“Thưởng chính là tối nay anh sẽ được đến nhà em ăn cơm!” Phó Hi cười giảo hoạt.
“Không được, không đi.
” Lục Hoàn Thần đen mặt: “Anh em hôm nay cũng ở đó phải không, anh mà đến kiểu gì cũng bị ảnh lôi vào xó đánh cho một trận cho xem.
”
Anh họ Phó Hi – Tần Trình, trước khi xuất ngoại có đam mê đầu tư phòng địa ốc.
Lúc đó Lục Hoàn Thần còn trẻ chưa hiểu chuyện, ỷ vào gia thế của mình mà đoạt cơ hội của Tần Trình khá nhiều lần.
Còn nữa, mấy cái anh bậy bạ cướp được còn toàn là những nơi có lợi nhuận cao.
Bắt đầu từ đó hai người liền không đội trời chung, bây giờ anh còn cướp mất em gái của người ta, đổi lại đó là anh, anh cũng phải đánh chết người đó.
“Anh ấy nào có hẹp hòi như vậy!”
“Nếu anh ấy làm khó anh thì em nhất định phải ngăn lại đó.
”
“Được, Thần ca không phải đánh nhau cũng rất giỏi sao, như thế nào giờ lại sợ thế?” Phó Hi trào phúng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm anh.
“Anh ấy tham gia quân đội ở nước ngoài, cái này sao có thể so được.
Còn nữa, anh còn nhỏ tuổi hơn anh ấy, bị đánh làm sao có thể đánh trả đây.
”
Bây giờ chưa đến giờ tan tầm, đường về khá thuận lợi, rất nhanh đã đến biệt thự Phó gia.
Phó Hi xuống xe, kéo tay Lục Hoàn Thần đi vào trong: “Bị đánh một trận cũng không có sao mà, dù gì cũng rất nhanh sẽ khỏi.
”
Cô hất cằm, ý bảo anh nhìn về phía chiếc xe Cayenne màu ánh kim trong gara, đó chính là xe của Tần Trình.
“Ôi, anh thật khổ mà!” Lục Hoàn Thần thở dài, ấn chuông cửa.
Bữa tối ăn rất thuận lợi, Tần Trình lúc đầu còn đánh giá Lục Hoàn Thần nhưng về sau anh ấy chỉ hỏi chuyện của Phó Hi, làm Lục Hoàn Thần cùng Phó Tuyết không chen miệng vào được.
Phó Tuyết còn định nói chuyện với Lục Hoàn Thần nhưng Lục Hoàn Thần thấy cô ta thì vội quay đi nói chuyện với ba Phó, làm cho Phó Tuyết cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Phó Hi ăn xong lập tức tìm cớ về phòng trước, lúc đi còn vòng qua người Lục Hoàn Thần, cúi đầu lẩm bẩm vào tai anh.
“Chờ hai mươi phút nữa đến tìm em, đừng để người khác nhìn thấy.
” Sau đó liền lên lầu.
Nhìn rất giống hai người yêu đương vụng trộm.
Lục Hoàn Thần cười cười.
Thấy Phó Hi lên lầu, Tần Trình cũng đứng dậy, bảo Lục Hoàn Thần ra ngoài nói chuyện.
Hai người vừa ra khỏi cửa thì Tần Trình đã cho Lục Hoàn Thần một đấm, Lục Hoàn Thần đã tưởng tượng đến cảnh này vô số lần nên nhanh nhẹn né tránh.
“Anh à, lúc trước là em không đúng, anh muốn đánh thì đánh, nhưng đánh xong thì xem như xong, hai ta phải ở cùng với nhau thật tốt, đừng để Phó Hi rơi vào cảnh khó xử.
” Nói thì nói Tần Trình đánh nhưng anh vẫn bất động thanh sắc, lui lại mấy bước.
Tần Trình không đánh anh nữa, lấy điếu thuốc ra ngậm, định bật lửa nhưng lại thả xuống.
“Bật lửa này không dùng được sao? Dùng thử cái Zippo em mới mua này xem.
” Lục Hoàn Thần lấy Zippo ra.
“Không cần.
” Tần Trình nhìn anh một cái: “Hi Hi không thích mùi thuốc lá.
”
Ý tứ chính là anh biết tí nữa Lục Hoàn Thần sẽ đi tìm cô.
“Đều là người thông minh, tôi cũng không lòng vòng.
” Tần Trình ngậm thuốc lá, dựa vào tường, trong quân đội đã mài ra cảm giác áp bức này cho con người anh: “Hi Hi mới là đại tiểu thư Phó gia, kể cả hiện tại lẫn sau này.
”
Anh ấy liếc xéo nam sinh: “Hiểu ý của tôi không?”
Lục Hoàn Thần đương nhiên hiểu, mặc kệ người ngoài đánh giá như thế nào thế nhưng anh và những người bên cạnh cô đều coi cô là Phó đại tiểu thư.
Tần Trình vỗ bả vai của anh, lướt qua anh đi vào nhà.