Sắc Dụ Vương Đạo

“Thiếu buồn nôn! Một đại nam nhân cả ngày đem thân a yêu a đặt tại bên miệng, em không thấy mất mặt sao?” Đoạn Ngân Táp mặt ửng đỏ, y thật sự không có thói quen Hứa Tịch loại này nhiệt tình quá độ.

“Yêu một người đương nhiên muốn nói ra, không nói đối phương sao biết!” Hứa Tịch không cho là đúng.

Nhìn Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp trong đầu bỗng nhiên hiện lên một thân ảnh, những lời này “Bà ấy” tựa hồ cũng nói qua. Đoạn Ngân Táp lắc lắc đầu, sao lại đột nhiên nhớ tới “Bà ấy”.

“Anh lắc đầu là không nhận ý của em sao? Tiểu bảo bối, nói thật anh cái gì cũng đều tốt, nhưng rất muộn tao!” Thấy y lắc đầu, Hứa Tịch ai thán nói.

“Hứa Tịch, nói cho em biết một bí mật!” Đoạn Ngân Táp hung hăng trừng hắn một cái, bỗng nhiên cười lạnh, y tuyệt không thể để cho yêu nghiệt này tiếp tục đắc ý, y muốn vãn hồi tôn nghiêm nam nhân của mình.

“Cái gì bí mật? Có phải hay không anh cũng thực yêu em a!” Hứa Tịch cười gian.

Đoạn Ngân Táp chịu không nổi xem thường, “Anh muốn nói cho em chính là, kỳ thật em cũng bị anh lừa!”

Hứa Tịch sửng sốt một chút, lập tức gợi lên khóe môi, tò mò hỏi: “Sao lại nói vậy?”

“Anh đến Mỹ căn bản không phải vì em, anh nhận lời mời của giám đốc nhà xuất bản ‘Quả táo hồng’ lớn nhất toàn cầu, đặc biệt đi Hawaii tham gia cuộc so tài của tổ chức văn học thanh niên, anh chỉ là tiện đường tới tìm em để giải nghĩa rõ chuyện của chúng ta!” Đoạn Ngân Táp không có nói sai, nhưng y che giấu chuyện trọng yếu, chính là y và giám đốc” Quả táo hồng” trao đổi. Giám đốc giúp y tìm được nơi Hứa Tịch ở, y mới tham gia so tài văn học thanh niên, giúp nhà xuất bản “Quả táo hồng” có thể lấy y làm đề tài cổ động lăng xê, lo liệu cuộc so tài này.

“A!” Hứa Tịch một bộ biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, “Đó là em tự mình đa tình!”

“Biết là tốt rồi!” Đoạn Ngân Táp đắc ý hừ lạnh, ném Hứa Tịch lại đi đến nông trường trước mặt, yêu nghiệt chết tiệt này khẳng định thất vọng khổ sở chết, xứng đáng!

“Thân ái!”

“Chuyện gì?” Đoạn Ngân Táp quay đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Hawaii và trấn cam cách rất xa nha, một cái ở phía Nam nước Mỹ, một cái ở phía Bắc nước Mỹ, như vậy cũng có thể tiện đường sao?” Hứa Tịch vừa tò mò vừa khổ buồn bực hỏi, tựa như một học sinh ngoan khiêm tốn thỉnh giáo lão sư.

Đoạn Ngân Táp không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái loại vấn đề này, choáng váng tại chỗ. Hứa Tịch gợi lên khóe môi, đi đến bên cạnh y, hảo tâm cười nói: “Lần sau nói dối, thỉnh anh cũng nên nói cái nào co cấp một chút, miễn cho bị vạch trần mất mặt!”

Đoạn Ngân Táp thẹn muốn chui xuống đất, hận không thể lập tức đào hố chui xuống …

### ### ###

“Tiểu Đoạn, đừng khách khí, ăn nhiều một chút!” Buổi tối, trong phòng ăn Hứa Kiệt vô cùng nhiệt tình gắp đồ ăn cho Đoạn Ngân Táp.

“Cám ơn!” Đoạn Ngân Táp lần đầu tiên được người khác nhiệt tình chiêu đãi như thế, vô cùng không quen.

“Nghe Tiểu Tịch nói cậu muốn ở đây tạm vài ngày, thật sự là quá tốt! Nhà chúng tôi đã lâu không có khách, cậu muốn ở đây bao lâu đều được!” Hứa Kiệt vừa nói, vừa gắp một miếng chân gà cho Đoạn Ngân Táp, nhiệt tình làm Đoạn Ngân Táp chịu không nổi.

“Không hảo ý tứ, đánh cong các người!” Nhìn bát cơm trước mặt đã đầy ắp thức ăn, Đoạn Ngân Táp hơi hơi nhíu mi, quay đầu mắt nhìn Hứa Tịch bên cạnh. Phát hiện Hứa Tịch không lương tâm đang cười trộm,Đoạn Ngân Táp tức giận trộm trừng hắn một cái. Đáng giận! Yêu nghiệt chết tiệt còn dám cười!

“Tiểu Đoan, sao không ăn? Có phải không ngon không? Thỉnh cậu ngàn vạn đừng khách khí, cậu là học sinh của Tiểu Tịch, liền là người một nhà, không cần câu lệ, coi như nhà mình vậy!” Thấy Đoạn Ngân Táp chưa ăn đồ ăn, Hứa Kiệt vỗ vai y, hào sảng cười.

“Người nhà không câu nệ bó buộc, anh ít xum xoe đi, anh không thấy anh dọa đến đứa nhỏ người ta sao!” Thấy ái nhân thần kinh thô như thế, Phương Tễ chịu không nổi xem thường, nói với Đoạn Ngân Táp: “Không cần để ý đến hắn, mình thích ăn gì tự mình gắp!”

“Cám ơn!” Đoạn Ngân Táp gật đầu.

“Cát oa tử, anh…” Hứa Kiệt ủy khuất nhìn Phương Tễ, vừa muốn kêu oan, đã bị Phương Tễ một cái ngoan trừng nhanh chóng ngậm miệng lại. Lão bà đại nhân mấy ngày nay tâm tình vô cùng không tốt, hắn vẫn là ngoan ngoãn nghe lời.

“Tiểu Tịch, cơm nước xong cậu mang đệ tử của mình đi quét tước phòng để y ở(lúc đầu ta còn nghĩ không phải anh Táp,ai dè khách đến còn phải đi dọn phòng).” Phương Tễ phân phó nói. Lúc trước, chỉ thiết kế hai gian phòng ngủ, cũng không có thiết kế khách phòng, cho nên mỗi lần khách đến, dừng chân liền thành một cái vấn đề lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui