Mặt Trời nhanh chóng xuống núi để trả lại vùng trời đêm đầy sao cho Mặt Trăng chiếu rọi thứ ánh sáng ôn nhu, dịu dàng.
Nhóm Nguyên Tịnh chạy rong khắp nơi suốt ba canh giờ, cuối cùng tìm được nhà trọ nghỉ qua đêm. Nghĩ lại mấy ngày nay phải ngủ ngoài trời, không giường, không nước nóng tắm rữa thật khó chịu, nay thì thoải mái rồi!
“Khách quan đến dùng cơm hay nghỉ lại?” Tiểu nhị vừa thấy có khách, vội chạy ra niềm nở tiếp đón.
“Ngủ lại! Chọn cho ta một phòng sạch sẽ, mang bữa tối cùng nước nóng lên phòng, đã làm phiền~” Nguyên Tịnh cười cười tiện nhét vào tay tiểu nhị một nén bạc.
“Không phiền, không phiền! Khách quan, ngài ngồi đợi một lát sẽ có phòng!” Tiểu nhị thấy động tác này của Nguyên Tịnh càng vui vẻ, nhận định đây là khách quý phải phục vụ chu đáo hơn.
Nguyên Tịnh ôm Phùng Khiểu Khan đi đến bàn ngồi chờ tiểu nhị giao phòng, tay nhanh nhẹn rót ra hai chén trà nóng.
“Nương tử, nàng uống đi!” Nguyên Tịnh hì hì cười đưa chén trà cho hắn, hắn hơi do dự nhưng cũng đưa tay nhận lấy mà không uống ngay.
Lúc này, trong quán xuất hiện thêm nhiều người khách, một nhóm sam y tiến vào quán phân phó vài tiếng, sau tiến đến ngồi vào bàn đối diện với nhóm Nguyên Tịnh.
“Tiểu nhị đem đồ ăn lên!” Giọng nói vang lên, trầm ổn mà có lực hướng tiểu nhị phân phó.
Chà~ giọng ai mà quen thế! Đưa mắt nhìn sang. Ý~ bạn của nương tử đây mà! Đuổi đến đây à? Nhìn lại người trong lòng, hắn không nói gì, gương mặt tuấn mỹ thản nhiên nhấp từng ngụm trà đắng mà hắn vốn không thích uống trà.
Không quan tâm sao?
“Thật trùng hợp, mới đây lại gặp nhau! Đi đường vất vả không ít đi.” Nguyên Tịnh hướng nhóm sam y chào hỏi vui vẻ khiến Phùng Khiểu Khan cứng người chốc lát, sau lấy lại vẻ mặt hưởng thụ tiếp tục uống trà của hắn.
Nhóm sam y thấy đối phương tự động vui vẻ chào hỏi trước, không tránh khỏi sửng sờ nghi hoặc. Phải biết, bọn hắn vẫn còn nghi hoặc vị giấu mặt trong lòng của thiếu niên thanh tú kia nên vẫn theo dõi, chiếu theo trường hợp này nên e dè vài phần chứ? Vị hán tử mặt sẹo lấy lại tinh thần nhanh nhất, cũng hướng nhóm Nguyên Tịnh trò chuyện đáp lời, nhưng ánh mắt vẫn không rời người trong lòng của thiếu niên thanh tú kia.
“Đại hiệp có ý gì với nội tử (vợ) của tiểu sinh sao?” Nguyên Tịnh hơi nhíu mày hướng sam y mặt sẹo hỏi.
“Khụ… Ý tứ của huynh đài, ta thật không hiểu!” Sam y mặt sẹo không ngờ đối phương nói thẳng như thế, không tránh khỏi chột dạ một trận. Tuy đã biết, thiếu niên trước mặt không đơn giản như vẻ bề ngoài thư sinh nho nhã, tính cách lại hơi hoang dã, tỷ như…khụ…đừng nhắc đến nữa! Chỉ bằng chuyện trong rừng Ngọc Vân, không thú dữ nào bén mảng đến gần chỗ nghỉ ngơi của y cũng biết thực lực đối phương cao cường, lại nói, chuyện bọn họ vẫn luôn theo dõi ở khoảng cách không xa, tin chắc thiếu niên kia cũng sớm nhận ra.
