Hiên vương phủ, một cảnh mây đen vần vũ, u ám. Không khí cả vương phủ bị nén đến muốn nứt toạt, khiến ai cũng muốn tìm cách trốn khỏi áp lực này.
Xoảng, xoảng!
Trong Hiên Viên Các, phòng ngủ Hiên vương gia – cháu ruột yêu thương của Thái hậu Hoa Quốc, bọn nô tỳ hầu hạ vương gia đồng loạt quỳ xuống, chịu đựng cơn thịnh nộ của chủ tử phát tiết. Đôi vai bé nhỏ của họ không chịu nỗi sát khí của chủ tử mà run lên bần bật. Đôi môi tím tái, răng va nhau kêu lên cầm cập. Đầu cúi sát xuống nền nhà lạnh lẽo, không dám tránh né những món đồ mà chủ tử quăng liệng khắp phòng.
“Cút! Cút hết ra ngoài!” Một tiếng gầm thống thiết, giận dữ khiến bọn nô tỳ và những ai trong vương phủ nghe thấy đều kinh sợ. Chẳng một ai dám bén mảng đến gần Hiên Viên Các.
Tiếng đồ vật vỡ nát, tiếng gầm thét vẫn chưa dứt.
Đứng bên ngoài Hiên Viên Các, sắc mặt Thái hậu cũng không mấy sáng lạn, khi nghe tiếng gào thét của đứa cháu chính tay mình chăm sóc đến lớn, tâm can không khỏi đau lòng như cắt từng đoạn ruột. Nhìn lại đám thái y, danh y hôm nay đến xem bệnh tình mà không ai có thể chữa trị, Thái hậu càng thêm tức giận, tâm tình là một màu u xám. Chẳng một ai dám lên tiếng, một cử động nhỏ hay một hơi thở nhè nhẹ cũng không dám khinh xuất.
“Một lũ vô dụng! Đem ra phế tay hết cho ai gia!” Một lời Thái hậu ban ra khiến đám thái y, danh y chết lặng, trời giữa thu oi ả, không lạnh mà rét run. Bọn họ vội vàng dập đầu xin Thái hậu bớt giận, xin Thái hậu tha mạng. Tiếng van xin, tiếng dập đầu chang chát, khiến Thái hậu nhức đầu không thôi.
Chuyện kể: Hiên vương gia một lần xuất phủ, gặp phải bọn thích khách tập kích, tuy ám sát không thành nhưng hai mắt vương gia bị trúng độc đến mù lòa. Đến giờ đã hơn một tháng, thái y tài giỏi trong hoàng cung, danh y giỏi trong và ngoài nước đều đến xem qua, không một ai có thể chữa trị. Nếu Độc Thủ Thánh Y còn sống trên đời tin chắc sẽ trị khỏi, và họ cũng không phải khổ như thế này. Phần vương gia tính khí vốn lãnh khốc, nay càng thêm cuồng bạo bất thường. Mọi người trong vương phủ như ở địa ngục, tra tấn mỗi ngày. Thái hậu thương cháu ngày càng mất kiên nhẫn, trong lúc tâm tình tối tăm, vài vị thái y, danh y cũng vì thế kẻ mất mạng, người tàn phế là chuyện thường.
Nghĩ đến đây, đám thái y, danh y không hẹn mà rùng mình một cái. Mồ hôi túa ra ướt cả mặt, ướt đẫm một mảng lớn sau lưng. Một vị danh y lớn tuổi bặm gan lên tiếng hiến danh y giỏi, với hi vọng Thái hậu bớt giận mà tha ạng già.
“Bẩm Thái hậu, thần biết có một người tài giỏi có thể trị được đôi mắt cho vương gia…”
“Mau nói, người đó là ai?” Thái hậu nghe có tia hi vọng, tâm tình nhất thời dịu đi vài phần.
“Bẩm Thái hậu, hiện nay trên giang hồ xuất hiện một người được người đời mệnh danh là Thần Y, danh gọi Sắc Diện, tinh thông y thuật hơn người, chưa một lần thất thủ trước chứng bệnh hay độc dược nào, là người có thể trị mắt cho vương gia. Tuy nhiên, hành tung bất định, tính tình người này rất cổ quái, khó mà…” Danh y lớn tuổi chưa nót dứt câu đã nghe Thái hậu cho gọi người đến, khiến hắn giật thót người run sợ. Không phải vì hiến danh y trong giang hồ, không rõ lai lịch mà đem hắn kéo ra ngoài chém đi?
“Mau mau phái người truy tìm, nhất định phải mời cho được vị Sắc Diện thần y kia về cho ai gia.”