Vườn cam của Phương Tễ ở trên núi bên cạnh, Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch cưỡi ngựa rất nhanh đến đó. Vừa lên núi liền nhìn thấy khắp núi đều là màu vàng của cam, ánh mặt trời chiếu xuống lòe lòe phát quang.
“A… Ân… Ngô ngô…” Để Tuyết ở ngoài vườn cam, Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch vào trong vườn, nhưng vừa mới tiến vào lập tức nghe thấy một tiếng rên rỉ kỳ quái ái muội. Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch vừa trải qua giao hoan, đối với loại âm thanh này tự nhiên sẽ không xa lạ, đây là tiếng rên rỉ hoan ái.
Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch hai mặt nhìn nhau, đã có người đến sớm hơn bọn hắn, là ai đây? Người có chìa khóa vườn cam ngoài Hứa Tịch, cũng chỉ còn Hứa Kiệt và Phương Tễ, chẳng lẽ là…
Hai người lặng lẽ trốn sau cây cam, thò đầu nhìn, chỉ thấy quả cam viên trung gian trì đường giữ có hai thân ảnh cao lớn ôm nhau điên cuồng triền miên, không phải đại bá và tam cữu của Hứa Tịch thì là ai.
“Cát oa tử, mông của em hảo nóng, nước tiểu của anh cũng sắp bị em hút ra!” Hứa Kiệt cưỡi trên người Phương Tễ, trảo cặp mông tinh tráng xinh đẹp điên cuồng thao làm, đồng thời giống như tượng đầu chó( cái nì ta cũng ko hỉu lém) mê luyến liếm hôn toàn thân Phương Tễ.
“A a… Súc sinh, nhẹ một chút, quá sâu … A ân… Ha a… côn th*t của anh sao lại lớn như thế … Ha a… Thao chết em … Không cần… A a a… Ân ngô…”
Phương Tễ quỳ rạp trên mặt đất, thừa nhận công kích hung mãnh của người yêu, lỗ nhỏ hồng diễm kẹp chặt thịt heo bổng xanh đen, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng treo đầy khoái cảm. Trên thân thể kiện mỹ màu đồng cổ có một tầng *** đỏ bừng, ánh mắt đã có chút hoảng hốt, xem ra hai người hẳn là đã làm một đoạn thời gian rất dài.
“Tiểu bảo bối của anh, anh thao cho tiểu mông của em thích đến khó chịu?” Hứa Kiệt kéo Phương Tễ đối mặt với mình, cắn đầu vai mượt mà, hạ lưu cười. Dưới thân hung khí ra vào càng mạnh, nhanh hơn, làm cho y gọi càng lớn tiếng, không phát hiện bọn họ bị hai tiểu bối nhìn lén.
“A a… Thích cái đầu anh, lão gia khỏa cho anh khinh… Ân a… Điểm… Có nghe hay không… A a… Không cần, không cần… Ân a… Anh muốn giết chết em … Aha… Lại dám làm mạnh như thế, lão tử… Ân a… Thiến anh… Ha a… Ha a…” Phương Tễ vò tóc Hứa Kiệt, kéo thẳng cổ chửi bậy, nhưng cùng với tiếng rên rỉ kiều mỵ mê người của hắn kia, một chút lực đe dọa cũng không có.
“Thật không ngờ đại bá và tam cữu em lại đến nơi đây đánh dã chiến, thế nhưng còn gạt chúng ta bọn họ đi làm Di Tát, em đã nói bọn họ làm gì tin chúa Jesus!” Nhìn lén trong chốc lát, Hứa Tịch che miệng cười trộm.
“Bọn họ là đồng chí(gay)?” Bên cạnh hắn Đoạn Ngân Táp hoảng sợ, kinh hoảng nhỏ giọng hỏi. Y vẫn cảm thấy Phương Tễ và Hứa Kiệt vô cùng ái muội, cảm giác giống như tình nhân, thật không ngờ bọn họ thực là đồng chí.
“Anh không biết sao?” Hứa Tịch quay đầu nhìn y cười, hắn còn tưởng rằng y sớm đã nhìn ra, đứa nhỏ này cũng quá trì độn đi! Y không nghe thấy Tiểu Thành mỗi ngày đều gọi đại bá là ca phu sao?
“Hiện tại làm sao đây?” Đoạn Ngân Táp lắc đầu, ảo não hỏi. So với chuyện Phương Tễ và Hứa kiệt là đồng chí này, y để ý việc Phương Tễ và Hứa Kiệt làm ở vườn cam, khiến y và Hứa Tịch không cơ hội “Ăn cam”.
“Nhìn anh gấp như vậy, anh muốn ăn ‘quả cam’ của em đến như thế sao? Tiểu sắc lang!” Hứa Tịch thấp giọng trêu chọc.
“Điên mới muốn ăn, anh đi đây!” Khuôn mặt Đoạn Ngân Táp ửng đỏ, thẹn quá hóa giận, đứng dậy muốn đi.
“Không cho phép đi! Nếu anh đi rồi, em giúp em chế tạo ‘Muội muội nhãn cam’!” Hứa Tịch lập tức thân thủ giữ chặt y, cười đến tà ác.
“Nhưng bọn hắn…” Đoạn Ngân Táp hung hăng trừng hắn một cái, rồi mới phiền não chỉ Hứa Kiệt và Phương Tễ đang làm đến thiên hôn địa ám.
“Bọn họ đơn giản, giao cho em giải quyết! Hai vị lão đại thúc cũng thật là, đều cái tuổi này rồi còn ngoạn mãnh như thế, không sợ hỏng thắt lưng sao!” Trên mặt Hứa Tịch hiện lên một tia xấu xa, bảo Đoạn Ngân Táp đem di động của mình đưa cho hắn.
“Em muốn làm gì?” Đoạn Ngân Táp đưa di động cho hắn, nghi hoặc nhìn hắn. Yêu nghiệt đáng chết cười gian trá như thế, không biết lại muốn làm chuyện xấu gì.
“Anh lập tức sẽ biết!” Khóe miệng Hứa Tịch giơ lên một tia cười xấu xa khủng bố, nhéo nhéo cổ họng, mở di động ấn một dãy số, rất nhanh chợt nghe thấy nơi đó Phương Tễ vang lên tiếng nhạc du dương.
Đoạn Ngân Táp nhăn mặt nhìn hắn, biểu tình càng thêm nghi hoặc, Hứa Tịch gọi điện cho tam cữu hắn làm cái gì? Hắn không sợ bị phát hiện sao?
“Ân a… Ngô ngô… Di động vang … A a…” Hai chân đặt trên vai người yêu, Phương Tễ đang bị Hứa Kiệt thao dục tiên dục tử, nghe di động vang, muốn nghe, nhưng bị Hứa Kiệt ngăn cản.
“Không cho phép nghe! Em đã đáp ứng anh, hôm nay cho anh thao một ngày, không cho em để ý những người khác!” Hứa Kiệt bá đạo nói, hắn tả cầu hữu cầu, thật vất vả mới khiến Cát oa tử đáp ứng hôm nay cho hắn thao đủ, sao có thể để cho người khác quấy rầy.
Phương Tễ nhìn di động, lại nhìn người yêu đang hưng phấn, cuối cùng cũng không có nghe điện thoại. Vô luận ngoài miệng mắng Hứa Kiệt, bình thường lạnh lùng đối đãi hắn như thế nào, nhưng trong lòng Hứa Kiệt vẫn là quan trọng nhất.
Thấy Phương Tễ không tiếp, Hứa Tịch cũng không ngoài ý muốn, điều này vẫn trong dự kiến của hắn. Khóe môi cười quỷ dị càng sâu, không nghe phải không? Hắn vẫn gọi, hắn không tin bọn họ có thể vẫn không nghe.
Quả nhiên di động vẫn vang, khiến Phương Tễ cuối cùng không kiên nhẫn đẩy Hứa Kiệt ra ngồi xuống, lấy di động ra nghe. Đoạn Ngân Táp tò mò nhìn xem Hứa Tịch muốn nói cái gì.
“Cát oa tử, anh là đại ca, anh đặc biệt thừa dịp đi công tác đến gặp các em, anh hiện tại đã đến New York, em mau tới đón anh!” Hứa Tịch hé miệng, một đạo nam âm thấp thẩm truyền ra.
Đoạn Ngân Táp hồ nghi khơi mào mày kiếm, này không phải là thanh âm của Hứa Tịch. Hứa Tịch rốt cuộc đang nói cái gì?
“Cái gì? Đại ca tới Mĩ, anh ở New York sao? Chúng ta lập tức tới đón anh!” Hứa Kiệt sửng sốt một chút, chợt cung kính nói, không hề biết mình đang bị lừa.
“Anh hiện tại ở khách sạn hoàng gia New York, anh chờ các em, các em nhanh đến đi!” Hứa Tịch nói xong liền treo điện thoại, che miệng lại cố gắng không cho mình phát ra tiếng cười, nhẫn đến bụng đều đau.
Đoạn Ngân Táp trợn trừng mắt, đối với Hứa Tịch hoàn toàn hết chỗ nói rồi, đã bao nhiêu tuổi rồi, thế nhưng còn chơi loại trò đùa dai ngây thơ này. Lại ngẩng đầu nhìn Phương Tễ, lại phát hiện Phương Tễ thật sự bị lừa.
“Nhanh chút mặc quần áo, chúng ta mau đến gặp đại ca của em, đại ca của em đã đến!” Phương Tễ nhặt quần áo bên cạnh lên vừa mặc, vừa kêu lên với Hứa Kiệt.
“Nhưng chúng ta còn chưa có làm xong nha! Có thể làm xong rồi đi đón ca ca em được không?” Hứa Kiệt đáng thương hề hề cầu xin, thân thủ chỉ chỉ phân thân nhất trụ kình thiên(1 cột chống trời) của mình. Hắn gần đây sao đen đủi thế, nghĩ đến cuối cùng có cơ hội được hành động, không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim(1), đáng giận!
“Làm thí! Anh trên đường lấy tay giải quyết, khó được đại ca đến thăm chúng ta, sao có thể để hắn chờ! Em đã hơn mười năm không nhìn thấy hắn!” Phương Tễ không kiên nhẫn mắng, lại khôi phục vẻ lạnh lung mê hoặc, mặc xong quần áo lập tức bước đi, căn bản mặc kệ Hứa Kiệt “Tính phúc”.
“Cát oa tử, đợi anh với!” Hứa Kiệt nhanh chóng mặc quần áo đuổi theo, như vậy rất đáng thương.
“Ha ha ha… Cười chết em! Đại bá thật đáng thương nga! Thế nhưng lại phải lấy tay giải quyết!” Đám người vừa đi, Hứa Tịch rốt cuộc nhịn không được ôm bụng cười to.
“Em không sợ bị bọn họ phát hiện là em giở trò quỷ sao?” Đoạn Ngân Táp bất đắc dĩ thở dài, trên đời này chỉ sợ rốt cuộc tìm không ra người nào lớn mật, ác liệt hơn tên yêu nghiệt này, ngay cả trưởng bối của mình cũng dám lừa.
“Bị phát hiện thì sao, em chết không thừa nhận không phải tốt rồi sao!” Hứa Tịch không cho là đúng, trên mặt một chút biểu tình sợ hãi và áy náy cũng không có, chỉ có vui sướng sau khi trò đùa dai thành công.
Đoạn Ngân Táp á khẩu không trả lời được, quả nhiên ai có quan hệ với yêu nghiệt này, người đó xui xẻo(anh là chồng ẻm đó).
“Thân ái tiểu bảo bối, anh không muốn ăn cam sao?” Hứa Tịch thân thủ cầm quả cam trong suốt lóe sáng, vươn cái lưỡi đinh hương nhìn Đoạn Ngân Táp tà mị liếm một chút, rất câu nhân.
Đoạn Ngân Táp mới hơi tiêu giảm được một chút dục vọng, lại lập tức bị Hứa Tịch châm ngòi, liệt hỏa liền hừng hực cháy trong cơ thể, sắp làm y chết cháy. Đoạn Ngân Táp nuốt ngụm nước miếng, thanh âm khàn khàn mắng: “Lại phát tao, tao hóa!”
“Anh không phải là thích tao hóa này phát tao, cho anh dục tiên dục tử sao!” Hứa Tịch quyến rũ đến cực điểm ném cho y cái mị nhãn, quần áo vừa mặc vào không lâu lại cởi ra, lộ ra thân thể mềm mại tuyết trắng thần bí như ngọc, trần như nhộng nằm dưới tàng cây cam tốt nhất lướn nhất trong vườn. Rồi mới bóc cam, lấy ra thịt cam mỹ vị bên trong, chậm rãi đảo quanh thân thể tuyết trắng.
Đoạn Ngân Táp trừng to mắt nhìn thịt quả màu vàng di chuyển trên thân thể xinh đẹp mê người của Hứa Tịch, ma sát cặp vú đầy đặn xinh đẹp, cái rốn kiều nhỏ đáng yêu, rồi mới thẳng xuống phía hạ thể vòng quanh, tròng mắt muốn rớt ra.Nhìn thấy quả cam trong tay Hứa Tịch xẹt qua bụng, biến mất sau bụi rậm màu đen, máu trên người Đoạn Ngân Táp lập tức lao xuống phía hạ phúc, y rốt cuộc nhịn không được.
##############################
Yến tỷ cắt H rùi.Ta đã chờ đợi mãi. Tỷ ý hứa sẽ bổ sung sau mà ta tìm mãi chẳng thấy đâu.H ơi…H ơi…
##############################
Đoạn Ngân Táp ngã trên người Hứa Tịch, há miệng suyễn khí, đồng thời hầu hạ hai cái tiểu huyệt của Hứa Tịch, thật sự là quá mệt mỏi.Mỗi lần chơi một con rồng sáp song huyệt, y đều mệt chết khiếp, hoàn hảo y tuổi trẻ, nếu không y thật sự chịu không nổi chơi mạnh như thế.
Hứa Tịch cũng mệt chết, ôm đầu Đoạn Ngân Táp, ôn nhu hôn mặt y. Nằm trên mặt đất chốc lát, sau khi có một chút khí lực, hắn lập tức đẩy Đoạn Ngân Táp, ngồi trên người y, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Tiểu bảo bối, chúng ta ăn cam dầm đi, vất vả nửa ngày, cuối cùng ‘Làm’ hảo có thể ăn!” Hứa Tịch nằm úp sấp trên đùi Đoạn Ngân Táp, cầm lấy cam dầm lẫn cùng *** dịch phân thân bẩn loạn vô cùng, hưng phấn hé miệng nuốt xuống.
“Ăn ngon thật! Không mệt công chúng ta cùng nhau đặc chế hoa quả dầm “Tính phúc”, hương vị quả nhiên không giống thường!” Hắn vui vẻ liếm sạch sẽ phân thân *** uế, vẻ mặt mê luyến cười quyến rũ.
Xem Hứa Tịch ăn cao hứng như vậy, hạ phúc Đoạn Ngân Táp lại bắt đầu rục rịch, Đoạn Ngân Táp bất đắc dĩ thở dài, lại khẳng định y thật sự có một ngày sẽ chết trên người yêu tinh Hứa Tịch này.
“Thân ái tiểu bảo bối, bụng người ta hảo trướng nga! Anh đổ cam dầm lên hai cái tiểu huyệt của người ta, dính thật là khó chịu, anh mau đến giúp người ta đi!” Hứa Tịch ăn xong hoa quả dầm trên côn th*t Đoạn Ngân Táp, xoay người ôm cổ tiểu tình nhân làm nũng, lại một lần nữa cầu hoan.
Đoạn Ngân Táp trợn trừng mắt, thể lực yêu tinh đáng chết này cũng quá cường, thế nhưng còn có khí lực chơi tiếp, hắn thích bị người thao như thế sao? Tử tao hóa, thối *** phụ!
“Ngồi trên mặt anh!” Tuy rằng trong lòng mắng, nhưng Đoạn Ngân Táp cũng không cự tuyệt Hứa Tịch, không kiên nhẫn ra lệnh. Tuy rằng thật sự không nghĩ lại bị yêu tinh này câu dẫn, nhưng xác thực phải giúp yêu tinh lấy hết thịt cam trong hai cái tiểu huyệt ra, bằng không hắn sẽ tiêu chảy.
“Em yêu anh nhất!” Hứa Tịch cao hứng hôn Đoạn Ngân Táp, lập tức ngoan ngoãn đi đến trên mặt y mở đùi ra ngồi hảo, hai cái mật huyệt đối diện mặt Đoạn Ngân Táp.
Đoạn Ngân Táp hung hăng trừng hắn một cái, rồi mới vươn ngón tay luồn vào hoa huy*t của Hứa Tịch, đem thịt đào bên trong đã sớm nát không ra dạng gì. Ngón tay vừa mới tiến đi, thân thể vô cùng mẫn cảm của Hứa Tịch liền chảy ra *** thủy, hoa huy*t nguyên bản đã chết lặng lại có cảm giác.
“Ân… A a… Ngô ngô…” Tình dục của Hứa Tịch chưa lui thân thể lại nóng lên, hắn thoải mái ưm một tiếng.
“Không cho phép kêu! Thành thật một chút cho anh!” Đoạn Ngân Táp dùng sức véo cánh mông nõn nà của hắn cảnh cáo, tiếp tục đưa tay vào lấy hết thịt cam đã dính lên vách tường ra.
“A a… Đừng dùng tay, mau dùng miệng… Ân a… Em muốn anh liếm em, mau vói đầu lưỡi vào đi…” Hứa Tịch mắt điếc tai ngơ, *** đãng vặn vẹo, yêu mị mê người trực tiếp kêu lên.
” Mẫu cẩu phát tao!” Đoạn Ngân Táp tức giận mắng một câu, nhưng vẫn không đành lòng để tình nhân thất vọng, lập tức vươn đầu lưỡi liếm hoa huy*t của Hứa Tịch, hé miệng đào thịt quả lẫn bạch dịch ra ăn.
“A a… Ân a… Hảo hài tử, anh thực ngoan… Aha…” Hứa Tịch thích cả người phát run, vừa ngồi trên mặt Đoạn Ngân Táp bài xuất thịt quả, vừa vuốt ve vú và bộ lộng ngọc hành của mình, thoải mái tự an ủi. Có thể quá mức thư thái, trên vú và ngọc hành cũng bắt đầu xuất hiện hoa hồng.
Đoạn Ngân Táp ăn toàn bộ thịt quả trong hoa huy*t Hứa Tịch, lại đến cúc huyệt. Khả năng vừa rồi thật sự làm quá mệt mỏi, giúp Hứa Tịch rửa sạch nơi riêng tư nửa ngày, Đoạn Ngân Táp tuy rằng trong lòng thực muốn làm, nhưng hạ phúc lại không chịu đứng lên.
“Bảo bối, em đột nhiên phát hiện bộ dáng hiện tại của em giống như đại tiện trên mặt anh nga(=.=’), mà anh tựa như đang ăn đại tiện của em vậy(@[email protected])!” Chờ Đoạn Ngân Táp ăn xong thịt quả trong cúc huyệt, Hứa Tịch đột nhiên cười xấu xa.
“Mẹ nó, em đi chết đi!” Đoạn Ngân Táp lập tức nổi trận lôi đình, thân thủ đẩy hắn ra ngồi xuống mắng. Y đã giúp hắn rửa sạch, hắn thế nhưng còn dám cười nhạo y.
“Tức giận! Bảo bối, bộ dáng tức giận của anh thật đáng yêu!” Hứa Tịch che miệng cười trộm.
“Em…” Đoạn Ngân Táp tức giận nói không ra lời, hổn hển mặc xong quần áo ném Hứa Tịch ở lại đi một mình.
“Uy! Bảo bối, anh đi rồi, em làm sao đây?” Hứa Tịch nhíu mày kêu lên. Hảo keo kiệt, chính là khai cái tiểu vui đùa mà thôi, thế nhưng liền tức giận! Tuy nhiên đây đúng là tiểu đáng yêu của hắn!
“Em chết ở chỗ này đi!” Đoạn Ngân Táp quay đầu cười lạnh mắng, rồi mới bỏ đi trong cơn giận dữ. Mẹ nó, mình không chê bẩn, giúp hắn liếm nơi đó, hắn thế nhưng còn dám nói cái loại này. Tức chết y!
Nhìn Đoạn Ngân Táp rời đi, Hứa Tịch cũng không áy náy, ngược lại cười càng vui vẻ. Cục cưng Tiểu Táp của hắn, thật sự là nam nhân đáng yêu nhất thiên hạ! Hắn thật sự là thích y, nhất là khi y làm cái kia, hảo dũng mãnh nga! Hắn hiện tại toàn thân đều đau quá, nhất là thắt lưng của hắn, sắp muốn đứt luôn! Hắn muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút, mới có thể trở về…
Cùng lúc đó, Hứa Kiệt và Phương Tễ đang ở sân bay chạy đến New York đón người, hoàn toàn không biết bị Hứa Tịch lừa…
(1)Trình Giảo Kim là bạn thân của Tần Thúc Bảo từ thuở nhỏ. Khi ra trận ông sử dụng rìu làm vũ khí. Khi đánh nhau,3 búa đầu thì rất mạnh nhưng đến búa thứ 4 thì không được như vậy nữa. Ông tham gia khởi nghĩa ở Hỏa Cương và làm vua ở đó 3 năm. Khi Lý Mật lên làm vua một thời gian thì ông không phục nên cùng với Tần Thúc Bảo, sang Lạc Dương cùng Vương Thế Sung và Đan Hùng Tín (vốn là tướng cũ của Ngõa Cương quân đã bỏ đi trước đó). Từ Mậu Công sau khi hàng Đường đã giã dạng sang Lạc Dươngchiêu hàng 3 người, Giảo Kim và Thúc Bảo theo về. Ông theo Lý Thế Dân đánh dẹp các phản vương khác. Khi về triều được phong làm Lỗ Quốc Công.Về sau ông còn được làm tướng giúp đỡ Tiết Nhơn Quý chinh Đông,Tiết Đinh San chinh Tây.Ông là người sống thọ nhất trong 24 vị công thần Lăng Yên Các