“Thật không hiểu ?” Nguyên Tịnh nhướng mày nghi hoặc sau nhìn vào người trong lòng than trách: “Nương tử, nàng xem đi! Ta cố tình giấu nàng kỷ như thế vẫn có nhiều người để ý đến nàng đây này! Nàng thật có ma lực quyến rũ người nha, hết lão cha đến biểu ca ta, kể cả hài tử tám tuổi của huynh ấy nàng cũng không tha! Nàng nói, chuyện này bắt đầu khi nào? Ôi~ ta thật không biết làm sao với nàng đây~” Nguyên Tịnh gương mặt uẩn khuất, càng nói càng thương tâm, nhìn lại Phùng Khiểu Khan gương mặt đen như đít nồi.
“Con bà nó! Ta gặp qua lão già nhà ngươi khi nào mà quyến rũ? Lại còn biểu ca, hài tử gì? Dám vũ nhục ta như thế! Lão tử không để ý nữ nhân lại đi để ý nam nhân như ngươi sao? Chém chết con bà nhà ngươi! Đồ vô liêm sỉ!” Phùng Khiểu Khan điên tiết trong lòng, thầm hỏi han mười tám đời tổ tiên của xú vô liêm sỉ ăn nói xằng bậy mấy lượt.
Mà sắc mặt của nhóm sam y không khác gì tắc kè hoa, trong lòng họ cũng hỏi thăm mấy lần tổ tiên mười tám đời của thiếu niên thanh tú kia. Đúng! Bọn hắn mấy người thừa nhận có dã tâm không mấy sáng sủa gì với vị ‘cô nương’ kia, nhưng không đến nổi Trình sư thúc, sam y mặt sẹo, lại có sắc tâm không minh bạch với nàng ta. Lại nói một phần vì nghi ngờ ‘cô nương’ này là ‘tên kia’ giả trang đi! Bọn hắn đưa mắt nhìn sư huynh/sư thúc của mình, cảm thấy bất bình thay. Sư huynh/sư thúc là người nho nhã, biết chừng mực và không gần sắc nữ. Phàm ai nói những lời xàm ngôn xảo ngữ, đặt điều sai sự thật với y thì chỉ có con đường chết! Nay thiếu niên kia cũng không tránh khỏi kiếp nạn!
“Khụ…ta … ta…” Trình đại hiệp hết mặt trắng nhìn thiếu niên thanh tú, lại mặt đỏ như đít khỉ nhìn ‘cô nương’ trong lòng thiếu niên kia mà nghẹn ngào không nói nên lời, khiến đám sư đệ đệ tử không khỏi nhìn nhau nghi ngờ. Đừng nói Trình sư huynh/ Trình sư thúc có sắc tâm đó đi?
Nguyên Tịnh cố nén ý cười muốn nội thương khi nói ra mấy lời trên, và rất hài lòng với biểu hiện của những người liên quan, nhưng đặc biệt thái độ của sam y mặt sẹo rất khả nghi, không phải ta đoán đúng đấy chứ? Con bà nó, dám để ý người của lão tử!
Lúc này, tiểu nhị không biết sống chết mà vui vẻ tiến đến giao phòng và hướng dẫn khách quý, nhóm Nguyên Tịnh lên lầu trên nhận phòng. Nguyên Tịnh mặt hầm hầm đi theo tiểu nhị, bỏ mặc nhóm sam y dưới lầu.
“Khụ khụ… Trình sư huynh, người đã đi rồi, đừng nhìn theo nữa!” Sam y dáng cao gầy, tuổi ngoài ba mươi nhẹ ho khan kéo hồn sư huynh mình về: “Bàn chính sự đi thôi!” Cố tình hạ thấp giọng đến mức có thể.
“Sư thúc, người vẫn nghi ngờ vị ‘cô nương’ kia là tên tiểu tử đó? Nhưng con thấy họ đơn thuần là vợ chồng son thôi. Người quá đa nghi chăng?” Sam y trẻ tuổi nhất lên tiếng, gương mặt phấn nộm trộm hồng một mảng nhỏ nghĩ đến vị ‘cô nương’ kia, nghe nói nàng là vưu vật nha, hắn cũng muốn nương tử mình sau này không kém đi.
“Tiểu sư đệ, ngươi không thấy thân thủ của thiếu niên kia sao? Là cao nhân bất lộ tướng nha, ta nghĩ có thể hắn đã cứu ‘tên kia’ mà vị ‘cô nương’ này rất có thể là do tiểu tử đó giả dạng nhằm qua mặt chúng ta.” Một sam y không cho là đúng lên tiếng phản bác.
“Vệ Nhi nói đúng, thiếu niên kia xuất hiện tại nơi ta mất dấu tiểu tử kia, lại không trùng hợp đến nổi cùng đường hướng về Thu Quốc đi?” Sam y cao gầy lên tiếng đồng tình với Vệ sư điệp, người mới lên tiếng lúc trước.
“Trình sư thúc, người thấy sao?” Thấy Vệ sư huynh quay sang nhướng mày với mình, sam y trẻ tuổi nhất bĩu môi bất mãn, liền quay sang hỏi ý kiến sư thúc nãy giờ vẫn không lên tiếng.
“Cũng nên xem qua nhỉ ?” Trình đại hiệp lúc này mới lên tiếng, mấy người còn lại hiểu ý, không nói nữa mà chăm chú ăn bữa tối. Trình đại hiệp cũng không nói gì, vẫn trầm ngâm suy tính điều gì đó.
“Ngươi đi đâu về vậy?” Phùng Khiểu Khan thắc mắc hỏi, vừa vào phòng đã vội vàng để hắn ngồi trên ghế sau đó lại biến đi mất dạng, chỉ nửa khắc sau tên này mới quay trở lại.
“Hắc hắc… Chuẩn bị lễ vật đón khách ấy mà!” Nguyên Tịnh cười gian tà, ngồi xuống đối diện với hắn, tay nhanh nhẹn rót chén trà thưởng thức.
“Khách quan bữa tối đến, nước nóng lên ngay ạ.” Tiểu nhị cười nói, sau vui vẻ lui ra ngoài với nén bạc trong tay. Đúng là khách quý, ra tay thật hào phóng!
“Nương tử đến, dùng cơm rồi nghỉ sớm.” Nguyên Tịnh cười cười gắp thức ăn để vào chén của hắn, sau mới chính mình nhiệt liệt dùng bữa như kẻ chết đói. Hắn nhìn mà lắc đầu.
Dùng xong bữa, Nguyên Tịnh bế hắn đặt lên giường, lấy ra một viên dược màu đỏ đưa đến trước mặt hắn.
“Uống vào!”
“Ta thấy ngươi cái gì cũng không giỏi, trừ y thuật thì hơn người thôi. Mà đây là gì?” Hắn nhận lấy viên dược nhưng không uống ngay mà nhìn quan sát nó. Nhìn biểu hiện của hắn khiến Nguyên Tịnh nhíu mày, nhanh tay đoạt lại viên dược rồi nhét thẳng vào miệng hắn. Hắn trợn mắt nhìn động tác vô lại của ai kia.
“Độc trong người nàng không còn nhưng cơ thể nàng quá yếu đi, dược này nhằm bồi bổ cơ thể nàng, không lâu sẽ khôi phục võ công.” Nguyên Tịnh nhàn nhã giải thích, tay lấy khăn thấm qua nước ấm, cười tà tiến lại gần hắn. Đôi tay nhanh nhẹ cởi bỏ từng kiện y phục trên người hắn không thương tiếc mặc cho hắn hung hăng cố giữ lại y phục.
“Ngươi đang làm gì?” Giọng nói kinh hãi vang lên, hắn không tin nhìn vào động tác của ai kia. Nguyên Tịnh dừng tay, nhìn vào gương mặt tuấn mỹ phớt hồng mê người của mỹ nam, sau lại dời mắt nhìn khắp cơ thể hắn, khiến hắn mất tự nhiên đảo mắt nhìn nơi khác.
“Nhìn gì đó? Còn nhìn nữa, ta móc mắt ngươi bây giờ” Mỗ nam cố rít lên nhằm che giấu sự rối loạn lúc này của hắn.
“Đâu phải lần đầu nhìn thấy còn ngại gì nữa? Màu quá đi!” Nguyên Tịnh bĩu môi, mặc kệ hắn hung hăng nhìn, vẫn tiếp tục thoát đến kiện y cuối cùng. Hắn giằng co một hồi náo loạn, cuối cùng cũng nằm im mặc ỗ sắc lang chiếm tiện nghi.
Sao lại ngoan ngoãn thế? Huyệt bị điểm!
“Nương tử à~ nàng đẹp dường này khiến ta xao xuyến khôn nguôi. Làm sao bây giờ?” Tỏ vẻ uẩn khuất vô cùng hướng hắn cảm thán, hắn trừng mắt sau quay đầu nhìn chỗ khác. Nguyên Tịnh lau đến đâu, chỗ đó như bị thiêu đốt, ngứa ngáy khó chịu. Đôi khi không hiểu, ngón tay kia vô tình hay cố ý mà khiêu khích vài chỗ nhạy cảm của hắn, khiến hắn càng thêm thống khổ, mà mặt mỗ sắc lang không biến sắc, tim không loạn vẫn dửng dưng như bàn thạch tiếp tục sự nghiệp ăn đậu hủ mỹ nam miễn phí.
Kiểm tra lại thương thế của hắn, vết thương đã bắt đầu kéo da non một màu hồng hồng, không để lại sẹo. Đáng mừng! Bôi thuốc này lên nhất định không nhìn ra đã từng bị thương.
“Một thân hình xinh, làn da trắng ngần hoàn hảo nếu có sẹo xấu xí, thậy khiến lòng ta đau quá! Nàng nhớ hảo hảo bảo vệ cơ thể vì hạnh phúc của ta đi!”
Đúng vậy! Nhìn mỹ nhân mà khuyết chỗ này, thương tổn chỗ kia sao mà chịu khoanh tay ngồi nhìn! Hạnh phúc của ta nha!
Ôi, càng nghĩ càng thương tâm, Nguyên Tịnh kìm lòng không được nhẹ hôn lên mấy vết hồng hồng kia, khiến cả người Phùng Khiểu Khan không khỏi chấn động. Giờ đây, hắn chẳng khác nào xác chết. Đúng! Một cái xác toàn thân màu đỏ.
Trong lúc đó, Nguyên Tịnh đã mặc xong y phục mới cho hắn không khỏi cảm thán: thân thể thật mê người, không khéo ăn hắn mất!
“Xong, giờ ta đi tắm cái đã.” Nói rồi, bước đi được hai bước, quay đầu lại nhìn vẫn thấy hắn bất động. Giải huyệt rồi mà? Mất hồn sao? Nguyên Tịnh cười gian trá: “Nương tử hay chúng ta cùng tắm chung đi, được không?” Một lời này đã kéo linh hồn hắn về.
Bối rối có, xấu hổ có, túng quẫn có,… ngàn câu kết lại một câu ngắn gọn “Điên à?” của hắn.
Nguyên Tịnh giờ phút này rất muốn lăn ra sàn nhà mà cười lăn lộn. Nhìn biểu hiện hắn xem, cười chết ta mà. Nhưng mà ta lại thích hắn như thế! Đồng chí Nguyên Tịnh cố nhịn xuống cuộc vui vẫn còn phía sau.
“Ta quên mới lau sạch người nương tử. Chậc, chậc~ Tiếc quá, để lần sau vậy.” Nói rồi, vội nhanh bước ra phòng ngoài nếu còn ở đây chắc chắn bứt tử hắn đi.
Xoạt, xoạt…..
Một loạt tiếng động phát ra phía sau bức màng phong khiến thần kinh nhạy cảm của hắn không chịu nổi. Tỷ như tiếng y phục trút xuống, tiếng nước va chạm vào cơ thể,… Có thế thôi cũng khiến hắn tâm bắn loạn.
“Vô dụng, đâu phải nữ nhân tắm mà đập loạn cái gì? Nam nhân đấy, lại là xú nam phong mi đập loạn làm gì? Đâu phải chưa nhìn qua thân thể nữ nhi, mi còn không loạn cớ gì nay lại loạn?….” Phùng Khiểu Khan liên tục tự chế giễu chính mình: “Ta…bị làm sao vậy?” Hắn lẩm bẩm trong miệng như muốn ổn định lại tâm tình của mình.
“Nương tử, nàng nghĩ lại muốn vào đây với ta à?”- Nguyên Tịnh lúc này lại nói vọng vào quấy nhiễu tâm hắn.
“Biến thái!” Hắn vội nói vọng ra.
Nghe thế, Nguyên Tịnh chẳng buồn mà còn híp mắt khẽ cười, sau vì chịu không được mà ha ha cười lớn. Hắn bực nhọc quay người, mặt đối mặt với bức tường lạnh.
Cạch!
Tiếng cài then cửa khiến hắn giật mình, nghe tiếng bước chân quen theo thuộc từ từ tiến lại gần, một cỗ thân thể ấm sau lưng hắn. Quá lắm dám bò theo lên giường!
Hắn vội quay đầu, định đuổi tên biến thái xuống giường nhưng lại ngẩn người nhìn vào mỗ nằm kế bên hắn. Nguyên Tịnh một thân lam y tươi tắn, mái tóc đen xõa dài, một nửa để tán loạn trước ngực, nửa kia ở sau lưng. Tay chống đỡ lấy đầu, trên người vẫn còn hơi nước, trên mi mắt còn đọng vài giọt nước, đôi mắt to tròn hai màu hắc bạch phân minh giờ có một tầng sương nhẹ. Đôi môi thường hôn nhẹ lên môi hắn giờ đây thật ướt át, động lòng người. Hắn ngẩn ngơ đến thất thần nhìn vào tên mà hắn luôn mồm bảo ‘nam phong’, không hiểu sao trái tim bỗng đập sai một nhịp.
Nguyên Tịnh cười cười, kéo chăn lên phủ lấy cơ thể hai người, tay còn lại ôm lấy eo hắn. Hắn lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn lại tư thế hai người, thật ám muội mà hắn thì quá bối rối.
“Ngươi…ngươi lên đây làm gì? Tay ngươi đặt đâu đó?” Giọng nói thật khàn, lại càng có độ sát thương cao, khiến bàn tay không yên phận của Nguyên Tịnh không ngừng xoa nắn cái eo xinh của hắn: “Ôi~tức giận trông mê người thế này, xa nàng ta sao chịu nỗi đây? Ha ha ha…….” Nguyên Tịnh cười tà trêu ghẹo.
Hắn vừa giận vừa xấu hổ, không ngờ hôm nay xú nam phong lớn mật muốn giở trò đồi bại với hắn. Công lực đâu? Mau quay trở về, ta muốn chưởng một phát giết chết tên nam phong chết giẫm này!
“Ngươi cút ra chỗ khác mau” Hắn gầm nhẹ, gương mặt đỏ lên vì tức giận, thế nhưng Nguyên Tịnh vẫn vô sỉ cười trêu ghẹo hắn “Nương tử thật hư, còn xấu hổ nha. Phu thê mà, phải ngủ chung giường rồi, lý đâu nàng đuổi ta đi nơi khác ngủ? Không sợ ta đi tìm người mới à?”
Nghe thế, không hiểu sao lòng hắn không muốn tên nam phong này đi tìm người khác, cảm giác khó chịu, nhưng vẫn mạnh miệng quát.
“Muốn tìm ai, ta đây quản chắc? Biến đi!” Ánh mắt hắn bất giác lẩn tránh ánh mắt của Nguyên Tịnh.
“Ta thấy thân thể nàng không được tốt nên không nỡ khiến nàng mệt nhọc thêm. Ta đây nhịn xuống thật khổ!” Có người vô sỉ vẫn tiếp tục diễn trò đau lòng, cố nhỏ vài giọt nước mắt nhưng mãi mà không được nên quyết định không khóc nữa.
“Có ý tứ gì đây?” Hắn nhướng mày nghi hoặc nhìn mỗ vô sỉ đầy cảnh giác. Nguyên Tịnh không khỏi cười khổ, hạ thấp giọng nói nhỏ bên tai hắn: “Chuyện hoan hoan ái ái với nàng đó!” Nói rồi, Nguyên Tịnh chớp chớp đôi mắt như ý bảo: “Nàng hiểu ta mà!” Hắn đờ đẫn, chẳng mấy chốc cả gương mặt đỏ bừng như tôm luộc chín trông rất đáng yêu.
“Biến thái!” Hắn gầm nhẹ cảnh cáo.
“Cho nên, nàng ngoan ngoãn ngủ đi! Ta không chắc kìm nỗi dục vọng đâu. Nương tử của ta đẹp động lòng thế, ta sao không động sắc tâm đây?” Nguyên Tịnh vừa nói, tay vừa mân mê lọn tóc của hắn. Hắn quay lưng, mặt đối mặt với bức tường. Thấy thế, biết hắn chịu ngoan mà ngủ nên Nguyên Tịnh thầm nghĩ tha cho hắn.
“Vô liêm sỉ!” Giọng ai không biết sống chết vang lên khiến Nguyên Tịnh ngứa ngáy muốn chọc phá.
“Nói ta vô liêm sỉ? Được! Ta vô liêm sỉ cho nàng thấy. Ha ha ha……..” Nói rồi, Nguyên Tịnh ngồi bật dậy giật cái chăn ném ra xa. Hắn bất ngờ với hành động của ai kia, nhìn nụ cười gian tà kia khiến hắn bất an trong lòng. Chẳng lẽ ta thất thân với tên nam phong này đêm nay?
“Không!” Phùng Khiểu Khan sống chết nắm chặt xiêm y của mình. Nhìn động tác lạ của hắn khiến Nguyên Tịnh hiểu hắn nghĩ gì không khỏi phá lên cười: “Giờ mới sợ? Hư hư……..đã muộn rồi!” Nguyên Tịnh làm bộ dạng của hái hoa tặc muốn cưỡng gian khuê nữ hướng lại gần hắn, nhanh tay điểm huyệt đạo khiến hắn nằm bất động mặc người ta xử trí.
“Ưm…..ưm….a….. Ưm……ư……” Hắn cố sống cố chết cắn chặt môi, đôi mắt như có tầng sương nhẹ bao phủ, quật cường mà trừng mắt vào mỗ vô liêm sỉ nào đó đang hành hung lòng bàn chân của hắn, quyết không lùi bước mà cười thành tiếng.
“Biết sợ chưa? Mau van xin, ta sẽ tha nàng lần này!” Nguyên Tịnh cố giả giọng nghiêm túc hướng hắn khuyên bảo, hắn tức giận quay mặt nhìn chỗ khác: “Thật hư nha! Mau rên rỉ thành tiếng cho ta thưởng thức đi. Nàng đừng ép bản thân như thế, không tốt cho sức khỏe đâu!” Nguyên Tịnh dùng giọng vô cùng ám muội nói ra ý xấu của mình.
Nửa canh giờ sau hắn vẫn không khuất phục, Nguyên Tịnh chơi chán nên buông chân hắn ra, trở lại chỗ nằm của mình trong khi hắn đang thở dốc, cố lấy không khí vào người, mặt vẫn chưa hết đỏ phần vì nhột mà nhịn cười, phần vì tức giận hành vi vô sỉ và lời nó vô cùng xấu hổ kia.
Nguyên Tịnh tuy mắt nhắm nghiền nhưng khóe môi giựt giựt khẽ cong khó nhìn thấy: “Ngoài trời hảo lạnh nha, hư hư hư……….” Cười vô cùng khoái trá trong lòng khi nghĩ đến người gặp họa, sau mới chịu chìm vào giấc ngủ.
Trời càng về khuya càng lạnh, bóng tối chiếm hết không gian yên tĩnh có thể nghe được tiếng côn trùng kêu râm ran. Những cơn gió gào thét rít từng cơn không ngừng khiến cây cối va mạnh vào nhau phát ra âm thanh rợn người.
Mọi người đều mệt mỏi chìm vào giấc nồng duy chỉ có một người không thể ngủ được. Một thân y phục dạ hành, thân hình run rẩy nằm bất động trên mái nhà, ngay trên phòng ngủ của nhóm Nguyên Tịnh, toàn thân như thiêu đốt, tâm tình ý loạn khi nghe tiếng rên rỉ của ai đó, muốn tìm chỗ phát tiết nhưng bất lực, muốn đi mà không được, vô cùng bực nhọc!