Sắc Dụ Vương Đạo

Tuy rằng Hứa Tịch giữ đúng lời nói, đưa Phương Thành và Đoạn Ngân Táp trở về nhà, nhưng khi về đến nhà Phương Thành và Đoạn Ngân Táp chỉ còn nửa cái mạng.

“Hai người xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Tễ nhìn Đoạn Ngân Táp và Phương Thành mặt không có chút máu, tiều tụy như quỷ, hơi hơi nhíu mày.

“Bọn họ không có việc gì, chính là rất hưng phấn, nghỉ ngơi một chút liền OK!” Hứa Tịch ngã vào sô pha, ngáp một cái. So với hai người tiều tụy không chịu nổi, hắn lại tinh thần sáng láng, thần thanh khí sảng.

“Cậu không có dẫn bọn họ làm gì xằng bậy chứ?” Phương Tễ hoài nghi nhìn Hứa Tịch.

“Xằng bậy? Nào có! Tôi sao dám làm cái loại chuyện nhàm chán này!” Hứa Tịch kiên quyết lắc đầu.

Một bên Đoạn Ngân Táp và Phương Thành đã mệt chết, căn bản không có khí lực mở miệng phản bác hắn. Đoạn Ngân Táp chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng hắn, bất quá đối với loại người da mặt dày như Hứa Tịch mà nói, hành động này của Đoạn Ngân Táp không hề nghi ngờ là phí công.


“Làm sao tôi biết cậu dám hay không, cái đó chỉ mình cậu biết.” Phương Tễ lạnh băng cảnh cáo, rõ ràng không tin lời Hứa Tịch.

Hứa Tịch không cho là đúng, nhún nhún vai không sao cả, quay đầu nhìn Hứa Kiệt đang bận việc ở phòng bếp, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia cười xấu xa. Hắn đứng lên khỏi sô pha, chạy đến phòng bếp nhỏ giọng cười nói với Hứa Kiệt: “Đại bá, tinh thần của bá hảo kém, còn ngủ trong chuồng heo sao?”

“Biết rõ còn cố hỏi!” Hứa Kiệt liếc trắng mắt, xú tiểu tử này thế nào không mở bình sao biết trong bình có gì.

“Đại bá, bá thật đáng thương nga!” Hứa Tịch vẻ mặt đồng tình nói, trong mắt lại tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.”Đại bá, bất quá bá cũng thật quá kém! Không phải cháu khinh thường bá, nào có người nào làm công như vậy, tam cữu bắt bá ngủ chuồng heo bá liền ngủ, chẳng lẽ bá cũng chưa nghĩ tới muốn phản kháng sao? Thật sự là làm mất mặt nam nhân chúng ta!”

“Cháu ít nói mát thôi! Cháu cũng không phải không biết tính cách tam cữu của cháu, phản kháng? Đại bá còn chưa muốn chết sớm thế!” Hứa Kiệt đáng thương lắc đầu ai thán, phản kháng Cát oa tử, đó là ở tự tìm đường chết.

“Đại bá, có phải đã thật lâu rồi đại bá không cùng tam cữu sinh hoạt!” Hứa Tịch đột nhiên hỏi, vẻ mặt cười quỷ dị.

“Cháu… Sao cháu biết?” Hứa Kiệt đang hầm canh, thiếu chút nữa sặc nước bọt chết (chém), kinh ngạc nhìn cháu, nét mặt già nua xấu hổ đến đỏ bừng.

“Đại bá mỗi ngày đều trưng ra cái mặt oán phu, chính là ngu ngốc cũng biết bá nghĩ cái gì! Đại bá, có nghĩ là cùng tam cữu ngọt ngào?” Hứa Tịch ôm vai Hứa Kiệt, tà nịnh.

“Bá…”

“Đại bá, bá không cần ngượng ngùng, mọi người đều là nam nhân trưởng thành. Chỉ cần đại bá nói cho cháu biết, cháu có thể giúp bá nga!” Hứa Tịch vẻ mặt ta vô cùng hiểu ngươi.


Đối với “Ý tốt giúp người” của hắn, Hứa Kiệt không khỏi cảm động. Hắn và Cát oa tử vẫn là một đôi phu phu siêu cấp ân ái, mỗi ngày đều phải làm vài lần, gần nhất đột nhiên cấm dục, có thể tưởng tượng cuộc sống của hắn có bao nhiêu thống khổ. Vẫn là tưởng niệm khi Cát oa tử còn trẻ, vừa đáng yêu lại nghe lời, hơn nữa ở phương diện kia y cũng siêu chủ động, y còn cưỡi trên người hắn làm, làm sao giống hiện tại…

“Đại bá rốt cuộc có nghĩ cùng tam cữu cái kia? Đại bá nói mau a!” Hứa tịch ý xấu thúc giục nói.

Hứa Kiệt mặt đỏ gật đầu, vì cúi thấp đầu nên hắn không chú ý tới tia cười quỷ dị trong mắt Hứa Tịch.

“Đại bá, cháu dạy cho bá…” Hứa Tịch bên tai Hứa Kiệt thấp giọng xúi giục.

“Thật sự được không?” Nghe xong, Hứa Kiệt lo lắng hỏi, chủ ý này của Tiểu Tịch cũng quá…

“Đại bá, loại sự tình này tuyệt đối là nguy hiểm , có làm không tùy tiện bá, dù sao chá cũng đã hết lòng.”


“Hảo, bá làm, đêm nay liền làm!” Hứa Kiệt nghĩ nghĩ, cảm thấy Hứa Tịch nói cũng có lý,hắn phải làm bất cứ giá nào, cùng lắm thì bị Cát oa tử đánh một chút, dù sao hắn hiện tại cũng đủ thảm.

“Đại bá, cố lên! Cháu chờ tin tức tốt của bá!” Hứa Tịch trong mắt tràn đầy cười quỷ dị, quân tử báo thù mười năm không muộn, tam cữu ác chỉnh hắn, chẳng lẽ hắn để yên sao!

“Cám ơn cháu, Tiểu Tịch!” Hứa Kiệt vẻ mặt cảm động, Tiểu Tịch thật sự là một hảo hài tử.

“Không cần cảm tạ, đại bá là đại bá của cháu, cháu đương nhiên phải giúp bá!” Hứa Tịch giơ lên khóe môi, cười rất chân thành.

Ở bên ngoài Phương Tễ đột nhiên rùng mình, quay đầu nhìn hai người cười gian trong phòng bếp, khơi mào mày kiếm, đột nhiên có loại dự cảm vô cùng bất hảo…

Đêm đó Hứa kiệt và Phương Tễ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không ai biết, mọi người chỉ biết là ngày hôm sau cũng không nhìn thấy Phương Tễ, chỉ nghe tiếng ca sung sướng của Hứa Tịch, còn cao hứng hơn cả trúng số(ta lại chém T.T), mà Hứa Tịch lộ ra nụ cười gian trá khi gian kế được thực hiện…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận