Lục Hoàn Thần nhìn chỗ ít người rồi chạy nhanh.
Phó Hi đang chạy bỗng nhiên phát hiện không thấy Lục Hoàn Thần đâu, cô cảm thấy hoảng hốt, thì đột nhiên bị lôi ra từ trong đám người.
“Bắt được em rồi!” Anh cười rộ lên, đến mức ngực cũng rung theo.
“A, anh chơi bẩn!” Phó Hi trơ mắt nhìn điện thoại bị anh lấy mất.
Anh cầm tay cô để mở điện thoại, Lục Hoàn Thần mở album và xoá video lúc nãy đi, Phó Hi thấy vậy thì cố kìm nén tiếng cười của mình.
Anh trả lại điện thoại cho cô.
“Muốn đi ăn gì không, hạng mục của anh buổi chiều mới diễn ra.
” Lục Hoàn Thần đề nghị.
“Anh mời?”
“Ừ.
”
Hai người đi ra trường học đến một ngõ nhỏ, trong đó đều là đồ ăn vặt, chỗ nào cũng chật ních người.
“Muốn ăn gì?” Lục Hoàn Thần nắm tay Phó Hi, che cô khỏi cảnh chen lấn.
“Đó.
” Phó Hi chỉ vào quán đồ nướng đang đông kín người: “Mực nướng, chân gà, chân giò hun khói, ít cay.
”
“Được, vậy em vào tạm quán nào đợi anh!”
Phó Hi gật đầu, đến một quán trà sữa.
Cô là khách quen của quán, chủ tiệm cũng nhận ra cô, gửi trước tin nhắn nhân viên cửa hàng sẽ ưu tiên làm cho cô trước, đến nói chuyện vài câu với mọi người là trà sữa đã được làm xong.
Phó Hi cầm hai cốc trà sữa đi lên tầng hai, Wechat có thông báo, cô vào xem thì là Tần Trình.
Tần Trình gửi tất cả những gì cô yêu cầu, sau khi kiểm tra kĩ lại cô mới trả lời anh ta.
“Bắt đầu từ bây giờ?” Đối phương nhắn lại.
“Trước tiên làm lộ ra chuyện của mẹ cô ta làm cho mọi người quan tâm đến cổ phiếu của công ty, không động đến tiền là ông ta sẽ không coi trọng.
”
“Được.
” Một lát sau, Tần Trình gọi điện thoại đến: “Tại sao không giết người diệt khẩu luôn, em biết là anh có năng lực làm được việc này mà.
”
“Không cần thiết.
” Phó Hi vẫn còn tâm tình mà đùa giỡn với anh ta: “Giết người là phạm pháp nha!”
“Nhưng dì nhỏ ….
”
“Anh, có đôi khi sống còn không bằng chết.
” Giọng điệu của cô vẫn thoải mái: “Chúng ta không có tư cách thay mẹ em trừng trị họ nhưng em mang thù, họ đã làm gì mẹ, em sẽ tự mình trả lại cho họ tất cả.
”