Sắc Dụ Vương Đạo

Hứa Tịch vui vẻ ngâm ca, chắp hai tay sau lưng đi phía trước, hoàn toàn mặc kệ nam nhân phía sau. Đoạn Ngân Táp đi theo sau, nhìn chăm chú lưng Hứa Tịch, mau đâm xuyên qua lưng hắn, ánh mắt sắp phát hỏa.

Hứa Tịch đương nhiên cảm giác được ánh mắt phía sau có bao nhiêu phẫn nộ, nhưng hắn giả vờ không biết. Lần này sau khi đến Mỹ, hắn phát hiện đây là một cơ hội tốt lắm, có lẽ trấn cam thế ngoại đào nguyên này có thể giúp tiểu bảo bối chân chính tiêu sái đuổi đi bóng ma trong lòng, cho nên hắn mới gọi điện thoại lừa y bản thân kết tân hoan khác, muốn đem y lừa đến. Kỳ thật hắn cũng không xác định tiểu bảo bối nhất định sẽ đến, dù sao Mỹ cũng là nơi ác mộng của y bắt đầu, hắn đành phải dùng bản thân đánh cuộc một chút, xem mình ở trong lòng y rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng, sự thật chứng minh hắn thắng.

“Hứa Tịch, em không có lời nào muốn nói với anh sao?” Đoạn Ngân Táp rốt cuộc chịu không nổi, dừng lại thấp giọng giận dữ hét.

“Không có! Em có thể nói cái gì với anh chứ?” Hứa Tịch xoay người, ngẩng đầu nhìn tuấn nhan nhiều ngày không thấy, giơ lên khóe môi.


“Em…” Đoạn Ngân Táp chỉ mũi Hứa Tịch, sắp hộc máu. Y cảm thấy y đã muốn đến cực hạn, vì đến Mỹ nơi y đã chạy trốn thật lâu, nước Mỹ đối y thật sự quá nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng bị súc sinh kia phát hiện, nhưng y vẫn đến đây. Bởi vì y thủy chung cảm thấy Hứa Tịch không có khả năng thật sự sẽ quăng y kết tân hoan khác, y biết Hứa Tịch cũng không giống bề ngoài biểu hiện ra phong lưu hoa tâm như vậy, trong tâm hắn là vô cùng ngây thơ (ngây thơ 0.o), cho nên vô luận thế nào y cũng nhất định phải hỏi rõ ràng.

“A! Em nhớ ra rồi, em đích xác có chuyện muốn nói với anh. Anh sao lại biết em ở đây?” Hứa Tịch bỗng nhiên vỗ tay kêu lên.

“Cái này không phải trọng điểm! Anh chỉ hỏi em một câu, ngày hôm qua trong điện thoại em nói có phải thật hay không?” Đoạn Ngân Táp nâng cằm Hứa Tịch,tinh mâu thâm thúy thẳng tắp nhìn ánh mắt hắn, giống như muốn soi rõ linh hồn hắn ở chỗ sâu nhất.

“Là thật thì thế nào? Là giả thì thế nào?” Hứa Tịch chống lại ánh mắt của y, giảo hoạt chớp chớp mắt.

“Là thật anh lập tức đi, sau này tuyệt đối sẽ không tới tìm em nữa. Nếu như là giả…” Đoạn Ngân Táp nở nụ cười lạnh làm người ta mao cốt tủng nhiên(xương cốt rã rời) “Em, liền, xác, định, chết!”

“A! Này thật đúng là khó nghĩ! Vì mạng nhỏ của em nên em quyết định em nói là thật!” Hứa Tịch buồn rầu nghĩ nghĩ, nâng mâu cười với Đoạn Ngân Táp.

“Em…” Đoạn Ngân Táp tức giận nổi trận lôi đình,y thật muốn bóp chết yêu nghiệt này.


“Anh sinh khí làm gì? Anh còn nhớ anh đưa ra cái vấn đề chó má gì không, ai dám nói giả, đây không phải là chán sống sao!Em lại còn chưa muốn chết, đương nhiên chỉ có thể nói là thật!” Hứa Tịch kêu to, còn điềm đạm đáng yêu chảy ra hai giọt nước mắt sợ hãi.

“Anh…” Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa phun một búng máu lên mặt Hứa Tịch, “Hảo, anh đi!” Đoạn Ngân Táp buông Hứa Tịch ra, tức giận rời đi. Một chuyến này y thật sự là đến nhầm, cùng loại yêu nghiệt này căn bản không có cách nói nào khác.

Hứa Tịch nhìn bóng dáng cao lớn tức giận đến cả người phát run, càng lúc càng xa, mặt lộ một nụ cười đáng yêu, bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên: “Đại ngu ngốc! Là thật!Nhưng là thật yêu anh!”

Đoạn Ngân Táp sửng sốt một chút, y lại bị đùa giỡn?! Y lập tức tức giận ngút trời xoay người, vừa muốn chửi ầm lên. Yêu tinh khiến y vừa hận vừa yêu kia đã chạy đến, ôm lấy y hôn lên môi y.


Đoạn Ngân Táp muốn đẩy Hứa Tịch ra, nhưng Hứa Tịch gắt gao ôm cổ y, cái lưỡi giảo hoạt đùa chơi đôi môi mỏng của y, muốn vói vào. Tức giận đến mau điên rồi Đoạn Ngân Táp sao có thể để hắn như nguyện, y đóng chặt miệng, sống chết không cho hắn vói vào.

Hứa Tịch hơi hơi nhíu mi, trong mắt hiện lên một tia xấu xa giảo hoạt, bỗng nhiên hung hăng dùng sức cắn môi Đoạn Ngân Táp, môi mỏng khêu gợi lập tức chảy ra huyết châu. Đoạn Ngân Táp đau quá mở miệng ra, Hứa Tịch lập tức nhân cơ hội đem đầu lưỡi vói vào, trong cổ họng ấm áp nhiệt tình liếm lộng càn quét, mọi cách câu dẫn khiêu khích lưỡi Đoạn Ngân Táp. Không biết bởi vì kỹ thuật hôn của Hứa Tịch thật sự rất cao siêu, Đoạn Ngân Táp từ chối vài cái đã bỏ quên, tiếp nhận nóng bỏng rồi cùng Hứa Tịch hôn môi nồng nhiệt.

Hứa Tịch ước chừng hôn Đoạn Ngân Táp vài ba phút, mới cảm thấy mỹ mãn buông y ra, yêu mị liếm môi mình, tà nịnh cười: “Tiểu bảo bối, hương vị của anh vẫn là tốt như vậy!”

“Hứa Tịch, em đem anh thành cái gì?” Đoạn Ngân Táp cúi đầu thẳng tắp nhìn hắn, thanh âm vô cùng bình tĩnh nghe không ra bất luận hỉ giận gì, nhưng đáy mắt che kín uể oải và tự giễu. Hứa Tịch vĩnh viễn là như vậy, thích đùa giỡn y, trêu cợt y, hắn căn bản không yêu y, hắn chính là đem y trở thành một món đồ chơi thôi,y mệt mỏi quá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận