc Diệp đứng ngoài cửa kính thủy tinh trong suốt, khó tin nhìn Hạ Chi ngồi đối diện Giang Ngự.

Hai người bọn họ từ lúc nào ở cùng nhau? Vậy mà sau giờ học lại hẹn nhau ăn cơm chiều.

Thật cmn làm cậu ta ghen tị!

Tiêu Tắc Diệp đi vào trong quán, đến chỗ ông chủ gọi một tô phở bò, sau đó nhấc ghế chen vào giữa hai người họ.

“Tôi nói hai người các cậu…” Cặp mắt cậu ta đánh giá trên dưới hai người bọn họ, “Chuyện này là sao?”

“Như mày nhìn thấy.” Giang Ngự trả lời mập mờ.

“Có tiến triển hơn rồi?”

“Dĩ nhiên không phải.” Hạ Chi lập tức lắc đầu phủ nhận: “Giang Ngự giúp tôi, cho nên tôi mời cậu ấy ăn cơm.”

“Ách.” Chuyện tốt làm anh hùng cứu mỹ nhân sao lại rơi xuống đầu Giang Ngự đây?

Tiêu Tắc Diệp đánh giá Giang Ngự, nghĩ thầm anh đâu phải dạng người ai mời ăn cơm cũng đồng ý? Huống hồ còn là nữ sinh mời.

Miệng mở to, Tiêu Tắc Diệp định hỏi cái gì, Giang Ngự bỗng cầm đũa gõ một phát lên đầu cậu ta: “Lo ăn phần của mày đi.”

“Còn chưa lên, tao ăn không khí hả?” Ánh mắt Tiêu Tắc Diệp lăm le nhìn Hạ Chi: “Cậu không thể cho tôi một cơ hội sao?”

“Trong lòng của cô ấy chỉ có học tập, ngay cả một đại soái ca như tao ngồi bên cạnh còn thờ ơ, mày cảm thấy cô ấy có thể xem trọng mày?”

“Cũng đúng.” Tiêu Tắc Diệp suy nghĩ cái gì rồi gật đầu, một giây sau mới kịp phản ứng: “Không phải? Cmn hai người các cậu đang ngồi cùng bàn!”

“Ngốc…” Giang Ngự vô thức muốn chửi cậu ta, ngẫm lại không thể nói thô tục trước mặt Hạ Chi, lập tức đổi giọng: “Đứa nhỏ ngốc.”

Tiêu Tắc Diệp:???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui