"Những điều vô hình không cần thể hiện cũng trở nên hữu hình, đơn giản vì nó tồn tại"
Hành trình của Fink và Linux đến Perrist bắt đầu. Trước khi đi cô đến phòng của Rose dặn dò một số điều, lần này cô chỉ đi một mình - cùng Fink, không quân lính hay những người thân cận. Flow không muốn gây chú ý cho những người xung quanh nên chỉ cử riêng hai người đi. Flow bảo sẽ có người đợi sẵn tại Perist. Linux vẫn cảm thấy có điều gì đó bất ổn trong chuyến đi này. Perist vốn là một thành phố rộng lớn, được một lực lượng tương đối mạnh trấn giữ. Flow muốn Linux và Fink đến đó có ý gì? Những suy tính của hắn không đi theo bất cứ một quỹ đạo nào, và điều đó khiến cô chẳng thể nắm bắt được.
* * *
Vệt nắng cuối trời dường như tắt lịm. Linux cho ngựa chậm lại nơi ngã rẽ, mắt cô nhìn về tia sáng yếu ớt đó – ánh lên thứ cảm xúc mơ hồ. Với những chuyến đi dài cô luôn cảm thấy sự bất an - nó lấn áp, và chiếm lĩnh lấy trái tim lẫn tâm trí cô. Những lối đi đang dần thu hẹp khi tiến sâu vào nội địa của những khu đất hoang, cô nhẹ thở rồi thúc ngựa tiến tới gần với Fink hơn, cả hai vẫn tiếp tục hành trình, lặng lẽ lướt qua những những mảnh đất hoang phế, nơi mà cả thượng đế lẫn con người đều bỏ rơi chúng.. Bất chợt một đám thổ phỉ từ đâu đổ ra. Sự lao ra bất ngờ của chúng khiến ngựa của Fink và Linux hoảng sợ. Cả hai đều bị bật khỏi lưng ngựa và ngã nhào xuống mặt đất khô cứng.
- Quá đẹp mắt!
Tên cầm đầu nhếch môi nói. Linux loạng choạng đứng dậy, Fink nắm lấy tay cô kéo bật ngược lại phía sau.
- Nếu không thể chống trả thì đừng làm vướng tay tôi.
Fink nói và rút kiếm ra chống trả. Đối với Fink, bọn thổ phỉ ven đường chỉ là một bọn nhãi nhép. Một kiếm xuyên thẳng chính xác qua tim đối với kẻ đầu tiên. Anh xoay người, đường kiếm nhanh đến mức Linux không thể nhìn thấy, chỉ thấy máu phụt ra từ tên thổ phỉ, nhát kiếm mạnh chạy dọc từ bả vai xuống tận lưng quần khiến một nửa người tên đó dường như đứt lìa. Một lưỡi kiếm lao đến gần với Fink, Linux trông thấy định hét lên để cảnh báo nhưng không kịp nữa rồi.. ngay tức khắc Fink bắt lấy cánh tay của một tên khác, lôi mạnh và làm bia đỡ cho mình. Một kiếm xuyên bụng kẻ xấu số vừa rồi, không dừng lại ở đó, Fink thúc mạnh hơn, thân xác kẻ đó được nâng lên và lưỡi kiếm vẫn tiếp tục đâm xuyên ngực của tên vừa chặt nhát kiếm xuống. Rút mạnh thanh kiếm ra, bước lui vài bước để hai cái xác ngã xuống. Một nhát trúng hai, điều đó làm cho những kẻ còn lại cảm thấy hoang mang.
Anh quay người nhìn bọn thổ phỉ, miệng nhếch lên, lắc nhẹ đầu, âm thanh răng rắc vang lên như chứng tỏ nãy giờ chỉ là bước đầu cho sự khởi động. Tên cầm đầu thấy thế hoảng sợ vội rút lui cùng với đồng bọn của hắn. Lúc này Linux vẫn đứng như trời trồng tại chỗ. Cảnh tượng này giờ đây cũng không còn mấy lạ lẫm với cô nữa, cô có thể chấp nhận và nhìn được nó. Cô chỉ là hơi bất ngờ với cách dùng kiếm của Fink đôi chút, đường kiếm rất nhanh và dường như không có chút sai sót nào.
Fink mệt mỏi ngồi phệt xuống bên đường thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn Linux nói một cách vu vơ.
- Thật không hiểu sao Flow lại để tôi hợp tác với một người như cô.
- Anh nói thế nghĩa là sao?
Trông Linux có vẻ cấu gắt khi nghe câu nói của Fink, nhưng anh cũng không một chút nhượng bộ. Fink không có một chút thiện cảm nào với Linux, anh ghét sự yếu ớt từ cái vẻ bề ngoài của cô. Không một chút đắn đo hay ngần ngại, Fink liền nói những lời khiêu khích đầy sự chán chường. Việc gì anh phải kiên nể với một kẻ không vừa mắt cơ chứ.
- Cô thật không hiểu sao? Cô chẳng những không giúp ích gì cho tôi mà còn làm vướng chân tôi nữa.
Không mất bình tĩnh vì sự tức giận như lần trước nữa. Linux vẫn giữ cái vẻ nghiêm nghị, cô cuối xuống nhìn thẳng vào mắt Fink.
- Đừng nên đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài.
Nói xong, Linux lại tiếp tục trên lưng ngựa đi tiếp hành trình. Họ đi xuyên qua cánh rừng, thấm nhuần mệt mỏi, những con ngựa cũng không còn đủ sức để tiếp tục đi nhanh được nữa. Thế nhưng ở giữa nơi hoang vắng thế này thì khó có thể tìm được một nơi trú chân, cả hai xuống ngựa, Fink tìm một ít củi khô để nhóm lửa. Linux bẻ một ít cành lá tươi bỏ vào, khói bốc lên nghi ngút khiến Fink khó chịu.
- Cô làm gì thế? Fink hỏi.
- Tôi đuổi côn trùng. Linux trả lời.
Fink im lặng. Nhìn cô trong chốc lát, một cảm giác phấn khích nào đó trỗi dậy trong tâm trí, xem ra thì cô cũng không chán ngắt như anh đã nghĩ. Fink tìm một chỗ để tựa lưng.
- Không ngờ một công chúa như cô lại biết những thứ này.
- Tôi chỉ là từng trãi khoảng thời gian như thế này thôi.
Linux trả lời, Fink khẽ nhếch môi rồi quay mặt đi nơi khác. Nhìn màn đêm yên tĩnh rồi đôi mắt anh hờ hững khép lại, giấc ngủ lúc này thật sự cần thiết đối với anh.
Trước mắt Linux, ngọn lửa bập bùng và điều đó làm cô nhớ đến khoảng thời gian trước đây. Khoảng thời gian tồn tại bóng hình của Rill, ngọn lửa lắc lư trong gió lạnh đêm khuya, mang hơi ấm lan tỏa đến không gian xung quanh, điều đó lại càng làm cô nhớ đến anh. Anh mạnh mẽ, ấm áp như chính ngọn lửa ấy vậy. Khi ở cùng anh, cô đã học hỏi được rất nhiều thứ. Từ việc làm đến suy nghĩ và cả những ý niệm nơi anh, thật không ngờ khi ở trong hoàn cảnh hiện tại lòng cô lại ngập tràn hình bóng anh.
Linux quay nhìn Fink, thấy anh đã chợp mắt nên cô cũng tìm chỗ để tựa lưng. Vừa ngồi xuống thì gương mặt luôn tỏ vẻ bình thản đó khẽ nhăn lại. Vết thương vẫn chưa lành, và khi bị ngã khỏi lưng ngựa thì nó lại càng tái phát. Linux nhẹ kéo vai áo xuống, nó khá đau khi bị cọ sát nhưng Linux vẫn cố gắng chịu đựng. Lần đầu tiên có vết thương hành hạ cô lâu đến như vậy. Nếu không phải cứ đụng chuyện này, chuyện nọ thì nó cũng đã sớm khỏi.
- Nếu muốn sớm khỏi thì cũng nên chú ý đến nó một chút đi.
Linux ngước mắt lên, một chiếc khăn đưa đến. Fink đã đứng ngay trước mặt cô. Ánh mắt có đôi chút quan tâm. Cô im lặng, nhìn hắn, vẫn không hề nhận lấy cái khăn.
- Sao thế? - Fink nhướng mày nhìn cô.
- Tôi chỉ là không muốn việc bị thương của cô gây thêm rắc rối cho tôi thôi.
Fink tiếp tục nói, lúc này Linux mới đưa tay cầm lấy cái khăn, môi khẽ nhếch lên. Phải, cứ hách dịch như nhế, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
- Phải rồi. Tốt nhất là anh nên quan tâm tôi tốt một chút, nếu không chuyến đi chậm trễ lại ảnh hưởng đến việc đại sự.
Cô nói, giọng có đôi chút sự châm chọc. Fink quay đi, không nói vì anh lại vừa có thêm một suy nghĩ khác về người con gái này. Trong ánh mắt đó, anh vừa thấy một nghị lực mạnh mẽ nào đó. Đó không phải sự ảo tưởng, những điều vô hình không cần thể hiện cũng trở nên hữu hình, đơn giản vì nó tồn tại. Nếu không để ý thì không thể biết được rằng.. có những thứ phải trải qua thời gian lâu dài mới có thể nhìn thấy được. Và trong đôi mắt xanh lam đó ẩn chứa một nghị lực phi thường..
Linux đắp nhẹ cái khăn lên vết thương. Đau thật, mỗi lần chạm vào vết thương lại thế, đau đớn cùng những cảm giác khác lạ. Rose bảo chính cô bé đã đưa cô thoát khỏi vòng vây đêm hôm đó, nhưng vì sao Linux lại có một cảm nhận khác.. trong cơn hôn mê, cô đã thấy.. Rill. Phải chăng cô quá nhớ đến anh nên đã tạo nên sự hoang tưởng điên rồ ấy.
Thở hắc ra một tiếng rồi Linux tựa mình vào gốc cây. Mắt nhìn thẳng, Fink ở phía đối diện, hắn dường như đã ngủ. Con người này, đang là một trở ngại lớn của Linux. Nhắm hờ đôi mắt, sự mệt mỏi cùng những lo toan.. kéo cô dần chìm vào giấc ngủ.
* * *
Trời dần sáng, Linux cũng dần tỉnh. Cô nặng nhọc mở đôi mắt. Thứ mà Linux nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt của Fink, anh đang nhìn cô chằm chằm khiến cô phải giật mình.
- Anh nhìn gì thế?
- Không có gì. Tôi chỉ muốn biết tại sao cô có thể ngủ say như thế. Ngay cả khi có người đến gần mà cũng không hề hay biết.
Fink nói, một chút giễu cợt. Đều đó khiến Linux khó chịu.
- Đó là việc của tôi, không cần anh quan tâm. Đừng lắm lời. Tôi nghĩ anh cũng như tôi, nếu có người đến gần cũng không hề hay biết.
Fink cười xòa.
- Nếu cô nghĩ vậy thì cứ cho là vậy.
Linux không nói gì thêm, lại tiếp tục lên đường. Cả hai đi mất thêm nữa ngày, cuối cùng thì họ cũng thấy được thành phố Perist. Từ trên cao nhìn xuống Perist như một khung hình được thu nhỏ, bao quát tất cả hiện lên trên những tán lá cây. Perist, một nơi Linux chưa từng đặt chân tới.. thế nên không tránh khỏi cảm xúc hồi hợp đang hiện hữu trong cô. Thành phố hoa lệ nhất của đất nước Ati-Laua. Mọi thứ về Perist cuốn hút Linux làm cô háo hức muốn được nhanh chóng đặt chân lên mảnh đất này. Linux và Fink đi dọc theo con dốc thêm một vài giờ nữa họ mới đặt chân lên được thành phố. Cô bị choáng ngợp trước cảnh tráng lệ ở đây. Nó khác hẳn những gì mà cô tưởng tượng.
- Có gì không ổn sao?
Fink bất chợt hỏi.
- Không! Không có gì.
Linux trả lời, họ tiếp tục đi sâu vào trong nội thành. Fink nhanh chóng tìm cách liên lạc với Noodl, người cầm đầu quân lính ở đó. Cả hai được đón tiếp một cách chu đáo, nhưng việc nghĩ ngơi và ngắm cảnh không phải là mục đích của Fink và Linux đến đây. Cả hai biết rõ và có những toan tính riêng về những việc mình cần phải làm.
Đêm tối lại dần buông, Linux đi vòng qua hành lang, cô bỗng nhiên trông thấy Fink đang ngồi tựa lưng vào một góc cột trên hành lang. Đôi mắt nhắm nghiền dường như đã ngủ. Ánh mắt Linux lóe sáng khi nhìn Fink. Cô nhẹ nhàng bước lại gần, sau đó rút con dao từ từ đưa đến khẽ kề vào cổ anh..
Anh bất chợt chụp lấy tay cô.
- Cô định làm gì thế?
Mắt cô nhìn anh, giọng nói trầm tĩnh.
- Tôi chỉ muốn xem anh có thể cảm nhận được người khác đến gần hay không thôi. Phản ứng của anh cũng tốt đấy, thế nhưng nếu tôi là kẻ thù thì tôi nghĩ anh đã mất mạng rồi.
Fink buông tay Linux xuống, quay mặt đi.
- Không cần cô phải xỏ xiên.
Linux nhìn Fink nhoẻn môi mỉm cười.
- Sao thế? Anh nghĩ tôi định giết anh chắc?
Fink cũng bỗng dưng bật cười.
- Tôi sẵn biết cô không có đủ can đảm để làm điều đó.
Lại là một lời chế giễu xem thường Linux ra mặt.
- Anh xem thường tôi quá rồi đấy. Sẽ có một ngày anh phải hối hận về những gì đã nói hôm nay.
- Tôi mong ngày đó sẽ sớm đến.
Fink tỏ vẻ thích thú với câu nói của Linux. Anh cười bỡn cợt rồi bỗng thay đổi thái độ khi thấy ánh mắt của Linux nhìn anh. Một ánh mắt như đọc được tất cả những gì Fink đang nghĩ, như đâm xuyên tâm trí, làm cho anh cảm thấy căng thẳng khi bắt gặp ánh mắt đó.