Sắc Dụ


Tôi lên xe, dặn tài xế lái xe quay về biệt thự.

Đi được một đoạn thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của chị Bối, chị ấy hẹn tôi đến hội sở Giang Vĩ, nói là Thảo Vi sắp kết hôn rồi nên tổ chức một buổi tiệc độc thân.

Hơn nữa hôm nay hội sở còn có một cảnh tượng lớn, là cảnh tượng nghìn năm khó gặp đấy.
Nửa câu sau của chị ấy tôi không để vào tai, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện Thảo Vi sắp kết hôn rồi.

Thảo Vi rất tinh ranh, chưa bao giờ vấp phải chuyện tình cảm với đàn ông, tất cả đều là vì tiền và địa vị.

Mười bảy tuổi cô ta đã làm gái điếm, hai mươi mốt tuổi thì đã nổi tiếng rồi, có loại ‘chim’ nào mà cô ta chưa từng gặp chứ.

Anh Kim có thủ đoạn đến nhường nào mới có thể mê hoặc cô ta đến nhường này.
Thực ra địa vị của anh Kim cũng không khác Ma Tùng là bao, ở bản địa cũng rất có bản lĩnh, nhưng gặp phải ai ngang ngược hơn thì vẫn phải đi đường vòng.

Cho nên mới chung hội cùng Triệu Long và Kiều Dĩ Thương, cam tâm tình nguyện làm lão tam.
Thảo Vi là người kiêu ngạo, một lòng một dạ muốn tiến đến với đại gia cấp cao, mấy năm trước khi cô ta đang được thế nhất chưa chắc đã nhìn trúng anh Kim.

Người có thân phận như anh Kim vừa độc ác vừa vô tình, muốn lật mặt với phụ nữ thì sẽ lật mặt.

Nhìn thì uy phong lẫm liệt, nhưng một khi lão đại thu tay thì anh ta rơi đài cũng chỉ trong chớp mắt.
Phụ nữ một khi đã có tình cảm, cho dù có tinh ranh hơn nữa thì cũng không ngăn được sự tra khảo của hiện thực, bọn họ nóng lòng muốn tìm một chỗ dựa để về với con đường đúng đắn, rất dễ bị mắc lừa.
Tôi nói với chị Bối rằng trong vòng nửa tiếng nữa mà không đến thì đừng tìm tôi nữa, tôi tắt điện thoại xong thì gọi điện cho thư ký của Chu Dung Thành, hỏi ông ta bao giờ thì xong việc, ông ta nói rằng có lẽ khoảng mười hai giờ đêm cục trưởng Chu sẽ quay về biệt thự.
Tôi dự tính thời gian một chút, còn bốn tiếng nữa, còn đủ để tôi đi một chuyến.

Tôi bảo tài xế lập tức đưa tôi đến hội sở Giang Vĩ.
Trước cửa của hội sở có một người bảo vệ đang đợi tôi, anh ta hỏi tôi là bà Chu có đúng không.

Tôi nói đúng vậy, anh ta nói rằng mình là tay sai của anh Kim, thay cô Tống đến đợi tôi.
Thảo Vi yêu hư vinh hơn bất kì chị em nào, phương thức giữ thể diện mà anh Kim cho cô ta tuyệt đối là cưng chiều cô ta như trứng mỏng.


Khó trách cô ta hoàn toàn tin tưởng rằng anh ta sẽ cưới mình, cách mà đàn ông thể hiện sự thâm tình không phải là tiêu tiền và che chở hay sao? Phụ nữ rất dễ bị viên đạn bọc đường này che mờ hai mắt.
Tôi đi theo bảo vệ vào trong một căn phòng bao ở tầng bốn, bên trong rất rộng rãi, rộng gấp bốn lần phòng bao bình thường, đâu đâu cũng lập lòe ánh đèn, một đám đàn ông phụ nữ xa lạ tụ tập thành một nhóm, hú hét chói tai hết đợt này đến đợt khác, cả căn phòng toàn là mùi tanh đập vào mặt.
Chị Bối và Thảo Vi đang ngồi trong một góc tranh cãi, có vài chị em quần áo gọn gàng tách hai người họ ra, Thảo Vi chỉ vào mũi chị Bối căm phẫn nói: “Nếu như không nể mặt địa vị cao của chị ở trong giới thì tôi đã không thèm mời chị đến rồi.

Khiến người ta ngột ngạt.”
Chị Bối nói rằng nếu không phải nể mặt mọi người làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, có mời chị ấy cùng không đến.
“Ai, thật sự là nửa câu cũng không vừa ý.

Tôi nói cho chị biết nhé Lâm Bảo Bối, đừng tưởng rằng Tống Thảo Vi tôi là người mà chị có thể giẫm đạp dưới chân mà bắt nạt.

Chị cũng chỉ có thể hù dọa mấy em gái mới vào nghề thôi.

Tôi là người sáng lập đầu tiên trong cái giới này, một chút quy tắc đó chúng ta đều hiểu rõ, thu lại cái vẻ mặt chị đại đáng ghét đó của chị lại đi, tôi nhìn mà chướng mắt.”
Chị Bối dựa vào ghế sofa hút thuốc: “Chướng mắt tôi lâu rồi, vậy thì đừng nói suông nữa, có bản lĩnh thì kéo tôi xuống đi, để cô ngồi lên cái ghế cao nhất.”
Thảo Vi cười lạnh, trợn mắt: “Cái ghế cao nhất kia đã không phải là của chị từ lâu rồi.

Từ khi Hà Linh San lấy cục trưởng Chu, chị không muốn nhường chỗ cũng không được.

Bây giờ ở trong giới này ai mà không biết có chuyện gì thì đi xin Hà Linh San mới được, xin Lâm Bảo Bối thì có ích gì? Chị có bản lĩnh to bằng trời đi chăng nữa thì chị có cứu nổi mạng người không? Nhưng vợ của cục trưởng cục công an thì có.”
Chị Bối im lặng không nói gì, chị ấy nhìn chằm chằm đầu mẩu thuốc đang cháy trên đầu ngón tay, sắc mặt hơi u ám.
Tôi xông đến đoạt lấy ly rượu trong tay Thảo Vi, trực tiếp hắt xuống mặt đất.

Cô ta giật mình, vừa muốn xù lông trợn mắt thì nhận ra là tôi, liền quay mặt nở nụ cười kéo tôi ngồi xuống: “Chỉ đợi cô thôi đấy, sao lại lâu như vậy?”
Cô ta nắm lấy ngực của tôi nói: “Ồ, nghe các chị em nói, cô có thai cục trưởng Chu cũng không ra ngoài tìm gái nữa.

Tôi còn suy xét cảm thấy có chỗ không đúng cơ, kìm nén như vậy cũng đủ bị ngộp rồi, hóa ra bí mật là ở đây hả.”
Một cô gái ở bên cạnh sát lại gần hỏi cô ta bí mật gì.

Cô ta đề nghị muốn vén áo của tôi lên, tôi nhanh tay nhanh mắt giữ lại, nhưng hai bên núi đôi tròn trịa vẫn bị lộ ra một nửa.


Thảo Vi che miệng cười ngã vào lòng cô gái kia: “Vú to như vậy, để đàn ông kẹp gậy vào cũng thoải mái muốn chết, cục trưởng Chu đâu còn tâm tư đi chọc những đứa con gái lỏng lẻo khác nữa chứ.”
Bọn họ đều cười rộ lên.

Vốn dĩ tôi còn đang tức giận, giận cô ta khiêu khích ly gián.

Nhưng bọn họ trêu đùa như vậy tôi cũng không nhịn được mà cười, tôi chọc vào dưới xương sườn của Thảo Vi nói: “Mồm miệng cô sao lại độc địa như vậy chứ, cô có thể bớt gây họa cho tôi không hả?”
Thảo Vi ôm lấy cô gái kia cùng một nhóm đàn ông cướp micro, nhóm đàn ông kia thấy bọn họ xinh đẹp, vỗ vỗ lên đùi mình nói rằng ngồi lên đây uống một bình Rémy Martin thì sẽ đưa mic cho Thảo Vi.

Thảo Vi chỉ vào mũi mình hỏi anh có biết tôi là ai không? Anh không muốn sống nữa hả?
Người đàn ông kia cười lớn, véo lên mặt Thảo Vi một chút.

Thảo Vi thẹn quá hóa giận, nhưng bị cô gái kia ngăn lại, nói rằng chơi xúc xắc đi, người nào thắng thì người đó cầm mic.
Lúc này, chị Bối đưa tay ra cho tôi một ly nước hoa quả.

Tôi nhận lấy rồi hỏi rằng chị ấy có đa nghi quá không.

Chị ấy cười híp mắt nói đa nghi cái gì chứ? Không phải người trên cùng một con đường, cả đời này của chị cũng không thể làm vợ của cục trưởng, em cũng không làm tú bà nữa rồi, chị cần gì phải thế chứ.
Tôi cười, ôm lấy bả vai của chị ấy: “Em biết là chị độ lượng mà.

Nếu hai chúng ta mà còn cắt đứt thì trong cái giới này không còn cái gọi là tình hữu nghị nữa rồi.”
Chị Bối nhìn chằm chằm vào chiếc ghim cài áo bằng ruby bên cạnh cổ áo hình chữ V của tôi, chị ấy đưa tay lên sờ nó một chút: “Linh San, em đã vạch rõ giới hạn với ngài Kiều chưa? Em đừng có làm bừa, tình yêu trái với luân lý trên thế gian này đều không giấu nổi đâu.”
Tôi uống một ngụm nước hoa quả, mặt không biểu cảm đáp: “Cái giá phải trả cho sự phản bội lớn đến nhường nào trong lòng em hiểu rõ.

Hơn nữa ông ta rất thích cô Thường, Dung Thành cũng đối xử với em rất tốt.”
Chị Bối cười lạnh: “Ngài Kiều và ông Thường không thân thiết như vậy đâu.

Một người sống dưới mái hiên nhà người khác vài ba năm, mượn thế lực của ông Thường đến tam giác vàng tự lập môn phái, làm ăn phi pháp.

Sau này về Quảng Đà cũng không đi Hải Châu, hai bên nước sông không phạm nước giếng, có việc thì ra mặt hỗ trợ, không có việc gì thì mạnh ai nấy lo.


Nếu thực sự là anh em nuôi nhiều năm thì có thể lập tức kết hôn ư? Cô Thường thích ngài Kiều là sự thật, dù sao thì đàn ông như ông ta cũng rất có vốn liếng để lôi cuốn phụ nữ.”
Chị Bối đung đưa phần rượu ở trong ly: “Nếu như có tình cảm thì cũng rất mong manh, địa vị quyền thế tiền tài có thể khiến ông ta vứt bỏ tình cảm đó bất cứ lúc nào.

Linh San, kẻ liều mạng ngay cả mạng sống cũng không cần, ông ta cần tình yêu sao?”
Tim tôi đập lộp bộp một cái.

Tôi không nói với chị ấy rằng tôi thực sự nhìn thấy tình ý từ trong ánh mắt của Kiều Dĩ Thương.

Tôi không thể đánh giá thật hay giả, nhưng tôi thực sự đã nhìn thấy rồi.
Cô gái vẫn luôn nói chuyện với một người đàn ông bên cạnh quay đầu hỏi chị Bối rằng ở đây làm gì vậy.

Chị Bối nói cô ta đừng vội, lát nữa nhất định sẽ có chuyện vui.
Điện thoại của Thảo Vi đang đặt trên bàn trà bỗng sáng lên.

Tôi nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi đến là Anh Đại.

Tôi kéo lấy Thảo Vi nói với cô ta rằng có điện thoại.

Cô gái ở bên cạnh nghe vậy cũng ghé qua xem rồi ồ lên hai tiếng, hỏi Anh Đại là ai vậy? Là anh Kim sao? Xưng hô cũng thân mật thật đấy.

Đây không phải là tên để gọi lúc ở trên giường đấy chứ?
Thảo Vi cười, bảo cô ấy cút đi.

Cô ta ấn nút nghe rồi gọi một tiếng Anh Đại, đầu dây bên kia không biết đã nói gì khiến sắc mặt cô ta có chút thay đổi.

Giọng nói của cô ta vô cùng kích động, hỏi cô là ai, tại sao lại cầm điện thoại của Anh Đại gọi điện tìm tôi?
Trong phòng bao thực sự rất loạn, tôi ở gần cô ta nhất, khi có khi không nghe được vài ba câu.

Bên kia hình như đã tắt máy rồi, cơ thể của Thảo Vi có chút run rẩy.

Cô ta cầm lấy ví da của mình, không nói một lời mà đi mất.
Chị Bối ‘ôi’ một tiếng: “Sao lại đi rồi? Ai tính tiền đây, con mẹ nó lại sơ suất trốn thanh toán rồi.”
Thảo Vi đi khỏi đó không lâu, một gã trai bao ăn mặc như thái giám xuất hiện trước cửa, ngửa cổ cất giọng the thé: “Nương nương giá lâm.”
Mười cô gái cao gầy mặc đồ trong cung từ phía sau lưng anh ta chầm chậm xuất hiện rồi đi vào, ánh đèn ngũ sắc sặc sỡ chiếu rọi trên người của bọn họ, áo quần rực rỡ dung mạo đa tình, vòng eo nhỏ nhắn liễu yếu đào tơ, tư thái phe phẩy gót ngọc sinh hương, dường như là phụ nữ của lục cung từ trong lịch sử xa xưa chầm chậm bước đến, đi đến thế gian đã qua cả nghìn năm sau này.

Một màn này không chỉ khiến tôi rung động mà đàn ông trong phòng bao đều kinh ngạc, bọn họ sững sờ mà nhìn.

Chín cô gái này tuyệt đối không kém hơn bốn hoa khôi lớn, nhìn qua thì có vẻ còn là học sinh, người lớn tuổi nhất cũng không hơn hai mươi tuổi.

Gương mặt trắng nõn như đậu hũ, cần cổ và cổ tay thon dài thẳng tắp lộ ra, ngay cả một chút nếp nhăn hay tàn nhang cũng không có.
Cũng không biết là báu vật tuyệt sắc ở đâu mà bị hội sở Giang Vĩ đào được.
Bọn họ đứng ở giữa thảm, đồng loạt quỳ xuống.

Chín cô gái mỗi người đều hướng về một hướng đông tây nam bắc riêng, không hề bỏ qua một phương hướng có đàn ông nào, giọng nói mềm mại nũng nịu như gió xuân tháng tư nói ra tên của mình.

Tuy rằng không nhớ được lấy một cái tên nào, nhưng một màn đẹp đến ngạt thở này cũng đã khiến đàn ông hồn phi phách tán.
Cô gái bên cạnh tôi hỏi rằng đây là của Quảng Đà hay là đồ ăn hoang dã từ bên ngoài vậy?
Chị Bối nhả ra một ngụm khói thuốc: “Bốn cô hoa khôi của hội sở đều hơn ba mươi tuổi rồi, không nổi tiếng được bao lâu nữa.

Để phòng ngừa chỗ khác cướp khách hàng đi, ông chủ Hai nuôi dưỡng chín người này để thay thế bọn họ.

Hội sở Giang Vĩ là nơi nâng đỡ gái giỏi nhất, chỉ cần được nâng đỡ thì sẽ không có chuyện không nổi tiếng được, vài phút là hạ gục một đám ông chủ.”
Cô gái kia trợn mắt nói không phải là Cửu kỹ tuyệt diễm đấy chứ?
Nửa năm trước, Cửu kỹ tuyệt diễm khiến Quảng Đà vô cùng xôn xao, hội sở Giang Vĩ bồi dưỡng bọn họ đã tốn cả vốn ban đầu.

Giáo sư của Học viện âm nhạc Thành Lam đích thân dạy bọn họ đàn hát, lấy bừa một người trong đó thì cũng là thân mang tuyệt kỹ, xinh đẹp mà còn có tài nghệ, tú bà cao cấp đích thân dạy dỗ bọn họ tiếp khách ăn nói hầu hạ như thế nào.

Phụ nữ như vậy mà đặt trên bàn tiệc thì vua chúa cũng phải bàn giao ở đây.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái được coi là trưởng thành nhất đang quỳ ở giữa nói: “Giang sơn tất có người tài xuất hiện thay thế, mỗi người một vẻ mấy trăm năm (giang sơn luôn có nhiều người tài từ đời này sang đời khác, tiếng tăm và tài năng của bọn họ sẽ lưu truyền cả trăm năm).

Tuyệt sắc mỹ nhân ở chốn phong nguyệt có khi nào thiếu đâu.”
Mấy người đàn ông sớm đã đói khát khó nhịn, đỏ mắt ném từng xấp tiền lên mặt đất.

Lúc bọn họ gào thét gọi mấy cô gái kia qua đây, thì những cô gái đang quỳ trên mặt đất liền bò về phía chín người khách ném ra nhiều tiền nhất.

Khách hàng đẩy những người hầu rượu trong mặt mày ủ dột trong lòng ra, kéo bọn họ từ dưới đất lên, xé rách cung trang xinh đẹp.
Áo yếm màu đỏ bằng tơ lụa bao bọc lấy cơ thể lung linh thướt tha, tôn lên nước da trắng hơn tuyết, mềm mại động lòng người.

Tóc dài rũ xuống quấn lấy cánh tay của khách hàng, giống như một con cá không xương, trơn nhẵn khiến lòng người ngứa ngáy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận