Sắc Dụ Vương Đạo

“Hảo!” Hứa Tịch gật đầu.

“Phiền toái mọi người, thực xin lỗi!” Kỳ thật để Đoạn Ngân Táp ở lại Hứa gia y một ngàn lần không nguyện ý, y trời sanh tính quái gở, muốn y ở cùng một đám người xa lạ, thực so với giết y còn khiến y thống khổ hơn. Nhưng Hứa Tịch kiên trì muốn y bồi hắn sống ở chỗ này một thời gian, nếu dám không đáp ứng hắn sẽ nháo đến chính mình không được an bình. Nghĩ đến đây, Đoạn Ngân Táp không khỏi ở trong lòng thở dài, sớm biết rằng sẽ như vậy, chính là đánh chết y y cũng sẽ không tìm đến tai họa này.

“Không quan hệ, dù sao chúng ta đang cần nhân thủ hỗ trợ thu hoạch cam, cậu tới vừa kịp lúc!” Phương Tễ đạm mạc nói.

Cơm nước xong, Phương Tễ bảo Hứa Tịch mang Đoạn Ngân Táp đi quét tước lầu các, Phương Thành thì cố ý lưu lại giúp Hứa Kiệt rửa chén, hắn muốn cho Hứa Tịch và Đoạn Ngân Táp có một không gian riêng.

“Đây chính là chỗ muốn anh ở?” Sau khi Đoạn Ngân Táp nhìn thấy căn phòng, khuôn mặt nháy mắt trầm xuống. Căn phòng đã bị bỏ hoang từ lâu, nơi nơi là tro bụi và mạng nhện, căn bản không giống lầu các ở nơi xinh đẹp sáng ngời như vậy, đơn giản bẩn loạn khiến người chịu không nổi.


“Đúng vậy! Đây là nơi sau này anh sẽ ở!” Đứng ở bên cạnh y Hứa Tịch gật đầu, tươi cười sáng lạn vô cùng.

“Chẳng lẽ không có nơi nào khác ── ha thu(là tiếng hắt xì đó)── có thể cho người ở sao ── ha thu ──” bởi vì tro bụi nhiều, Đoạn Ngân Táp đánh vài nhảy mũi, muốn y ở nơi này, còn không bằng một đao giết y.

“Không có! Nơi này là duy nhất có thể cho khách ở, anh cũng đừng chọn tam lấy tứ, nơi này kỳ thật cực OK a! Chỉ cần quét sạch sẽ là được!” Hứa Tịch lắc đầu, đưa chổi cho Đoạn Ngân Táp.

“Không cần, anh đi ở khách sạn!” Đoạn Ngân Táp đẩy cái chổi ra, nơi này không chỉ không có cửa sổ thực tối, hơn nữa không khí cũng vô cùng hỗn thực, cho dù quét sạch sẽ, cũng căn bản không có cách nào ở lại.

“Tiểu bảo bối, thật không may! Trấn cam này bởi vì có rất ít người bên ngoài đến, cho nên không có khách sạn.” Hứa Tịch vẻ mặt thật có lỗi, phượng nhãn xinh đẹp tràn đầy ý cười.

“Em…” Đoạn Ngân Táp căn bản không tin, vừa muốn mở miệng truy vấn, dưới lầu lại truyền đến tiếng Phương Tễ cùng Hứa Kiệt khắc khẩu, hắn và Hứa Tịch lập tức đi ra ngoài nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

“Cát oa tử, em cho anh ngủ trên giường đi! Thời tiết lạnh như thế, ngủ tiếp trên ghế sa lông anh sẽ cảm mạo!” Hứa Kiệt đáng thương hề hề cầu xin.


“Hơn ba mươi độ cũng lạnh? Anh thật đúng là khác người thường a!” Phương Tễ trào phúng giơ lên khóe môi, chuyên tâm nhìn tờ báo chiều trong tay, ngay cả con mắt cũng lười nhìn Hứa Kiệt.

“Cát oa tử, không cảm thấy anh đáng thương sao, để anh trở lại ngủ trên giường đi!” Hứa Kiệt chỉ kém không có quỳ xuống cho Phương Tễ xem, hắn đã vài ngày không ôm thân thể xinh đẹp của ái nhân, hôm nay về nhà không cẩn thận nhìn thấy một đôi tiểu tình lữ trấn trên đang đánh dã chiến(tức là H ngoài trời ấy), khiến hắn càng thêm bất mãn.

“Không thích ngủ sô pha? OK, anh đêm nay ngủ trong chuồng đi!” Phương Tễ buông báo, quay đầu nhướng mày nhìn Hứa Kiệt, lập tức cười nói.

“Đừng!” Hứa Kiệt đương nhiên lắc đầu.

“Chuồng ngựa hoặc chuồng heo!” Phương Tễ đứng dậy ném tờ báo, đi vào phòng tắm tắm rửa.


“Cát oa tử, em đừng tàn nhẫn với anh như vậy, anh không muốn ngủ với heo với ngựa!” Hứa Kiệt nhanh chóng đuổi theo, nhưng đáp lại hắn chính là tiếng đóng cửa vô tình.

Nhìn Hứa Kiệt biểu tình mau muốn khóc, Hứa Tịch không chút đồng cảm cười thầm trong lòng, “Ngoài căn phòng này, chuồng heo chuồng ngựa cũng có thể ngủ được,anh muốn đi hay không?”

Đoạn Ngân Táp nghiến răng nghiến lợi đoạt lấy cái chổi, đi trở về phòng. So với chuồng heo chuồng ngựa, đương nhiên căn phòng này vẫn là tốt lắm, ít nhất không phải làm hàng xóm với heo, ngựa.

Quấn khăn lên, đeo tạp dề, Đoạn Ngân Táp cùng Hứa Tịch bắt đầu quét tước lầu các tối bẩn, trong lúc nhất thời chỉ thấy tro bụi, mạng nhện bay đầy trời, không ngừng truyền ra tiếng hắt xì của hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận